Edit & beta: Yan
CỐ CẢNH DỤC x QUÝ TÍCH
Quý Tích đã sống ở một thành phố ven biển hơn một năm rồi. Vì vợ, Trọng Dương Hạ đã bảo vệ anh kín kẽ đến mức không lọt kẽ hở, thậm chí còn chuẩn bị cho anh một bộ giấy tờ thân phận mới, để anh có thể sống và làm việc tự do như một người bình thường.
Tan làm xong, Quý Tích ghé vào nhà vệ sinh, vô tình gặp cậu đồng nghiệp Tiểu Vượng, hai người vừa rửa tay vừa tán gẫu.
“Ê anh, gặp thử đi mà, cô gái đó thích anh lắm đấy.”
Chuyện bắt đầu từ lần Tiểu Vượng đăng vài tấm ảnh đi ăn cùng đồng nghiệp, cô em gái hàng xóm của cậu ta ngay lập tức để mắt tới Quý Tích, nằng nặc đòi Tiểu Vượng làm mối, muốn se duyên Quý Tích với cô ấy.
Quý Tích vẩy mấy giọt nước trên tay, cười lắc đầu: “Thôi đi, anh chẳng có gì cả, hà tất gì làm lỡ dở cô bé đó.”
Tiểu Vượng ngẩng đầu nhìn Quý Tích qua gương, thật khó tin người trước mặt năm nay đã gần 31 tuổi. Anh để tóc dài ngang cổ, dùng dây chun nhỏ gọn gàng buộc ra sau gáy, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn cứ như sinh viên mới ra trường.
“Anh, lo xa làm gì? Giờ bọn trẻ tụi mình không câu nệ mấy chuyện xe cộ, nhà cửa nữa, hai người ở bên nhau rồi từ từ phấn đấu mà!” Tiểu Vượng vẫn còn định khuyên thêm: “Anh xem anh một mình thế này, cô đơn biết bao…”
Cô đơn… Quý Tích khẽ lắc đầu, dường như anh đã sớm quen rồi.
“Cảm ơn ý tốt của cậu.” Ký Tích từ chối: “Nhưng thôi, một mình cũng tốt mà.”
*
Tối nay là đêm tiệc từ thiện lớn nhất nửa năm trở lại đây của thành phố Z, đại sảnh yến tiệc đèn sáng rực, tiếng ly tách chạm nhau vang lên không ngớt.
Trên sân thượng vườn hoa, Trọng Dương Hạ cầm một ly rượu vang, tranh thủ hóng gió, tiện tay móc điện thoại ra nhắn báo cho Lâm Vũ Sinh, cam đoan khoảng bốn mươi lăm phút nữa sẽ về đến nhà.
“Anh Hạ.”
Bất chợt, một giọng nam trẻ trung, trong trẻo vang lên từ phía sau.
Trọng Dương Hạ quay đầu, nhìn thấy người kia thì hơi nheo mắt lại.
Cố Cảnh Dục khoác một bộ âu phục đen chỉnh tề, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng long lanh, ngây thơ vô tội. Cậu ta cầm ly rượu tiến lại gần Trọng Dương Hạ, giọng nói như có chút bất lực:“Anh Hạ, làm ơn trả vợ lại cho em đi mà.”
Không còn cách nào khác, Cố Cảnh Dục đã dùng hết mọi sức lực và thủ đoạn rồi, vậy mà Trọng Dương Hạ lại bảo vệ người rất kín, bên gia tộc còn liên tục gây áp lực, trói buộc, thật sự làm cậu ta phiền muốn phát điên.
“Anh biết mà, từ nhỏ em đã sùng bái anh.”
Khóe miệng Cố Cảnh Dục hơi trễ xuống, ra vẻ như mình oan ức lắm: “Lúc trước ở tình cảnh giống hệt, em cũng đã nương tay cho anh rồi, nếu không thì anh nghĩ anh dễ dàng thoát thế sao? Bây giờ cũng nhường cho em chút đường sống đi, được không anh?”
Trọng Dương Hạ nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, mùi rượu quẩn quanh: “Hừ.”
Hắn khẽ cười lạnh, không thèm nể mặt mà bóc trần ngay: “Sao tôi nhớ rõ, năm đó cậu còn nói là ghét nhất loại siêu nam tính như tôi cơ mà.”
“Sao có thể chứ?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cố Cảnh Dục trợn tròn mắt đầy khoa trương, giọng điệu như thể mình bị oan, cười cười làm nũng: “Làm gì có chuyện đó, tuyệt đối là người ta bịa đặt nói linh tinh thôi, anh Hạ anh đừng tin nhé”
Trọng Dương Hạ nhướng nhẹ mày, không tỏ rõ ý kiến.
“Huống hồ bây giờ hai nhà chúng ta hợp tác cũng rất suôn sẻ mà, sau này cúi đầu ngẩng mặt đều đụng nhau thôi.” Cố Cảnh Dục nghiêng đầu cười, giọng điệu như làm nũng:
“Anh rộng lượng chút đi, được không?”
“Những lời như thế, phải là người nắm quyền họ Cố đích thân nói với tôi.”
Ánh mắt Trọng Dương Hạ lạnh nhạt lướt qua Cố Cảnh Dục: “Cậu bây giờ… chưa đủ tư cách.”
Bàn tay trái đặt bên người Cố Cảnh Dục chậm rãi siết chặt, các đốt ngón tay vang lên răng rắc, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười lịch thiệp.
“Khuyên cậu nên nghĩ cho kỹ, ra tay ở đây, e là cậu chẳng được lợi lộc gì đâu.”
Trọng Dương Hạ thu hết động tác của cậu ta vào mắt, ung dung nâng ly uống rượu, đến lúc rời đi mới hờ hững buông một câu như bố thí:“Lấy kinh nghiệm của tôi ra mà khuyên cậu một câu, phạm sai lầm không sao, biết quay đầu mới là bờ.”
Nhìn bóng lưng Trọng Dương Hạ khuất dần, Cố Cảnh Dục rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vung tay đập mạnh ly rượu xuống đất.
“Choang—” Tiếng ly vỡ vang lên, mảnh thủy tinh văng tứ tung.
“Quả nhiên tôi vẫn cực kỳ ghét anh.”
Cố Cảnh Dục hung hăng trừng mắt nhìn về hướng Trọng Dương Hạ vừa biến mất, nghiến răng ken két: “Đợi đấy, đợi tôi ngồi được lên vị trí kia, việc đầu tiên tôi làm là bắt vợ anh đi, để anh cả đời khỏi tìm thấy!”
Nói thì nói vậy, nhưng khổ nỗi ông cụ trong nhà vẫn còn khỏe mạnh, mà Cố Cảnh Dục thì không thể đợi lâu đến thế.
Từ sau khi Quý Tích rời khỏi cậu ta, cảm hứng sáng tác của cậu ta cứ tuôn ra không ngừng. Cậu ta uống rượu, thức đêm, viết hết bài tình ca đau khổ này đến bài khác.
Những bài hát ấy buồn đến mức fan của cậu ta đều biết rõ “Anh nhà mình” nhất định là đang thất tình rồi.
Chỉ có người thất tình mới viết ra được những ca khúc bi thương như vậy.
Cảm hứng mà cậu ta từng vất vả đi tìm nay lại dồi dào vô tận, nhưng Cố Cảnh Dục chẳng còn thấy vui mừng vì điều đó nữa.
Người trong lòng đã biến mất, dẫu có bao nhiêu thành tựu đi nữa thì trái tim cậu ta vẫn cứ trống rỗng.
Cố Cảnh Dục nhớ Quý Tích, nhớ đến mức sắp phát điên.
Đường từ chỗ Trọng Dương Hạ không đi được, thì cậu ta tự nhiên sẽ nghĩ cách đi đường khác.
Quay đầu ư? Cậu ta không cần. Dù có sai đến cùng cũng không sao, cậu ta chỉ cần một mình Quý Tích mà thôi.
Đêm diễn ra buổi tiệc từ thiện, điều leo lên hot search lại chẳng phải nội dung liên quan đến buổi tiệc, mà là mấy tin tức chấn động khác.
#Ca sĩ thiên tài nổi tiếng Cố Cảnh Dục nhảy lầu
#Cố Cảnh Dục sống chết chưa rõ
#Người trong cuộc tiết lộ Cố Cảnh Dục mắc bệnh lâu năm.
Hot search còn kèm theo video hiện trường chưa làm mờ, lan truyền điên cuồng khắp mạng. Video này vô tình bị quay lại bởi một đôi tình nhân khi họ đang ghi hình.
Mở đầu video, đôi tình nhân ngồi ôm bánh kem bên cạnh cửa sổ, vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Họ thổi nến xong, vừa định bật đèn thì chợt nghe thấy tiếng đàn guitar vang lên.
“Ê, ai đang đánh guitar vậy?” — cô gái tò mò nhìn quanh, chàng trai cũng giơ điện thoại lia theo.
“Đó kìa!” — bất ngờ, chàng trai chĩa điện thoại về phía ban công tầng bốn của tòa nhà đối diện.
Đây là một khu dân cư cũ, hầu hết các căn hộ đều có kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách. Căn hộ tầng bốn đối diện không bật đèn, nhờ ánh sáng leo lét bên ngoài mới lờ mờ thấy được có một người đàn ông trẻ ôm đàn guitar đang ngồi trên lan can ban công.
“Trời ơi, nguy hiểm quá!” — cô gái hốt hoảng kêu lên, chàng trai cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, cậu ta định làm gì thế?”
Chàng trai mở cửa sổ, đưa điện thoại ra ngoài, quay lại khung cảnh đối diện rõ ràng hơn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen, đầu hơi cúi xuống, gió lạnh tạt qua thổi bay lọn tóc trước trán anh ta. Hai chân cậu ta lơ lửng, ngón tay linh hoạt lướt trên cây đàn guitar, gảy dây, quét dây, tấu lên một giai điệu buồn thê lương.
Khúc nhạc không dài, nhưng đủ khiến người ta vô thức cảm thấy nỗi buồn dâng lên. Giọng cô gái vang lên ngoài khung hình, giọng nghẹn ngào mũi: “Nghe mà buồn quá… cậu ấy… có khi nào nghĩ quẩn không?”
Ngay khi cô gái vừa dứt lời, người đàn ông bên kia cũng khẽ cất giọng hát theo giai điệu:
“Mỗi đêm em rời xa anh…
Đều là những đêm mùa đông lạnh thấu xương.”
Chỉ hát đúng hai câu, hát xong cậu ta liền vứt cây guitar sang một bên, chống một tay lên lan can, bất ngờ phóng mình từ tầng bốn nhảy xuống, như một cánh bướm đen rơi tự do trong đêm.
“Á!!” — cô gái đột nhiên hét lên: “Nhảy lầu rồi!”
“Đệt!” — ống kính chao đảo dữ dội rồi tối sầm lại, dường như bị quăng lên bậu cửa sổ. Giọng chàng trai cũng hơi run nhưng vẫn cố trấn tĩnh dỗ dành cô gái: “Bảo bối đừng nhìn!”
“Gọi mau…” cô gái sợ hãi nhưng vẫn vội giục bạn trai: “Gọi điện báo cảnh sát đi!”
Chàng trai vội nhặt điện thoại lên, video cũng dừng ở đó.
Dù video này không rõ nét, nhưng fan vẫn nhận ra ngay đó chính là “anh nhà mình”, tiếng khóc than vang khắp nơi.
Trên mạng xuất hiện đủ loại bình luận.
[Đồ trời đánh, vừa nhìn một cái là biết ngay là anh nhà tôi! Sao anh lại nghĩ quẩn như vậy chứ?!!]
[Hu hu hu, nhìn video thì chắc là không sống nổi rồi, cao thế này mà…]
[Tôi không muốn! Tiểu Dục ca, anh nhất định sẽ không sao đúng không? Tôi còn muốn nghe anh hát cả đời mà, hu hu…]
[Nghe nói người không còn nữa rồi, vì tình mà bế tắc nên tự sát, chỗ anh ấy nhảy xuống chính là căn nhà ngày xưa từng sống chung với người yêu.]
