Cơn Mưa Giữa Hè - Nhất Chích Tinh Tinh

Chương 95

Edit & beta: Yan

Thời gian thoáng chốc lại trôi qua một năm, mùa hè rực rỡ đến như đã hứa.

Hiện tại Lâm Vũ Sinh đang tự mở một tiệm thuốc Đông y nho nhỏ, cuộc sống giản dị và viên mãn.

Cậu sớm đã dặn dò nhân viên mọi việc trong nửa tháng tới, rồi rời tiệm từ sớm. Xe của Trọng Dương Hạ đã đợi sẵn trước cửa, đón cậu rồi chạy thẳng ra sân bay.

Giờ đây, ở Hà Hoa Đường đã có một con đường lớn rộng rãi bằng phẳng, bọn họ ghé lại thị trấn gặp chú Lâm ăn một bữa cơm trưa, rồi lại thuê xe về Hà Hoa Đường.

Gió từ con đường quê thổi qua cửa xe, làm mấy sợi tóc bên trán Lâm Vũ Sinh bay lòa xòa. Cậu đưa tay phải ra ngoài cửa sổ, cảm nhận luồng gió nóng lướt qua kẽ tay.

Định kiến của dân làng Hà Hoa Đường đối với Lâm Vũ Sinh dường như đã tan biến kể từ lần cậu quay về cứu trợ sau trận lũ, mọi thứ lại trở về như thuở ban đầu.

Bọn họ lên miếu linh dâng hương, mẹ Lâm đứng cạnh Quan Linh Thần, dịu dàng chấm giọt linh thủy lên trán hai người, cầu chúc họ mạnh khỏe, hạnh phúc, bình an.

Ngôi nhà nhỏ may mắn không bị lũ cuốn mất, chỉ là lâu ngày không có người ở nên phủ đầy bụi bặm.

Trọng Dương Hạ xắn tay áo, xách thùng nước lên lầu, Lâm Vũ Sinh thì đang thay chăn gối, cậu cầm khăn nhúng nước rồi cúi người lau dọn bàn ghế.

Hai người bận rộn cho đến khi mặt trời ngả về tây, căn gác gỗ nhỏ cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương đuổi muỗi dịu nhẹ.

Lâm Vũ Sinh đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, trong đầm sen những bông sen lớn đang nở rộ, đong đưa theo gió, cậu thầm tính ngày mai sẽ ra mua ít hoa sen của dân làng.

“Có mệt không?” Trọng Dương Hạ từ phía sau ôm lấy cậu, hơi thở phả vào vành tai khiến Lâm Vũ Sinh thấy nhột.

“Người em bây giờ hôi chết đi được, ôm cái gì mà ôm!” Lâm Vũ Sinh rụt cổ lại, Trọng Dương Hạ không hài lòng, giữ cằm cậu nâng lên rồi cúi xuống hôn.

Ánh hoàng hôn đỏ cam chiếu phủ lên hai người, ấm áp rực rỡ.

“Xuống lầu tắm chung đi.” Lâm Vũ Sinh nhỏ giọng, vẻ thần bí: “Lấy bồn tắm ra, hai đứa mình cùng ngâm.”

Cả hai người bất giác nhớ lại đêm oi bức tám năm trước, Trọng Dương Hạ đưa tay vỗ nhẹ bụng dưới của Lâm Vũ Sinh: “Có rượu không? Có hoa ngọc lan tây để ngâm không? Hay là… trực tiếp bỏ thuốc tôi?”

“Bỏ thuốc đi.” Lâm Vũ Sinh quay đầu lại, nghiêm túc hỏi ý kiến: “Anh thấy sao?”

“Ừm.” Trọng Dương Hạ nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm: “Vậy thì phải giống hệt đêm đó — tư thế, thời gian… và cả tiếng rên của em.”

Mặt Lâm Vũ Sinh dần đỏ hơn cả ánh hoàng hôn, cậu thật sự chịu không nổi Trọng Dương Hạ nghiêm túc trêu ghẹo như thế, liền nói nhanh: “Vậy anh nhẹ nhàng thôi, mai em còn phải làm hoa sen chiên cho anh ăn đấy.”

“Ăn em là đủ rồi.”

Hôm sau còn chưa kịp để Lâm Vũ Sinh ra chợ mua, Tỉnh Trang đã mang mấy chục bông sen và mấy con cá đến tận nhà.

“Cũng… ngại quá.” Tỉnh Trang gãi đầu, hơi lúng túng: “Hồi đó còn trẻ, làm việc hồ đồ, xin lỗi hai người nhiều lắm.”

