Chương 101: Sứa xanh nhạt
Biệt Đông cảm thấy gần đây Lãnh Phong hơi bí ẩn. Một là luôn hoạt động về đêm. Từ sau khi họ xác nhận tình cảm với nhau, Lãnh Phong rất ít khi làm việc vào ban đêm. So với làm việc trong đêm lạnh như băng, đương nhiên vẫn là ôm vợ đi ngủ thoải mái hơn. Nhưng gần đây Biệt Đông phát hiện Lãnh Phong đi tiểu đêm nhiều lần, lại không thấy tác phẩm mới nào trong phòng làm việc dưới tầng.
Cậu đã phát hiện ra điều này sau khi hoàn thành món đồ nhỏ trong tay mình. Khoảng thời gian này sự chú ý của cậu đều nằm ở hai chiếc nhẫn tự làm, đến khi làm xong, định thần lại mới nhận ra bạn trai lén la lén lút đã lâu.
Sau đó cậu phát hiện tài khoản của Lãnh Phong thiếu một khoản tiền lớn.
Mặc dù Lãnh Phong đã liên kết thẻ của mình vào tài khoản thanh toán của Biệt Đông, nhưng thật ra Biệt Đông rất ít khi thanh toán bằng thẻ của hắn. Nhất là sau khi cậu có khách sạn nhỏ, tác phẩm nhỏ của mình cũng có thể bán lấy tiền. Cậu chỉ thanh toán bằng thẻ của Lãnh Phong khi mua đồ dùng lớn cho nhà, và dưới yêu cầu mãnh liệt của Lãnh Phong.
Thật ra cậu cũng không biết trong thẻ hiện có bao nhiêu tiền, tin nhắn số dư còn lại cũng không gửi cho cậu. Chỉ tại Lãnh Phong không đề phòng cậu, lúc hắn tắm hoặc làm việc hoặc những lúc hắn không tiện nghe điện thoại đều là Biệt Đông nghe máy giúp hắn. Lần này Biệt Đông như thường lệ nghe điện thoại giúp Lãnh Phong khi hắn đang tắm, sau khi cúp điện thoại thoát về giao diện đúng lúc nhìn thấy tin nhắn thanh toán rất lớn.
Biệt Đông sững sờ.
Cậu cầm điện thoại ngồi bên mép giường ngẩn người một lúc lâu, trong lòng ngày càng khẳng định Lãnh Phong gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa việc này không tiện nói với mình.
Sau khi ở bên nhau, Lãnh Phong gần như luôn biết gì nói nấy với cậu, nói không ngớt, có thể nói với cậu cả đống lời vô nghĩa và có nghĩa. Trong chuyện tiền nong càng như vậy. Số tiền nhỏ thì thôi, nếu chi tiêu vượt năm nghìn tệ, Lãnh Phong sẽ chủ động xin: “Vợ ơi, anh có thể mua cái này không?”, “Vợ ơi, chúng ta mua cái kia đi, nhất định sẽ dùng đến”.
Biệt Đông chưa bao giờ nghĩ rằng có người không nói tiếng nào tiêu hết giá trị tài sản từ mấy tác phẩm lớn.
Kết hợp với lúc hai người vừa về nước, Lãnh Phong rất phối hợp với phiên đấu giá thương mại của Giang Nguyên. Khi đó Biệt Đông chỉ đoán Lãnh Phong có thiếu tiền không, bây giờ thấy khoản chi tiêu lớn như vậy đã là kết luận không thể thay đổi được.
Từ lúc Lãnh Phong đi tắm đến lượt Biệt Đông, thời gian tổng cộng nửa tiếng, Biệt Đông nghĩ đến vô số khả năng. Cho dù Lãnh Phong phải tiêu hết tài sản, Biệt Đông cũng sẽ không nói gì. Nhưng Lãnh Phong không nói cho cậu biết thì chỉ có một khả năng, số tiền này đã được chi vào một việc hoặc một người khó có thể nói cho Biệt Đông. Anh ấy sợ làm mình không vui mới ngậm miệng không nói.
Biệt Đông hơi lo lắng cho Lãnh Phong. Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng một mình Lãnh Phong gánh vác chuyện lớn như vậy chắc chắn không dễ chịu. Phản ứng đầu tiên của Biệt Đông là như vậy. Cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc phải tức giận vì bạn trăm âm thầm tiêu một khoản tiền lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Biệt Đông cảm thấy khả năng duy nhất chính là trong nhà Lãnh Phong đã xảy ra chuyện gì đó. Có thể là sức khỏe bố hắn không tốt, có thể là chuyện gì khác. Tóm lại Lãnh Phong không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng không biết tại sao hắn vẫn chưa về Đăng Hồng, chỉ gửi một số tiền lớn như vậy.