[Tôi biết mà, cả năm nay bài hát của anh đều buồn quá…]
[Người thật sự không còn nữa rồi… bạn tôi quen người trong giới, nghe nói ông cụ nhà họ Cố đau lòng đến mức ngất xỉu, bao nhiêu của cải sự nghiệp, giờ chẳng còn ai thừa kế nữa.]
Hot search treo suốt hai ngày, Quý Tích đã xem đi xem lại đoạn video đó đến lần thứ một trăm ba mươi hai.
Thật ra từ rất lâu trước đây, Cố Cảnh Dục đã bắt đầu phát điên trên Weibo, nói rằng nếu không tìm được người thì sẽ nhảy lầu. Lúc ấy giọng điệu nghe chẳng khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi, khiến nhiều người tò mò không biết rốt cuộc cậu ta đang tìm ai.
Nhưng sau đó một thời gian dài không thấy tin tức gì nữa, mọi người dần nghĩ chắc là Cố Cảnh Dục say rồi đăng nhầm mà thôi.
Vừa thấy hot search này, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Quý Tích chính là Cố Cảnh Dục lại đang làm loạn nữa rồi. Thế nhưng khi anh bấm vào xem, khoảnh khắc nhìn thấy video, hơi thở anh nghẹn lại, da đầu tê rần.
Như thể có ai đó dùng tay bóp chặt lấy đồng tử anh, khiến hốc mắt đau như muốn nổ tung. Hình ảnh trong video như quay chậm lại, từng đoạn giai điệu, từng vạt áo bị gió hất tung, và cả câu hát cuối cùng, tất cả đều hằn sâu vào tâm trí Quý Tích.
Anh cứng đờ người xem đi xem lại, cố tìm xem có dấu vết chỉnh sửa nào không, hoặc mong nhận ra người trong video chỉ là một người trông giống Cố Cảnh Dục mà thôi.
Thế nhưng dù mắt đau nhức, nước mắt tuôn trào, thì đến cuối video, khi nghe tiếng hét thất thanh của cô gái, tim anh vẫn co rút lại theo.
Dù Cố Cảnh Dục chỉ lộ ra một bàn tay thôi, anh cũng nhận ra được.
Cố Cảnh Dục thật sự đã nhảy lầu tự sát.
Phần bình luận đã vỡ trận, đủ loại suy đoán và “tin tức nội bộ” lan tràn khắp nơi. Quý Tích run rẩy tay lướt màn hình, hơi thở dồn dập.
Đó đúng thật là nơi ngày xưa anh và Cố Cảnh Dục từng ở.
Hồi đó Cố Cảnh Dục mới mười tám tuổi, người bẩn thỉu lấm lem, được Quý Tích mang về nhà tắm rửa sạch sẽ, biến thành một con búp bê sứ tinh xảo.
Sau này, cũng chính ở nơi đó, họ xác nhận mối quan hệ của mình.
Một căn nhà cũ không lớn, nhưng chứa đựng biết bao kỷ niệm của họ.
Quý Tích chưa từng quay lại đó, anh không muốn nhớ lại những đêm ngày Cố Cảnh Dục vô cớ biến mất và cả nỗi đau tột cùng mỗi lần chia tay.
Thế mà bây giờ, ngay tại ban công nơi họ từng ôm nhau hứng gió đêm biết bao lần, Cố Cảnh Dục lại không chút lưu luyến gieo mình xuống.
Quý Tích đã chờ hai ngày, nhưng mọi chuyện chẳng có gì thay đổi, trên mạng thậm chí đã lan truyền tin ba ngày sau sẽ tổ chức lễ tưởng niệm Cố Cảnh Dục ở một nơi nào đó tại thành phố Z.
Không ít fan đã trải qua giai đoạn từ không thể tin nổi — khóc lóc gào thét — cho đến dần dần chấp nhận sự thật.
Mọi thứ dường như đã an bài.
Quý Tích như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chầm chậm bấm lại dãy số quen thuộc trên giao diện quay số.
Giống như vô số lần trước, chỉ nghe thấy thông báo máy đang tắt.
Hoặc có lẽ lần này không còn giống như trước nữa — người chủ của chiếc điện thoại đó có lẽ sẽ không bao giờ mở máy gọi lại nữa.
Trên mạng có người nói, mấy người làm nghệ sĩ ít nhiều đều mang bệnh trong lòng, Quý Tích cũng thấy thật đúng.
Cố Cảnh Dục tìm kiếm tình yêu, tìm kiếm cảm hứng nơi anh. Sau này lại nói thật lòng yêu anh, nhưng yêu rồi thì lại làm biết bao chuyện khiến anh tổn thương.
Đầu óc Quý Tích rối bời, không còn phân rõ được gì nữa, anh chỉ máy móc bấm gọi lặp đi lặp lại số điện thoại ấy.
Lúc này anh mới chợt nhận ra, mình chưa từng thật sự bước vào thế giới của Cố Cảnh Dục, để rồi bây giờ muốn hỏi gì cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Kỷ Tích hút xong nửa bao thuốc, rồi bấm gọi cho Lâm Vũ Sinh.
Thật ra Lâm Vũ Sinh đã sớm muốn nói chuyện này với Quý Tích, nhưng vì Cố Cảnh Dục xưa nay tính khí thất thường, nói nhảy là nhảy, nên đã để Trọng Dương Hạ đi điều tra xem chuyện này thật giả ra sao.
Vừa hay hôm nay cũng có tin chính xác. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Nhảy lầu là thật.” — Lâm Vũ Sinh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Ông cụ nhà họ Cố cũng thật sự ngất rồi, bây giờ tin tức bị phong tỏa rất chặt.”
“Anh…” — đầu dây bên kia, Lâm Vũ Sinh như muốn nói lại thôi: “Anh, nếu như…”
“Tôi muốn đi.” — Quý Tích thở dài một hơi thật dài, như thể tuyệt vọng nói: “Dù là sống hay chết… tôi và cậu ta… dù sao cũng phải… cũng phải gặp một lần.”
Lâm Vũ Sinh nói: “Tôi sẽ bảo Trọng Dương Hạ đi điều tra bệnh viện cụ thể. Đại ca, bất kể anh quyết định thế nào, tôi cũng sẽ ủng hộ anh.”
“Cảm ơn cậu.” Kỷ Tích nghĩ một chút rồi nói:
“Tôi sẽ không hối hận.”
Trọng Dương Hạ hành động rất nhanh, ngay hôm sau đã có tin tức, nói là đã tra được tên của Cố Cảnh Dục, nhưng không biết là ở nhà xác hay phòng bệnh, mà bệnh viện tư nhân đó đã bị nhà họ Cố phong tỏa.
Kỷ Tích lập tức lên đường.
Đến thành phố Z, anh thậm chí còn chưa kịp thu xếp gì, mang theo cả người đầy mệt mỏi liền đi thẳng đến bệnh viện đó.
Nhưng cánh bệnh viện trong miệng của Trọng Dương Hạ nói là canh phòng nghiêm ngặt, không cho ai lại gần, vậy mà khi Quý Tích bước vào lại hoàn toàn bình thường, không gặp chút cản trở nào.
Thậm chí khi anh đến quầy y tá hỏi tên Cố Cảnh Dục, y tá liền nói thẳng cho anh biết phải lên lầu ba.
Dưới ánh mắt khác thường của vệ sĩ và y tá, Quý Tích bước vào thang máy.
Trong thang máy kín, anh vẫn có cảm giác như có người đang dõi theo mình, sống lưng lạnh buốt.
Đến tầng 3 rồi.
Ra khỏi thang máy, từ xa anh đã nhìn thấy bên ngoài một phòng bệnh có bốn vệ sĩ đứng gác, Quý Tích theo bản năng bước về phía đó.
Vừa đến cửa, chưa kịp mở miệng hỏi, vệ sĩ đã mở cửa phòng bệnh ra, làm một động tác mời anh vào.
Đôi môi đang mấp máy của Kỷ Quý khẽ khép lại, anh bước vào trong.
Căn phòng bệnh rộng rãi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, trên giường bệnh là một người đang nằm, toàn thân quấn băng trắng xóa, nửa bên mặt cũng bị băng kín, tay còn đang truyền dịch, trông như một xác ướp.
Giây tiếp theo, “xác ướp” ấy mở mắt ra, khó khăn quay đầu về phía Quý Tích.
Giọng nói khàn khàn, như vọng ra từ địa ngục.
“Anh đến rồi à.”
Quý Tích đứng yên tại chỗ, cảm giác như tảng đá khổng lồ trên đỉnh đầu bỗng chốc sụp xuống — nhưng không phải đau đớn, mà là bất ngờ được thở phào nhẹ nhõm.
Cố Cảnh Dục chưa chết.
Quý Tích bước lại gần, ngồi xuống bên giường bệnh, anh chăm chú nhìn Cố Cảnh Dục — người kia bị thương không nhẹ, nửa bên người gần như không cử động được.
“Anh không nên đến.” Ánh mắt Cố Cảnh Dục vẫn dính chặt lấy Kỷ Tích. “Anh tính để em tự do rồi mà.”
“Vậy nhảy lầu làm gì?” Quý Tích hỏi.
“Anh đã đến rồi, em còn có thể làm sao mà để anh đi được nữa?
Cố Cảnh Dục không trả lời câu hỏi của Kỷ Tích, chỉ tự lẩm bẩm: “Em… làm sao nỡ để anh đi được chứ?”
“Cố thiếu.”
Đúng lúc này, trợ lý Tiểu Trịnh của Cố Cảnh Dục bất ngờ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Kỷ Tích thì giật mình hoảng hốt: “Anh Quý?!”
Quý Tích gật đầu với cậu ta: “Có việc thì cứ nói trước, tôi ra ngoài một lát.”
“À không không không, không có gì đâu ạ, tôi chỉ vào xem thôi.” Tiểu Trịnh vội vàng xua tay, tiện thể liền kể luôn chuyện Cố Cảnh Dục mắc chứng trầm cảm, tìm không ra Quý Tích, cảm thấy cuộc sống vô vọng nên mới nghĩ quẩn nhảy lầu.
“Anh không biết đâu, tầng bốn đấy…” Nghĩ lại, giọng Tiểu Trịnh vẫn còn run run: “Chỉ cần đến bệnh viện muộn 5 phút thôi là cậu áy đã không còn cứu được rồi.”
Quý Tích nghe mà tim đập thình thịch, quay đầu nhìn Cố Cảnh Dục.
Nhưng người trong cuộc lại như chẳng cảm thấy chút đau đớn nào: “Được rồi, đừng nói nữa, ra ngoài đi.”
Tiểu Trịnh vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Môi Cố Cảnh Dục đã khô nứt, trắng bệch, bong cả da chết. Quý Tích nhìn một lát, rồi đứng dậy lấy cốc nước và tăm bông, thấm ướt lau cho cậu ta.
“Anh…” Cố Cảnh Dục khép mắt lại, như thể đang đưa ra một quyết định vô cùng đau đớn: “Anh mau đi đi… tranh thủ lúc em còn chưa cử động được…”
Quý Tích im lặng nhìn cậu ta, không nói một lời.
Người thanh niên trước mặt này, năm mười tám tuổi đã thành thạo bày ra hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, xoay anh vòng vòng trong lòng bàn tay. Nhiều khi, những lời dối trá đó nếu truy đến cùng, vẫn có thể moi ra sự thật — chỉ là Quý Tích tự lừa dối mình.
Anh không nỡ thấy Cố Cảnh Dục buồn.
Cố Cảnh Dục chỉ cần hơi nhíu mày, Quý Tích đã đau lòng.
Trước kia anh luôn nghĩ, mình lớn tuổi hơn, nhường nhịn hơn, tha thứ nhiều hơn, thì cả hai sẽ đi được lâu dài hơn. Có lẽ ngay từ đầu anh đã sai rồi. Anh lẽ ra nên cứng rắn, thay vì mềm lòng đến mức chẳng còn nguyên tắc gì cả.
Mà lẽ ra ngay khi Cố Cảnh Dục lần đầu phạm lỗi, anh nên cho cậu ta một bài học nhớ đời.
“Em muốn anh đi đúng không?” Kỷ Tích lạnh mặt đứng dậy: “Vậy thì anh đi đây.”
“Anh!”
Cố Cảnh Dục hoảng hốt gọi với theo, thậm chí còn gắng ngồi dậy, kéo theo hàng loạt vết thương trên người bị căng ra, đau đến mức cậu ta nghiến răng, mặt mũi méo mó.
“Anh… đừng đi mà.”
Kỷ Tích quay lưng về phía Cố Cảnh Dục, chớp mắt chậm rãi hai lần rồi quay người lại.
“Anh hỏi em lần nữa, tại sao lại nhảy lầu?”
“Không có anh… em thà chết còn hơn.”
Sắc mặt Quý Tích vẫn bình tĩnh, lại hỏi: “Nhà em đồng ý cho em yêu đàn ông à?”
Cố Cảnh Dục lập tức trả lời: “Em không cần họ đồng ý. Em có thể từ bỏ tất cả của nhà họ Cố. Chúng ta vẫn có thể như trước kia… được không?”
Thấy Quý Tích vẫn không nói gì, còn Cố Cảnh Dục thì sốt ruột thấy rõ: “Em đảm bảo sẽ không bao giờ phạm lại những sai lầm trước kia. Em không cần thứ gì của nhà họ Cố, em có thể không hát, không sáng tác nữa, em chỉ cần được ở bên anh.”
“Nếu lần sau em còn nói dối…” Cố Cảnh Dục nói chậm rãi, giọng chắc nịch: “Nếu em còn làm anh tổn thương, lần sau em sẽ nhảy từ tầng bốn mươi xuống, tuyệt đối không cho mình cơ hội sống sót.”
“Đủ rồi.” Quý Tích ngắt lời cậu ta: “Được rồi, anh không cần mấy lời hứa hẹn đó, em cứ như cũ đi.”
“Vậy anh chịu ở lại bên em không?” Cố Cảnh Dục gặng hỏi: “Anh…”
Không khí lặng đi chừng mười mấy giây, Kỷ Tích bỗng bật ra một tiếng cười khổ: “Tiểu Dục, đừng diễn nữa… Em còn sống, anh lại xuất hiện lần nữa, em thật sự sẽ để anh đi sao? Nếu thật sự sẽ để anh đi, thì hôm nay anh đã chẳng thể dễ dàng bước vào căn phòng bệnh này.”
Ngay từ khoảnh khắc bước vào bệnh viện này, Quý Tích đã hiểu rõ tất cả.
Quả nhiên, Cố Cảnh Dục im bặt, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Em thật sự không thể không có anh, Quý Tích.”
Cố Cảnh Dục rất hiếm khi gọi thẳng tên Quý Tích. Bình thường cậu ta toàn gọi “anh”, gọi ngọt ngào dẻo miệng, nghe hoa mỹ nhưng chẳng biết mấy phần thật, mấy phần giả.
Quý Tích nhìn thẳng vào mắt cậu ta vài giây, anh cảm thấy mình đã không còn muốn truy hỏi rốt cuộc Cố Cảnh Dục đang toan tính điều gì nữa. Chỉ cần Cố Cảnh Dục không chịu kết thúc, giữa bọn họ vĩnh viễn sẽ chẳng thể nói lời tạm biệt.
Anh chầm chậm bước tới, lại cúi người xuống, nhìn sâu vào mắt Cố Cảnh Dục, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mí mắt cậu ta.
Cố Cảnh Dục khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, ngay sau đó liền đón nhận một cái tát giòn giã từ Quý Tích.
“Bốp-“
Cái tát rơi trúng nửa bên mặt chưa bị băng kín, vừa rát vừa nóng.
Đây là lần đầu tiên Quý Tích đánh cậu ta, lực không hề nhẹ.
Cố Cảnh Dục bị đánh đến ngơ ngác vài giây, vậy mà lại… vui vẻ.
Cố Cảnh Dục bị tát đến ngẩn người, sững ra một lúc rồi lại cười, giọng phấn khích: “Anh… đánh nữa đi, chỉ cần anh vui.”
“Đã muốn dây dưa không dứt, thì sau này tốt nhất ngoan ngoãn cho anh.” Quý Tích đột nhiên hạ tay xuống, ấn mạnh qua lớp chăn: “Anh biết em không phải người tốt đẹp gì, nếu không nghe lời… anh cắt luôn cái này.”
Chỗ quan trọng bị dọa sẽ “xử lý”, vậy mà Cố Cảnh Dục còn muốn ưỡn người lên, chỉ là thật sự không cử động nổi, đành dùng ánh mắt tham lam bám riết lấy Quý Tích, ngoan ngoãn hứa: “Em nhất định sẽ nghe lời.”
Quý Tích buông tay ra, đứng thẳng người dậy: “Anh đi tắm cái đã, em nằm yên đấy, lát nữa anh qua đút cơm cho em ăn.”
“Được, em bảo Tiểu Trịnh dẫn anh đi.” Cố Cảnh Dục nheo mắt lại, trông vừa ngoan ngoãn vừa tội nghiệp: “Em nhớ anh lắm, anh mau quay lại với em nhé.”
Quý Tích không thèm đáp lại, quay người bước thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Tiểu Trịnh dẫn Quý Tích sang một phòng khác để tắm rửa. Nhân lúc này, cậu ta quay lại phòng bệnh, thấy Cố Cảnh Dục tâm trạng đang rất tốt, liền sai người lđi truyền lời cho Cố lão gia.
“Cứ nói là tôi muốn cưới anh ấy. Nếu ông ấy còn không đồng ý… tôi lại nhảy tiếp.”
Tiểu Trịnh vội vàng gật đầu lia lịa, trong lòng chỉ biết thầm kêu khổ ‘tổ tông của tôi ơi!’
“Đi đi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Tiểu Trịnh vừa quay lưng, Cố Cảnh Dục lại đột ngột gọi giật cậu ta lại.
“Tiểu Trịnh, anh ấy khó khăn lắm mới quay lại bên tôi, cậu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chứ?”
Cố Cảnh Dục vẫn cười, nhưng trong mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo.
“Biết, tôi biết mà.” Tiểu Trịnh mồ hôi túa ra trên trán, vội cam đoan: “Chuyện này tuyệt đối không lọt ra tai người thứ ba.”
Vụ nhảy lầu của Cố Cảnh Dục, bọn họ đã chuẩn bị suốt một tháng. Thử vô số tư thế, tính toán địa hình, độ cao, cách rơi thế nào để chấn thương là ít nhất.
Sau khi tìm ra phương án tối ưu, bọn họ còn lén đặt sẵn những vật đệm không dễ bị phát hiện nhưng cực kỳ hữu dụng ở điểm rơi. Mọi thứ sắp đặt chu toàn, ‘cặp đôi diễn viên’ liền lên sân khấu.
Làm gì có chuyện vì tình mà quyết tâm tìm đến cái chết, làm gì có trầm cảm gì chứ…
Tất cả chỉ là một màn kịch diễn cho cả mạng xã hội xem, mục đích là ép Quý Tích tự mình xuất hiện.
Tiểu Trịnh vừa lau xong mồ hôi lạnh, rời khỏi phòng bệnh thì vừa quay người đã đụng ngay Quý Tích.
“Đệt…..”
Tiểu Trịnh khẽ chửi một tiếng, cứ như đã nhìn thấy tận thế — Quý Tích đứng đây rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu?!
Đúng lúc Tiểu Trịnh căng thẳng đến cực độ, Quý Tích lại chỉ khẽ cười nhạt, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, rồi thản nhiên bước vào phòng bệnh.
Bên trong lập tức vang lên giọng Cố Cảnh Dục đang nũng nịu làm nũng.
“Anh ơi, đau quá… anh sờ em xem…”
_________
Fan: Tôi thật sự… cảm ơn…
Tiểu Cố là đồ xấu xa, xin đừng bắt chước nhé.