Con Thuyền Trống

Chương 70

Come and hold my hand

I wanna contact the living

Not sure I understand

This role I've been given

I just wanna feel real love

Feel the home that I live in

Cause I got too much life

Running through my veins

Going to waste

I just wanna to feel real love

And the love ever after

There's a hole in my soul

You can see it in my face

It's a real big place

- ----

Con người và con vật có chỗ khác nhau.

Nhân phẩm làm con người trở nên hèn nhát, và nó chỉ như tờ giấy mỏng khi đứng trước những điều tàn bạo và phi lý.

Răng đền răng, mắt đền mắt, hay ăn miếng trả miếng là chuyện vui sướng thỏa thuê biết bao.

Nhưng tôi không làm được điều đó, từ nhỏ đến lớn tôi là người nhát gan, yếu đuối, sau đó có một từ dần phổ biến trong xã hội, gọi là "thánh mẫu."

Có đôi khi chấp nhận cái nhu nhược yếu ớt của bản thân mình là một chuyện tốt, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không mơ tưởng đến việc vượt quá khả năng của mình, chẳng hạn như trả thù và giết người.

Không biết qua bao lâu, Cam Linh buông tôi ra, tôi vẫn cứ khoanh tay ngồi tại chỗ, thấy Cam Linh im lặng xoa đầu gối. Cô ta ngồi lại trên ghế, đôi tay đan vào nhau tựa như muốn bàn bạc với tôi, nhưng mở miệng mấy lần đều thất bại. Cuối cùng cô ta không nói lời nào cả, chỉ là lôi tôi lên, ném vào ghế, sau đó lấy điện thoại chạy lấy người.


Tôi ngăn cản người ở cửa: "Thêm WeChat tôi đi."

Cam Linh không nói gì, đưa mã QR sang, tôi gửi kết bạn tới cô ta. Ảnh đại diện của Cam Linh rất là "sói", trong hình là một con sói với đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào màn hình, tên WeChat cũng là Cam Linh, lời giới thiệu để là "À hú -" (1)

Cam Linh chấp nhận lời mời kết bạn, rồi vội vàng bỏ đi không nói câu nào.

Sau đó, tôi đếm trên cuốn vở có khoảng bảy tám nét gạch, mà Cam Linh mới nói với tôi được bao nhiêu câu đâu? Cô ta bình thản rút lui, rời xa khu vực tôi hóa rồ đi, để tôi tự mình làm nguội cái đầu lại.

Tôi nào muốn để lộ bộ mặt ngây dại, hoảng loạn mất kiểm soát trước mặt Cam Linh. Đã nói chuyện với nhau đến mức như vậy rồi, tôi thật sự cho rằng Cam Linh có thể thấu hiểu hết những thứ tôi trải qua, giây phút đó tôi sắp sửa chấp nhận Cam Linh, thật lòng thật dạ giãi bày hết nỗi khổ tâm của tôi, lý do tại sao tôi không thể nói cho cô ta - trong đó có rất nhiều yếu tố như pháp luật, nhân phẩm, rồi còn có sự đồng cảm, và rất nhiều, rất nhiều những thứ khác tôi không thể thốt thành lời.

Ngẫm lại thì cũng là bản thân quá bốc đồng, Cam Linh bền chắc như thép không chê vào đâu được, còn tôi thấy cô ta hơi lộ vẻ yếu ớt thì cứ ngây thơ ngỡ rằng đó là thật, thì ra lại là lời bịa đặt vừa thật vừa giả rằng cô ta đã gặp được ma ở khu mộ. Cô ta đúng là cục đá vừa thối vừa cứng (2), tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất kì cảm xúc gì hiện ra trên mặt cô ta nữa.

(2) cục đá vừa thối vừa cứng: từ câu "cục đá hầm cầu vừa thối vừa cứng", ý chỉ người đã cứng đầu, lại còn có thái độ xấu.

Tức chết tôi thật chứ.

Tôi quăng Cam Linh ra một bên, đánh một giấc. Lúc ngủ dậy phát hiện trang cá nhân có mấy cái điểm thông báo nhỏ, vừa nhấn vào là thấy dấu vết Cam Linh lục lọi nhật ký của tôi như đang duyệt tấu chương muốn nát ra. Bấm vào con số hai mươi trên thông báo, tất cả đều là các đoạn clip và hình ảnh mấy đứa nhỏ diễn tập văn nghệ tôi đăng trên nhật ký.

