Sở Quân Liệt thời thiếu niên toàn thân toát lên vẻ âm trầm bất kham, đối diện ống kính cũng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết đây là kiểu người khó dây vào.
Trong ảnh, Sở Quân Liệt cầm một chiếc cúp trên tay, cậu đứng trước một tủ trưng bày đầy huy chương và giải thưởng, nét mặt không biểu cảm như thể tâm trí chẳng hề đặt nơi thực tại.
"Đây đều là những giải thưởng mà Quân Liệt từng đạt được." Ông Sở nhìn tấm ảnh, trong mắt thoáng nét tự hào.
"Quân Liệt có thiên phú rất cao, bất kỳ thầy cô nào từng dạy nó đều không tiếc lời khen ngợi năng lực của nó."
Ông cụ đặt tấm ảnh xuống trước mặt Tư Vân Dịch, tay chỉ vào từng chiếc cúp trong tủ kính phía sau, nói như kể về một kho báu.
"Đây là cúp vô địch hạng cân 52kg giải boxing thanh thiếu niên toàn quốc, kia là giải quán quân tán thủ võ thuật, huy chương vàng giải cưỡi ngựa thanh thiếu niên, rồi đến giải vật cổ điển..."
Khóe miệng ông cụ lộ ra nụ cười.
"Quân Liệt học gì cũng nhanh, mỗi lần tham gia thi đấu đều nhắm thẳng đến chức vô địch. Nó là kiểu người rất rõ mục tiêu, ít nói nhưng trong xương cốt lại đầy kiêu ngạo."
"Nó gần như chẳng bao giờ giao lưu với bạn cùng lứa. Tôi thường nghĩ, giá mà có ai đó có thể ép nó cúi đầu, để nó hiểu ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người. Nhưng trớ trêu thay, lần nào nó cũng mang cúp về, chỉ cần đoạt chức vô địch, nó lập tức mất hứng thú với môn đó."
Tư Vân Dịch cúi xuống nhìn bức ảnh, vì đã tiếp xúc với Sở Quân Liệt đủ lâu, anh gần như có thể nhận ra cậu thiếu niên trong ảnh kia đang nhìn ống kính với ánh mắt âm thầm tính toán điều gì đó.
"Sau khi chụp tấm ảnh này có xảy ra chuyện gì không?" Tư Vân Dịch thử hỏi.
Nghe câu này, ông Sở như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười bên môi từng chút từng chút tan biến.
Lần này ông cụ trầm mặc lâu hơn, dưới ánh mắt dò hỏi của Tư Vân Dịch, ông chỉ đành hạ giọng, có phần khó xử mà nói thật.
"Quân Liệt không thích ai động vào phòng trưng bày của nó, nhưng lúc đó có một buổi phỏng vấn thanh thiếu niên xuất sắc, tôi đã đồng ý cho phóng viên chụp ảnh mấy chiếc cúp. Sau đó không lâu, căn phòng đó bốc cháy, tất cả đều thành tro bụi."
Thời kỳ ấy, Sở Quân Liệt giống như một con rồng dữ thích thu gom những thứ óng ánh vàng kim. Hơn nữa, cậu còn hơi mắc chứng sạch sẽ, khi những gì mình thu gom bị lộ ra hoặc bị người khác chạm vào, cậu có thể không chút do dự mà thiêu rụi tất cả rồi lặng lẽ nhìn ánh vàng tắt dần trong lửa đỏ.
Ông Sở nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, nhận ra mình cẩn thận chọn lựa hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn nhầm.
Không biết bây giờ Tư Vân Dịch có cảm thấy Quân Liệt là người tâm tính bất định, lại còn gán thêm tội danh "phóng hỏa" không?
"Xem cái khác đi." Ông cụ vội vã thu lại tấm ảnh này, lục đống còn lại rồi chọn thật nhanh.
Tấm chụp lúc đi trượt tuyết này thì được đấy, nhưng huấn luyện viên dạy trượt tuyết cho Quân Liệt trong ảnh là một anh Tây cực kỳ điển trai, không thích hợp đưa cho Tư Vân Dịch xem.
