"Mày nói thật đi, trước đây tao thực sự đã ngủ cùng mày à?"
Sở Quân Liệt ôm gối, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn đối diện.
"Gâu u?" Liệt Phong nằm bò trong ổ của mình, nghiêng đầu đầy nghi hoặc nhìn chủ nhân.
"Nếu đúng thì sủa một tiếng, không đúng thì sủa hai tiếng." Sở Quân Liệt siết chặt gối trong tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Liệt Phong.
"Phải nói thật đấy, nếu không sau này không có đồ ăn vặt cho chó đâu."
Liệt Phong chớp chớp mắt.
Chủ nhân đừng đùa nữa.
Đồ ăn vặt toàn là chủ nhân xinh đẹp mua cho mà.
Thấy Liệt Phong không sủa lấy một tiếng, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe vô tội ngây thơ nhìn mình, Sở Quân Liệt bắt đầu dao động trong lòng, lén mở cửa phòng liếc nhìn cửa phòng ngủ chính đã đóng lại rồi lại cúi đầu nhìn chiếc gối trong tay, hạ mắt vỗ vỗ lên gối, đặt nó xuống giường trong phòng mình, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác trống vắng khó tả.
Gối vẫn là cái gối đó.
Giường trong phòng này cũng giống với phòng ngủ chính thôi.
Sở Quân Liệt trở mình qua lại, cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó.
Cậu cuộn chăn lại thành hình người, đưa tay gác lên, nhắm mắt được một lúc, lại không hiểu sao muốn kéo góc chăn ôm vào ngực.
Cái thói quen gì đây chứ?!
Sở Quân Liệt cau mày chặt lại, đổi tư thế cố gắng ngủ nhanh, rõ ràng đêm qua đã mất ngủ cả đêm, vậy mà hôm nay lại vẫn không tài nào ngủ được.
Thính giác của Liệt Phong cực kỳ nhạy, Sở Quân Liệt vừa trở mình, tai nó liền động đậy, chịu đựng cả nửa đêm, cuối cùng Liệt Phong cũng không nhịn nổi nữa, nó ngậm lấy chiếc gối dưới đầu Sở Quân Liệt, đứng dậy dùng móng đẩy cửa ra.
"Liệt Phong?" Sở Quân Liệt bật dậy định lấy lại cái gối, chỉ thấy Liệt Phong đã ngậm gối đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ chính, buông gối xuống ngay tại đó.
Như sợ chủ nhân không hiểu ý mình, Liệt Phong còn giơ chân trước chỉ chỉ xuống cửa, rồi nằm xuống làm một màn thị phạm nhắm mắt ngủ ngay cửa phòng ngủ chính.
Là một chú chó từng trải...
Liệt Phong đã nhìn thấy hết rồi.
Sở Quân Liệt nhìn dáng vẻ của Liệt Phong, thử nằm xuống ngay cửa phòng ngủ chính, chẳng hiểu sao lại có một cảm giác quen thuộc.
Cậu nhắm mắt, định tìm lại cảm giác buồn ngủ rồi quay về phòng, Liệt Phong thấy nhịp thở của chủ nhân dần ổn định, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay người về lại ổ của mình, thoải mái nằm xuống.
Sáng hôm sau, khi Tư Vân Dịch mở cửa phòng ngủ ra thì bị vướng không mở được, thử dùng chút lực đẩy mạnh ra, "bịch" một tiếng, Sở Quân Liệt ôm đầu bật dậy từ cửa.
Tư Vân Dịch nhướng mày nhìn Sở Quân Liệt trước mặt.
"Tôi... tôi mộng du." Sở Quân Liệt ôm trán, vẻ mặt nghiêm túc.
Tư Vân Dịch đi vào bếp, ánh mắt lướt qua chiếc gối dưới đất.
Sở Quân Liệt nhanh chóng nhặt gối lên, ôm vào trong tay, lẽo đẽo theo sau người trước mặt, môi mím chặt, mở miệng, "Tôi là vì ngủ quá ngon thôi, chính vì ngủ quá ngon nên mới mộng du."
Tư Vân Dịch không vạch trần ý đồ của cậu, lấy từ tủ lạnh ra hai phần sandwich do dì giúp việc chuẩn bị, hâm nóng sữa, rót vào hai cốc.
Sở Quân Liệt nhìn phần của mình, kẹp gối vào bên sườn, bưng đĩa thức ăn và sữa lên, tiếp tục theo sát người đàn ông trước mặt.
"Anh chắc tối qua ngủ không ngon rồi đúng không? Hôm nay dậy sớm thế. Tôi có một mẹo giúp ngủ nhanh, tối nay tôi có thể dạy anh." Sở Quân Liệt ngồi xuống bên bàn ăn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Anh ngủ rất ngon." Tư Vân Dịch ngẩng lên, mỉm cười nhìn cậu.
Anh nói thật.
Không có bàn tay nào thình lình đặt lên người, không cần gắng gượng tinh thần để trả lời đủ thứ câu hỏi kỳ lạ trong đầu Sở Quân Liệt, chất lượng giấc ngủ quả thật tốt hơn hẳn.
Sở Quân Liệt đặt gối lên đùi, cúi đầu cầm sandwich lên, cố gắng không để người đối diện phát hiện vẻ mặt buồn bã mà cậu không tài nào giấu được.
"Tối qua anh quên nói với em." Tư Vân Dịch uống một ngụm sữa, nhìn về phía Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt ôm sandwich bằng hai tay, ánh mắt tràn đầy hy vọng, ngẩng đầu nhìn anh.
"Mặc dù em có phòng ngủ riêng, nhưng không chỉ có lần em say hôm đó đâu, trước kia, phần lớn thời gian chúng ta vẫn ngủ cùng nhau." Khóe môi Tư Vân Dịch cong nhẹ.
Ánh mắt Sở Quân Liệt khẽ dao động.
Vậy mới đúng chứ!
Nếu không thì mấy tấm ảnh trong điện thoại cậu từ đâu mà ra!
Nếu không thì tại sao cứ cảm thấy bên cạnh thiếu gì đó, đến mức cả đêm trằn trọc không ngủ nổi.
"Đã chia phòng ngủ, mỗi người đều ngủ ngon hơn, vậy sau này chúng ta cứ tiếp tục ngủ riêng đi." Trong mắt Tư Vân Dịch mang theo sự chân thành.
Sở Quân Liệt đứng sững tại chỗ, môi mấp máy nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Cơ thể dường như phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, hốc mắt Sở Quân Liệt nóng lên, cảm giác buồn như sóng lớn trào dâng, nghẹn cứng nơi lồng ngực khiến cậu đau nhói.
Cậu không muốn ngủ riêng.
Sở Quân Liệt tránh ánh mắt Tư Vân Dịch, cúi đầu cắn một miếng sandwich to, cố nuốt trọn nỗi khó chịu cùng thức ăn vào bụng.
Sớm biết vậy, hôm trước đã không nên một mình chạy đến biệt thự, đêm qua cũng không nên do dự mãi trước cửa phòng ngủ.
Giờ thì anh đã biết một mình ngủ ngon thế nào rồi.
Không cần người nằm cạnh nữa.
Sở Quân Liệt cúi đầu, nhai từng miếng sandwich lớn, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót như rêu phong bám đầy, cùng với nỗi hối hận ngày càng lan rộng.
Từng nhịp tim đau nhói, Sở Quân Liệt muốn nói mấy ngày nay cậu ngủ không ngon chút nào, muốn nói cậu luôn cảm thấy bên cạnh thiếu đi điều gì rất quan trọng.
Nhưng mấy lời hùng hồn trước đó cậu đã nói ra rồi.
Còn mạnh miệng bảo sẽ dạy anh cách nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sở Quân Liệt cụp mắt, ăn sáng xong thì theo anh lên xe, suốt một lúc lâu trong công ty vẫn không lấy lại tinh thần.
"Giám đốc Sở, suất ăn trưa cao cấp hôm nay được mang đến rồi." Thư ký bưng hộp cơm vào văn phòng, Sở Quân Liệt nhìn bàn ăn phong phú trước mặt, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
"Giám đốc Sở, cái đó..." Thư ký cẩn thận nhắc nhở.
"Tôi chẳng phải đã bảo là mấy hôm nữa sẽ đưa cho cô sao?" Sở Quân Liệt lập tức nhớ tới khoản nợ sáu vạn tám, lại nghĩ đến số dư còn đúng hai trăm rưỡi trong tài khoản, cả người liền trở nên không ổn.
"Không phải chuyện đó, giám đốc Sở." Thư ký mở điện thoại, bật camera trước rồi giơ cho Sở Quân Liệt xem.
Sở Quân Liệt nhìn bản thân trong camera, một bên tóc dựng đứng, bên kia lại xẹp lép, mới nhận ra sáng nay vì đầu óc rối bời nên cậu quên cả chải đầu.
Cậu vội đưa tay vuốt lại tóc, thấy miễn cưỡng coi được rồi mới để thư ký thu điện thoại, ánh mắt cô phức tạp nhìn cấp trên rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Sở Quân Liệt cầm đũa, ăn vài miếng cơm hộp cao cấp, trong lòng vẫn nặng trĩu, rõ ràng sáng nay ăn chẳng nhiều, vậy mà giờ lại chẳng muốn động đũa chút nào.
Nhìn ra cửa phòng, cậu lén lấy điện thoại, mở album ảnh lên xem, cầm đũa trong tay, lập tức thấy có hứng ăn uống hơn.
Kéo xuống cuối album, Sở Quân Liệt lại xem lại từ bức đầu tiên, đến khi kéo xuống lần nữa mà không còn ảnh nào, đĩa cơm cũng sạch trơn.
Nhìn bộ ảnh không thể lướt thêm được nữa, trong lòng Sở Quân Liệt bỗng trào lên một nỗi buồn lớn.
Album này, về sau liệu có còn thêm được bức nào không?
Ngày tháng sau này biết phải sống sao đây?
Đến giờ làm việc, thư ký bước vào phòng, nhìn biểu cảm u sầu lộ ra từng lúc của cấp trên, lại nghĩ đến bữa ăn trưa cao cấp cậu đột nhiên đặt, kiểu tóc ép bẹt, trong lòng cô đã có kết luận.
Chắc là hai người họ đang giận nhau, không thì giám đốc Sở đã chẳng bất thường thế này.
Cách tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn, chính là một bên chủ động mềm mỏng.
Thư ký nghĩ ngợi một chút, mắt đảo qua rồi giả vờ buột miệng hỏi.
"Giám đốc Sở, chiều nay anh có muốn tan làm sớm không?"
"Tan làm sớm?" Sở Quân Liệt nghi hoặc hỏi lại.
"Vâng, anh thường hay tan làm sớm để đến đón giám đốc Tư về nhà mà." Thư ký nghiêm túc nói, "Hôm nay không cần à?"
Ánh mắt Sở Quân Liệt thoáng dao động, chân mày khẽ nhướng.
"Tất nhiên là cần."
"Vậy để tôi sắp xếp cho anh." Thư ký mỉm cười, cầm tài liệu rời đi, Sở Quân Liệt nhìn theo bóng cô biến mất, lập tức đứng dậy đi vào phòng nghỉ bên cạnh văn phòng.
Tắm thật sạch, súc miệng kỹ càng.
Rồi chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng.
Xịt thêm chút nước hoa nam.
Bước ra khỏi phòng nghỉ, cả buổi chiều Sở Quân Liệt làm việc vô cùng hiệu quả, còn gọi điện báo tài xế chuẩn bị trước, gần như là không thể chờ thêm được mà lên xe, chạy thẳng đến công ty của anh.
Vẫn còn sớm, giám đốc Tư chưa tan làm.
Tài xế âm thầm nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu chủ đang tha thiết nhìn chằm chằm về phía cổng công ty, cả người gần như muốn dán sát vào cửa kính xe.
Cuối cùng cũng đến giờ giám đốc Tư tan làm, tài xế liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía cổng, liền thấy giám đốc Tư xách túi hồ sơ từ trong công ty bước ra.
Vài nhân viên đi ngang lễ phép chào hỏi cấp trên, Tư Vân Dịch mỉm cười đáp lại từng người.
Sở Quân Liệt chống một tay lên cửa kính, mắt không rời khỏi dáng vẻ người đàn ông đang mỉm cười với người khác.
"Giám đốc Tư!" Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, Tư Vân Dịch quay đầu lại, thấy Triệu Tứ Song đang vội vã chạy đến.
"Giám đốc Tư, thư ký Lâm vừa thấy thiệp mời này, bảo tôi mang đến cho anh." Triệu Tứ Song đưa cả hai tay trao thư mời, thở cũng có phần gấp gáp.
Tư Vân Dịch nhận lấy, thấy đây là thiệp mời dự tiệc cưới của con cái bên đối tác, mời cả anh và Sở Quân Liệt.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
"Không có gì." Triệu Tứ Song mỉm cười, nhìn giám đốc Tư xoay người rời đi rồi lập tức quay lại công ty tiếp tục làm việc.
Tư Vân Dịch vừa ngồi vào xe liền cảm nhận được không khí bên trong có gì đó khác thường.
Sở Quân Liệt quay mặt ra cửa kính, nhìn chăm chăm như muốn đục ra một đóa hoa, dù không lại gần, Tư Vân Dịch cũng ngửi được hương nước hoa nam nhàn nhạt trên người cậu.
Sở Quân Liệt có vẻ không biết bản thân vốn đã rất thơm rồi, mỗi lần có hẹn hò hay chuẩn bị "giao lưu sâu sắc" vào buổi tối, luôn tỉ mỉ chỉnh chu bản thân, xịt một chút nước hoa, rồi cứ thế nhào tới hỏi Tư tiên sinh có thấy thơm không.
Xe khởi hành, Sở Quân Liệt nhớ lại cảnh vừa thấy ban nãy, trong lòng chua xót không chịu nổi.
Người đó đưa có phải thư tình không?
Có biết cấp trên của anh ta đã kết hôn rồi không?
Hay là tất cả đều biết cuộc hôn nhân này chỉ là hôn nhân thương mại nên mới cố tình chen chân?
Tư Vân Dịch nhìn bộ dạng Sở Quân Liệt như đang giận dỗi liền nâng vách ngăn giữa hàng ghế trước sau, giọng ôn hòa hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Anh không hỏi thì thôi, vừa mở miệng, hốc mắt Sở Quân Liệt đã bắt đầu cay xè.
Dù gì cậu cũng là người từng có tài sản trăm tỷ, một thời oai phong một cõi, giờ thì sao? Tài khoản chỉ còn lại 250, giường của anh cũng không lên được, ăn cũng không xong, ngủ cũng không yên, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn người khác đưa thư tình cho anh.
Sở Quân Liệt cố kìm cảm xúc, lén quay đầu liếc người bên cạnh một cái, phát hiện đối phương vẫn đang nhìn mình, dường như chờ câu trả lời.
"Tôi muốn tăng tiền tiêu vặt!" Sở Quân Liệt ấm ức quay đầu sang chỗ khác.
"Thêm một số 0 phía sau!"
"Muốn làm gì?" Tư Vân Dịch hỏi một cách có trách nhiệm.
"Tôi... tôi vung tiền chơi thôi." Sở Quân Liệt liếc mắt nhìn vách ngăn.
Nếu để tài xế nghe được, đường đường là giám đốc công ty tài chính lại nợ sáu vạn tám tiền ăn, truyền ra ngoài chắc sẽ bị cười chết mất.
Tư Vân Dịch im lặng một lúc, lòng Sở Quân Liệt bắt đầu dâng lên dự cảm chẳng lành, len lén nhìn anh, thấy đối phương càng lúc càng bình tĩnh, ánh mắt cũng trở nên lý trí hơn.
"Anh có thể thêm cho em hai số 0." Tư Vân Dịch bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Sở Quân Liệt.
"Em muốn tiêu thế nào cũng được."
Sở Quân Liệt khựng cả người.
Một cảm giác bất an mãnh liệt bắt đầu trào lên, cậu nhìn người bên cạnh rất lâu, thử thăm dò, nhỏ giọng nói.
"Thêm một số thôi được rồi."
Thêm hai số... nhiều quá lại thấy lo.
"Tiền của em đều ở chỗ anh." Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào mắt cậu, "Anh chỉ muốn em hiểu rằng, anh chưa từng khắt khe với tiền tiêu vặt của em. Trước đây mức đó là do chính em đề ra.
Giờ em muốn tăng bao nhiêu cũng được. Em muốn chơi, anh cũng không ngăn cản. Từ đầu đến cuối, em luôn là người tự do. Ở bên anh, em có tư cách độc lập và tự do."
Sở Quân Liệt mím chặt môi, không hiểu sao trong lòng lại nhói đau, trống rỗng.
Tại sao lại nói là "tự do"?
Chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Là dạng mỗi người sống mỗi kiểu à?
Sở Quân Liệt nhớ lại người đàn ông vừa rồi đưa thư tình cho anh, trong lòng đau đớn tưởng như rạn vỡ.
Chỉ cần nghĩ đến việc người trước mắt sẽ ở bên người đàn ông khác, ngực cậu liền đau đến mức khó thở như bị xé toạc.
Không được, không thể như thế!
Sở Quân Liệt như người sắp chết đuối, vô thức siết chặt cổ tay người đối diện, Tư Vân Dịch vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, sau khi về đến nhà liền đưa cho cậu một chiếc thẻ.
"Tiền tiêu vặt cho em trong một năm tới."