Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 158

Ánh sáng trong câu lạc bộ mang theo sắc thái ngà ngà say, mờ tối mà mê hoặc. Ánh mắt của Sở Quân Liệt khóa chặt trên bàn tay đang giữ lấy tay mình, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng như những ngón tay của nghệ sĩ piano, tựa như ánh trăng nhẹ phủ mặt hồ đêm, phảng phất một chút se lạnh của sương khuya.

 

"Tổng giám đốc Sở, cậu hiểu nhầm rồi."

 

Sau chiếc mặt nạ hình em bé năm mới, một giọng nói lạnh nhạt thản nhiên vang lên.

 

Một tập tài liệu được nâng lên, chắn giữa hai người.

 

"Tôi là nhân viên của tập đoàn nhà họ Sở, đây là một tài liệu cần cậu ký tên."

 

Sở Quân Liệt chăm chú nhìn bàn tay lướt qua túi áo ngực, rút ra một chiếc bút ký.

 

"Thư ký Tô đã gọi điện liên hệ trước với cậu." Người đeo mặt nạ lật tài liệu ra, "Mong cậu kiểm tra lại nội dung bên trong."

 

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ đối diện, chậm rãi giơ tay.

 

Với chiều cao tương xứng, bàn tay cậu to và mạnh mẽ, lòng bàn tay mang theo lớp chai sạn. Ngay khoảnh khắc ấy, Ngô Cố lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt đưa tay lên, chạm nhẹ vào tay mình như vô tình lướt qua rồi cầm lấy cây bút ký.

 

Sở Quân Liệt cúi đầu xem tài liệu, lật trang rất chậm, Ngô Cố yên lặng đứng bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt người kia không ngừng quét sang.

 

Ánh nhìn từ sau lớp mặt nạ kia sắc bén và sáng rọi, giống như đèn pha trên tường thành quét đi quét lại trong bóng tối.

 

"Tên gì?" Sở Quân Liệt nhìn tài liệu trước mặt, là những nội dung cậu đã xác nhận từ trước.

 

"Ngô Cố." Giọng nói sau chiếc mặt nạ vang lên bình thản.

 

"Chức vụ trong công ty?"

 

"Trợ lý của cậu."

 

Nghe thấy câu trả lời, Sở Quân Liệt dừng một chút, ngước mắt nhìn kỹ người trước mặt, ánh mắt hiện lên vài phần giễu cợt nhẹ nhàng.

 

"Anh chính là người được Liệt Phong thích, được điều từ chi nhánh về à?"

 

Ngô Cố mặt không biểu cảm, "Vâng, thưa tổng giám đốc Sở."

 

Khóe môi Sở Quân Liệt khẽ nhếch, nghiêng người về phía chiếc mặt nạ hình em bé năm mới, đưa tay về phía áo đối phương, Ngô Cố theo phản xạ lùi lại, giữ khoảng cách với cậu.

 

"Tổng giám đốc Sở, tôi rất bình thường, mong cậu giữ ý."

 

Giọng nói trầm và hơi lạnh vang lên từ sau mặt nạ, Sở Quân Liệt mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua vạt áo người đối diện, nhặt lấy một sợi lông dài màu xám xanh.

 

Ngô Cố im lặng, nhìn chằm chằm vào sợi lông chó trong tay đối phương.

 

"Xem ra anh và Liệt Phong đúng là rất thân." Sở Quân Liệt thả sợi lông vào gạt tàn trên bàn, khó giấu được ý cười trong mắt.

 

"Anh nghĩ tôi sẽ làm gì anh?"

 

Chiếc mặt nạ em bé năm mới hơi cụp xuống, anh trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng nói một câu, "Xin lỗi."

 

"Tôi nghe thư ký Tô nói anh cũng gần ba mươi rồi, sao còn hay tưởng tượng những chuyện không thực tế vậy? Công việc bình thường rảnh rỗi quá nên xem nhiều phim ngôn tình thần tượng à?"

 

Sở Quân Liệt vẫn cúi đầu đọc tài liệu, nụ cười nơi khóe môi không giảm.

 

"Anh yên tâm, tôi không hứng thú với đàn ông lớn tuổi hơn mình."

 

Người đeo mặt nạ ngồi yên lặng một bên, không nói thêm lời nào, lưng vốn căng chặt cũng dần thả lỏng ra một chút.

 

Tốc độ xem tài liệu của Sở Quân Liệt cũng nhanh hơn, đến gần phần cần ký tên, ngòi bút đã sắp chạm vào giấy.

 

Đôi mắt sau chiếc mặt nạ chăm chú nhìn cây bút từ từ hạ xuống, đang chờ cái tên kia được ký lên thì bỗng trong câu lạc bộ, âm nhạc chuyển điệu đột ngột, người dẫn chương trình mang mặt nạ bước ra giữa phòng, micro từ dưới đất nâng lên, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào anh ta.

 

"Sau một vòng giao lưu, chắc hẳn mọi người cũng đã có những người bạn mà mình cảm thấy hứng thú." Giọng nói người dẫn chương trình mang chút ám muội, "Có lẽ tiếp theo, các bạn nên tiến thêm một bước, cùng khiêu vũ một khúc, xem liệu bước chân của các bạn có ăn khớp, tiết tấu có hòa hợp không."

 

Cùng với lời nói đó, từng cặp nam nữ đeo mặt nạ lần lượt đứng cạnh nhau, chỉ còn lại những người lẻ loi, người dẫn chương trình nở nụ cười vui vẻ.

 

"Những người chưa tìm được bạn nhảy, rất có thể giữa các bạn sẽ có tiếng nói chung. Sao không thử làm bạn nhảy một khúc nhỉ?"

 

Những người còn sót lại cũng miễn cưỡng tìm đại một người, phối hợp thành cặp để khiêu vũ. Sở Quân Liệt vẫn cúi đầu nhìn tài liệu thì ánh đèn sân khấu bỗng chiếu thẳng vào cậu.

 

"Người bạn này, đến lượt anh rồi."

 

Sở Quân Liệt siết chặt cây bút ký trong tay, Ngô Cố lặng lẽ dịch người ra khỏi vùng ánh sáng.

 

"Ọe!" Mạc Hệ Châu ôm mặt nạ nôn khan trong nhà vệ sinh, nôn nửa ngày vẫn không nôn ra được gì, đứng dậy thì đầu óc choáng váng.

 

Điện thoại chợt vang lên, Mạc Hệ Châu lảo đảo cầm máy, là giọng của ông Sở.

 

"Cháu đang ở đâu vậy hả!" Ông Sở nhíu mày, "Sắp đến phần khiêu vũ rồi, sao cháu còn chưa vào đó!"

 

"Ông, ông Sở, cháu, cháu căng thẳng quá..." Trong tai Mạc Hệ Châu chỉ còn nghe thấy tiếng máu dồn dập, cả người đã gần như không phân biệt nổi phương hướng.

 

"Vừa rồi cháu định lại gần, chưa kịp bước tới thì đã muốn vào nhà vệ sinh. Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa phải nói gì với tổng giám đốc Sở, cháu lại hồi hộp đến mức muốn..."

 

"Mau đi ngay!" Ông Sở không nói thêm một lời dư thừa, "Lập tức!"

 

Cuộc gọi bị cúp ngay sau đó. Mạc Hệ Châu vội vàng hất vài vốc nước lạnh lên mặt, nhìn bản thân trong gương, cậu ta cố gắng lấy lại can đảm, đeo chiếc mặt nạ tinh xảo vào.

 

Vừa bước vào hội trường, Mạc Hệ Châu đã nhìn thấy tổng giám đốc Sở đang bị ánh đèn sân khấu rọi thẳng.

 

Dù bị ánh đèn chiếu rọi, bị mấy chục ánh mắt dõi theo, người đàn ông ấy vẫn thong thả lật từng trang tài liệu trong tay như thể hôm nay tới đây chỉ để làm việc.

 

Thấy cơ hội đến, Mạc Hệ Châu bước nhanh tới, dưới bao ánh mắt dõi theo, cậu ta lấy hết dũng khí mở lời mời người trước mặt.

 

"Thưa anh, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?"

 

Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thấy chiếc mặt nạ tinh xảo kia liền hiểu ra mục đích thật sự của buổi tiệc mà ông Sở sắp đặt cho mình.

 

Cậu đặt cây bút trong tay xuống, quay đầu nhìn người mang mặt nạ em bé năm mới bên cạnh rồi chậm rãi bước lại gần trước mặt Mạc Hệ Châu.

 

Ngô Cố vừa định đứng dậy rời khỏi chiến trường lại bị Sở Quân Liệt dùng một tay đặt lên vai giữ lại.

 

"Nếu tôi không nhớ nhầm thì anh là trợ lý của tôi." Sở Quân Liệt ghé sát tai người trước mặt, hạ thấp giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

 

"Giải quyết vấn đề thay sếp là một trong những nhiệm vụ của anh."

 

Ngô Cố nhìn tập văn kiện trước mặt, ánh mắt bình tĩnh.

 

"Nhảy với tôi một điệu, nhảy xong tôi sẽ ký." Sở Quân Liệt đóng bút lại, đặt nó vào lại túi áo trước ngực người kia.

 

Sở Quân Liệt đứng dậy, quay lưng về phía Mạc Hệ Châu, đưa tay ra mời người mang mặt nạ em bé năm mới kia.

 

Mạc Hệ Châu ngây người nhìn chiếc mặt nạ ấy rồi lại nghĩ đến mặt nạ của mình, trong lòng băn khoăn, chẳng lẽ tổng giám đốc Sở có gu thẩm mỹ kỳ lạ nào đó?

 

Ngô Cố nhìn bàn tay vươn tới trước mặt mình, lại nhìn người đeo mặt nạ tinh xảo kia, anh thoáng do dự một chút rồi mới đưa tay đặt lên bàn tay rộng lớn kia.

 

Số người mời được bạn nhảy là số chẵn, nhìn người đàn ông bị bỏ lại một mình với vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, người dẫn chương trình dù không hiểu sao lại có tình huống này nhưng phản ứng vô cùng nhanh nhạy, bước đến mời Mạc Hệ Châu nhảy.

 

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Sở Quân Liệt nắm lấy tay người trước mặt, một tay khác đặt lên bả vai gầy gò của anh.

 

"Suất ăn ở chi nhánh không ngon à?" Sở Quân Liệt nhướng mày.

 

Ngô Cố lặng lẽ nắm lấy tay cậu, tay còn lại nhẹ đặt lên vùng cơ tam giác bên phải cánh tay cậu.

 

So với bản thân, đối phương đúng là có thân hình rất đẹp.

 

Dưới nền nhạc nhẹ nhàng, Sở Quân Liệt bước những bước đầu tiên. Dù tiến hay lùi, cậu ngạc nhiên phát hiện người kia đều phối hợp rất nhịp nhàng.

 

"Có gì đó không đúng rồi." Sở Quân Liệt nở nụ cười mang theo chút trêu chọc, chăm chú nhìn người trước mặt, "Lẽ ra anh nên giống trên phim truyền hình, nói anh không biết nhảy, như vậy tôi sẽ vừa dạy anh, vừa bao dung để anh giẫm lên chân tôi. Đau một chút nhưng tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh anh lóng ngóng nhảy múa, thậm chí còn nghĩ trong lòng một câu, 'Anh đáng yêu thật đấy'."

 

Ngô Cố nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt bình thản.

 

Sở Quân Liệt nói xong, đợi một hồi cũng không thấy đối phương phản bác, chỉ lặng lẽ theo bước cậu.

 

Trong lòng Sở Quân Liệt bỗng thấy hơi tức tối, như thể so với người kia, bản thân mới là kẻ ôm đầy những mộng tưởng viển vông.

 

Sở Quân Liệt hơi nheo mắt, chú ý tới bước chân của đối phương, theo nhịp điệu càng lúc càng mạnh của bản nhạc, cơ thể cậu lập tức thẳng lên, thực hiện một cú xoay bất ngờ.

 

Động tác thay đổi đột ngột khiến Ngô Cố không kịp phản ứng, anh giẫm lên chân Sở Quân Liệt, vừa ngẩng đầu đã thấy người kia nở nụ cười "quả nhiên là vậy".

 

Sau chiếc mặt nạ, ánh mắt Ngô Cố tối đi, lập tức theo kịp nhịp xoay chuyển của Sở Quân Liệt, mũi giày lướt trên sàn, phối hợp lại càng dễ dàng hơn.

 

Sở Quân Liệt hơi nhướng mày, tiếp tục tăng độ khó. Một đoạn bước sóng ngang rồi xoay trục, đổi vị trí, cậu kinh ngạc phát hiện người kia phối hợp cực kỳ thuần thục, dường như chỉ cần cậu thay đổi tư thế một chút, đối phương liền đoán được bước tiếp theo là gì.

 

Bản nhạc được ghép nối dài hơn bình thường, Sở Quân Liệt vừa nhảy vừa đổ một tầng mồ hôi mỏng, mỗi lần đến gần người kia, cậu đều thoáng ngửi thấy một mùi hương mát lạnh thanh nhã.

 

Trước đây cậu chưa từng ngửi thấy mùi hương như vậy, cậu cố ý làm chậm nhịp điệu, cầm tay đối phương, cúi đầu ngửi khẽ không để lộ sơ hở.

 

Đó là mùi sữa tắm của anh? Hay là hương thơm từ nước xả vải khi giặt đồ?

 

Cánh tay Sở Quân Liệt khẽ siết lại, Ngô Cố gần như có thể cảm nhận được sức nóng lan từ người kia truyền sang.

 

Khi bản nhạc sắp kết thúc, Ngô Cố vừa định thở phào thì thấy người dẫn chương trình sắp xếp mọi người thành hai hàng, bắt đầu theo nhạc mới, lần lượt đổi bạn nhảy.

 

Hai hàng người cứ nửa phút lại đổi bạn một lần, Sở Quân Liệt chăm chú nhìn người trước mặt bị đổi đi, càng lúc càng xa.

 

Chân bị ai đó giẫm một cái, Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ mắt cáo tinh xảo, ánh mắt lạnh băng.

 

"Xin, xin lỗi..." Mạc Hệ Châu lắp bắp đến mức nói không thành câu, "Tôi không cố ý!"

 

"Mạc Hệ Châu." Sở Quân Liệt lạnh lùng gọi đúng tên người đối diện, ánh mắt sắc lạnh, "Cậu mất thưởng cuối năm rồi."

 

Bị gọi tên, Mạc Hệ Châu sợ đến tròn mắt, thà đứng cách xa một chút, tuyệt không dám phạm thêm lỗi.

 

Bạn nhảy lại đổi, Mạc Hệ Châu vừa thở phào khi đối phương là người xa lạ, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía tổng giám đốc Sở, phát hiện cậu vẫn cứ chăm chú nhìn về một hướng.

 

Mạc Hệ Châu lần theo ánh mắt của Sở Quân Liệt liền nhìn thấy chiếc mặt nạ em bé năm mới quen quen kia.

 

Người đó là ai!?

 

Bạn nhảy lại đổi, Mạc Hệ Châu nghiến răng chờ đợi, cuối cùng đến lượt cậu ta nhảy cùng người mang mặt nạ em bé năm mới, cậu ta nhanh chóng lên tiếng.

 

"Anh là ai?"

 

Người dưới mặt nạ vẫn giữ im lặng, chỉ tiếp tục những bước nhảy.

 

"Tôi khuyên anh tránh xa tổng giám đốc Sở ra." Mạc Hệ Châu cảnh cáo, "Đừng để tôi biết được anh là ai!"

 

Bạn nhảy lại đổi, người mang mặt nạ em bé năm mới từ đầu đến cuối không nói một lời, Mạc Hệ Châu nhíu chặt mày, chăm chú dõi theo người kia, muốn ghi nhớ một vài đặc điểm.

 

Quần áo bình thường, kiểu tóc phổ thông, người này dường như vừa thả vào giữa đám đông là sẽ lẫn mất ngay, nhưng Mạc Hệ Châu vẫn nhận ra tỷ lệ cơ thể anh rất cân đối, chỉ là người này không biết cách ăn mặc, áo vest quá dài, quần tây rộng thùng thình khiến dáng người hoàn toàn bị che khuất.

Bình Luận (0)
Comment