Người này còn một hai phải nhấn like chứng minh rằng mình đã dạo ngang qua đây, lần gần nhất cô ta còn để lại bình luận:

Đẹp quá.

Trang cá nhân tôi trang trí theo kiểu chín tấm hình nhỏ ghép lại thành một hình vuông lớn (3), đăng tình hình diễn tập của lớp Hoa Hướng Dương, phía dưới là bình luận từ các phụ huynh, đa số là rải hoa, thả tim và mỉm cười. Trong một bức hình Nghệ Hàm đứng ở chính giữa, đội nón hình con thỏ, đằng sau nón có cái đuôi tròn vo, nụ cười tươi toe toét.

Tôi chần chờ hồi lâu ở phần cài đặt quyền hạn xem nhật ký, cuối cùng thấy trang của tôi vốn chỉ có thể thấy được tới ba tháng gần nhất, cô ta không mò được manh mối gì, vì vậy tôi kiềm lại cơn thôi thúc chặn Cam Linh đi.

So với tôi thì trang cá nhân của Cam Linh cực kì đơn giản: cô ta không đăng gì cả, chỉ có một mẩu tin cũ vài năm trước được tự động chia sẻ từ một phần mềm học từ vựng.

Tôi hệt như cái bình bằng thủy tinh, người khác có thể thấy rõ mồn một thứ đựng bên trong.

Ngay cả mấy đứa con nít cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tôi có chuyện canh cánh trong lòng.

Nghệ Hàm thích cái nón con thỏ kia vô cùng, cái đuôi sau nón cứ lúc la lúc lắc. Chất liệu đôi tai con thỏ không được tốt lắm, nom như lỗ tai lừa khi đứng ở đằng xa. Bởi vì hiện tại là mùa hè, lớp lông thỏ bên ngoài là màu trắng, cô bé lại còn mặc thêm áo và váy hình thỏ, mang vớ trắng và dép bông. Dù Nghệ Hàm đã cởi dép ra vì trời quá nóng, nhưng cô bé vẫn rất thích sạch sẽ, ngồi khoanh chân trên ghế để tránh làm bẩn vớ, gian nan cầm cây cà rốt gặm với mấy chiếc răng cửa.

Tôi đứng bên cạnh nhìn mấy đứa nhỏ giải lao, đổ nước ô mai vào cái ly giấy phát cho tụi nhỏ. Từng đứa một uống hết nước ngay trước mặt tôi, có đứa vẫn còn thòm thèm xin thêm ly nữa, nhưng nếu uống hết thì chỉ có thể lấy thêm chè đậu xanh thôi.

Trước mặt tôi bất ngờ hiện ra một cái đầu nhỏ, hai cái lỗ tai lừa gục xuống dưới, tôi lại bóc ra thêm một cái ly giấy.

Nghệ Hàm nói: "Cô Tiểu Khương ơi, cô cho bạn Triệu Nam hai ly ô mai rồi đó."


"Ồ?" Tôi chưa kịp định thần lại, Nghệ Hàm nói tiếp: "Cô ơi, hình như cô đang lo lắng cái gì phải không."

Mỗi đứa trẻ đều có thứ gì đó trong lòng, Nghệ Hàm từng mơ thấy mình không còn là đứa nhỏ sáng dạ nhất nữa, hoảng hốt tới độ bắn ra khỏi giường và bắt chặt tôi mà khóc thật to, sau đó mỗi ngày đều cần tôi giơ ngón cái cổ vũ, xác nhận cô bé là đứa nhỏ thông minh nhất lớp. Còn lớp Cây Quýt có một cậu bé họ Hứa mỗi ngày đều sợ cái bóng của mình sẽ trốn mất, nên thường xuyên ngồi giữa trời nắng chang chang mà khuyên nhủ nó phải theo sát bước chân cậu bé. Bên lớp Chuông Gió Xanh thì có đứa nhỏ khác hiếu thắng như Nghệ Hàm, cứ bứt rứt sốt ruột hỏi tôi rằng nếu ba mẹ ly hôn thì cậu bé có còn được ở trường nữa không. Rồi lớp Xương Rồng lại có một cô bé với vẻ ngoài đáng yêu như búp bê thổ lộ rằng, có rất nhiều bạn nhỏ khác nói cô bé là bạn tốt nhất của mình, nhưng ngay lúc sau lại nhìn thấy các bạn ấy chơi với người khác, tâm trạng cô bé rất là rắm rối.

