Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 172

Khóe miệng của Sở Quân Liệt có dấu hiệu nhếch lên nhưng cậu vẫn cố kìm lại, bày ra vẻ giữ kẽ.

 

"Dù gì tôi cũng là cấp trên của anh, như vậy có ổn không?"

 

Chưa đợi Ngô Cố mở miệng, Sở Quân Liệt đã nhanh chóng leo lên giường nằm ngay ngắn, tay chân duỗi thẳng.

 

Lén leo lên giường và được mời lên là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, đến cả nệm cũng trở nên vừa vặn hơn vài phần, chiếc chăn đắp trên người còn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ.

 

"Như vậy không hay lắm, cậu quay về thì sẽ ổn hơn." Ngô Cố đáp lại câu hỏi của Sở Quân Liệt, chỉ thấy đối phương đã nằm yên rồi nghiêng người, tỏ vẻ hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

 

Sở Quân Liệt đặt hàng mấy món cần dùng trên mạng, vừa nấu cơm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là người giao hàng đến.

 

Ngô Cố thuê một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Khi anh đang ngồi ăn cơm ở phòng khách, chỉ thấy Sở Quân Liệt xách theo một đống đồ lớn, lấy ra bàn chải đánh răng, dao cạo râu, quần áo đủ loại... nhìn sao cũng thấy như có ý định ở lại lâu dài.

 

Sở Quân Liệt đặt bàn chải của mình vào trong phòng vệ sinh, nhìn đầu bàn chải nhẹ nhàng chạm vào chiếc bàn chải điện màu trắng bên cạnh, khóe miệng cậu không tự chủ được mà cong lên.

 

Cậu đặt dao cạo râu vào tủ, thoáng liếc nhìn qua gương, trong gương là một người đàn ông với nụ cười rạng rỡ như thể vừa trộm được mật ngọt, khóe môi như muốn cong tận trời xanh.

 

Bất ngờ nhìn thấy chính mình như thế, Sở Quân Liệt có hơi choáng váng, cậu nhanh chóng thu lại nụ cười, giơ tay sờ lên mặt, cố gắng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh như thường.

 

Sao thế này?

 

Chỉ là ở nhờ vài hôm thôi mà.

 

Chỉ là muốn chứng minh với anh rằng cậu có thể chăm sóc tốt cho anh thôi mà.

 

Chỉ là ngủ cạnh anh thôi mà!!!

 

Sở Quân Liệt lại lần nữa kiềm chế nụ cười, lấy tay ấn môi mình, cố gắng hít thở sâu.

 

Khóe môi có thể dùng tay để ép xuống, nhưng ánh sáng rạng rỡ trong mắt thì không thể che giấu, trong lòng Sở Quân Liệt bỗng dâng lên một loại xúc động, muốn sống cùng người kia cả đời.

 

Nghĩ đến hôn nhân, trong đầu Sở Quân Liệt không kìm được mà hiện lên đoạn hôn sự trước kia, chỉ chốc lát sau, ánh mắt cậu dần dần trầm xuống.

 

Cúi đầu rửa tay, Sở Quân Liệt bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Ngô Cố trong lúc mình bận rửa mặt đã thay chiếc áo choàng tắm bằng một bộ đồ ngủ tay dài đơn giản.

 

Một bộ đồ ngủ màu ngà bằng vải lụa mềm mại, rộng rãi, rủ nhẹ theo dáng người, khi Ngô Cố cầm đũa gắp đồ ăn, ống tay hơi trượt lên một đoạn, khiến cổ tay anh càng thêm trắng trẻo mảnh mai.

 

Hử?

 

Sở Quân Liệt chợt phát hiện ra điều gì đó, tiến lại gần nhìn kỹ thì thấy trên cổ tay Ngô Cố vẫn còn vài vết bầm chưa tan hết, in dấu ngón tay rõ ràng.

 

Sở Quân Liệt thử đặt tay lên cổ tay Ngô Cố, phát hiện dấu tay đó khớp hoàn toàn với bàn tay mình.

 

Im lặng mấy giây, Sở Quân Liệt nhớ lại cảnh lúc ở thao trường, khi cậu ấn chặt cổ tay Ngô Cố rồi lập tức bừng tỉnh.

 

"Ăn xong rồi." Ngô Cố nhẹ giọng nói, đặt đũa xuống, ống tay rũ xuống tự nhiên che đi vết bầm.

 

"Đây là điều khó tránh khỏi khi huấn luyện, cậu không cần bận tâm."

 

Sở Quân Liệt nhìn người bên cạnh, nhất thời không biết phải mở lời thế nào.

 

"Cơm ngon lắm, cảm ơn." Ngô Cố dọn bát đũa trên bàn, đứng dậy đi về phía bếp, Sở Quân Liệt vô thức đi theo, thấy Ngô Cố bỏ bát đĩa vào bồn rửa, lập tức phản ứng lại, đẩy người kia sang một bên.

 

"Anh đang bệnh mà, để tôi rửa." Sở Quân Liệt xắn tay áo sơ mi, mở chai nước rửa chén mới mua, bóp mấy lần vào đống bát đũa rồi cầm miếng giẻ rửa chén cọ đến mức phát ra tiếng "xoèn xoẹt".

 

Ngô Cố đứng tựa vào khung cửa nhà bếp, yên lặng nhìn bóng lưng người kia.

 

Lời Sở Quân Liệt nói trước khi đi ngủ, Ngô Cố nghe rất rõ, chỉ là lúc ấy không đủ sức để suy nghĩ cặn kẽ. Đợi đến khi tỉnh lại, anh nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện lời cậu nói có phần đáng tin.

 

Tính cách của Tư Vân Thiên, Ngô Cố quá hiểu rõ.

 

Anh cả của anh không có năng lực gì đặc biệt, nhưng lại là anh cả trong nhà.

 

Khi trong nhà gặp khủng hoảng, dù chưa hiểu rõ tình hình, anh ấy cũng sẽ là người đầu tiên đứng ra, cố gắng hết sức gánh vác, hoàn toàn không nghĩ đến việc gánh nặng đó có thể đè gục bản thân.

 

Thế nên khi Sở Quân Liệt khôi phục thân phận, còn bản thân thì gặp chuyện, trong khi những người trong dòng chính nhà họ Tư hoảng loạn vì lo sợ bị trả thù, anh ấy sẽ chủ động liên lạc với Sở Quân Liệt, muốn dùng mọi thứ có thể để đổi lấy sự bình an cho người thân.

 

Sở Quân Liệt phái người đến hỗ trợ Tư Vân Thiên, mà với thủ đoạn trước đây của cậu trong việc đối phó với những người bên dòng phụ nhà họ Tư, Tư Vân Địch chắc chắn sẽ vô cùng cảnh giác. Cộng thêm sự ly gián từ nhà họ Yến, mọi chuyện từ đó liền trở nên khó mà vãn hồi.

 

Sở Quân Liệt vừa rửa bát, vừa cảm nhận được ánh mắt phía sau, quay đầu lại liền thấy đôi mắt đẹp phía sau cặp kính đang nhìn thẳng về phía mình.

 

"Nhìn tôi làm gì thế?" Trong lòng Sở Quân Liệt bỗng dâng lên cảm giác nóng bừng, "Muốn tôi thổi bong bóng cho anh xem à?"

 

Ngô Cố khựng lại trong giây lát rồi xoay người đi về phía phòng khách.

 

Nhìn bóng lưng trước mặt, lòng Sở Quân Liệt bỗng chùng xuống, lập tức gọi.

 

"Anh quay lại đây!"

 

Chân của Ngô Cố khựng lại, anh quay người, bình tĩnh nhìn về phía Sở Quân Liệt.

 

"Tôi thổi bong bóng cho anh xem, lại đây đi." Tai Sở Quân Liệt hơi đỏ lên, tay cậu đã quậy vài lần trong nước.

 

Ngô Cố im lặng một lúc rồi đi về phía bồn rửa chén, khóe miệng Sở Quân Liệt vô thức nhếch lên, cậu nhúng tay vào nước rửa chén, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn, khẽ thổi một cái về phía Ngô Cố. Một bong bóng vừa kịp hình thành liền nhanh chóng vỡ tung khi chưa tròn.

 

Ngô Cố lặng lẽ lau giọt nước rửa chén vừa bắn lên mặt, Sở Quân Liệt càng cười tươi hơn, lại nhanh chóng nhúng tay vào nước, tiếp tục thổi bong bóng về phía Ngô Cố.

 

Ngô Cố quay người, định bước nhanh rời đi nhưng Sở Quân Liệt cứ ríu rít theo sau, thổi liền mấy lần, chẳng tạo được cái bong bóng nào, chỉ khiến nước rửa chén văng tung tóe khắp nơi.

 

Rửa bát xong, Sở Quân Liệt cầm cây lau nhà, siêng năng lau sạch sàn, đầu cây lau chạm vào cửa phòng làm việc, cậu liếc nhìn Ngô Cố đang ngồi trong phòng ngủ nghiên cứu đủ loại thuốc cảm, giơ tay đẩy cửa phòng làm việc ra.

 

Đó là một phòng làm việc rất bình thường, diện tích cũng không lớn, thậm chí không có nhiều sách, chỉ có một cái máy chiếu.

 

Sở Quân Liệt đang lau nhà thì ngẩng đầu thấy trên bàn làm việc đặt một xấp tài liệu.

 

Cậu nắm chặt cán cây lau nhà, suy nghĩ giây lát rồi cúi đầu tiếp tục lau, đến khi cây lau chạm vào một bức tường, Sở Quân Liệt cảm thấy âm thanh không bình thường, đưa tay gõ thử lên mặt tường, phát hiện bức tường đó dường như chỉ là vật trang trí, đằng sau còn có gì đó.

 

Sở Quân Liệt lặng im nhìn bức tường rất lâu, cúi đầu siết chặt cán cây chổi lau nhà, lau hết phòng làm việc rồi đi vào nhà tắm rửa sạch đầu lau, vắt bớt nước, mang cây lau bước vào phòng ngủ.

 

Ngô Cố vừa uống thuốc xong, thấy Sở Quân Liệt im lặng, sắc mặt nghiêm trọng, đang nhìn chằm chằm xuống đất, biết cậu đã nhìn thấy phòng làm việc.

 

Với trình độ của Sở Quân Liệt, rất nhanh sẽ phát hiện ra sự ngụy trang của bức tường đó.

 

"Tổng giám đốc Sở." Ngô Cố điềm tĩnh nói, "Cậu đã xem tài liệu trong phòng làm việc chưa?"

 

"Tôi không có thói quen xem đồ của người khác." Sở Quân Liệt đứng thẳng người, mặt lạnh nhìn Ngô Cố.

 

"Nếu anh là gián điệp do công ty nào đó cài vào thì không thể nghi ngờ gì nữa, anh đã rất thành công."

 

"Đây cũng là lý do tôi không muốn nói đến chuyện tình cảm với cậu." Ánh mắt Ngô Cố vẫn bình thản, "Cậu có thể đi xem xấp tài liệu đó, tôi thấy chúng ta không nói chuyện tình cảm được thì có thể bàn đến chuyện hợp tác."

 

Sở Quân Liệt chống cây lau nhà, nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng không kiềm được trở nên lạnh lùng.

 

"Hợp tác với một người từng lừa dối tôi sao?"

 

"Tôi biết cậu rất ghét bị người khác lừa." Ánh mắt Ngô Cố hờ hững, không có chút sợ hãi trước cái chết.

 

"Tôi đã có được thông tin mình cần từ cậu, bây giờ cậu có hai lựa chọn.

 

Thứ nhất, quay người rời đi, tôi sẽ nộp đơn từ chức, biến mất khỏi cuộc đời cậu, mãi mãi không xuất hiện nữa. Thứ hai, đi xem xấp tài liệu trong phòng làm việc, hợp tác với tôi, nội dung bên trong chỉ có lợi cho cậu, không hề có hại. Sau khi hoàn thành hợp tác, tôi có thể giao tính mạng mình cho cậu, cậu muốn dùng hình phạt nào, tôi cũng chịu, cho đến khi chết."

 

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt dừng lại ở cổ của Ngô Cố, giơ tay bẻ gãy cán cây lau bằng gỗ.

 

Ngô Cố mặt không đổi sắc nhìn cảnh tượng trước mắt, liếc qua cây lau gãy làm đôi nằm trên đất, nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm.

 

Sở Quân Liệt đang rửa tay dưới vòi nước, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngẩng đầu lên liền thấy trong gương là người đàn ông đang giận dữ, mắt đỏ ngầu.

 

Khóe mắt thấy chiếc bàn chải đánh răng của mình đặt bên cạnh, Sở Quân Liệt nghiến răng, vung tay ném bàn chải ra khỏi nhà tắm.

 

Sao cậu lại có thể muốn ở bên anh, lại còn mơ mộng đến cái gọi là hạnh phúc chứ!

 

Sở Quân Liệt tắt vòi nước, nhanh chóng lau khô tay, quay người định rời đi, vừa ra khỏi nhà tắm liền thấy người đàn ông vẫn đang ngồi trên giường quay lưng về phía cậu.

 

Anh thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu lần cuối!

 

Sở Quân Liệt siết chặt hàm, ánh mắt đỏ hoe từ từ quay về phía phòng làm việc.

 

Anh từng nói, sau khi hoàn thành hợp tác, anh sẽ giao tính mạng mình ra.

 

Sở Quân Liệt biết rõ hành động hợp lý nhất lúc này là rời đi, nhưng cơ thể lại từng bước tiến vào phòng làm việc, mở tập tài liệu trên bàn.

 

Bên trong là toàn bộ quá trình liên hôn giữa nhà họ Tư và nhà họ Yến, Sở Quân Liệt cau mày xem, thấy còn đính kèm vài ảnh chụp đoạn trò chuyện.

 

[Gia đình thân thiết yêu thương nhau]

 

【Chị dâu cả: Con nhà chị thật sự không ưa nổi cái cậu Sở Quân Liệt này, chú út lại chẳng có ở đây, em gái à, hay là em đi nói với cha một tiếng, chuyện này cứ vậy bỏ qua đi.】

 

【Tư Y Y: Chị dâu à, giờ là nhà họ Yến cứ cố đẩy người sang, họ biết tình hình sức khỏe của cha, không nỡ để con ruột dính vào nhưng lại muốn lợi dụng hôn nhân với nhà mình kiếm chút lợi ích. Nếu từ chối thẳng thừng thì sợ sẽ trở mặt, ai biết họ sẽ làm ra chuyện gì đâu.】

 

【Tư Vân Địch: Mọi người khỏi nói nữa, nhà họ Yến thấy mấy đứa nhỏ bên mình không ai để ý đến Sở Quân Liệt nên chủ động đề xuất để Sở Quân Liệt liên hôn với dòng phụ...】

 

Lông mày Sở Quân Liệt càng lúc càng nhíu chặt, năm đó vài người trẻ trong nhà họ Tư không ai để mắt đến cậu, không lâu sau khi họ rời đi, bà Yến đã nói với cậu là sẽ để cậu liên hôn với người bên dòng phụ nhà họ Tư.

 

Sau khi khôi phục ký ức, bà Yến còn vừa khóc vừa kể rằng năm đó gả vào nhà họ Tư là bất đắc dĩ, than thở nhà họ nhỏ bé, sao mà chống đỡ nổi thế lực nhà họ Tư, tất cả đều là bị ép buộc.

 

Đoạn ghi chép trò chuyện này cho thấy một sự thật hoàn toàn trái ngược với lời nói từ miệng người nhà họ Yến.

 

Ngay sau hình ảnh chụp màn hình là một bản xác minh, chứng minh ảnh chụp không hề bị chỉnh sửa bằng phần mềm.

 

Sở Quân Liệt tiếp tục lật ra sau, thấy một đoạn báo cáo về nhiệm vụ thất bại của nhà họ Tư, trong đó đặc biệt ghi chú một dòng: Tư Bắc Kỳ đã chết.

 

"Đứa trẻ đó đang học tiểu học, chúng tôi vốn cho rằng ở trường sẽ không có nguy hiểm nào, không ngờ rằng, mối đe dọa lại đến từ một đứa trẻ cùng trang lứa..."

 

Giọng của Mạc Hệ Châu bất ngờ vang lên, Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn sang, thấy Ngô Cố đang đứng ở cửa phòng làm việc, trong tay cầm một chiếc bút ghi âm.

 

"Đây là lời biện giải của Mạc Hệ Châu về cái chết của Tư Bắc Kỳ." Ngô Cố nhìn về phía Sở Quân Liệt.

 

"Nhưng vấn đề ở chỗ, Mạc Hệ Châu lớn lên trong cô nhi viện, với môi trường như thế, sao cậu ta lại không biết mối đe dọa lớn nhất đối với một đứa trẻ đến từ đâu?"

 

"Ý anh là Mạc Hệ Châu nói dối trong báo cáo?" Giọng Sở Quân Liệt cứng lại.

 

"Lẽ ra cậu ta không dám làm vậy, nhưng bản báo cáo rõ ràng có vấn đề, chứng tỏ cậu ta có chỗ dựa." Ánh mắt Ngô Cố sắc bén, "Người đầu tiên cần nghi ngờ, chính là đội trưởng của nhiệm vụ lần đó."

 

Sở Quân Liệt vẫn còn nhớ, đội trưởng nhiệm vụ đó chính là một trong những cánh tay đắc lực mà cậu tin tưởng nhất, phó tổng Phương.

 

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nếu tôi đoán không nhầm thì ông nội cậu đã sắp xếp để cậu đi xem mắt, người ông ấy muốn gán ghép với cậu là Mạc Hệ Châu." Ngô Cố bình thản nói.

 

"Ông Sở tin tưởng cậu ta đến thế đã đủ để nói lên rất nhiều điều rồi.

 

Cậu nghĩ mình đã âm thầm thay đổi cục diện, nắm giữ được linh hồn của nhà họ Sở, khiến nó từng chút từng chút trở thành của mình, nhưng còn nội bộ công ty cố vấn an ninh của cậu, cậu có chắc rằng cốt lõi của nó không bị người khác can thiệp và chi phối không?"

 

Sở Quân Liệt khựng lại, nhìn chằm chằm người đang đứng ở cửa rồi lật lại vài trang tài liệu, ánh mắt lạnh băng.

 

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mấy đoạn trò chuyện từ nhiều năm trước, anh lấy được từ đâu?"

 

"Tôi muốn kẻ ác thật sự phải trả giá." Ngô Cố điềm đạm nhưng sắc lạnh.

 

"Tôi đã lừa cậu từ đầu đến cuối, thậm chí tôi không phải là Ngô Cố."

 

"Ngô Cố" bình tĩnh giơ tay cởi áo ngủ, lộ ra mảng sẹo lớn trên bụng.

 

"Trước đây tôi từng gặp một tai nạn xe nghiêm trọng, đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn."

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt dán chặt vào cơ thể người trước mặt, nhìn chằm chằm vết sẹo kia, nghe đến ba chữ "tai nạn xe", trong lòng như có thứ gì đó đang điên cuồng va đập, sắp trào ra khỏi lồng ngực.

 

Giọng "Ngô Cố" trầm ổn, ánh mắt sau gọng kính nửa gọng mạ vàng đầy lạnh lẽo, xa cách.

 

"Tôi họ Tư, tên Tư Vân Dịch."

Bình Luận (0)
Comment