"Nhanh! Nhanh lên! Trên đó vẫn còn người!"
Thư ký Tô cố gắng đè nén cảm xúc, nhanh chóng thúc giục những chuyên viên mặc đồ bảo hộ huấn luyện chó trước mặt, nhân viên lâu năm thì hỗ trợ sơ tán đồng nghiệp xung quanh, đồng thời lấy một bộ đồ chống cắn mặc vào người.
"Thư ký Tô, tôi sẽ lên cùng họ." Vẻ mặt anh Dư nghiêm túc, đi theo mấy người chuyên nghiệp, "Nếu không phải tôi dẫn cậu ấy lên lầu thì đã không xảy ra chuyện này."
"Tất cả là lỗi của tôi." Viền mắt thư ký Tô đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, gần như không dám nhớ lại cảnh tượng cuối cùng khi hai người bước vào thang máy.
Con chó lớn cao hơn cả người, trông chẳng khác nào một con sói, cứ thế lao thẳng về phía người đàn ông ấy.
Còn bản thân thì yếu đuối, chỉ có thể đứng trong thang máy trơ mắt nhìn cánh cửa từ từ khép lại, che đi bóng lưng đơn độc của anh.
Anh Dư không nói gì, hít sâu mấy hơi, cùng chuyên viên đi cầu thang thoát hiểm lên tầng trên.
Con chó của tổng giám đốc Sở vô cùng thông minh, rất nhận chủ. Từng có lần trong một buổi tiệc, nó đã nhào về phía kẻ định tấn công tổng giám đốc, hung hãn cắn đứt cánh tay cầm vũ khí của đối phương. Có người còn tận mắt thấy tổng giám đốc dẫn nó đến thang máy riêng, con chó đứng thẳng người, dùng móng vuốt thuần thục nhấn nút.
Để ngăn chó lớn xuống tầng bằng thang máy, hệ thống đã cố định thang máy ở tầng một, các cửa nối giữa các tầng cũng bị đóng lại.
Tòa nhà có ba mươi sáu tầng, văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất. Mọi người leo lên cực kỳ vất vả, để giữ sức đối phó với con chó, ai nấy đều cố gắng ổn định nhịp thở khi đứng trước lối thoát hiểm tầng trên cùng.
Anh Dư là người đầu tiên bước vào, anh ta nín thở, dẫn mọi người đi về hướng nơi xảy ra sự việc.
Tầng cao nhất chỉ có văn phòng của tổng giám đốc và một phòng họp lớn, xung quanh yên lặng đến mức đáng sợ, anh Dư cố gắng không phát ra tiếng động, lắng tai nghe từng chuyển động nhỏ nhất.
Không có tiếng kêu cứu, không có tiếng chó sủa, cũng không có tiếng r*n r* vì bị cắn.
Anh Dư đã nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất, có khi con chó lớn ấy đang lặng lẽ nhai thứ gì đó rồi cũng nên.
Mọi người cố gắng giữ yên lặng, bước chân cực khẽ, có người ôm súng gây mê, mồ hôi rịn ra trên trán.
Thư ký Tô đã cung cấp cho họ thông tin cơ bản về con chó cần khống chế, chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng cảm nhận rõ áp lực từ cơ thể to lớn ấy.
Càng đến gần vị trí thang máy, mọi người càng không dám phát ra tiếng, anh Dư chú ý quan sát mặt đất, hồi hộp nhìn xem có vết máu hay không.
Mặt sàn được nhân viên vệ sinh lau chùi sạch bóng đến nỗi có thể soi thấy bóng người, anh Dư chỉ vào chỗ rẽ phía trước, ra hiệu con chó rất có thể đang ở hành lang phía sau khúc cua ấy.
Ngồi trên mặt đất, Ngô Cố đang lơ đãng v**t v* sống lưng con chó lớn, chờ người đến để đưa nó trở về phòng làm việc.
Con chó ngồi bên cạnh Ngô Cố, tận hưởng cảm giác được gãi lưng, thỉnh thoảng l**m móng chân, hễ người bên cạnh dừng tay là nó lại cọ vào người vài cái.
Thấy cơ thể con chó gần như vặn thành hình chữ S, Ngô Cố tiếp tục giúp nó gãi lưng.
"Gâu... u..." Con chó rùng mình, dựng tai lên, dùng đầu cọ nhẹ vào người trước mặt.
Ngô Cố nhìn dáng vẻ của nó, đưa tay gãi sau tai, con chó r*n r* mấy tiếng như thể đang rất thoải mái, lại càng dựa sát hơn vào người anh.
Từ hành lang phía sau truyền đến tiếng bước chân khe khẽ và tiếng quần áo cọ xát. Ngô Cố quần áo xộc xệch, ánh mắt điềm tĩnh, con chó lớn lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm về hướng có âm thanh, gầm gừ trong cổ họng.
Ngô Cố nắm lấy phần sau gáy con chó, nhìn về phía khúc cua ở hành lang.
"Có ai không?"
Những người sau góc tường lập tức nín thở, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Có người còn giật nảy mình, toàn thân run rẩy khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ vang lên ấy.
Anh Dư hơi mừng rỡ, anh ta bước ra khỏi góc, mới ló nửa người thì tiếng chó sủa dữ dội lập tức vang lên trong hành lang khiến anh ta hoảng loạn rụt vội về sau, giẫm đạp lên mấy người phía sau, một chuyên viên liền căng thẳng giơ súng lên.
Tiếng sủa dữ dội vang dội khắp hành lang nhưng con chó lớn vẫn không xông ra.
"Suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh."
Giọng đàn ông vang lên chậm rãi, không vội không hoảng, theo từng tiếng dỗ dành, tiếng chó sủa dần lắng xuống.
Anh Dư lau mồ hôi trên trán, cẩn thận ló đầu ra lần nữa, thấy nhân viên mới điều động về từ chi nhánh đang dùng một tay giữ chặt phần sau cổ con chó lớn, một tay không ngừng vuốt dọc sống lưng nó. Dưới sự trấn an của anh, con chó ấy đã thực sự bình tĩnh lại!
"Tiểu, Tiểu Ngô, cậu không sao chứ?" Anh Dư không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, dụi mắt nhìn lại, cảnh tượng trước mắt vẫn không hề thay đổi.
"Không sao." Ngô Cố ngẩng đầu đáp, "Mọi người đừng lại gần. Tôi cần đưa nó trở về nơi vốn dĩ nó phải ở, nhưng cửa văn phòng tầng này bị khóa rồi."
"Chắc thư ký Tô có chìa khóa của văn phòng tổng giám đốc." Anh Dư lập tức bảo người phía sau liên lạc với thư ký Tô, tóm tắt tình hình rồi bảo cô ta đưa chìa khóa lên.
Thư ký Tô nhận được tin nhắn, nhìn chằm chằm vào nội dung trên màn hình, vẻ mặt không dám tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, cô ta khó xử nhìn về phía thang máy phía trước.
Ngô Cố đang ngồi trước cửa thang máy, nhìn màn hình hiển thị tầng đang bắt đầu thay đổi, biết đối phương đã làm theo lời anh dặn, đặt chìa khóa vào trong thang máy để gửi lên.
Vừa rồi, Ngô Cố đã dẫn theo con chó lớn quan sát ổ khóa cửa văn phòng tổng giám đốc. Có vẻ chủ nhân của căn phòng này không mấy tin tưởng vào công nghệ cao, không dùng khóa vân tay hay mật mã mà lại dùng một loại khóa xoay rỗng không có lò xo, nếu không có chìa thì rất khó để mở theo cách truyền thống.
"Đinh" một tiếng vang lên, thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, cửa kim loại từ từ mở ra. Ngô Cố nắm chặt sau gáy con chó, đứng dậy chuẩn bị đi lấy chìa khóa lại thấy thư ký Tô đang run rẩy đứng trong thang máy.
Con chó lớn sủa mấy tiếng đầy dữ tợn, Ngô Cố lập tức giữ chặt sau gáy nó, không để nó lao ra ngoài.
Thư ký Tô bị nó sủa cho lùi lại hai bước, lưng dán chặt vào vách thang máy, suýt nữa bật khóc. Đến khi nhìn thấy con chó bị người đàn ông trước mặt khống chế được, cô ta mới rón rén bước ra khỏi thang máy, lưng vẫn dán sát tường, nét mặt đầy khổ sở.
"Không gọi được cho tổng giám đốc Sở... Khi đó anh ấy đưa cho tôi chìa khóa còn nói, nếu tôi để chìa khóa rời khỏi người hoặc giao cho người khác thì anh ấy sẽ giúp tôi chọn một ngôi mộ tốt..."
"Cô mở cửa nhanh lên là được." Ngô Cố vẫn giữ chặt sau gáy con chó, đi cùng thư ký Tô, người cũng đang dán sát tường đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký Tô đã tận mắt chứng kiến bộ dạng dữ tợn của con chó, dù có tố chất tâm lý mạnh mẽ, cô ta cũng không dám quay lưng lại với nó, chỉ dám vươn một tay, lấy chìa khóa, vội vã tra vào ổ khóa trước mặt một người một chó.
Ngô Cố nghiêng đầu, không hề nhìn cách cô ta vặn chìa, ánh mắt thư ký Tô lộ ra một tia cảm kích.
Cánh cửa dày và nặng nề, đầy vẻ sang trọng mở ra, Ngô Cố lập tức nhét con chó vào trong. Nó vẫn ngoan cố lắc đuôi, muốn nhào tới chơi tiếp với người đối diện. Thư ký Tô không dám đóng cửa, sợ làm đau thú cưng của tổng giám đốc. Ngô Cố thấy vậy bèn dứt khoát bế bổng con chó nặng cả trăm ký, ném mạnh vào phòng rồi nhanh như chớp đóng sập cửa lại trước khi nó kịp lao ra.
Tiếng móng vuốt cào cửa vọng ra khe khẽ, thư ký Tô thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt mang theo vài phần ý cười.
"Anh là người bộ phận nào? Trước giờ tôi hình như chưa thấy anh trong công ty."
"Tôi là nhân viên của quản lý Lưu bên công ty hàng không Sở thị, gần đây mới chuẩn bị được điều về bộ phận hành chính văn phòng tổng công ty." Ngô Cố trả lời khiêm tốn, gọng kính đen hơi lệch, quần áo và tóc tai đã rối bời đến mức gần như không ra hình dạng, cho thấy lúc nãy đã phải vật lộn kịch liệt với con chó.
Dù bề ngoài nhếch nhác như vậy nhưng khí chất của anh vẫn toát ra vẻ điềm đạm.
"Lá gan của anh cũng không nhỏ đâu." Thư ký Tô không nhịn được mà khen ngợi, ánh mắt liếc sang cánh cửa sau lưng vẫn còn vang lên tiếng cào cửa.
"Vừa nãy anh Dư nói anh rất thân với Liệt Phong, tôi còn tưởng anh ấy nói bậy, không ngờ lại là thật."
"Nó tên là Liệt Phong?" Ngô Cố nhìn về phía cánh cửa văn phòng.
"Đúng vậy. Ngoài tổng giám đốc Sở, tôi chưa từng thấy Liệt Phong thân thiết với ai như vậy." Thư ký Tô nở nụ cười, trong đầu nhanh chóng suy tính điều gì đó.
"Thư ký Tô! Tiểu Ngô!" Anh Dư đứng chờ ở góc rẽ, thấy nguy hiểm đã được hóa giải liền chạy nhanh tới. Sau khi kiểm tra thấy hai người không sao, anh ta mới ôm ngực thở phào.
"Anh Dư, anh đưa anh Ngô đến bệnh viện khám cho kỹ, chi phí công ty sẽ lo toàn bộ." Thư ký Tô nghiêm túc phân phó.
"Không cần đâu, tôi không sao." Ngô Cố từ chối nhưng lại bắt gặp trong mắt thư ký Tô một ý khác.
"Ngô Cố, so với một nhân viên văn phòng bình thường, tôi có một vị trí tốt hơn muốn mời anh thử sức."
×××
"Cái gì? Xem mắt ạ?!" Mạc Hệ Châu nhìn ông Sở, sửng sốt đến mức không thốt nên lời.
"Có gì mà kinh ngạc vậy? Cháu và Quân Liệt bằng tuổi nhau, tự tính xem năm nay hai đứa bao nhiêu rồi." Ông Sở thản nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt điềm tĩnh.
"Nhưng... nhưng mà cháu với tổng giám đốc Sở..." Mạc Hệ Châu nhất thời không biết phải nói gì.
"Ông để cháu làm việc bên cạnh Quân Liệt, cháu đã làm rất tốt. Ông để ý thấy ánh mắt cháu nhìn nó rõ ràng khác với người khác." Ông cụ nhướng mày, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc.
"Cháu chỉ là... ngưỡng mộ thôi." Mạc Hệ Châu hạ giọng, ánh mắt hơi lay động.
"Được rồi, đừng có quanh co nữa." Ông Sở vẫy tay, quản gia tiến lên đưa cho cậu ta một chiếc mặt nạ.
"Đây là..." Mạc Hệ Châu nhận lấy mặt nạ, nhìn thấy họa tiết tinh xảo trên đó, một đôi mắt hồ ly, bên má còn vẽ nhành mai đỏ, đẹp vô cùng.
"Ông đã bàn sẵn với Quân Liệt để nó tham gia một buổi tiệc xem mắt, mọi người đều phải đeo mặt nạ. Mặt nạ này là ông đích thân chọn, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi." Ông cụ cười đầy hào hứng, "Nó đeo mặt nạ nửa mặt màu đen, sẽ không ai tranh với cháu, cháu cứ tự nhiên tiếp xúc với nó đi."
"Nhưng nếu tổng giám đốc Sở không có tình cảm với cháu thì..." Mạc Hệ Châu cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ trong tay, vẻ mặt do dự.
"Tình cảm đều là từ từ vun đắp, làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu ngay." Ông Sở đặt tách trà xuống, phất tay, "Mau đi đi, ông chờ nghe tin tốt từ cháu."
×××
Tổng công ty nhà họ Sở, Ngô Cố đối mặt với một con mắt xanh lam duy nhất trước mặt, lập tức hiểu ra cái gọi là chức danh "trợ lý của tổng giám đốc Sở" trong lời thư ký Tô, thực chất là chăm sóc con chó to đùng này.
Danh nghĩa là đã bước một chân vào hàng ngũ quản lý cấp cao nhưng tạm thời vẫn chưa đụng tới công việc cốt lõi. Sau hai ngày nhậm chức, anh chưa thấy bóng dáng tổng giám đốc thật sự đâu mà chỉ biết được rằng phòng họp tầng trên cùng này chính là chỗ giải trí của con chó trước mặt.
Ngô Cố ném miếng ức gà sấy khô trong tay về phía ghế chủ tọa trong phòng họp, Liệt Phong lập tức dẫm lên ghế lao vút lên, ngoạm lấy đồ ăn giữa không trung, đứng trên bàn họp lớn nhai rôm rốp, cuối cùng còn không quên l**m sạch vụn.
Điện thoại bất chợt rung hai cái, Ngô Cố lấy ra xem, thấy là tin nhắn của thư ký Tô.
Một văn kiện khẩn cấp cần tổng giám đốc Sở ký, thư ký Tô đã gọi điện báo trước cho tổng giám đốc Sở, giờ cần Ngô Cố mang tài liệu đến tận nơi.
Ghi nhớ vị trí mà thư ký Tô gửi đến, Ngô Cố đứng dậy, Liệt Phong thấy vậy thì lập tức chạy đến.
"Tao cần ra ngoài một lát." Ngô Cố xoa đầu chó, "Mày ở văn phòng đợi tao nhé."
Nghe vậy, đôi mắt tròn màu lam của Liệt Phong khẽ lay động, nó dựng thẳng thân hình to lớn của mình, duỗi chân trước.
Ngô Cố đành chấp nhận ôm con chó lớn lên, thấy thư ký Tô đã mang tài liệu đến liền mở cửa văn phòng.
Anh nhanh chóng ném con chó vào trong, Liệt Phong vui vẻ chạy ngược lại, coi đây là một trò chơi.
Ngô Cố lại lần nữa bế con chó to, liếc mắt nhìn thư ký Tô rồi mạnh tay ném chó vào văn phòng, thư ký Tô nhanh tay lẹ mắt, lập tức đóng cửa lại.
"Phiền anh rồi." Thư ký Tô đưa tài liệu và bút cho Ngô Cố, mỉm cười nói, "Nhớ ghi lại chi phí đi lại, công ty sẽ hoàn trả."
Ngô Cố nhận lấy tài liệu, bỏ bút vào túi áo trước ngực, thư ký Tô liền lấy điện thoại, mở một tấm ảnh ra đưa trước mặt anh.
"Đây là tổng giám đốc Sở, có phải rất đẹp trai không?"
Ngô Cố chăm chú nhìn khuôn mặt trong ảnh vài lần, ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm nghiêm nghị như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, muốn ghi nhớ kỹ dung mạo người ấy trong lòng.
"Không dễ nhận nhầm đâu." Thư ký Tô mỉm cười, "Tổng giám đốc đi đến đâu cũng là tiêu điểm được vây quanh, chắc chắn anh sẽ nhận ra ngay!"
Vị trí mà thư ký Tô đưa ra là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, hai vệ sĩ đeo mặt nạ nửa mặt màu đen chặn Ngô Cố lại ngoài cửa, hỏi anh có thiệp mời không.
Ngô Cố đưa danh thiếp cho hai người, sắc mặt nghiêm túc giơ cao tập tài liệu trên tay.
"Tôi là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Sở, trên tay có một tài liệu vô cùng quan trọng cần tổng giám đốc ký gấp. Nếu để trễ, hậu quả không phải mấy người và tôi có thể gánh nổi."
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, một người quay lại hỏi ý ông chủ câu lạc bộ, lát sau quay lại với vẻ mặt niềm nở.
"Tổng giám đốc nhà họ Sở là trưởng bối của ông chủ chúng tôi, đã là việc của nhà họ Sở thì đương nhiên sẽ để anh vào. Chỉ có điều, bên trong hiện đang tổ chức một sự kiện, anh không thể cứ thế mà vào."
"Vậy phải làm sao?" Ngô Cố ngẩng đầu.
Vệ sĩ đưa cho anh một chiếc mặt nạ, trên mặt nạ là gương mặt em bé được vẽ phóng đại, mái ngố trước trán, hai gò má đỏ bừng, trông như một đứa trẻ cầm pháo chúc Tết.
"Anh bắt buộc phải đeo mặt nạ mới được vào."
Ngô Cố nhìn mặt nạ trong tay, im lặng một lát rồi tháo kính gọng đen xuống, đeo mặt nạ em bé năm mới lên.
"Anh cần lưu ý một điều, trong đó không được tùy tiện tháo mặt nạ, chỉ khi MC tuyên bố được phép thì mới được tháo." Vệ sĩ nhìn gương mặt em bé năm mới tươi rói trước mắt, cố nhịn cười.
Ngô Cố cầm tài liệu bước vào câu lạc bộ, bên trong ánh đèn hơi mờ, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng, lác đác vài cặp nam nữ tụ lại trò chuyện, tất cả đều đeo mặt nạ.
Ngô Cố siết chặt tập tài liệu trong tay, cố gắng tìm người được vây quanh như lời thư ký Tô mô tả nhưng người đang thu hút ánh nhìn của đám đông lại là một cô gái mặc váy đỏ, đeo mặt nạ nửa mặt đính tua rua, rõ ràng không phải phong cách của tổng giám đốc.
Anh đưa mắt quan sát khắp nơi nhưng ánh sáng trong câu lạc bộ quá tối, phải tiến gần từng người để nhìn. Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng anh thấy một người đàn ông ngồi ở góc phòng, đeo mặt nạ nửa mặt màu đen, vai rộng eo thon, chân dài lười biếng gác lên bàn, tay cầm ly rượu.
Ngô Cố bước tới, tiến lại gần quan sát kỹ đối phương.
Môi của tổng giám đốc trong ảnh có đặc điểm rõ rệt, mỏng và lạnh lùng, người đàn ông trước mắt cũng có đường nét như vậy.
Người đeo mặt nạ nửa mặt màu đen dường như cảm nhận được có người đến gần, ngẩng đầu liếc mắt một cái, giọng nói có chút lạnh nhạt.
"Người của ông nội à?"
Ngô Cố không trả lời, ánh mắt lướt qua đường nét dưới cằm người trước mặt.
Không thấy đối phương đáp lại, Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn sang liền thấy mặt nạ em bé năm mới trước mắt, tay cầm ly rượu hơi khựng lại.
Đây là chiếc mặt nạ xấu nhất trong buổi tiệc hôm nay, không có cái thứ hai.
Dù ông chủ câu lạc bộ có thói quen nhìn mặt mà phát mặt nạ nhưng mức độ này thì vẫn hơi quá.
Sở Quân Liệt thu chân lại, cậu nhìn người trước mặt, ánh mắt dừng ở đôi mắt đen nhạt lạnh lẽo dưới lớp mặt nạ.
"Mắt cậu đẹp lắm." Sở Quân Liệt đưa tay chạm vào mặt nạ của đối phương, theo bản năng muốn biết gương mặt sau lớp mặt nạ này là thế nào.
"Không được." Ngô Cố hạ giọng, ấn tay người đàn ông trước mặt xuống.
Khi vào cửa, vệ sĩ đã dặn kỹ, nếu vi phạm quy định tháo mặt nạ, ông chủ câu lạc bộ này không phải là người mà một nhân viên nhỏ bé như anh có thể đắc tội nổi.