Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 173

Tư Vân Dịch.

 

Anh chính là Tư Vân Dịch.

 

Sở Quân Liệt cầm tập tài liệu trong tay, ánh mắt bất động dừng trên vết sẹo trắng trên bụng người trước mặt. Vết sẹo ấy như một đóa hoa với hình dạng không đồng đều đang nở rộ trên cơ thể, che giấu vết thương, kéo căng cả máu thịt.

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt theo phản xạ khẽ dịch lên trên, nhưng khi vừa thấy một khoảng da nhạt màu, cậu lập tức nghiêng mặt đi, lồng ngực rối loạn như chiến trường hỗn loạn.

 

"Ngô Cố" bình thản kéo áo ngủ lại, Sở Quân Liệt vừa quay đầu liền trông thấy những ngón tay trắng trẻo, thon dài đang chậm rãi cài từng chiếc cúc áo.

 

"Có thể cậu vẫn còn nghi ngờ, chưa tin tưởng tôi, tôi có thể cho cậu thời gian để cậu kiểm chứng mọi thứ trong tài liệu, kể cả thân phận của tôi."

 

"Ngô Cố" lặng lẽ nhìn Sở Quân Liệt, "Có gì muốn hỏi, cậu cứ hỏi thẳng tôi, nhưng sáng mai, tôi muốn có câu trả lời của cậu."

 

Tư Vân Dịch quay người rời khỏi phòng làm việc, thuốc vừa uống đã bắt đầu phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ từng đợt từng đợt kéo đến.

 

Ánh mắt Sở Quân Liệt vô thức dõi theo bóng người kia, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa, cậu mới cúi đầu nhìn lại tập tài liệu trong tay.

 

Những dòng chữ vuông vắn trước mắt như đang uốn éo nhảy múa, ánh mắt không tài nào bám lấy chúng được, dù cố nhét vào đầu cũng chẳng vào nổi, Sở Quân Liệt vô thức đưa tay ép lên ngực, cố gắng để trái tim đang loạn nhịp kia đập chậm lại một chút.

 

Cậu không nên động lòng.

 

Nhà họ Tư đã tan cửa nát nhà, trong đó còn có liên quan đến công ty của cậu, giờ chỉ còn anh là người sống sót duy nhất, trong lòng anh chắc chắn sẽ có oán hận.

 

Anh đã lừa mọi người suốt ngần ấy thời gian, thậm chí anh còn biết trong những tháng ngày khốn khổ kia, chỉ cần nhìn thấy anh qua màn hình, cậu đã không thể quên nổi.

 

Vậy mà anh lại nói muốn hợp tác với cậu.

 

Anh đã nói hết tất cả.

 

Anh còn nói... sau khi hợp tác kết thúc, sẽ giao cả tính mạng cho cậu.

 

Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn chăm chăm vào tài liệu nhưng không một chữ nào lọt vào mắt.

 

Nếu lần đầu gặp là tiếng sét ái tình, thì lần thứ hai, khi anh thay đổi diện mạo, tại sao cậu vẫn rung động?

 

Bây giờ dù biết tất cả những gì anh nói trước đây đều là dối trá, vậy mà suốt quãng thời gian vừa rồi, trong lòng cậu lại không hề có chút căm ghét nào, ngược lại còn muốn ôm chặt anh vào lòng.

 

Sở Quân Liệt đưa tay lên sờ trán, không sốt.

 

Nhưng ngực... thì nóng bỏng lạ thường.

 

Không thể tiếp tục đọc nổi nữa, Sở Quân Liệt dứt khoát đứng dậy, cậu vô thức đi đến trước cửa phòng ngủ, trông thấy người vừa nói chuyện với mình lúc nãy đang nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, rõ ràng là đã ngủ rồi.

 

Sở Quân Liệt không phát ra một tiếng động, lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ ấy, như thể bị cuốn hút, rất lâu sau mới dần lấy lại ý thức.

 

Trên sàn vẫn còn cây chổi lau nhà bị gãy làm đôi, Sở Quân Liệt ngẫm nghĩ một lát, cố gắng không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng mang hai đoạn chổi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.

 

Tìm quanh phòng khách và phòng làm việc, cậu thấy một cuộn băng dính lớn, ngồi xuống sofa, cẩn thận đặt hai đầu gãy của chổi lại với nhau, cuốn từng vòng băng dính thật chặt.

 

Dùng đến nửa cuộn băng để tạm nối cây chổi lại, Sở Quân Liệt vừa đứng dậy đã thấy chiếc bàn chải đánh răng lúc nãy bị cậu ném khỏi phòng tắm đang nằm lặng lẽ dưới đất.

 

Cậu bước đến, nhìn quanh một lượt rồi nhanh chóng cúi người nhặt bàn chải lên.

 

Mang bàn chải đi rửa đi rửa lại bằng nước sạch, Sở Quân Liệt nhìn bàn chải trong tay rồi nhìn chiếc bàn chải điện màu trắng kia, ánh mắt cụp xuống.

 

Sao lại có chuyện như thế này...

 

Ba lần, không, là ba lần cậu đem lòng yêu cùng một người.

 

Trời đã tối hẳn, Sở Quân Liệt thử nằm xuống sofa nhưng lại thấy ghế vừa hẹp vừa ngắn, nằm tạm thì được, nhưng rõ ràng cậu vẫn còn một lựa chọn khác.

 

Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, thấy người bên trong vẫn chưa tỉnh, hơi thở đều đặn.

 

Sở Quân Liệt lặng lẽ nằm xuống bên kia giường, nhắm mắt lại cố gắng ngủ nhưng chẳng hiểu sao lại mở mắt ra, nhẹ nhàng nghiêng người, nhìn sang người bên cạnh.

 

Tầng nhà không cao, ánh đèn ngoài khu chung cư hắt vào, dù đã kéo rèm nhưng ánh sáng mờ mờ vẫn đủ để nhìn rõ.

 

Ánh sáng dịu nhẹ rơi trên gương mặt người kia, Sở Quân Liệt hơi ghé sát lại, trông thấy hàng mi dài màu đen đổ bóng dưới mắt cùng đôi môi nhạt màu.

 

Có người từng nói, màu môi rất giống với màu của một nơi kín đáo.

 

Sở Quân Liệt vẫn còn nhớ sắc màu ấy, so với màu môi của anh, còn đậm hơn một chút.

 

Sở Quân Liệt khẽ vỗ vào má mình, không hiểu bản thân đang nghĩ cái gì.

 

Cố gắng nhắm mắt lại nhưng mùi hương thanh mát quen thuộc bên cạnh cứ quấn quít lấy cậu, khiến cơ thể vô thức... dần dần dịch lại gần hơn.

 

Hương thơm dịu dàng hòa cùng cảm giác yên ổn chẳng biết từ đâu kéo tới khiến Sở Quân Liệt dù vẫn còn mặc quần áo cũng ngủ ngon hơn hẳn thường ngày.

 

Ngủ một mạch đến tận sáng, cậu đưa tay xoa trán, liếc nhìn người bên cạnh rồi rời giường vào bếp.

 

Khi Tư Vân Dịch tỉnh dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, cây lau nhà gãy đôi trên sàn cũng không thấy đâu nữa. Hai người lặng lẽ ăn sáng, sau đó Sở Quân Liệt lấy tập tài liệu trong phòng làm việc ra lần nữa.

 

"Đã quyết định hợp tác, vậy bước đầu tiên, tôi muốn nghe xem anh định làm gì." Sở Quân Liệt tỏ rõ lập trường.

 

"Bước đầu tiên, chúng ta cần rút dây động rừng." Tư Vân Dịch ngước mắt, nhìn thẳng vào Sở Quân Liệt.

 

"Tôi muốn tâm phúc của cậu đến nhà họ Yến ở Ninh Thành."

 

Nghĩ đến nội dung trong tài liệu, Sở Quân Liệt khẽ gật đầu.

 

Dù những bản ghi chép trò chuyện đó do đối phương giám định, nhưng giờ phút này, cậu lựa chọn tin tưởng người trước mắt.

 

Thấy Sở Quân Liệt đồng ý, thậm chí không hỏi lấy một câu "tại sao", Tư Vân Dịch im lặng trong chốc lát rồi tiếp lời.

 

"Nhà họ Yến rất trông mong được hợp tác với nhà họ Sở. Người của cậu phải hành động bí mật, tuyệt đối không để lộ thân phận với bên ngoài."

 

"Được." Ánh mắt Sở Quân Liệt kiên quyết.

 

Tư Vân Dịch im lặng vài giây thì điện thoại Sở Quân Liệt bất chợt vang lên.

 

Nhìn màn hình hiển thị người gọi, Sở Quân Liệt ra hiệu cho Tư Vân Dịch đừng lên tiếng rồi bắt máy.

 

"Sở Quân Liệt, dạo này cháu chẳng đến thăm ông gì cả." Giọng ông Sở truyền ra từ đầu dây bên kia.

 

"Chiều nay qua đây một chuyến được không?"

 

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch, đáp, "Cháu có việc."

 

"Cháu có việc gì?" Giọng ông Sở mang chút không vui, "Ông nghe nói, cháu đã hai ba ngày không đến tổng công ty rồi, đang làm cái gì thế hả?"

 

Sắc mặt Sở Quân Liệt trầm xuống, không đáp lời.

 

"Chiều nay phải đến." Ông Sở cứng giọng, "Ông có chuyện muốn hỏi cháu."

 

Sau khi điện thoại bị cúp ngang, Sở Quân Liệt siết chặt máy, không rõ ông Sở lại đang giở trò gì.

 

Tại công ty cố vấn an ninh, Mạc Hệ Châu đang hứng nước bên cây nước, đưa tay xoa cổ có chút khó chịu.

 

"Anh Mạc, hai ngày không gặp, có nhiệm vụ theo nhóm à?"

 

Một nhân viên tiến lại chào hỏi nhiệt tình, "Có thì cho em theo với!"

 

"Nhiệm vụ gì chứ." Mạc Hệ Châu đáp, giọng khản đặc, "Tôi xin nghỉ bệnh."

 

"Sao tự dưng lại bệnh?" Nhân viên tò mò.

 

"Đêm đó mưa lớn, tôi không mang theo dù." Mạc Hệ Châu giải thích, cúi đầu uống một ngụm nước làm dịu cổ họng.

 

Đâu thể nói là vì thấy "Ngô Cố" dầm mưa mà cậu ta cũng muốn thử cảm giác đó nên cố tình không dùng dù, kết quả dầm mưa đến phát bệnh.

 

"Đúng là hôm đó mưa to thật." Nhân viên gật đầu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, "Trợ lý Ngô cũng đã hai ngày không đến công ty, có khi cũng cảm rồi."

 

Nghe vậy, Mạc Hệ Châu khựng lại, ánh mắt bất giác lộ vẻ lo lắng.

 

Điện thoại trong túi bất chợt rung lên hai cái, cậu ta tránh đám người, mở điện thoại ra xem, thấy tin nhắn từ ông Sở bảo chiều nay đến biệt thự nhà họ Sở một chuyến.

 

Đúng hẹn, Sở Quân Liệt đến biệt thự nhà họ Sở. Ông Sở thấy cháu đến thì vẫy tay gọi lại ngồi đối diện, quản gia rót trà mang lên.

 

"Sở Quân Liệt, trước kia đến câu lạc bộ có gặp được ai hợp ý không?" Ông Sở hỏi thẳng.

 

Sở Quân Liệt ngồi ngay ngắn, cụp mắt uống trà, không trả lời.

 

"Ông biết trải nghiệm trước kia khiến cháu kháng cự chuyện hôn nhân, kháng cự thân mật, nhưng cháu không thể trốn tránh mãi được." Ông Sở đặt chén trà xuống, giọng nói chân thành.

 

"Gia đình ta thế nào cháu cũng biết, ông không cần cháu dùng hôn nhân để trao đổi lợi ích cho gia tộc, ông chỉ hy vọng cháu có thể tìm được một người đáng tin, phẩm hạnh đoan chính, biết rõ gốc gác."

 

"Ít nhất như vậy sẽ không để cháu bị tổn thương thêm lần nữa."

 

Sở Quân Liệt bật cười, đặt chén trà xuống.

 

"Ông biết cháu vẫn trách ông năm đó không kịp thời đưa cháu về." Ông cụ lộ ra vẻ khổ sở, "Nhưng chuyện đã qua rồi, giờ ông chỉ mong cháu có thể tiếp quản nhà họ Sở một cách vững vàng, sống nửa đời sau bình yên."

 

"Nếu ông đang nói đến Mạc Hệ Châu thì khỏi phải phí công nữa." Sở Quân Liệt hờ hững nhướng mắt, "Cháu không có chút cảm giác nào với cậu ta."

 

"Đứa nhỏ này..." Ông Sở định nói tiếp thì quản gia nhận được tin nhắn, ghé tai ông nói vài câu, chốc lát sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Mạc Hệ Châu bước vào, vừa nhìn thấy Sở Quân Liệt đã lộ vẻ kinh ngạc.

 

"Tiểu Mạc, cháu đến rồi." Ông Sở chỉ sang chỗ đối diện, ra hiệu cho Mạc Hệ Châu ngồi xuống.

 

"Cháu chào ông Sở, chào tổng giám đốc Sở." Mạc Hệ Châu nghiêm túc chào hỏi, lúc ngồi xuống có phần căng thẳng.

 

"Tiểu Mạc à." Ông Sở liếc mắt nhìn cháu trai, phát hiện Sở Quân Liệt thậm chí chẳng buồn liếc lấy một cái.

 

"Ông luôn xem cháu là người nhà, chuyện tình cảm của cháu ông cũng quan tâm." Ông quay sang nhìn Mạc Hệ Châu.

 

"Gần đây cháu có ai để ý không? Nói thử ông nghe xem nào."

 

Mạc Hệ Châu liếc nhìn ông Sở, lại nhìn Sở Quân Liệt. Không rõ vì sao, người mà mình từng sùng bái, từng ngưỡng mộ kia, giờ nhìn lại, trong lòng lại không có gợn sóng gì.

 

So với đó, người khiến cậu ta ngày nào cũng nhớ đến, lại là... người khác.

 

"Ông Sở." Mạc Hệ Châu lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn ông Sở.

 

"Dạo gần đây cháu đúng là có cảm tình với một người."

 

"Thật à?" Ông Sở có phần hứng thú, từ ánh mắt lúc nãy mà đoán, người đó có vẻ không phải cháu trai ông.

 

"Là trợ lý mới của tổng giám đốc Sở." Mạc Hệ Châu cắn môi, "Tên anh ấy là Ngô Cố."

 

"Ngô Cố?" Ông Sở nhíu mày, tay Sở Quân Liệt đang nâng chén trà cũng khựng lại.

 

"Ông chưa từng nghe thấy cái tên này." Ông Sở lẩm bẩm, "Hệ Châu, gọi người ấy đến đây để ông xem thử cho cháu."

 

Mạc Hệ Châu sững người, từ từ rút điện thoại ra, đang do dự chưa biết có nên nhắn hay không thì nghe Sở Quân Liệt bên cạnh lạnh giọng cắt lời.

 

"Chỉ là có cảm tình thôi, đơn phương mà thôi, tùy tiện gọi người ta đến có phải không thích hợp cho lắm không?" Ánh mắt Sở Quân Liệt sắc như dao, "Biết đâu người ta vốn chẳng muốn đến."

 

Ông Sở nghe cũng có lý, quay sang nhìn Mạc Hệ Châu.

 

"Tiểu Mạc, hai người đã tiến triển đến đâu rồi?"

 

Mạc Hệ Châu nhìn người đàn ông luôn đứng trên cao trước mặt, trong lòng trào dâng cảm giác bất bình. Nghĩ đến vết bầm tím đầy trên cổ tay Ngô Cố, tám phần là do người này mà ra!

 

"Những chuyện có thể làm trước khi kết hôn..." Mạc Hệ Châu cố giữ cho giọng nói ổn định, ánh mắt đầy thách thức nhìn thẳng Sở Quân Liệt, "Bọn cháu đã làm hết rồi."

Bình Luận (0)
Comment