Một tấm là ảnh Sở Quân Liệt đang cho cá ăn bên hồ, nhưng ông Sở nhớ rất rõ, chẳng bao lâu sau, đám cá được cho ăn đó đã lật bụng trắng phếu.
Còn một tấm khác là ảnh Sở Quân Liệt sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở công ty tư vấn an ninh tại nước ngoài.
Trên sơ mi trắng còn dính máu, Sở Quân Liệt ngồi trên nắp capo xe, mặt lạnh lùng lau máu trên lưỡi dao dài.
Ông Sở do dự nhìn mấy tấm ảnh thật lâu, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ thu tất cả lại.
Cháu à, không phải ông không cố gắng...
Chỉ là... có quá nhiều vết đen trên hồ sơ của cháu thôi.
Ông cụ lại nhìn Tư Vân Dịch trước mặt, chợt nhớ đến mấy tấm ảnh từng tra được về anh.
Lúc còn đi học mặc đồng phục mùa hè sạch sẽ, vóc dáng gầy gò thẳng tắp, đại diện cho khối lên phát biểu.
Tốt nghiệp rồi mặc áo blouse trắng, bên trong là sơ mi và cà vạt, sạch sẽ không chút bụi trần, nét mặt điềm đạm.
Ngay cả sau này khi quay về nhà họ Tư, bước vào tầng lớp quản lý, lúc ra ngoài đều mặc vest vừa vặn, gọng kính bạc mảnh đặt nơi sống mũi, trầm ổn mà thanh tú, khiến người khác không thể bắt bẻ ở đâu được.
Gần như là một cuộc đời rạng rỡ, ngay thẳng, hoàn toàn đối lập với Sở Quân Liệt.
Người như thế chỉ khiến người ta nghĩ rằng anh nên có một tương lai tốt đẹp chứ không phải cứ dây dưa không dứt với người chẳng hề hợp với mình.
Nhưng giờ thì còn cách nào khác nữa đây?
Ngoài anh ra, Sở Quân Liệt chẳng cần gì nữa.
Ông Sở trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Tính cách của Quân Liệt đúng là không tốt lắm, đôi khi cũng khó đoán."
Tư Vân Dịch nhấp một ngụm trà, không lên tiếng.
"Nhưng Quân Liệt là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, tất cả của nhà họ Sở sau này đều sẽ để lại cho nó.
Hai đứa kết hôn rồi, lần trước tôi cũng không đưa sính lễ gì, giờ để tôi bù lại." Giọng ông cụ trở nên thân thiện, giơ tay ra hiệu.
Quản gia thấy vậy lập tức bước tới, mang theo một tập hồ sơ và một hộp quà nhỏ, bên trong là một chiếc chìa khóa xe.
"Nhà họ Sở có không ít bất động sản ở thủ đô, tôi có một tòa nhà văn phòng, tiền thuê mỗi năm khoảng mười lăm tỷ, coi như là quà cưới tặng cho cậu." Ông cụ đẩy hồ sơ và chìa khóa về phía anh.
"Chiếc xe này là phiên bản giới hạn toàn cầu, ở Hoa Quốc chỉ có một chiếc, coi như là phương tiện đi lại cho hai đứa."
Tư Vân Dịch đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn ông Sở.
"Những thứ này có phần hơi phô trương." Ông Sở cố gắng tạo vẻ mặt hiền hòa, "Trước đây Quân Liệt đã quyết định sẽ chuyển hướng tài nguyên của nhà họ Sở sang Ninh Thành, lĩnh vực y tế chắc chắn cũng sẽ có sự tham gia. Nhà họ Tư trong lĩnh vực này luôn làm rất tốt, hợp tác là chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Nhân viên phục vụ gõ cửa thông báo rồi bắt đầu bày món ăn. Tư Vân Dịch nhìn những món ăn được dọn ra trước mặt, thầm hiểu ông Sở vốn ở vị trí cao, giờ có thể bày tỏ thành ý như thế với một người trẻ tuổi có thâm niên không bằng mình, chứng tỏ đây là sự chân thành vô cùng lớn.
Ông Sở cũng rất thương yêu đứa cháu trai duy nhất này.
"Ông Sở." Tư Vân Dịch không muốn tiếp tục vòng vo, thẳng thắn hỏi.
"Lần này ông tới đây là vì mục đích gì?"
Ông Sở nhớ lại hình ảnh cái đầu hói của cháu trai mình, giọng nói đầy bất lực.
"Tiểu Tư, có thể cậu không biết nhưng từ lần trở về từ Ninh Thành, Quân Liệt đã nhìn thấu mọi chuyện, thằng bé muốn lên núi xuất gia, cũng đã gần hai mươi ngày rồi.
Nếu còn chờ thêm mười ngày nữa, tròn một tháng Quân Liệt sẽ phải thọ giới, giờ chỉ có cậu mới có thể khiến Quân Liệt xuống núi."
"Chỉ cần cậu có thể đưa Quân Liệt xuống núi và thằng bé sẵn sàng tiếp nhận gia sản nhà họ Sở, tôi sẽ không phản đối cuộc hôn nhân của hai đứa nữa." Ông Sở nói chắc chắn, ánh mắt kiên định.
Tư Vân Dịch nhìn ông cụ một lúc lâu rồi bất ngờ nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Ông thật sự không nghĩ đến việc Sở Quân Liệt làm vậy không phải vì nhìn thấu mọi chuyện mà là muốn ép ông phải nhượng bộ sao?"
Ông Sở khựng lại, không trả lời ngay.
"Thực ra ông hoàn toàn có thể đứng ngoài nhìn, Quân Liệt trong lòng đầy tham vọng, cậu ấy sẽ không thể mãi ở trên núi." Ánh mắt Tư Vân Dịch bình thản.
"Tôi khuyên ông đừng để bị cậu ấy dẫn dắt, hãy đối đầu với cậu ấy, cuộc chiến kéo dài này sẽ kết thúc khi Quân Liệt tự động khuất phục và xuống núi."
"Tiểu Tư." Ông Sở nhìn những món ăn trước mặt, thở dài.
"Quân Liệt từ nhỏ đến lớn chỉ hỏi tôi hai câu."
"Một là về cha mẹ thằng bé, câu còn lại... chính là về cậu."
Ông Sở làm sao không hiểu rõ tâm tư của cháu trai mình, Sở Quân Liệt đã thể hiện ra rất rõ rồi.
"Tôi muốn đưa mọi thứ tốt nhất trên thế gian cho thằng bé, nhưng tiếc là những gì thằng bé yêu cầu lúc ấy, tôi lại không thể cho nó. Tôi chỉ có thể nhìn ánh mắt thất vọng của thằng bé rồi tự trách trong lòng, trách rằng mình không phải là một người ông tốt."
Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn ông cụ ngồi phía đối diện.
"Tôi không thể đưa cha mẹ của thằng bé trở về nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể mang đến cho thằng bé một thứ mà nó đã mong đợi." Biểu cảm trên khuôn mặt của ông Sở trở nên chua xót.
"Ngôi chùa mà Quân Liệt đang ở hiện giờ chính là nơi thằng bé đã chờ đợi cha mẹ suốt nghìn đêm nghìn ngày. Giờ thằng bé lại quay về đó bắt đầu một chu kỳ chờ đợi mới."
"Tiểu Tư." Ông Sở cầm đũa, gắp một miếng rau bỏ vào bát Tư Vân Dịch.
"Quân Liệt đối với cậu là thật lòng, thằng bé có tham vọng, nhưng cậu là nguồn động lực cho tham vọng của nó.
Con người đôi khi phải có khát khao mới có thể cố gắng tiến lên. Cậu nói tôi nên đối đầu với thằng bé nhưng tôi biết rất rõ đối đầu sẽ không có kết quả. Nếu cậu không đưa Quân Liệt xuống núi, thằng bé sẽ tiếp tục chờ đợi cậu."
"Lúc ba tuổi, thằng bé đã có thể ngồi yên trong chùa ngoan ngoãn đợi cha mẹ suốt nghìn ngày. Giờ thằng bé đã trưởng thành, ở trong chùa, thằng bé có thể chờ cậu đến già."
Ông Sở nhắm mắt, lắc đầu.
"Vì vậy tôi không thể không bị thằng bé dẫn dắt, vì tôi biết những gì thằng bé nói là thật."
Tư Vân Dịch nhìn xuống bát rau, che giấu cảm xúc trong mắt.
"Tiểu Tư, hãy theo tôi đi một chuyến tới thủ đô." Ông Sở nghiêm túc đề nghị, "Đưa Quân Liệt xuống núi, cậu có thể nhìn xem nơi thằng bé lớn lên hoặc là đi thăm mấy đứa cháu của cậu xem chúng nó sống thế nào."
Tư Vân Dịch trầm mặc một lúc lâu, anh cầm đũa lên, ăn miếng rau mà ông Sở gắp cho.
Ông cụ thấy vậy thì nở một nụ cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tư Vân Dịch dành một ngày rưỡi để ổn định công việc ở nhà họ Tư và phòng làm việc, dặn dò dì giúp việc về việc mình sẽ rời đi sau đó dẫn Liệt Phong lên máy bay riêng của nhà họ Sở.
Ông Sở cũng có mặt trên máy bay. Theo như thông tin trong sách, chuyến đi của ông cụ rất an toàn.
Sau khi máy bay hạ cánh, ngay lập tức có xe đến đón. Ông Sở quan tâm hỏi Tư Vân Dịch có muốn nghỉ một ngày trước khi lên núi không nhưng Tư Vân Dịch từ chối khéo.
Sở Quân Liệt vẫn đang đợi trên núi.
Khu vực xung quanh núi khá rộng, xe chạy vào khu vực núi, bên trong còn có vài làng nhỏ.
Ông Sở liếc mắt qua các quầy hàng trong làng, nhớ lại hình ảnh đầu hói của cháu trai mình, bảo tài xế dừng xe trước một quầy, nhìn các loại mũ kỳ lạ bày trên quầy, ông không khỏi nhíu mày.
"Ông ơi, ông mua cho cháu đúng không? Đây là những mẫu mới nhất đó!" Người bán hàng cười tươi, "Có cả mẫu hot trên mạng nữa!"
Ông Sở nhìn mấy chiếc mũ trên quầy, tỏ vẻ không muốn mua nhưng lại lo Tư Vân Dịch nhìn thấy bộ dạng của cháu trai sẽ thấy không ổn, cuối cùng vẫn chọn lấy một chiếc mũ có vẻ bình thường nhất.
Xe dừng ở chân núi, con đường còn lại không thể đi bằng xe, chỉ có thể leo bộ từng bậc thang.
Giờ là thời gian tu hành, Sở Quân Liệt nhắm mắt ngồi trước tượng Phật, hai tay chắp lại, đầu cúi xuống, cố gắng che giấu sự bất an.
Kể từ khi cha mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên Sở Quân Liệt thành tâm như vậy.
Lần trước cậu đã cầu nguyện suốt nghìn ngày nghìn đêm để mong gặp lại cha mẹ, cuối cùng chỉ có hai bia mộ. Lần này, Sở Quân Liệt chỉ cầu xin trời cao có thể nghe thấy lời cầu nguyện của mình, để Tư tiên sinh an toàn đến như đã hẹn và đưa cậu về nhà.
Khi thời gian tu hành kết thúc, Sở Quân Liệt tìm điện thoại vệ tinh, do dự ngồi trên bậc đá sau cổng chùa, cậu nhìn xuống dưới bậc thang như thể trở lại thời thơ ấu.
Lần trước khi Tư tiên sinh đột nhiên không trò chuyện với cậu nữa, vốn dĩ hai người có thể nói chuyện đến khi hết cả một viên pin nhưng lần này chỉ có vài phút ngắn ngủi, không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Cảm giác bất an mạnh mẽ đập vào trái tim Sở Quân Liệt khiến cậu không thể ngừng suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã.