Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 102

Chương 102: Gửi lời tạm biệt mùa đông (kết thúc)

Lãnh Phong vẫn đeo nhẫn vào ngón giữa của Biệt Đông trong tư thế nửa quỳ. Đây là nhẫn cầu hôn, cho nên hắn thiết kế theo kích thước ngón giữa, không lớn không nhỏ, vừa vặn.

Viên ngọc lục bảo lớn và đơn giản hiện đang nằm trên ngón tay thon dài của Biệt Đông. Cậu luôn cảm thấy mình rất thô lỗ, sinh ra và lớn lên ở nơi hoang dã, là một tên nghèo, hoàn toàn không liên quan gì với châu báu và xa hoa. Nhưng bây giờ nhìn chiếc nhẫn cổ giá trị không bình thường này, vậy mà lại cảm thấy hài hòa đến không ngờ.

Cậu giơ ngón tay về phía ánh sáng, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn. Lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn đã được làm lại, gương mặt cậu đỏ hây hây trong ánh hoàng hôn, hỏi Lãnh Phong: “Anh đã sửa lại cái này à?”

“Ừ.” Lãnh Phong gật đầu, “Bên trong chiếc nhẫn cũ có họ của chủ nhân ban đầu, anh gỡ ra làm lại, bây giờ là họ của hai chúng ta.”

“Em có thể xem không?” Biệt Đông nói xong chuẩn bị gỡ ra xem.

Lãnh Phong giữ cậu lại: “Bây giờ thì đừng, sau này có vô số thời gian để xem. Bây giờ anh chỉ muốn nhìn em đeo nó.”

“Ừm, được, em không tháo ra.”

Chiếc nhẫn khá nặng, Biệt Đông cảm thấy có lẽ sau này không thể đeo như vậy mỗi ngày, dù sao vẫn phải làm việc. Cậu cũng không phải quý bà thật sự, nhưng cậu rất thích chiếc nhẫn này.

Nó có câu chuyện, có nguồn gốc, chứng kiến một cặp đôi từng không thể ở bên nhau nhưng vẫn một lòng chung thủy. Giờ nó đã có chủ mới, Biệt Đông nghĩ mình sẽ trân trọng cả đời.

Đây là một lễ cầu hôn không có nhân chứng, chỉ có hoàng hôn đằng đẵng và gió núi, tiếng thông reo, tiếng chim và tiếng côn trùng đồng hành cùng họ, còn có đàn hươu vây xung quanh họ.

Một con hươu đưa đầu đến trước mặt Biệt Đông, Biệt Đông vươn bàn tay đeo nhẫn v**t v* nó. Hươu con chớp mắt, đột nhiên lè lưỡi l**m viên đá quý kia, ướt nhẹp mềm mại, chọc hai người cùng cười to.

Lãnh Phong ôm chặt Biệt Đông vào lòng. Tốt quá, trái tim lang thang gần ba mươi năm của hắn, chưa bao giờ cảm thấy bình yên và viên mãn như lúc này.

Buổi tối họ nghỉ lại trên đỉnh núi. Lãnh Phong kể nguồn gốc của trang viên cho Biệt Đông nghe, lại dẫn cậu đi xem phòng cất giữ. Khi bức tường súng săn xuất hiện trước mặt Biệt Đông, cậu đã kinh ngạc thốt lên hồi lâu. Súng săn được bảo quản rất tốt, Biệt Đông tiện tay chọn một cây. Cậu chỉ nhìn sơ qua đã biết cách sử dụng. Lãnh Phong ở bên cạnh nhìn, người yêu của hắn thanh tú duyên dáng, lại cực kỳ hoang dã, đeo chiếc nhẫn kim cương lớn hung dữ cầm súng săn. Hai khí chất tột độ va chạm và hòa hợp, là Biệt Đông có một không hai trên đời này.

Quản gia đã nấu xong bữa tối gọi hai người đến ăn cơm. Đồ ăn ở đây đều rất đơn giản, bữa tối cũng không cầu kỳ nhưng rượu thì tuyệt đỉnh. Hai người ăn xong lại đi tham quan khắp ngôi nhà rộng rãi ở trên tầng và dưới tầng. Hiện tại đây là ngôi nhà thứ hai của họ. Đến lúc này Biệt Đông vẫn chưa hoàn hồn lại, những giấc mơ của cậu sao đột nhiên lại trở thành sự thật rồi?

Ban đêm hai người tiếp tục uống rượu trên sân thượng. Vừa mới đầu thu, nhiệt độ trên đỉnh núi đã hơi lạnh, Lãnh Phong lấy một cái chăn lông cừu quấn cho Biệt Đông, hai người vừa uống whisky vừa ăn dăm bông mỏng như cánh ve Biệt Đông mới cắt. Lãnh Phong nói với cậu: “Có thể lái xe thẳng từ đây, ngày mai chúng ta xuống núi có thể nhìn thấy cả quãng đường rất đẹp. Có một thác nước xanh biếc, còn có hoa không biết tên, màu tím nhạt quấn trên cây sam giống như mây tía. Hoa quế ở đây sắp nở rồi, nghe nói thơm lắm, chúng ta có thể làm rượu hoa quế mùa đông. Mùa đông càng đẹp hơn, tuyết lớn ngập núi, chúng ta không xuống núi nữa, làm việc ở đây luôn, đọc sách xem phim, vừa ăn lẩu nóng hổi vừa ngắm tuyết…”

Từ khi nhìn thấy nơi này, Lãnh Phong có rất nhiều tưởng tượng về cuộc sống ở đây. Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết. Đêm nay hắn sẽ kể hết những điều lãng mạn quý giá này cho Biệt Đông nghe.

Vì có Biệt Đông, hắn mới nhận ra mỗi khoảnh khắc trong tương lai đều đáng mong chờ, không thể chờ đợi để bắt đầu.

Biệt Đông vẫn thấy choáng váng, còn nghe Lãnh Phong nói: “Ngày mai xuống núi, việc đầu tiên anh làm là thêm tên em vào giấy tờ sở hữu tài sản.” Lại giải thích: “Vốn dĩ lúc mua đã muốn ghi tên em, nhưng cần hộ khẩu, căn cước của em, còn phải có chữ ký nữa. Nói với em sớm như vậy thì không còn lãng mạn, hơn nữa luôn cảm thấy em phải xem trước, lỡ như hôm nay em xem xong lại thấy không thích…”

Biệt Đông đã hôn lên trước khi hắn nói hết, ngăn lại cái miệng luôn thao thao bất tuyệt. Hai người hôn sâu rất lâu, trực tiếp phát triển thành làm một lần trên sân thượng. Sau đó Biệt Đông mới nói: “Đây là sính lễ à?”

Cậu cười, hơi xấu hổ khi hỏi câu này, lại như có vẻ cố ý và đùa cợt.

Lãnh Phong giữ chặt eo cậu, hai người cùng quấn trong chăn lông cừu. Hắn vùi đầu vào cổ Biệt Đông hít sâu một hơi: “Cái này không phải, tim gan tỳ phổi thận của anh mới là sính lễ.”

Vật ngoài thân sao được coi là sính lễ, trang viên và châu báu đều không thể so với máu và thịt, xương cốt và linh hồn. Tất cả đều là của em, đây mới là “sính lễ” của anh.

Đôi mắt Biệt Đông lại đỏ lên, “Nhưng em không chuẩn bị thứ gì lãng mạn có thể cho anh, em thậm chí không có của hồi môn. Chỉ có một cái khách sạn nhỏ, cũng không đáng bao nhiêu.”

Cậu hơi hối hận, sớm biết đã mang theo cặp nhẫn kia bên người. Lãnh Phong có chê nhẫn quá đơn giản và bình thường không? Biệt Đông cảm thấy sẽ không.

Lãnh Phong nói: “Ai nói, khoảnh khắc lãng mạn nhất anh từng trải qua trong đời là vừa rồi.”

Biệt Đông lập tức hiểu, đó là lúc cậu nói “Em đồng ý”.

Hai người bàn bạc tổ chức lễ cưới như thế nào, tổ chức khi nào. Lãnh Phong để Biệt Đông quyết định những “việc lớn” này, còn những chi tiết cụ thể vụn vặt sẽ do hắn lo liệu.

Thật ra Biệt Đông không muốn quá khoa trương, cũng chỉ muốn mời bạn bè thân nhất của họ tới đây, mọi người tụ họp ở nhà mới. Tổ chức một đám cưới trên đồng cỏ đơn giản như người nước ngoài là được rồi.

Về thời gian, Biệt Đông muốn tổ chức vào mùa xuân năm sau. Khi đó họ đã sống ở nhà mới một thời gian, thực sự có cảm giác “nhà” rồi mới mời khác sẽ tốt hơn.

Lãnh Phong cũng thấy như vậy rất tốt, hắn nói: “Đông đi xuân đến, gửi lời tạm biệt mùa đông, cuộc sống mới của chúng ta sẽ bắt đầu từ mùa xuân.”

“Gửi lời tạm biệt mùa đông” – đó là tên của Biệt Đông. Lúc này Biệt Đông mới nhận ra đây cũng là duyên phận từ cõi u minh của cậu.

Nửa năm này hai người có rất nhiều việc phải làm. Chuyển nhà và phòng làm việc lên núi. Biệt Đông cũng sắm một chiếc xe thay vì đi bộ, cậu chọn SUV Toyota chắc chắn và bền bỉ. Khoản thời gian này ngoài quản lý khách sạn, cậu dành phần lớn tinh lực vào việc chuẩn bị đi du học. Lãnh Phong đã tìm gia sư cho cậu, học ngôn ngữ và chuyên ngành đều tốn rất nhiều tinh lực. Biệt Đông cảm thấy đây là một thách thức đối với mình, cậu rất muốn thử sức.

Việc kinh doanh của khách sạn “Núi Cũ” rất tốt, nhưng Biệt Đông dần cảm thấy khoảng thời gian này đang trôi qua. Đến khi cậu thực sự vượt qua kỳ thi của trường đại học nước ngoài, chắc chắn có thể đi du học, khách sạn sẽ được chuyển nhượng. Sau khi học xong trở về, trang viên trên núi sẽ có “sự nghiệp” của cậu với một hình thức khác, lều trại thương mại hoặc phòng trị liệu nghệ thuật bán từ thiện. Đây sẽ là hành trình mới trong cuộc đời sau này của cậu.

Cuộc sống luôn thay đổi từng giai đoạn, Biệt Đông dần cảm nhận được một số cảm xúc. Ban đầu không xu dính túi đi ngàn dặm tìm nơi nương tựa, khách sạn của Giang Nguyên và quán cơm của Tư Phóng là giai đoạn đầu của cậu. Khách sạn “Núi Cũ” là giai đoạn thứ hai trong cuộc đời sau khi có “cái tôi”. Cậu đã kiếm được tiền, còn biến nghề thủ công cậu từng xem là vô dụng thành một buổi triển lãm nghệ thuật. Sau đó dòng sông sinh mạng chảy về phía rộng lớn hơn.

Cậu đã không còn “mưu sinh” nữa, cậu đang tham lam trải nghiệm những phong cảnh đẹp trên con đường sinh mạng.

Cây anh đào mùa xuân trong trang viên mới được Lãnh Phong cấy ghép. Chuyên gia vốn nói khả năng phải năm sau mới nở hoa, nhưng không ngờ năm đầu tiên sau khi cấy ghép đã nở hoa như đám mây.

Đông đi xuân đến, khi anh đào nhạt nở rộ, lễ cưới cũng diễn ra đúng kế hoạch.

Khách đến không nhiều, đều là những người bạn thân thiết nhất. Bạn bè ở Lê Tân đều có mặt, Giang Nguyên và Thiệu Kỳ Hoa từ Đăng Hồng đến, còn mang theo quà mừng của Khâu Tả Ý – giám đốc bảo tàng mỹ thuật “Cầu Vồng”.

Gió mát thổi qua đồng cỏ, bầy hươu tùy ý chạy qua giữa đám đông. Hôm nay Giang Nguyên nghiêm túc ăn diện, làm tóc mặc trang phục chính thức. Anh ta là người chủ trì và người chứng hôn của hôm nay, công việc này cũng do anh ta khóc lóc om sòm cưỡng ép nhận với Lãnh Phong. Lúc này một tay Giang Nguyên cầm micro, một tay nâng khay bạc, bên trên là một cặp nhẫn vàng ấm áp đơn giản.

Lãnh Phong mặc âu phục trắng được đặt làm riêng đứng trước khách mời, bản nhạc đám cưới vang lên. Hắn nhìn một người khác ở cổng vòm được Tư Phóng khoác tay chậm rãi đi tới.

Những cánh hoa anh đào màu hồng trắng bay trong gió, rơi trên vai Biệt Đông. Họ im lặng nhìn nhau, ngày càng đến gần cho đến khi nắm tay.

Trước khi MC Giang Nguyên lên tiếng, Biệt Đông và Lãnh Phong không hẹn mà cùng cầm lấy nhẫn trên khay. Bàn tay hai người đã đưa đến trước mặt đối phương, hai chiếc nhẫn nhanh chóng được đeo vào ngón áp út. Biệt Đông mỉm cười, chưa nói gì, Lãnh Phong đã ôm mặt cậu hô to: “Tôi! Đồng ý!”

Hết

Bưởi: đây là truyện thứ ba được hoàn thành trong năm nay, tình cờ là mới đây blog của mình cũng trong 7 tuổi, xem như một món quà nhỏ để ăn mừng. Truyện này nhẹ nhàng, lúc đọc phần giới thiệu khá thú vị, đến khi edit thấy 2 nhân vật yêu nhau hơi nhanh so với mình tưởng, mình còn sợ truyện về sau sẽ bị nhạt,, nhưng không hề, ít nhất là đối với mình thì vẫn rất thú vị. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment