Sở Quân Liệt cụp mắt, hai tay chắp trước ngực, dáng vẻ rõ ràng là đang tiễn khách.
Ông Sở nhìn cái đầu trọc của cháu trai, nghĩ đến chuyện chỉ còn hơn mười ngày nữa là nó sẽ thụ giới, trong lòng nóng như có lửa đốt. Ông biết rõ lúc này chỉ có một người mới có thể ngăn lại mọi chuyện.
Bóng hai người kia vừa đi khuất, Sở Quân Liệt lập tức ngẩng đầu nhìn theo, sau khi chắc chắn họ đã xuống núi, cậu vội vã quay về phòng, lấy chiếc điện thoại vệ tinh ra, thay pin mới rồi chạy thẳng lên sau núi.
Tư Vân Dịch bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói vừa ấm ức vừa mềm mỏng.
"Tư tiên sinh, ông nội tới tìm em rồi."
"Ừ." Tư Vân Dịch cầm điện thoại, lùi về phía sau ở cửa thang máy, nhường người khác vào trước.
Tín hiệu trong thang máy không tốt, mà từ sau chuyện ly hôn, Sở Quân Liệt trở nên nhạy cảm cực độ. Nếu để cậu đợi một phút, không chừng lại nghĩ ngợi lung tung.
"Tư tiên sinh, ông nội còn định lừa em nhưng bị em phát hiện rồi." Sở Quân Liệt cúi đầu nhổ cỏ, giọng ỉu xìu, "Tư tiên sinh, anh nhất định đừng để người khác lừa đi mất, càng không được quên em."
"Anh sẽ không quên em." Tư Vân Dịch vừa nghe điện thoại vừa nhìn cửa thang máy đóng lại.
"Tư tiên sinh, cuộc sống trong chùa thật sự không hợp với em." Giọng nói của Sở Quân Liệt đã mang theo chút nghèn nghẹn.
"Em nhớ anh lắm, ở đây không có thịt ăn, sư phụ nấu cơm chỉ biết luộc rau bằng nước sôi, rau xào cũng chẳng ngon, em còn ăn không đủ no nữa."
Khóe mắt Tư Vân Dịch khẽ cong lên, trong giọng nói mang theo ý cười, "Gà vịt trong sân nhà ông lão đợt này nuôi cũng không ít."
"Tư tiên sinh, anh chờ em về nhé, em sẽ làm vịt quay, vịt kho, vịt om bia cho anh, còn có gà nướng, gà xào, gà rang muối..."
Sở Quân Liệt nói đến mức chính mình cũng thấy đói, giật giật mấy nhúm cỏ khô dưới tay.
Tư Vân Dịch khẽ cười, chợt phát hiện trên màn hình hiển thị của thang máy dừng mãi ở tầng bốn, không nhúc nhích.
Sau lưng lại có cư dân tới chờ thang, bấm nút lên xuống mấy lần vẫn không thấy thang máy hoạt động.
"Làm sao vậy trời..." Người kia lẩm bẩm, lời còn chưa dứt thì từ trong thang máy bỗng vọng ra tiếng "rầm" rất lớn.
Con số đỏ trên màn hình vẫn hiển thị ở tầng 4, người kia vì tiếng động đó mà hoảng hốt lùi lại hai bước.
"Tư tiên sinh?" Giọng Sở Quân Liệt đầy nghi hoặc vang lên trong điện thoại.
"Ở đây có chút việc, nói chuyện sau nhé." Tư Vân Dịch cầm điện thoại, nhanh chóng leo lên tầng bốn bằng thang bộ.
Cửa thang máy tầng bốn mở ra, buồng thang bị kẹt giữa tầng ba và tầng bốn, màn hình hiển thị tầng chỉ còn một vạch ngang màu đỏ, thang máy đã gặp sự cố vậy mà bên trong vẫn có người cố sức cạy cửa.
"Lôi tôi ra với!" Một người đàn ông bên trong hoảng hốt, thấy có người tới liền vội vàng thò tay ra ngoài.
Giữa buồng thang và mặt sàn tầng bốn chỉ còn một khe hở hẹp, vừa đủ cho một người bò ra. Tư Vân Dịch cúi xuống nhìn qua khe, thấy bên trong có bốn, năm người, gương mặt đều lộ rõ vẻ hoảng loạn.
"Đã nhấn chuông báo chưa?" Tư Vân Dịch nhìn mấy người trong thang máy, giọng trầm ổn, "Liên hệ với bên phụ trách, giữ bình tĩnh!"
"Rồi... rồi, họ bảo sẽ cử người đến ngay." Một người bên trong rụt rè đáp.
"Lôi tôi ra đi!" Người đàn ông càng thêm sốt ruột, "Cứu tôi với!"
"Rút tay anh lại, đừng nhúc nhích thêm!" Ánh mắt Tư Vân Dịch chạm thẳng vào đối phương, lạnh như băng, "Bình tĩnh chờ cứu hộ, đừng làm rối loạn người khác."
"Tôi... tôi..." Người đàn ông rụt tay lại nhìn quanh, trán đã đẫm mồ hôi.
"Hít thở sâu vào." Tư Vân Dịch đứng bên trên hướng dẫn, giọng điệu vững vàng, "Hít vào chậm rãi bằng mũi, đếm bốn giây rồi thở ra bằng miệng."
Mấy người trong thang máy bắt đầu làm theo, sau hai ba lần, cảm giác căng thẳng nơi lồng ngực dịu bớt đôi phần.
"Nhưng tôi vẫn..." Người đàn ông kia làm được vài lần vẫn bồn chồn không yên.
"Xoa cánh tay anh đi." Tư Vân Dịch tiếp tục hướng dẫn, "Khi làn da cảm nhận được áp lực, cơ thể sẽ tiết ra một loại hormone giúp làm dịu tâm trạng."
"Thật à?" Người kia bắt đầu chà tay lên hai cánh tay, vừa xoa một lúc đã phân tán được sự chú ý, quả nhiên thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều.
Đúng lúc đó, thang máy bất chợt lại tụt xuống một đoạn, người đàn ông ngước nhìn khe hở phía trên đầu, tim như thắt lại.
Tình trạng thang máy không ổn định, nếu lúc nãy thật sự bị kéo ra ngoài, e rằng giờ đã bị chém làm hai khúc.
Không lâu sau, nhân viên kỹ thuật kịp thời tới nơi, khởi động nguồn điện khẩn cấp, ngăn không cho thang tiếp tục rơi rồi lần lượt đưa những người mắc kẹt bên trong ra ngoài an toàn.
Người đàn ông kia muốn tìm người vừa giúp mình trấn tĩnh để cảm ơn, đảo mắt khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.
Lúc thấy mọi người trong thang máy đều đã được cứu ra, Tư Vân Dịch im lặng rời đi bằng cầu thang bộ, trở về nhà.
Nếu lúc đó anh không nhận được cuộc gọi từ Sở Quân Liệt hoặc nhận rồi mà vẫn bước vào thang máy trước thì thêm một người nữa, thêm một phần trọng lượng, sự cố hôm nay có thể đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Ở sau núi, Sở Quân Liệt vẫn đang bồn chồn nhìn chiếc điện thoại vệ tinh trong tay, mạnh tay nhổ cỏ khô dưới chân.
Ông Sở đã sắp xếp xong mọi việc trong nhà ngay trong đêm, sáng sớm hôm sau liền đáp chuyên cơ đến Ninh Thành.
Tư Vân Dịch xem liền mấy bộ Chết chóc gọi tên, sau đó lại mua một cuốn Một trăm cách chết về nghiên cứu khá lâu, cuối cùng ở trang cuối, anh thấy mấy chữ "Sống cho tử tế".
Sống cho tử tế.
Ngón tay Tư Vân Dịch lướt qua mấy dòng chữ đen trên nền giấy trắng, ánh mắt trở nên trầm lặng.
Chiều hôm sau, lúc chuẩn bị đi bộ về nhà, anh nhìn thấy một chiếc xe sang màu đen đang đỗ trước công ty.
Quản gia nhà họ Sở đứng bên cạnh xe, phớt lờ những ánh mắt dò xét xung quanh. Nhìn thấy Tư Vân Dịch, ông ta liền nở nụ cười, bước nhanh tới.
"Tư tiên sinh." Quản gia cúi người rất cung kính, "Lão gia nhà tôi muốn gặp cậu một lát."
Nhìn dáng vẻ cung kính hơn hẳn so với trước kia, bước chân Tư Vân Dịch khựng lại, ánh mắt vẫn bình thản như thường.
"Tôi và ông Sở lần trước đã gọi điện nói chuyện, trong điện thoại chắc cũng đã nói đủ rõ rồi."
"Tư tiên sinh, lão gia đích thân từ thủ đô đến đây chỉ mong được nói chuyện trực tiếp với cậu một lần." Giọng quản gia càng thêm cẩn trọng.
"Ông Sở thật có lòng."
Tư Vân Dịch liếc nhìn chiếc xe sang đang đỗ bên cạnh, chỉ thấy cửa sổ xe từ từ hạ xuống, ông Sở ngồi bên trong, đúng là đích thân tới đón người.
Tư Vân Dịch từ xa nhìn vào cửa xe, chỉ thấy ông Sở cố gắng nặn ra một nụ cười ôn hòa hướng về phía mình.
Gương mặt vuông vức nghiêm nghị vốn quen với vẻ nghiêm túc nên nụ cười lúc này trông chẳng những không thân thiện mà còn khiến người khác cảm thấy rờn rợn.
Chiếc xe từ từ chuyển bánh, dừng lại trước mặt Tư Vân Dịch, quản gia mở cửa xe.
Tư Vân Dịch trầm mặc trong chốc lát, suy nghĩ đến vị trí của ông Sở trong cuốn sách rồi bước lên xe.
Nghĩ đến lần gặp mặt chẳng mấy vui vẻ trước đó, ông Sở nhìn cậu trai trẻ ngồi bên cạnh, lại nghĩ đến mục đích của chuyến đi Ninh Thành lần này, trong lòng không khỏi có chút ngượng nghịu.
Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, ông Sở do dự một hồi rồi chủ động lên tiếng hỏi.
"Tiểu Tư, dạo này cậu thế nào rồi?"
Dù sao thì cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ, vừa dứt lời, ông cụ đã cảm thấy hơi hối hận.
Dạo này không phải chính là khoảng thời gian sau khi ly hôn với Quân Liệt sao? Hỏi người ta dạo này sống thế nào, chẳng phải đang dò xét xem cuộc sống sau ly hôn có vừa ý không à?
Dù không hỏi thì ông Sở chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng đủ biết Tư Vân Dịch sống rất ổn.
Cổ phiếu nhà họ Tư sụt giá, mấy kẻ gió chiều nào theo chiều ấy ở Ninh Thành có qua có lại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày của Tư Vân Dịch.
So với trước đây, anh có nhiều thời gian và không gian hơn, tháo nhẫn cưới ngày trước, bắt đầu hành trình theo đuổi một cuộc sống mới.
Quả nhiên, ông Sở nhìn cậu trai trẻ đối diện, từ từ nở một nụ cười.
"Ông Sở, cảm ơn ông đã quan tâm. Dạo gần đây tôi sống rất tốt."
Ông Sở mơ hồ nhận ra người trẻ tuổi trước mặt đang ngầm ám chỉ chuyện mình cố ý buông tay để Quân Liệt rời đi, khiến Quân Liệt phải quay về tìm anh.
Đã nói đến mức này rồi, ông cụ cũng không tiện vòng vo, chỉ đành cười gượng một cái.
"Là tôi không quản được Quân Liệt, nó muốn đi đến nơi lòng nó hướng tới, tôi cũng không ngăn được."
"Ông là người thân duy nhất của cậu ấy, đương nhiên là ngăn được, chỉ là cách làm chưa đúng." Tư Vân Dịch thẳng thắn, "Ông hoàn toàn có thể giới thiệu thêm cho cậu ấy vài người đẹp phù hợp, rồi sẽ có người khiến cậu ấy động lòng thôi."
Lời anh nói là thật. Trong nguyên tác, nhân vật thụ chính là do ông Sở giới thiệu cho Sở Quân Liệt. Từ cái nhìn đầu tiên người kia đã để tâm, rồi sau đó không ngừng trùng hợp gặp nhau như thể cả ông trời cũng đang vun vén cho hai người, tình cảm từ đó cũng ngày càng sâu đậm.
Chuyến này Sở Quân Liệt về lại thủ đô mà chưa gặp được nhân vật thụ có thể là vì thời cơ chưa tới, nhưng Tư Vân Dịch gần như có thể khẳng định, không bao lâu nữa, hai người chắc chắn sẽ gặp nhau.
Ông Sở nhìn cậu trai trẻ trước mặt, lại phát hiện ra một sự thật đau đớn, đối phương không hề châm chọc ông mà nói thật lòng, là một lời khuyên nhủ chân thành.
Cậu ta đã không thể chờ đợi thêm được nữa mà muốn rũ bỏ Quân Liệt.
Lông mày ông Sở bất giác nhíu lại, ông nhìn Tư Vân Dịch, hạ giọng.
"Quân Liệt không lâu trước còn nói trong lòng nó chỉ có cậu, vì cậu, chuyện gì nó cũng sẵn sàng làm."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn ông cụ, chậm rãi lắc đầu.
"Nó còn chưa làm được gì sao?" Ông Sở nóng lòng hỏi, mong tìm được chút đột phá, "Tôi có thể giúp nó!"
"Cậu ấy chưa ký đơn ly hôn." Ánh mắt Tư Vân Dịch trở nên nghiêm túc.
"Vậy... ông có thể giúp tôi không?"
Ông Sở sững người, giả vờ như không nghe thấy gì, quay đầu sang hướng khác một cách rất tự nhiên, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
"Ninh Thành mấy năm nay phát triển không tệ."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn ông cụ một lúc, sau đó cũng quay đầu lại, đáy mắt thoáng qua một tia ý cười.
Xe dừng lại trước một khuôn viên, nơi ông Sở chọn lần này rất đặc biệt, một nhà hàng tư nhân không phục vụ đại trà, chỉ nhận ba bàn mỗi ngày, nằm trong một sân viện yên tĩnh, muốn đặt chỗ phải hẹn trước ít nhất nửa năm.
Tư Vân Dịch và ông Sở ngồi đối diện nhau, chờ nhân viên pha trà xong rời đi, ông cụ liền hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn người trẻ trước mặt.
"Lần này tôi đến là để xin lỗi cậu, đồng thời cũng muốn nói lời cảm ơn."
Tư Vân Dịch hơi nhướng mày, anh đặt tách trà xuống, ánh mắt rơi lên khuôn mặt ông cụ.
"Trước đây Quân Liệt rất hận tôi, hận nhà họ Sở, thằng bé thà tự mở công ty, đi kiếm tiền trong cảnh chín chết một sống cũng không chịu quay về thừa kế gia nghiệp." Sắc mặt ông cụ nghiêm lại, lông mày rậm hơi nhíu.
"Sau khi nó mất trí nhớ, tôi cố chấp muốn rèn luyện nó, muốn cho nó hiểu người thường phải vật lộn thế nào để sống sót, để nó biết tất cả những gì mình có hiện tại là điều biết bao người mơ cũng không dám mơ đến."
"Nhưng vì tính cách khi xưa của Quân Liệt có nhiều khiếm khuyết khiến tôi không thể tiếp cận quá gần trong cuộc sống thường ngày, thành ra tôi đã hiểu sai nhiều chuyện, ví dụ như chuyện của cậu và tình cảm của Quân Liệt dành cho cậu."
Ánh mắt ông cụ dần dịu đi.
"Tôi rất xin lỗi vì đã từng nghi ngờ cậu, cũng hối hận vì đã ép cậu ly hôn với Quân Liệt."
"Giờ đây, tôi chỉ muốn có thể thật lòng kể với cậu về Quân Liệt một lần nữa." Ông Sở vừa nói vừa lấy từ trong ngực áo ra mấy tấm ảnh, đặt trước mặt Tư Vân Dịch.
Tấm đầu tiên là ảnh Sở Quân Liệt hồi nhỏ, trông chỉ chừng hai, ba tuổi, chắc là chụp trước khi bị đưa vào chùa. Nhìn kỹ có thể thấy vài nét tuấn tú sau này, mắt đen láy, sáng long lanh, lông mi dài và dày, gương mặt còn hơi phúng phính.
"Đây là lúc Quân Liệt ba tuổi." Ông cụ nhìn Tư Vân Dịch, chậm rãi kể, "Nó giống mẹ, từ nhỏ đã đẹp trai, biết nghe lời và còn biết quan tâm người khác nữa."
"Hồi nhỏ Quân Liệt hơi hiếu động, cái gì cũng muốn chạm vào, nếm thử một chút, nhưng đến giờ tôi vẫn còn nhớ, có lần mẹ thằng bé bệnh, thằng bé bỗng nhiên không chạy nhảy nữa, cứ ôm đồ chơi ngồi bên cạnh mẹ, không ngừng áp trán lên trán mẹ, ngoan ngoãn không nói tiếng nào."
Tư Vân Dịch im lặng nhìn ông Sở, trong mắt ông cụ vẫn còn chút mong đợi.
"Cậu thấy lúc đó nó thế nào?"
"Rất tốt." Tư Vân Dịch bình thản đáp.
"Hồi đó Quân Liệt rất ngoan, tính tình cũng tốt." Ánh mắt ông cụ thoáng hiện ý cười, "Nói là ai gặp cũng thích thì hơi quá, nhưng gặp rồi đều khen vài câu."
"Chuyện này thì..." Tư Vân Dịch hơi ngừng lại, "Quả thực có thể khơi gợi chút bản năng làm cha."
Ông Sở yên lặng vài giây, lặng lẽ đẩy tấm ảnh lúc ba tuổi sang một bên rồi từ đống còn lại chọn ra một tấm ảnh Sở Quân Liệt thời thiếu niên.