Mỗi đứa trẻ đều có mối bận tâm riêng, một số khi kể ra xong là tan thành mây khói, một số khác khi trút ra xong mà vẫn còn thật mông lung. Tâm sự của Nghệ Hàm lại nhiều như sở trường của cô bé vậy, cho nên cô bé cũng thường kể chuyện của mình với người xung quanh.

Tôi nói, cô không có chuyện gì cả, lỗ tai con thỏ bị cụp xuống rồi nè, để cô lấy kim chỉ sửa lại cho con nha. Thế là người lớn gian xảo đã thành công dời đi sự chú ý của đứa nhỏ, Nghệ Hàm không nói ra, thì tôi sẽ không có tâm sự gì hết.

Tôi lấy keo nước dán mấy miếng vải vụn lại với nhau, khi chúng khô đi thì lót vào trong tai con thỏ rồi may lại. Kết quả là đôi tai thỏ kia càng giống lừa hơn nữa, nhưng rất hiển nhiên là Nghệ Hàm chưa bao giờ nhìn thấy lừa thật ngoài đời, cô bé cứ cho rằng đây là lỗ tai thỏ đang vểnh lên, chạy vút đi khoe khoang. Chu Nhị Đình nói, chị nhìn đi, chị tận tay đưa trang bị cho cái đứa Ma Vương kia rồi, làm chuyện tốt quá nhỉ.

Tôi đáp, nếu không nghe theo đứa Đại Ma Vương kia thì lớp của em sắp tanh bành hết đấy, Chu Nhị Đình vặc lại, chị cứ cưng chiều tụi nó, còn vai người xấu thì đẩy cho em đóng, hừ.

Hai chúng tôi nói chuyện mà cứ như đôi vợ chồng phàn nàn lẫn nhau, giáo viên phụ lớp Hướng Dương thì đang dọn ghế ở sau lớp, bị mấy đứa nhỏ vây quanh. Trò chuyện xong, Chu Nhị Đình phẩy tay, bảo thêm là hiệu trưởng đang tìm tôi.

Hiệu trưởng đang ngồi ở trong văn phòng, đôi tay đan vào nhau, không biết đôi lông mày xăm này vừa gặp chuyện gì mà ờ phần đỉnh mày ửng đỏ một cách bất thường, lúc tôi đi vào bắt gặp cảnh đôi lông mày hơi đo đỏ đang nhướng lên cao.

Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề, hỏi tôi dạo này em sao rồi.

Tôi trả lời, em vẫn ổn.

Hiệu trưởng hỏi: "Gần đây mụ điên kia không tới đây nữa, chị thấy có vẻ an toàn rồi, bên em không xảy ra chuyện gì phải không?"

Không ngờ lâu như vậy rồi mà hiệu trưởng còn nhớ chuyện này, tôi hơi hồi hộp ngẩng mặt lên, phát hiện mặt mũi chị ấy vẫn cứ đầy bồn chồn, dằn xuống lời đã đến bên miệng, hỏi thêm: "Lại có chuyện gì nữa à chị?"

"Chị hỏi em hay là em hỏi chị thế?"

"À, bên em không có chuyện gì, còn chị thì sao thế? Em thấy lông mày chị giống như..."

"Tiểu Khương này, không phải, không phải... không có liên quan đến lông mày, chị muốn biết về chuyện bảy năm trước."

Tôi đang muốn trả lời rằng tôi không thể nói được, bỗng nhiên thấy mí mắt chị ấy giật giật, chị ấy lập tức lấy tay xoa vài lần, rồi xoa cả hai tay lên khuôn mặt, vẻ mặt hơi ngái ngủ nhìn tôi.

Ngay tức khắc tôi đã có suy đoán, chỉ đáp: "Thôi được rồi, vậy để em kể cho chị."

Hiệu trưởng hết sức ngạc nhiên, thái độ tôi lúc trước ngoan cố y như cục đá trong hầm cầu, bỗng chốc hôm nay nứt ra, chịu bộc lộ bí mật. Chị ấy không khỏi nghiêng người về phía trước, kêu tôi ngồi vào sa lông, mồ hôi túa ra trên mặt vì nóng.

Tôi tin rằng hiệu trưởng phải có lý do gì đó mới đột ngột hỏi tới mụ điên đã không hề quấy rầy trường mẫu giáo nữa. Tôi kể tóm tắt mấy việc xảy ra bảy năm trước, nhưng giấu nhẹm diện mạo và danh tính thủ phạm, với cả thói quen, hành vi, và tất cả những đặc điểm nổi bật nữa, chỉ nói ngắn gọn vài câu là lúc ấy hắn lao tới như thế nào, ra tay làm sao, rồi tôi phản ứng thế nào.

Tối đến, để nghiệm chứng lý do ban sáng của hiệu trưởng, tôi mở WeChat ra, ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Cam Linh:


Mấy ngày nay cô đi đâu thế?

Gần nửa tiếng sau, Cam Linh đáp lại: Chỗ khác.

Khương Hồi Hương: Cô có đi làm phiền hiệu trưởng tụi tôi không vậy?

Cam Linh: Không có.

Tôi không tin, cứ gửi thêm mấy câu nữa, tôi phải nhằn cho ra lời nói thật từ cô ta.

Cam Linh: Tôi không có làm phiền ai cả.

Cam Linh: Tôi không phải là kẻ điên.

Cam Linh: Tôi chỉ đi hỏi hiệu trưởng trường Cây Mận đi đâu rồi.

Cam Linh: Tôi biết đôi vợ chồng kia. Lúc tôi đưa Ninh Ninh đến trường Cây Mận, cô còn chưa tới đó nữa.

Cam Linh: Đôi vợ chồng kia lặn mất tăm rồi, chắc chắn là họ biết mặt hung thủ.

Cam Linh: Tôi không nói là tôi muốn tìm cách trả thù, cô đừng xen vào việc của người khác.

Xem ra đây đều là lời nói thật, lòng tôi thầm nghĩ, cô mà không phải kẻ điên thì thế giới này làm gì có kẻ điên nữa đâu chứ.

Khương Hồi Hương: Là cô nhắc tôi, tôi muốn xen vào việc người khác vậy đấy.

Cam Linh: Hiệu trưởng cô nói là muốn kể cho tôi việc bảy năm trước.

Khương Hồi Hương: ?

Cũng may là tôi còn cẩn thận, chỉ nói tình huống lúc đó, có lẽ cũng không quan trọng mấy với Cam Linh. Mà tôi đã để lộ ra những chi tiết nhỏ nhiều lần rồi, hẳn ít nhiều cô ta cũng đoán ra được, nhưng một người muốn báo thù mà biết con gái mình chết như thế nào thì có ích lợi gì chứ.

Tôi vội vàng lục lọi danh bạ mới sực nhớ ra đôi vợ chồng đó không để lại phương thức liên hệ gì với tôi. Sau khi việc kia phát sinh, họ rất nhanh tay sang lại trường học cho người khác, cắt đứt với quá khứ, không ở lại huyện Năng nữa.

Sau một lúc lâu, khung chat lại nhảy ra một câu:

Cam Linh: Cô đang ở nhà phải không?

Khương Hồi Hương: Không có! Tôi đang ở bên ngoài.

Cam Linh: Tôi biết rồi.

Tôi đứng ở cửa, không biết là nên đi ra ngoài hay là giả chết ở trong nhà. Lát sau, tôi soạn tin: Tôi về nhà rồi, cô muốn qua đây không?

Cam Linh: Ừ.


Khương Hồi Hương: Cô đừng có đi đâu, cô đang ở chỗ nào vậy, để tôi lấy xe đạp qua đón cô.

Tôi không chịu được cảnh ngồi nhà đợi kẻ điên tới cửa, cảm giác này quái đản y như trong phim kinh dị. Tôi chộp lấy chìa khóa chạy như bay xuống lầu, cắm vào ổ khóa, bật đèn xe, trên WeChat gửi tới một điểm định vị.

Cam Linh: Trời tối rồi.

Khương Hồi Hương: Không xa đâu.

Tôi là cái bình thủy tinh trong suốt, chẳng cần tiếp xúc thì Cam Linh cũng biết tôi đang làm gì, không phải đang ở chung với mấy đứa nhỏ thì cũng là đang làm mấy việc bình thường. Còn Cam Linh lại là một cái hộp đen thăm thẳm, mỗi giây mỗi phút đều chực chờ bật ra thứ nguy hiểm gì đó, lôi cả người không liên quan xuống nước. Sự cố chấp của cô ta giống như từng cái bắt tay, cứ khăng khăng kéo tất cả mọi người vào cái hộp của cô ta. Tôi nhắm mắt lại, chỉ tưởng tượng đến hành động của Cam Linh là đủ khiến cho tôi khó chịu không yên.

Lộ Kim Thời, hiệu trưởng, rồi đôi vợ chồng kia, sau đó sẽ còn thêm những người khác nữa, tôi sợ Cam Linh sẽ vô tình đụng phải chân tướng khi tôi không hay biết, và rồi hết thảy sẽ không còn cứu vãn được nữa.

Tôi cần phải chiếm quyền chủ động, dẫu rằng không làm được chuyện gì ra hồn, nhưng tôi cũng tuyệt đối không được, nhất định không được lâm vào nỗi sợ hãi mà trơ mắt đứng nhìn, chờ Cam Linh thỏa nguyện biến thành kẻ giết người.

Nếu tôi có thể ngăn cản thì kẻ sát nhân sẽ không thể trở thành kẻ sát nhân nữa.

Đèn xe hắt ra hai luồng sáng leo lét như hai vệt nước mũi, tôi dừng xe ven đường, lau mồ hôi trên cổ: "Lên xe đi."

Mặt Cam Linh lộ vẻ hơi giễu cợt: "Ôi chà -"

Tôi lại nhớ đến Lộ Kim Thời, hung hăng lườm cô ta: "Cô cười cái gì?"

"Không có gì," Cam Linh ngồi lên yên sau, "Cuối cùng cô cũng chịu tự chui đầu vào rọ à... Tôi chưa có ý định ép cô khai cái gì, vậy là cô đã hạ quyết tâm làm đồng lõa rồi sao?"

"Có rất nhiều người ghét ăn gừng, mùi vị thì kì lạ, đi chỗ nào cũng gặp nó, mà còn rất dễ dàng gây nhầm lẫn nữa. Trong món gà xào ớt thì giống miếng gà, trong canh thì giống miếng xương, bỏ vào lẩu thì giống hết mấy thứ trong đó, còn nếu đem đi xào khoai tây thì lại giống miếng khoai," tôi quay đầu xe, "Nhưng mà người ta không thể sống thiếu gừng được, tán nhỏ bỏ vào nước, mài thành bột bỏ vào nhân sủi cảo, lại còn có thể biến nó thành đồ tráng miệng, sữa gừng gì gì đó (4)... còn có cả kẹo gừng... rồi bỏ gừng vào canh thịt hầm để khử mùi tanh và dậy mùi thơm..."

Cam Linh nắm lấy cái tay vịn yên sau: "Cô có được chọn mình mang họ gì đâu, tôi còn họ Cam đây."

"Tôi rất là đáng ghét, có mặt ở khắp mọi nơi, toàn là nhúng mũi vào chuyện của người khác, người ta lấy đũa kẹp tôi đi, ném ra đĩa đựng xương cũng sợ vỡ, nhưng mà, có vứt tôi đi rồi, thì hương vị của tôi vẫn còn lưu lại... Tôi biết cô cảm thấy tôi rất là phiền."

"Ồ." Giọng Cam Linh nhàn nhạt.

Tôi vắt hết óc hy vọng Cam Linh sẽ quan tâm đến những gì tôi nói, đây là chìa khóa để tôi khuyên cô ta từ bỏ việc trả thù: "Tôi cảm thấy nhất định tôi có thể thuyết phục cô... Cô xem đi, tổ tiên tôi có... ừm, Khương Tử Nha, còn cô à, tổ tiên cô có... Cam Đáo Phu (Gandalf), cả hai đều là pháp sư lừng lẫy, chắc chắn là chúng ta có tiếng nói chung, tôi sẽ không để cô biến thành kẻ giết người đâu." (5)

Cam Linh bật cười: "Cam Đáo Phu..."

Cuộc trò chuyện tới đây là hết, tôi lắp bắp kiếm không ra được điển tích nào nữa, đành tập trung vào việc lái xe.

Khi rẽ vào một khúc cua, Cam Linh bỗng níu tay vào áo tôi để giữ thăng bằng.

Áo tôi bị cô ta kéo tuột khỏi bờ vai.

Rõ ràng Cam Linh cũng hoảng hốt, lập tức giơ tay chỉnh cổ áo lại cho tôi.

Xem ra người này vẫn còn có thể cứu được, tôi nhất định, nhất định có thể khuyên cô ta từ bỏ việc báo thù.

amocbinhphuong -- w-a-t-t-p-a-d. c o m only.

Bình Luận (0)
Comment