Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 143

Tiền tiêu vặt trong một năm, vậy thì sẽ là bao nhiêu chứ?

 

Sở Quân Liệt cầm tấm thẻ trong tay mà trằn trọc suốt đêm không ngủ, trong đầu không phải nghĩ nên tiêu thế nào, mà cứ vô thức lo lắng người đang ngủ trong phòng ngủ chính, liệu có phải cả năm tới sẽ chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu nữa không?

 

Nếu nói về kiểu "chơi bời" như đám con cháu nhà giàu đời hai, đời ba kia thì khi còn chưa trưởng thành, cậu cũng từng thử qua, nhưng chẳng có gì thú vị, buồn chán đến cực độ, chẳng thà về luyện tán đả còn hơn.

 

Huống chi, đám cậu ấm đó từng cười cợt bàn nhau rằng, nếu đã kết hôn rồi thì đừng có ra ngoài chơi nữa, không thì mất vợ như chơi.

 

Bây giờ anh lại bảo cậu muốn chơi sao cũng được, chẳng lẽ anh đang nghĩ đến chuyện... đổi người rồi?

 

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Sở Quân Liệt lập tức bật dậy khỏi giường, tim vì căng thẳng quá mức mà đập loạn xạ cả lên.

 

Liệt Phong bị hành động của chủ nhân làm cho giật mình tỉnh giấc, Sở Quân Liệt không đợi chó cưng kịp phản ứng đã ôm gối đi thật nhanh ra ngoài, nằm vắt ngang ngay cửa phòng ngủ chính, chăm chăm nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một ý nghĩ đầy nực cười.

 

Nếu có kẻ nào muốn thay thế cậu thì trước tiên phải bước qua xác cậu đã!

 

Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch nhìn thấy Sở Quân Liệt lại "mộng du" lần nữa, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy bữa sáng mà dì giúp việc theo giờ đã chuẩn bị sẵn, ăn xong thì đi làm.

 

Sở Quân Liệt lẽo đẽo theo sát phía sau, nhìn anh chẳng nói câu nào, lòng cậu gần như xoắn lại thành một cục.

 

Bữa trưa sang trọng hôm nay lại đổi món mới, Sở Quân Liệt cắn răng lấy tấm thẻ ra, định thanh toán tiền bữa.

 

Thư ký thấy thẻ, hai tay định đón lấy, rút một cái, không rút được, lại rút thêm cái nữa, thấy giám đốc Sở giữ chặt thẻ không buông.

 

...

 

Thư ký lặng lẽ nhìn cấp trên của mình.

 

Anh mà tiếc thì cứ nói thẳng, cần gì thử thách sức lực của tôi thế!

 

Sở Quân Liệt cố nén cơn đau lòng.

 

"Nếu bây giờ hủy bữa ăn này thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu?"

 

"Giám đốc Sở, theo tình hình hiện tại, e là tiền đặt cọc không lấy lại được đâu." Thư ký chân thành nhìn người trước mặt.

 

Từ lúc giám đốc Sở đặt món là thư ký đã mơ hồ đoán trước được kết cục này.

 

Chỉ không ngờ là đến nhanh thế.

 

Sở Quân Liệt lờ mờ nhớ lại tiền cọc là hai vạn, tuy thiệt hại cũng lớn, nhưng so với việc mất sáu vạn tám, thì mất hai vạn vẫn còn chấp nhận được.

 

"Vậy cậu hủy giúp tôi đi." Sở Quân Liệt nhìn bữa trưa đầy ắp trước mặt, đau lòng từ bỏ.

 

"Ngày mai đưa tôi suất ăn miễn phí của công ty."

 

"Vâng, giám đốc Sở." Thư ký cố giữ giọng điệu bình tĩnh, lại dốc sức rút tấm thẻ từ tay cấp trên.

 

Không rút được, lại còn suýt nữa ngã lăn ra đất.

 

Thư ký vẫn giữ vững phong thái chuyên nghiệp, đứng thẳng dậy, hoàn toàn từ bỏ việc lấy tiền từ tay giám đốc Sở, mỉm cười quay người rời khỏi văn phòng.

 

Chờ thư ký đi khỏi, Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, thế nào cũng không muốn tiêu tiền trong đó.

 

Cậu không muốn anh cả năm không thèm để ý đến cậu.

 

Chiều hôm đó cậu lơ đãng họp một buổi, mọi người rõ ràng cảm thấy tâm trạng của sếp không tốt, giải tán nhanh hơn bình thường gấp đôi, Sở Quân Liệt quay lại văn phòng, nhìn con số lợi nhuận mấy chữ số trên tập tài liệu, khẽ mím môi.

 

"Giám đốc Sở, anh đừng quên buổi tiệc tối nay nhé." Thư ký nhìn lịch trình, nhắc nhở ông chủ nhà mình.

 

"Tiệc gì cơ?" Sở Quân Liệt ngơ ngác hỏi.

 

"Tiệc cưới. Tuần trước ông Lưu đã đích thân gọi điện mời anh, thiệp chắc đã gửi cho giám đốc Tư rồi." Thư ký nghiêm túc nói.

 

Sở Quân Liệt đưa tay xoa mặt, cúi đầu nhìn quần áo trên người rồi vào phòng nghỉ trong văn phòng tìm thử, cuối cùng tìm được một bộ vest mới.

 

Tiệc cưới ở Ninh Thành thường diễn ra vào buổi trưa, còn tái hôn thì tổ chức buổi tối. Sở Quân Liệt vừa thay xong vest, tài xế đã gọi báo là xe đã đến dưới công ty.

 

Sở Quân Liệt ngồi vào xe nhưng không thấy người cậu muốn gặp.

 

"Anh ấy đâu rồi?" Sở Quân Liệt thấp giọng hỏi tài xế.

 

"Giám đốc Tư quen cô dâu chú rể nên đã đến trước rồi." Tài xế liếc mắt nhìn Sở Quân Liệt qua gương chiếu hậu, chỉ thấy cậu đang nhìn chăm chăm vào chỗ trống bên cạnh như thể đang cố tìm ra điều gì đó trong không khí.

 

Tư Vân Dịch đến hội trường từ sớm, lần lượt trao quà mừng cưới cho cô dâu và chú rể.

 

Nhà chú rể là đối tác của nhà họ Tư, sau khi Tư Vân Dịch rời chức và gia nhập ban điều hành tập đoàn nhà họ Tư, nhà cô dâu từng đến nhờ anh giúp đỡ, xin tư vấn tâm lý cho anh trai cô dâu, tính ra thì hai bên đều có quen biết.

 

"Giám đốc Tư." Cô dâu nhận lấy quà cưới từ Tư Vân Dịch trong phòng nghỉ, nở nụ cười, "Tôi cũng có một món quà, hôm nay anh nhất định phải nhận lấy."

 

Phù dâu nâng một chiếc hộp quà lớn bước tới, mở ra ngay trước mặt Tư Vân Dịch.

 

Bên trong là một bộ vest đen được gấp gọn gàng.

 

Chỉ nhìn cổ áo và chất liệu vải hơi lấp lánh cũng thấy đây là một thiết kế khá quy củ.

 

"Gần đây tôi mới lập một thương hiệu thời trang riêng, bộ vest này là do tôi tự thiết kế." Cô dâu vui vẻ nói, "Hôm nay anh có thể mặc bộ này dự đám cưới của tôi không? Xem như giúp tôi quảng bá một chút nhé?"

 

"Đương nhiên là được." Tư Vân Dịch gật nhẹ đầu, nhận lấy món quà này.

 

Đứng trong phòng thử đồ, anh lấy bộ vest từ trong hộp ra mới phát hiện thiết kế phía sau là hở lưng, chuỗi kim cương lấp lánh rủ xuống, che đi một phần khoảng trống phía sau lưng.

 

Tư Vân Dịch yên lặng vài giây rồi thay bộ vest cô dâu thiết kế, khi bước ra khỏi phòng thay đồ, cô dâu và phù dâu ngạc nhiên đến mức mắt sáng bừng lên, phù dâu còn không ngớt kêu "woa", khen ngợi liên tục.

 

"Tôi biết ngay là anh mặc vào sẽ rất đẹp mà." Cô dâu mừng rỡ khôn xiết, nhìn tấm lưng trắng được chuỗi kim cương nổi bật càng muốn đưa tay ra sờ thử một cái.

 

Đẹp hơn cả người mẫu.

 

"Cô dâu, phù dâu, đến giờ phải ra đón khách rồi." Người phụ trách hôn lễ đến nhắc nhở, Tư Vân Dịch cất lại bộ quần áo ban đầu vào hộp quà, đặt cạnh vị trí của mình.

 

"Giám đốc Tư, lâu rồi không gặp!" Trong hội trường, có người đến chào hỏi, Tư Vân Dịch đứng dậy, nâng ly sâm panh, lịch sự đáp lại.

 

"Hôm nay bộ vest anh mặc thật đẹp." Một nữ khách tiến lại gần, không nhịn được khen ngợi.

 

"Là thiết kế của cô dâu." Tư Vân Dịch mỉm cười.

 

"Cô dâu còn biết thiết kế đồ nữa sao?" Nữ khách hơi bất ngờ.

 

"Cô ấy còn có cả thương hiệu thời trang riêng." Tư Vân Dịch giữ nụ cười nhã nhặn, "Nếu cô thấy đẹp thì có thể ghé xem thử."

 

Những người xung quanh nghe vậy cũng lần lượt lại gần, Tư Vân Dịch nâng ly sâm panh, bình tĩnh trò chuyện với từng người.

 

Sở Quân Liệt vừa xuống xe đến trước khách sạn, vô tình liếc nhìn khách mời xung quanh, lại cảm thấy thứ trong tay họ nhìn quen quen.

 

Trông rất giống... bức thư tình mà hôm trước cậu thấy.

 

"Giám đốc Sở!" Có người thấy Sở Quân Liệt thì hồ hởi tiến đến chào hỏi, cậu lạnh nhạt gật đầu, lại liếc thấy trong tay đối phương cũng cầm thứ giống hệt.

 

"Sao không thấy giám đốc Tư?" Người kia tò mò hỏi, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng Tư Vân Dịch.

 

"Anh ấy đến trước rồi." Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm vào vật trong tay người kia, một phong thư mỏng, màu hồng...

 

"Giám đốc Sở, có phải anh quên mang thiệp mời không?" Người nọ thấy vẻ mặt cậu bèn giơ thiệp mời của mình ra cho cậu nhìn rõ hơn.

 

Sở Quân Liệt nhìn chữ "Hỷ" in trên đó, cả người khựng lại, bỗng nhớ đến cảnh tượng chiều hôm qua.

 

Thứ hôm đó người kia đưa tới, vốn dĩ không phải thư tình!

 

"Giờ mấy người trẻ hay thích phong cách thanh xuân nhẹ nhàng, thiệp cưới màu hồng cũng dễ thương mà." Người kia vẫn tự nhiên trò chuyện, Sở Quân Liệt hít thở không đều, quay đầu nhìn mấy khách mời xung quanh, thấy trước mắt toàn là những phong thư màu hồng.

 

Sao cậu lại nhìn nhầm thành thư tình chứ!

 

Sở Quân Liệt lập tức sải bước về phía cửa khách sạn, đến trước phòng tiệc thì qua loa chúc mừng cô dâu chú rể vài câu rồi không kìm được bước nhanh vào trong, ánh mắt quét khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng người mà cậu luôn nghĩ đến.

 

"Giám đốc Sở, lâu rồi không gặp..." Có người nhiệt tình tiến đến chào hỏi nhưng Sở Quân Liệt vẫn đang nhìn quanh sảnh tiệc, không hề liếc người kia lấy một cái.

 

"Anh đang tìm giám đốc Tư đúng không?" Người kia lập tức nhận ra ý đồ của cậu.

 

"Anh ấy ở đâu?" Sở Quân Liệt vừa nghe liền quay đầu hỏi.

 

"Giám đốc Tư ở đằng kia." Người kia chỉ về phía đám đông đang vây quanh, còn chưa kịp khách sáo vài câu thì thấy Sở Quân Liệt đã nhanh chóng bước về phía đó.

 

Với chiều cao của mình, Sở Quân Liệt vừa chen vào đã thấy người đứng ở giữa vòng người kia.

 

Một thân vest đen, ngón tay thon dài cầm ly sâm panh, ánh mắt trong trẻo điềm đạm, nhàn nhã ứng đối với mọi người, sợi dây kính bạc vắt hờ sau tai, khí chất lạnh lùng lại mang theo nét cao quý.

 

Khi người đó xoay người nhìn người khác, tấm lưng trắng và chuỗi kim cương lấp lánh lay động liền lọt vào mắt Sở Quân Liệt.

 

Hô hấp của cậu khựng lại, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, nghe rõ tiếng tim mình như muốn nhảy khỏi cổ họng.

 

Sở Quân Liệt có chút thất thần, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tay mình nhẹ nhàng vuốt dọc phần eo lưng rắn chắc của người kia.

 

Tiếng cười bỗng vang lên từ đám đông, Sở Quân Liệt bừng tỉnh, thấy một chàng trai trẻ đang kể chuyện cười, có vẻ là đang pha trò, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người ở trung tâm.

 

Sở Quân Liệt mím môi, cố gắng nuốt xuống thứ chua chát dâng lên trong lòng.

 

Chàng trai trẻ đang nói chuyện, bỗng cảm thấy có người lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, vừa ngẩng đầu liền sững lại, nụ cười cứng đờ, lập tức thu lại mấy phần hăng hái.

 

Là Sở Quân Liệt.

 

Chính là người thừa kế nhà họ Sở, người khiến cả Ninh Thành phải xem cảnh cha con nhà họ Trần chết như thế nào, cũng là người từng không ngừng thương lượng với các cơ quan quản lý thành phố, ép bên xây dựng phải dời đường cho bằng được, là Sở Quân Liệt.

 

Hiện giờ có không ít người đùa rằng, nhờ vào cậu ấm nhà họ Sở mà đường phố Ninh Thành dạo này mới không còn tắc nghẽn như trước.

 

Sắc mặt Sở Quân Liệt lạnh như băng, thấy vẻ e dè trên mặt người đàn ông trẻ tuổi kia, cậu chợt nhớ ra, dù thế nào đi nữa, ở bên ngoài xã hội, cậu mới là người danh chính ngôn thuận!

 

Nghĩ đến đây, Sở Quân Liệt lập tức chen lên phía trước, đứng chắn ngay sau lưng Tư Vân Dịch, che đi phần lưng đang để hở.

 

Ánh mắt cậu quét một vòng xung quanh, lạnh lùng và sắc bén.

 

Đám người quanh đó lập tức im phăng phắc, một vài người ở vòng ngoài đã lặng lẽ chuồn đi.

 

"Giám đốc Sở, lâu rồi không gặp!" Vài người nhanh nhẹn xoay chuyển tình thế, nở nụ cười thân thiện, "Vừa rồi thấy giám đốc Tư, tôi và bạn còn đang thắc mắc sao không thấy anh, giờ thì anh đến rồi."

 

"Phục vụ đâu, mau mang cho giám đốc Sở một ly sâm panh!" Có người gọi nhân viên phục vụ.

 

"Không uống." Sở Quân Liệt lạnh mặt từ chối.

 

Sâm panh có cồn, bọn họ muốn chuốc cho cậu say rồi nhân cơ hội tiếp cận à?

 

Đừng hòng mơ!

 

Thấy bộ dạng này của Sở Quân Liệt, mấy người kia lặng lẽ rút lui, ai nấy đều sợ chọc giận nhân vật này.

 

Tư Vân Dịch khẽ nghiêng đầu, ngẩng đầu liếc nhìn Sở Quân Liệt, đối phương cũng cúi đầu, ánh mắt chạm vào anh, đơn thuần chớp mắt một cái.

 

Lúc này nhạc trong hội trường đột nhiên đổi tiết tấu, người chủ trì hôn lễ bước lên sân khấu, hôn lễ sắp chính thức bắt đầu, mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.

 

Vị trí của Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt sát cạnh nhau, Sở Quân Liệt liếc nhìn mấy bàn phía sau, liền vươn tay dang rộng cánh tay, âm thầm che chắn sau lưng người bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment