Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chương 174

Sở Quân Liệt lặng lẽ nhìn Mạc Hệ Châu.

 

Nhìn gương mặt mang vẻ âm nhu ấy, nhìn nốt ruồi lệ chướng mắt nơi đuôi mắt cậu ta.

 

Bàn tay cầm ly trà hết lần này đến lần khác đổi vị trí rồi lại siết chặt, cuối cùng Sở Quân Liệt nâng chén, uống một ngụm trà mà chẳng biết mùi vị là gì.

 

"Nói như vậy, tình cảm của hai đứa cũng đã tốt lắm rồi." Ông Sở nở nụ cười, "Đến lúc kết hôn, có chuyện gì cứ việc nói với ông."

 

"Cảm ơn ông Sở."

 

Vừa nghe đến hai từ "tình cảm tốt", "kết hôn", Mạc Hệ Châu liền không kìm được mà nở nụ cười, gần như không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày kia, thật sự có thể đứng cạnh người ấy sẽ là khung cảnh thế nào.

 

Ông Sở ra hiệu cho Mạc Hệ Châu rời đi rồi nghiêng đầu nhìn đứa cháu nội, khẽ thở dài.

 

"Ban đầu ông còn nghĩ để Tiểu Mạc tiếp xúc với cháu thêm một thời gian nữa, giờ thì hay rồi, người ta đã có người trong lòng rồi."

 

Sở Quân Liệt cụp mắt, dán chặt ánh nhìn vào chén trà, khóe miệng trễ xuống.

 

"Sao, hối hận rồi à?" Thấy dáng vẻ của cháu mình, ông Sở nhíu mày rậm, "Trước kia cho cháu cơ hội, cháu không biết trân trọng, giờ người ta đã có người thích rồi, còn đang tính đến chuyện cưới xin, cháu lại thấy khó chịu?"

 

Thấy Sở Quân Liệt không nói gì, ông Sở bưng ly trà lên, ung dung uống một ngụm.

 

"Giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, đây chính là một bài học.

 

Sau này nếu lại gặp được ai khiến cháu có cảm tình thì đừng có giữ khoảng cách nữa, nhanh tay chớp lấy đi. Cháu mà chần chừ vài ngày, người ta bên kia không thiếu người theo đuổi đâu, tới lui vài lượt, cuối cùng cháu chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta kết hôn, còn mình phải đi mừng cưới người ta."

 

"Cạch" một tiếng vang lên, ông Sở quay sang nhìn cháu, chỉ thấy Sở Quân Liệt nặng nề đặt ly trà xuống, không nói một lời, đứng bật dậy rồi sải bước rời khỏi phòng.

 

"Quân Liệt, không được phép phá hoại tình cảm của người ta đâu đấy!" Ông Sở nhìn bóng lưng cậu, nghiêm giọng nhắc nhở, Sở Quân Liệt nghe vậy thì khựng lại rồi bước chân lại càng nhanh hơn.

 

Nghỉ ngơi hai ngày, Tư Vân Dịch trở lại công việc. Hai ngày không gặp chủ nhân và người kia, Liệt Phong vừa trông thấy liền "hừ hừ" đứng dậy, nhất quyết đòi Tư Vân Dịch bế một lúc mới chịu yên.

 

Tạm thời không có nhiệm vụ được đề xuất trên ứng dụng công ty, Tư Vân Dịch dẫn Liệt Phong đi dạo rèn luyện thân thể. Mãi đến gần giờ tan làm buổi chiều, Sở Quân Liệt vẫn chưa đến tổng công ty, Tư Vân Dịch cùng thư ký Tô phối hợp ném Liệt Phong vào văn phòng, vừa rời khỏi công ty đã thấy một bóng người có phần quen mắt đang lượn lờ trước cửa tổng công ty.

 

"Trợ lý Ngô!" Mạc Hệ Châu vừa thấy Ngô Cố thì lập tức bước nhanh tới, đảo mắt nhìn xung quanh, hạ giọng xuống vài phần.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

"Hiểu cái gì?" Ánh mắt Tư Vân Dịch bình thản, lạnh lẽo.

 

"Tôi hiểu vì sao hôm đó anh thà dầm mưa cũng không chịu che chung ô với tôi." Mạc Hệ Châu lấy hết can đảm, nhìn người trước mặt, "Có phải anh lo sẽ liên lụy đến tôi nên mới giữ khoảng cách như vậy không?"

 

Tư Vân Dịch điềm tĩnh nhìn đối phương, ánh mắt hơi lạnh.

 

"Anh không cần giấu tôi, tôi đều nhìn thấy cả." Mạc Hệ Châu nhìn vào cổ tay Ngô Cố, vết bầm nơi ấy đã tan đi nhiều nhưng vẫn còn để lại dấu tích.

 

"Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng tổng giám đốc Sở lại là người như vậy, tôi..." Giọng Mạc Hệ Châu bỗng khựng lại, ánh mắt hướng ra phía sau Ngô Cố.

 

Tư Vân Dịch ngoái đầu lại, trông thấy người đàn ông cao lớn vừa bước ra khỏi xe.

 

Sắc mặt Sở Quân Liệt có vẻ không tốt lắm, ánh mắt hướng về phía này, đôi mắt sâu thẳm đen sẫm, gương mặt không mang biểu cảm dư thừa, chỉ đơn giản đứng ở đó thôi cũng đã toát ra một loại uy nghiêm khiến người khác không dám đến gần.

 

Mạc Hệ Châu theo phản xạ lui lại một bước, nhưng nghĩ đến những lời mình đã nói trước mặt ông Sở, cậu ta lại tiến lên đứng cạnh Ngô Cố.

 

Tư Vân Dịch liếc nhìn Mạc Hệ Châu rồi lại nhìn sắc mặt của Sở Quân Liệt, mơ hồ đoán ra điều gì đó liền bước sang một bên, giữ khoảng cách với Mạc Hệ Châu.

 

Sở Quân Liệt không nói lời nào, cúi mắt lấy điện thoại ra bấm vài cái, di động của Mạc Hệ Châu lập tức vang lên, mở ra xem thì thấy là một nhiệm vụ độc quyền, chỉ là đi lấy vài bộ đồ đã đặt may, thế nhưng điểm cống hiến lại không hề ít.

 

Mạc Hệ Châu cảnh giác nhìn sang Sở Quân Liệt, chỉ thấy cậu không biểu lộ cảm xúc, quay trở lại xe, tài xế lập tức khởi động xe rời đi.

 

"Trợ lý Ngô, anh phải cẩn thận với tổng giám đốc Sở đó." Mạc Hệ Châu nhìn người đối diện, giọng cố gắng dịu dàng.

 

"Cậu có nhiệm vụ, không đi à?" Ánh mắt Tư Vân Dịch nhàn nhạt.

 

"Tôi đi ngay, mai chúng ta nói chuyện tiếp." Mạc Hệ Châu nhìn đồng hồ, biết cửa hàng cao cấp kia sắp đóng cửa, nếu không đi bây giờ thì phải đợi đến mai.

 

Mạc Hệ Châu vội vẫy tay gọi xe bên đường rồi rời đi, Tư Vân Dịch đang trên đường về nhà thì bất ngờ có một chiếc xe vô cùng quen thuộc đột ngột dừng lại ven đường, anh nghiêng đầu nhìn sang, cửa xe bật mở, Sở Quân Liệt nhanh chóng bước xuống, lập tức ôm anh kéo vào trong xe.

 

Tài xế đạp mạnh chân ga, trông có vẻ hơi căng thẳng và kích động, Tư Vân Dịch nhìn sang Sở Quân Liệt, thấy sắc mặt cậu u ám đến mức đáng sợ.

 

Im lặng suy nghĩ trong chốc lát, Tư Vân Dịch hơi dịch người muốn ngồi ngay ngắn bên cạnh, mắt Sở Quân Liệt nhìn thẳng phía trước, cánh tay lại siết anh càng chặt hơn.

 

Trong xe có tài xế, Tư Vân Dịch không nói gì, Sở Quân Liệt cố nén hơi thở cho đến khi tài xế lái xe vào một khu biệt thự.

 

Sau khi xuống xe, Tư Vân Dịch thấy bảo vệ và người giúp việc đi qua trong khu trang viên liền làm ra dáng một trợ lý, đẩy gọng kính, giữ khoảng cách thích hợp với tổng giám đốc Sở. Sở Quân Liệt mặt lạnh đứng yên tại chỗ nhìn người trước mặt.

 

"Tổng giám đốc Sở, mời anh đi trước." Tư Vân Dịch đưa tay làm động tác mời. Sở Quân Liệt mặt mày căng cứng đi lên trước, nhưng cứ vài bước lại ngoái đầu liếc nhìn người đi phía sau như sợ anh sẽ lạc mất.

 

Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Tư Vân Dịch ăn một bữa vô cùng yên lặng, không khí trên bàn nặng nề đến mức ngay cả người giúp việc bên cạnh cũng dễ dàng nhận ra hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Sở rất tệ.

 

Sau bữa tối, Tư Vân Dịch theo Sở Quân Liệt lên xe, chẳng hiểu sao lại vòng quanh trong khu trang viên một vòng, đến khi trở lại phòng làm việc, Sở Quân Liệt mới cất lời, giọng nói lạnh như băng.

 

"Người của tôi đã đến Ninh Thành, cũng đã liên hệ với nhà họ Yến."

 

Nghe đến cái tên nhà họ Yến, sắc mắt Tư Vân Dịch khẽ trầm xuống, ngẩng lên nhìn về phía Sở Quân Liệt. Chỉ thấy cậu đang ngồi trên ghế, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy anh.

 

"Tiếp theo, tôi muốn nghe từ miệng anh." Sở Quân Liệt cố gắng giữ tư thế tự nhiên, "Anh và Mạc Hệ Châu là chuyện gì."

 

"Cậu ta lại nói dối chuyện gì?" Tư Vân Dịch bình thản.

 

"Cậu ta đứng trước mặt tôi và ông nội, nói rằng hai người tình cảm sâu đậm, đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin. Thậm chí cả những gì nên làm trước hôn nhân, hai người cũng đã làm rồi." Sở Quân Liệt gằn từng chữ nặng nề, mỗi một câu như muốn nghiến răng mà nói ra.

 

"Tôi không thể làm ra loại chuyện đó." Tư Vân Dịch cuối cùng đã hiểu rõ lý do cho toàn bộ hành động hôm nay của Sở Quân Liệt.

 

"Mạc Hệ Châu từng trực tiếp tham gia nhiệm vụ năm đó, có liên quan đến sự ra đi của cháu trai tôi, tôi sẽ không tiếp cận cậu ta bằng cách đó."

 

"Tư Vân Dịch." Sở Quân Liệt đứng dậy, nhìn thẳng vào anh, "Nói tôi biết, ngoài tôi ra, anh còn hợp tác với ai?"

 

"Tôi có một đội ở Ninh Thành." Ánh mắt Tư Vân Dịch bình tĩnh, lạnh nhạt, "Đối tượng hợp tác ở thủ đô chỉ có một mình cậu. Tôi không cần bỏ gốc lấy ngọn, đi lãng phí sức lực ở người khác."

 

Sở Quân Liệt hơi khựng lại, từ phía sau bàn đi về phía Tư Vân Dịch.

 

"Điều kiện sau khi kết thúc hợp tác, anh cũng chỉ hứa với một mình tôi đúng không?"

 

"Đúng." Tư Vân Dịch không hề do dự.

 

Tâm trạng Sở Quân Liệt lập tức sáng bừng. Thật ra từ khi Tư Vân Dịch nói câu "không cần bỏ gốc lấy ngọn" cậu đã bắt đầu vui rồi.

 

"Tôi biết đội anh ở Ninh Thành muốn làm gì, tôi có thể giúp anh hoàn thành." Sở Quân Liệt tiến lại gần Tư Vân Dịch, trong đôi mắt đen không hề che giấu chiếm hữu.

 

"Nhưng tôi muốn một chút lãi trước."

 

Tư Vân Dịch nhẹ nâng mắt, nhìn người đang ở sát trong gang tấc, giọng điệu trầm ổn.

 

"Cậu muốn gì?"

 

"Tôi không hứng thú với cái gọi là mạng của anh." Trong mắt Sở Quân Liệt như thiêu đốt than hồng.

 

"Điều tôi muốn... là chính con người anh."

 

Tư Vân Dịch im lặng nhìn cậu, nếu là vậy thì cái giá cho "lãi trước" này cũng thật quá nặng.

 

"Ngay từ đầu, tôi đã..." Sở Quân Liệt th* d*c, vành tai đã bắt đầu đỏ bừng, cậu cúi đầu, từng chút một, chầm chậm áp lên cánh môi mờ nhạt kia.

 

Mềm mại như thể đang hôn lên mây.

 

Sở Quân Liệt đưa tay, ôm chặt lấy đám mây đang trôi ngang qua, muốn kéo nó xuống khỏi bầu trời, ôm trọn vào lòng, để nó nhiễm lấy hơi thở của cậu, để cậu làm vấy bẩn sự tinh khiết đó.

 

Hô hấp trở nên hỗn loạn, động tác Sở Quân Liệt còn lúng túng nhưng vẫn nếm được vị ngọt mơ hồ.

 

Tư Vân Dịch chậm rãi nhắm mắt, thử phối hợp, trả phần "lãi suất" mà anh nên trả.

 

Một tay Sở Quân Liệt siết chặt lấy người trước mặt, tay kia cởi khuy áo Tư Vân Dịch, luồn vào trong, chạm đến vùng da có vết sẹo như đóa hoa kia, nhẹ nhàng v**t v*.

 

Cậu từng cho rằng bản thân không có h*m m**n trần tục gì, năng lượng dư thừa có thể tiêu hao sạch bằng huấn luyện và chiến đấu. Nhưng bây giờ, Sở Quân Liệt chợt hiểu ra, d*c v*ng của cậu chưa từng bị tiêu hao mà chỉ là bị dồn nén hết lần này đến lần khác.

 

Gặp đúng người rồi thì giống như núi lửa ngủ yên bỗng chốc phun trào, cuồn cuộn tuôn ra không dứt.

 

Lãi suất Tư Vân Dịch phải trả cũng chẳng ít, bị Sở Quân Liệt đè loạn trên bàn làm việc, hôn đến mức không thể thốt nên lời.

 

Nhận ra mặt bàn quá cứng, Sở Quân Liệt liền bế bổng người lên, vội vàng ôm vào phòng ngủ, gương mặt tươi cười đến mức không sao giấu nổi.

 

"Vân Dịch, giúp tôi một việc." Sở Quân Liệt đặt người lên giường, nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi của mình, chỉ vào cổ.

 

"Chỗ này, còn cả chỗ này nữa, để lại dấu vết, càng rõ càng tốt."

 

Tư Vân Dịch im lặng chốc lát, Sở Quân Liệt đã đưa cổ lại gần.

 

Cổ cậu chạm vào sự mềm mại nhưng lực đạo quá nhẹ, Sở Quân Liệt khẽ nhếch khóe môi, có rất nhiều cách để khiến người dưới thân dùng sức hơn.

 

Mạc Hệ Châu vừa kịp đến cửa hàng đồ may đo nhưng đối phương lại bảo cậu ta quay lại vào ngày hôm sau. Sáng sớm hôm sau, Mạc Hệ Châu đến sớm đứng chờ trước cửa, lấy được quần áo rồi lập tức chạy đến nơi được chỉ định làm nhiệm vụ.

 

Cậu ta xách đồ bước vào trang viên, quản gia hình như đã được thông báo từ trước, đưa cậu ta lên lầu, đến trước một căn phòng.

 

Mạc Hệ Châu nhìn theo bóng quản gia rời đi, cẩn thận gõ cửa, một lát sau, cửa phòng mở ra.

 

Mạc Hệ Châu nhìn thấy Sở Quân Liệt mặc áo choàng ngủ thì sững người, ánh sáng trên gương mặt cậu hôm nay rạng rỡ hơn thường ngày, còn có cả một nụ cười rất rõ ràng.

 

"Đem vào đi." Sở Quân Liệt xoay người bước vào phòng ngủ, tiện tay chỉ một chỗ, "Treo ở đó."

 

Không hiểu sao, Mạc Hệ Châu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đi về phía nơi được chỉ.

 

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ còn có một người khác đang nằm, chăn đắp rất kỹ, chỉ lộ ra gương mặt còn đang say ngủ. Mạc Hệ Châu vừa nhìn thấy, quần áo trong tay liền rơi xuống đất.

 

"Cẩn thận chút." Sở Quân Liệt rót một chút rượu vang đỏ vào ly thủy tinh cao, mỉm cười bước đến, nhặt quần áo lên, treo sang bên cạnh.

 

Mạc Hệ Châu ngơ ngác nhìn về phía Sở Quân Liệt, ánh mắt vô thức dừng lại ở mấy vết hôn rõ rệt trên cổ cậu.

 

"Phải rồi, tôi nghe nói gần đây cậu sắp kết hôn?" Sở Quân Liệt mỉm cười, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.

 

"Chúc mừng cậu nhé, chờ đến ngày cưới, tôi nhất định sẽ tặng một phong bao thật to. Trên bao ghi: 'Không biết xấu hổ', mặt sau ghi: 'Chuyên gia nói dối'. Thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment