Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 94

Edit & beta: Yan

Trải qua bao sóng gió, cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau. Nhưng nếu nói tính tình của Trọng Dương Hạ đã thay đổi hoàn toàn thì… cũng không hẳn.

Dự án mới gần đây không được suôn sẻ cho lắm, Dương Bách đứng chờ ngoài phòng họp, nghe thấy Trọng Dương Hạ đập mạnh tập hồ sơ lên bàn phát ra tiếng ‘bốp’ thật to, cả đội dự án bị mắng cho không ngóc đầu lên được, người phụ trách dự án mồ hôi lạnh túa ra, cúi gập người xin lỗi lia lịa, trong lòng đã sớm khóc không thành tiếng.

Lâm Vũ Sinh xách hộp cơm từ thang máy bước ra, Dương Bách vội vàng vẫy tay gọi: “Anh Lâm, bên này.”

“Ể? Vẫn còn họp à?” Lâm Vũ Sinh vừa đi tới cửa, cũng nghe thấy tiếng mắng chửi bên trong.

“Dạ…” Dương Bách nhận lấy hộp cơm trong tay Lâm Vũ Sinh rồi chuồn mất tăm: “Tôi mang lên văn phòng trước nhé.”

Lâm Vũ Sinh đứng ngoài cửa nghe thêm hai phút, bất đắc dĩ cười khẽ, móc điện thoại ra nhắn tin cho Trọng Dương Hạ.

Vài giây sau, Trọng Dương Hạ kéo cửa phòng họp ra, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn là bao, nhưng giọng điệu đã khác hẳn lúc nãy đang mắng người: “Sao em lại tới đây?”

Ánh mắt quét thấy Lâm Vũ Sinh chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu be, Trọng Dương Hạ lập tức nhíu mày: “Mặc ít thế này à?” Nói xong liền định cởi áo vest của mình ra.

“Em lái xe đến mà, không lạnh đâu.” Lâm Vũ Sinh vội vàng giữ tay hắn lại, ánh mắt vô tình lướt vào phòng họp, bắt gặp cả đám nhân viên đang mắt lấp lánh nhìn mình, trong ánh mắt nặng nề ấy chất đầy hy vọng và cầu cứu, như thể đang nhìn thấy vị cứu tinh.

Lâm Vũ Sinh thở dài trong lòng, bóp bóp cánh tay Trọng Dương Hạ: “Em mang cơm cho anh, ăn xong chiều mình đi thăm bà nội nhé.”

Hai giây sau, Trọng Dương Hạ mặt lạnh quay vào, ném cho cả phòng họp một câu: “Trong ba ngày tôi muốn thấy tiến triển mới, tan họp.” Rồi kéo Lâm Vũ Sinh rời đi.

Lâm Vũ Sinh dường như còn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm bên trong, cứ như bọn họ vừa thoát được một kiếp nạn.

“Anh dữ quá.” Lâm Vũ Sinh nhìn thấy lông mày Trọng Dương Hạ vẫn còn nhíu chặt, liền nhân lúc cửa thang máy khép lại, đưa tay chạm nhẹ vào yết hầu của hắn, khẽ dỗ: “Đừng giận nữa.”

Trọng Dương Hạ nắm lấy tay Lâm Vũ Sinh, nhẹ nhàng bóp hai cái, rồi đổi sang giữ gáy cậu, cúi đầu hôn mạnh hai cái, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.

Cơm trưa là Lâm Vũ Sinh tự tay làm, Trọng Dương Hạ ăn sạch sẽ không chừa chút nào.

Lâm Vũ Sinh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống sự phồn hoa của thành phố Z, giờ đây cậu sẽ không bao giờ cảm thấy mình không có chốn quay về nữa.

Cậu đã có một mái nhà, và sẽ không bao giờ phải cô đơn một mình.

Một đôi tay bất ngờ vòng ra từ phía sau, ôm chặt lấy Lâm Vũ Sinh. Lâm Vũ Sinh ngả đầu tựa lên vai Trọng Dương Hạ, hai người lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình bên nhau.

Sau khi chợp mắt một lát ở công ty, hai người ngồi lên chiếc Rolls-Royce mới mua, cùng nhau đến nghĩa trang thăm Trần Diệp. Lâm Vũ Sinh mua một bó hoa bách hợp rất lớn.

Bầu trời bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ li ti, hai người chậm rãi bước đi trên con đường mòn, cứ thế mái tóc của họ phủ trắng đầy tuyết.

Trên cành cây cũng đọng lại những bông tuyết. Lâm Vũ Sinh đặt bó bách hợp trước mộ Trần Diệp, cúi đầu xin lỗi: “Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã lâu rồi mới về thăm bà. Vì tụi cháu đã có một trận cãi vã rất lớn, kéo dài rất lâu… nhưng bà yên tâm, giờ tụi cháu đã làm hòa rồi, tụi cháu sẽ nghe lời bà, sống thật tốt.”

Đến lượt Trọng Dương Hạ, hắn nhìn di ảnh của ông bà nội mình, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Cả đời này chỉ có cậu ấy thôi, hai người cứ yên tâm.”

Trọng Dương Hạ vốn không phải kiểu người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng hắn đã đem hết sự dịu dàng của mình trao cho một mình Lâm Vũ Sinh.

Sau khi đi dưới tuyết, về đến nhà hai người cùng nhau tắm rửa. Lâm Vũ Sinh sờ lên vết sẹo do gãy xương để lại trên tay trái của Trọng Dương Hạ, cậu biết dưới lớp da mỏng kia còn chôn cả một con chip định vị.

“Tại sao chip của anh lại đặt ở tay, còn của em thì phải để ở chỗ đó?”

Ngón tay Trọng Dương Hạ khẽ co lại, ôm Lâm Vũ Sinh vào lòng, không muốn nói ra lý do.

“Anh nói đi mà.” Lâm Vũ Sinh nằm gọn trong lòng Trọng Dương Hạ, giơ chân đá nước lách tách chơi.

“Lúc đó thật sự tôi không nghĩ nhiều như thế.” Trọng Dương Hạ thành thật nói: “Nhưng quyết định đó rất đúng.”

“Tại sao?”

“Mỗi lần chạm vào em, anh đều thấy rất thỏa mãn.”

Em đều nằm trọn trong vòng tay anh, mãi mãi.

Lâm Vũ Sinh mím môi, bò lên ngồi trên đùi Trọng Dương Hạ, cười rạng rỡ: “Thế thì sao? Bây giờ tổng giám đốc Trọng chẳng phải cũng nổi tiếng là sợ vợ sao?”

Chuyện này còn phải kể từ lần Trọng Dương Hạ đi xã giao đến tận nửa đêm vẫn chưa về nhà. Hôm đó bàn tiệc đông người, toàn là bạn làm ăn hợp tác lâu dài, Trọng Dương Hạ đành phải ngồi tiếp đến cùng.

Lâm Vũ Sinh gọi hai cuộc điện thoại, Trọng Dương Hạ không thể cho một thời gian chính xác, khiến cậu tức đến mức trong điện thoại dọa rằng sẽ dựa theo định vị mà tìm đến tận nơi.

Vừa cúp máy, có người cười đùa hỏi: “Trọng tổng sợ vợ à?”

Trọng Dương Hạ là ai chứ, tính tình nổi tiếng nóng nảy, địa vị hiện tại lại càng cao, ai cũng nghĩ người bên cạnh hắn chắc chắn phải ngoan ngoãn, cẩn thận nghe lời.

Không ngờ Trọng Dương Hạ chỉ nhàn nhạt cười, nói: “Mọi người còn nhớ mấy năm trước thành phố Z từng có tin đồn tôi phát điên chứ?”

Vừa dứt câu này cả phòng tiệc bỗng chốc im phăng phắc.

Chuyện đó… đương nhiên ai cũng biết, nhưng chẳng ai đoán ra được nhân vật chính đột nhiên nhắc lại, rốt cuộc ẩn ý là tốt hay xấu.

“Ây, mấy tay săn tin bịa đặt thôi, chúng tôi chẳng ai tin cả.” Có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Lập tức có không ít người phụ họa, đồng thanh nói: “Ai mà tin nổi!”

“Là thật đấy.” Trọng Dương Hạ uống một ngụm rượu, nhướng mày nói: “Không có vợ thì phát điên, cho nên dĩ nhiên là sợ vợ.”

Một Trọng Dương Hạ ngông cuồng bá đạo là thế, vậy mà khi nhắc đến người yêu, ánh mắt lại mang vài phần dịu dàng, thậm chí còn tự giễu mình.

Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Chẳng bao lâu sau, phục vụ đẩy cửa bước vào, nói có một vị họ Lâm đang chờ ngoài cửa. Giọng nói không nhỏ, chắc hẳn là được vị họ Lâm kia cố ý dặn dò, nên cả bàn tiệc lập tức im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt tò mò.

Trọng Dương Hạ vỗ vỗ tay áo, nâng ly uống cạn rượu, cười nói: “Hết cách rồi, vợ tôi theo định vị đến bắt tôi về nhà, không tiếp các vị được nữa, mọi người cứ tự nhiên.”

Cửa vừa mở ra, mọi ánh mắt đều dồn về phía cửa. Một người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo không đến mức nổi bật nhưng đôi mắt lại trong trẻo sáng ngời, vừa thấy Trọng Dương Hạ liền bắt đầu nhỏ giọng cằn nhằn gì đó, vì hai người đứng xa nên không nghe rõ.

Ngay sau đó, Trọng Dương Hạ nắm lấy tay người kia, dắt cậu rời đi.

Mãi đến khi hai người đã đi khỏi, đám người trong phòng mới sực tỉnh, trời ạ, Trọng Dương Hạ vòng vo nãy giờ, mấy câu nói kỳ lạ đó, hóa ra là đang khoe vợ.

Hóa ra một Trọng Dương Hạ nổi tiếng nóng tính khó gần như thế, lại là một người đàn ông sợ vợ nhưng hạnh phúc.

Từ đó về sau, hễ có tiệc tùng xã giao, chẳng ai dám giữ Trọng Dương Hạ quá mười hai giờ nữa, ai cũng biết hắn bận về nhà với vợ.

“Phiền quá ha anh, chắc bọn họ đều nghĩ em là đồ phiền phức.” Lâm Vũ Sinh có chút hối hận.

“Phiền phức thì sao chứ?” Trọng Dương Hạ ngửa đầu, vừa hôn môi Lâm Vũ Sinh từng cái, vừa hôn xuống cổ, rồi đến xương quai xanh: “Cứ làm phiền tôi cả đời đi.”

Lâm Vũ Sinh bị hôn đến mức nhột, bật cười thành tiếng: “Vậy thì bây giờ em làm phiền anh đừng động vào em nữa, mai em còn phải đi làm.”

Nhưng những nụ hôn vẫn không dừng lại, Trọng Dương Hạ bế cậu lên, nước bắn tung toé, giọng khàn khàn: “Phiền phức à, mơ đi, mơ thì may ra mới thoát không bị tôi ăn sạch.”

Trọng Dương Hạ nói dối.

Đêm đó Lâm Vũ Sinh bị dày vò đến mức ngất đi, trong mơ cũng còn bị nắm chặt mắt cá chân!

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tức đến mức nhất quyết không cho Trọng Dương Hạ hôn, trốn bên này né bên kia, bên ngoài tuyết lớn đọng thành lớp dày, chăn đệm bên trong lại ấm áp, Lâm Vũ Sinh càng chọc cho Trọng Dương Hạ — vốn đã hay cáu gắt mỗi sáng — phải đè cậu xuống giường làm thêm lần nữa.

Toàn thân bị hôn đến chẳng chừa chỗ nào.

Đúng là tự rước khổ vào thân.

“Không phải anh không được à? Hồi đó anh giam em, mỗi lần chẳng phải đều phải uống thuốc sao?” Lâm Vũ Sinh thở hổn hển, không cam lòng: “Sao bây giờ lại thế này!”

“Lừa em đấy.” Trọng Dương Hạ gối đầu lên tay, ánh mắt ngang ngược nhìn tới nhìn lui trên người Lâm Vũ Sinh: “Ngay từ lần đầu gặp em đã chỉ muốn đóng đinh em lên giường, chỉ là lúc đó còn sĩ diện cứng miệng.”

“Hừ.” Lâm Vũ Sinh khoanh tay trước ngực, giả vờ kết luận: “Cứng miệng thì hậu quả là khi cái kia cứng lên cũng chẳng ai thèm lo.”

“Bảo bối nói đúng.” Trọng Dương Hạ bỗng ngồi dậy, kéo Lâm Vũ Sinh vào lòng, những nụ hôn dồn dập như mưa rơi xuống: “Tôi sai rồi, em lo cho nó đi.”

“Anh cút đi——”

Bình Luận (0)
Comment