Từ sau trận lũ năm đó, Tỉnh Trang hiểu rõ mình vốn không thể so được với Trọng Dương Hạ — trong tình huống như vậy cam tâm tình nguyện liều mạng vì một người, nếu là bản thân anh ta, chắc chắn sẽ còn do dự.

Anh ta khâm phục Trọng Dương Hạ, thật lòng nhìn người đàn ông “bổ âch” kia bằng con mắt khác, còn tình cảm nhiều năm dành cho Lâm Vũ Sinh, cuối cùng cũng dần buông xuống.

Năm nay anh ta đã xem mắt với một cậu trai ở làng bên, thuận lợi thì sang năm sẽ cưới.

“Mọi chuyện qua rồi.” Lâm Vũ Sinh nhận lấy đồ, vẫy tay với Tỉnh Trang: “Phải hạnh phúc đấy nhé.”

Trọng Dương Hạ vừa ngủ dậy, xuống lầu liền thấy cảnh này.

Lúc ấy Trọng Dương Hạ không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn ăn hoa sen chiên rất ngon miệng, chỉ là lúc nghỉ trưa lại đè Lâm Vũ Sinh ra mà làm rất dữ, miệng còn không chịu buông tha.

“Phải hạnh phúc đấy nhé.”

“Trọng Dương Hạ… anh… a!”

“Phải hạnh phúc đấy.” Trọng Dương Hạ cười lạnh, động tác càng thêm mạnh bạo.

“Quan tâm anh ta lắm nhỉ.”

Lâm Vũ Sinh khổ mà không nói được, đành vội vàng ngẩng đầu chặn đôi môi xinh đẹp như tẩm độc kia.

“Em yêu anh, đừng ghen nữa.”

Trọng Dương Hạ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

Ở Hà Hoa Đường dường như khiến thời gian trôi chậm hơn rất nhiều, ban ngày bọn họ ăn cơm xong thì cùng nhau lên núi hái thuốc và hóng gió.

Trọng Dương Hạ là người ít nói, thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà cáu bẩn, nhưng chỉ cần Lâm Vũ Sinh cười một cái hắn liền tha thứ cho ‘con sên’ đang trườn lên người mình, cũng tha thứ cho những dân làng từng trói hắn dưới gốc quế để sỉ nhục tám năm trước.

Hắn tha thứ cho nơi này, bởi vì người hắn yêu đã lớn lên ở đây.

“Năm nay sao không ra miếu Quan Linh Thần cầu nguyện nữa?” Trọng Dương Hạ ngắt một cọng cỏ ngậm trong miệng, khoác vai Lâm Vũ Sinh ngắm nhìn ngôi miếu Quan Linh Thần dưới chân núi.

“Em không còn tin nhiều nữa.” Giọng Lâm Vũ Sinh hơi trầm xuống: “Nếu ngài ấy thật sự nghe thấy, sao lại suýt chút nữa để em mất anh và mất cả mẹ?”

Một người sinh ra và lớn lên trong tộc Nạp Quan như Lâm Vũ Sinh vậy mà lại có một ngày không còn tin vào thần linh của mình nữa.

Trọng Dương Hạ hơi kinh ngạc, khẽ nhướng mày, nhận ra nỗi sợ còn sót lại ẩn sau câu nói của Lâm Vũ Sinh. Hắn vứt cọng cỏ trong miệng sang bên, rồi kéo người vào ngồi lên đùi mình.

“Tôi thì lại hơi tin.”

“Hửm?” Lâm Vũ Sinh vòng tay qua cổ Trọng Dương Hạ, trừng mắt nhìn hắn: Anh nói linh tinh gì đấy ạ? Không phải xưa nay anh vẫn không tin mấy chuyện này sao?”

Dạo gần đây Lâm Vũ Sinh lại bắt đầu hay thêm chữ “ạ” khi nói chuyện, Trọng Dương Hạ đặc biệt thích điểm này.

“Hồi đó lúc tôi bị vùi dưới đất, ngay sau lưng tôi chính là bức tượng thần đó.”

Trọng Dương Hạ luồn tay vào trong áo Lâm Vũ Sinh, áp lên làn da sau lưng cậu: “Có lẽ… ngài ấy đã nghe thấy tiếng lòng của tôi.”

“Anh nói gì vậy?”

‘— Nếu thần linh thật sự tồn tại, xin hãy để tôi trở về bên cạnh Lâm Vũ Sinh.’

Ngày 7 tháng 7.

Lâm Vũ Sinh tự tay làm một chiếc bánh kem trông rất đẹp mắt, màu hồng phấn, phía trên còn điểm một bông hoa sen nở dở, để mừng sinh nhật tuổi 30 của cả hai người.

Mặc dù không quá tình nguyện, nhưng Trọng Dương Hạ vẫn ngoan ngoãn thay bộ áo vải dân tộc Nạp Quan mà Lâm Vũ Sinh chuẩn bị cho hắn, màu xanh lam đậm, làm tôn lên làn da trắng trẻo của hắn càng thêm nổi bật.

Lâm Vũ Sinh cũng mặc một chiếc có kiểu dáng gần giống, nói là áo đôi.

Quà sinh nhật của Trọng Dương Hạ là túi thơm mà Lâm Vũ Sinh học thêu từ mẹ Lâm, vải đen, chỉ vàng thêu đôi hoa sen, bên trong nhét thảo dược có hương thơm đặc biệt, giúp tỉnh táo và giảm mệt mỏi. Lâm Vũ Sinh cười nói: “Treo trên xe nhé.”

“Ừm.” Dương Hạ nhận lấy, áp túi thơm lên ngực một lúc rồi mới cất vào túi áo, sau đó ra xe lấy vào một hộp quà khác.

Đó là bộ tách trà Bách Thú Băng bằng sứ mà Lâm Vũ Sinh từng thích nhất, do một vị bậc thầy đã nghỉ hưu làm ra, vốn dĩ chỉ có duy nhất một bộ, từ lâu đã không sản xuất nữa. Không biết Trọng Dương Hạ đã bỏ ra bao nhiêu công sức, cuối cùng vị thầy đó lại đồng ý làm thêm một bộ nữa.

Những thứ Lâm Vũ Sinh muốn, dù là bay trên trời hay chạy dưới đất, Trọng Dương Hạ đều sẽ tìm mọi cách đáp ứng cho cậu.

Cả hai đều không ước nguyện sinh nhật, vì điều quý giá nhất, người quan trọng nhất, đã ở ngay bên cạnh rồi.

Hôm sau vốn định quay lại thành phố Z, nhưng tối qua quấn quýt đến quá khuya, Lâm Vũ Sinh lười biếng rúc trong chăn không chịu dậy, Trọng Dương Hạ liền đổi vé máy bay, ôm cậu ngủ thêm một giấc nữa.

Lâm Vũ Sinh mơ màng dụi đầu vào vai Trọng Dương Hạ, trách hắn làm dữ quá.

Trọng Dương Hạ khẽ cười, xoa đầu Lâm Vũ Sinh, đột nhiên nói: “Sinh Sinh, nuôi lại bím tóc vô ưu nhé.””

“Vì sao?” Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu nhìn hắn.

“Muốn cùng em kết tóc lại lần nữa.” Trọng Dương Hạ đan mười ngón tay vào nhau, nói: “Tây Linh Giáp Nghi, Mông Ngải Cửu Khuynh.”

Lâm Vũ Sinh ngẩn người, đây là một câu phương ngữ Nạp Quan.

“Kết tóc làm chứng, sống chết có nhau.”

 

HOÀN CHÍNH VĂN

_________

Chào mọi người\~ Chớp mắt một cái đã đến lúc Tinh Tinh lại lải nhải rồi đây!

Trước tiên, thật sự cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ mình suốt thời gian qua!

Mình đã gõ rất nhiều chữ, rồi lại xoá từng chữ, mấy lời sến súa thì thôi mình không nói nữa nhé hehe… Mình vẫn sẽ cố gắng, mỗi bộ sẽ cố gắng tiến bộ hơn bộ trước, dù mình có hơi ngốc, tiến bộ có hơi chậm chạp .

Mọi người có thể theo dõi chuyên mục tác giả của mình, khi có ngoại truyện mới trong “Ao Cá” sẽ có thông báo nha!

Ngoài ra, mình cũng đã mở hai truyện dự định tiếp theo, mọi người có thể ghé xem thử, nếu thích thì thêm vào giá sách, bấm theo dõi để đón đọc chương mới sớm nhất nhé! Nếu được tặng sao biển nhỏ thì mình càng biết ơn lắm luôn đó hehe (cúi đầu).

Cảm ơn mọi người rất nhiều! Hẹn gặp lại ở truyện sau nhé!

Yan: Hoàn chính văn rồi mọi người ơi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui 

Bình Luận (0)
Comment