Biệt Đông cũng đoán được nguyên nhân hắn không về nhà, chỉ có thể là vì mình. Gia đình hắn ghét hắn tìm một người đàn ông, sao có thể bao dung cho Biệt Đông. Về điểm này, Lãnh Phong chưa bao giờ do dự, không để Biệt Đông chịu bất kỳ ấm ức nào.
Biệt Đông ghi nhớ trong lòng.
Nhưng cậu lại nghĩ có một số việc không thể trốn được, là trách nhiệm của con người. Cha mẹ cậu đã qua đời, không có nghĩa là Lãnh Phong có thể làm một lãng tử không cần người thân giống như cậu. Nếu cha hắn thực sự có chuyện gì cần hắn ở bên cạnh, Biệt Đông hy vọng Lãnh Phong có thể về nhà.
Biệt Đông giấu hai chiếc nhẫn đã làm xong trong tủ đầu giường. Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo đính kim cương trong triển lãm trang sức gia tộc tại Florence, Biệt Đông đã có ý tưởng. Cậu không có đủ tiền để mua chiếc nhẫn xa hoa kia, nhưng có thể tự làm một chiếc.
Không có ngọc lục bảo và kim cương, chỉ có nhẫn vàng đơn giản nhất. Cậu cảm thấy vàng là đồ tốt. Đôi nhẫn này được cậu sửa lại từ chiếc nhẫn cưới của cha.
Đó là thứ quý giá duy nhất trong “lai lịch” không có gì của cậu.
Cậu muốn Lãnh Phong và mình cùng đeo một cặp nhẫn. Mặc dù họ không thể kết hôn, nhưng nhẫn là một tín vật. Biệt Đông nghĩ đây là tấm lòng và lời hứa hẹn trịnh trọng của cậu, em muốn mãi mãi ở bên anh.
Cậu cảm thấy mình không đủ lãng mạn, làm thế nào cũng không nghĩ ra một nghi lễ chính thức để cậu lấy ra cặp nhẫn này. Cậu thậm chí từng nghĩ, hay là nhân lúc Lãnh Phong đang ngủ trực tiếp đeo vào ngón áp út cho hắn, đến khi hắn tỉnh dậy tự nhiên sẽ hiểu.
Nghĩ đến đủ loại phương án, vẫn chưa quyết định được, Biệt Đông đã phát hiện ra “biến cố” trong nhà Lãnh Phong.
May quá, Biệt Đông nghĩ, vẫn chưa lấy nhẫn ra, nếu Lãnh Phong đeo nhẫn, họ hứa hẹn với nhau sẽ chỉ khiến Lãnh Phong khó xử hơn trước mặt người nhà.
Thế là tối hôm đó cậu lề mề tắm xong, Lãnh Phong sấy tóc cho cậu, sau đó cọ cọ tai cậu đòi hỏi. Biệt Đông sẽ không từ chối, rất dịu dàng làm một lần với hắn. Sau đó hai người thoải mái ôm nhau, chờ đối phương bình tĩnh lại.
Biệt Đông sờ xương lông mày đẹp của Lãnh Phong, chậm rãi nói: “Anh Phong ơi, gia đình anh… Vẫn giận anh à?” Đến bây giờ Biệt Đông nghĩ đến cái tát không hề nương tay của cha Lãnh Phong trong triển lãm tranh vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng Lãnh Phong đã tham dự Biennale rồi, nhận được sự công nhận cấp quốc tế cao nhất, liệu cha hắn có thể vì vậy mà thay đổi một chút thành kiến với con trai không, bằng lòng tự hào về hắn?
Có vẻ Lãnh Phong khá bất ngờ với chủ đề này, hơn nữa hắn vừa nghe thấy chữ “gia đình”, phản ứng đầu tiên đó là nhà của hắn và Biệt Đông. Sau đó mới nhận ra Biệt Đông đang nói đến gia đình cha ở Đăng Hồng. Thế là hắn nhích xương mày, nói: “Anh không biết, cũng không quan trọng lắm, dù sao ông ấy cũng là người giận chứ không phải anh.”
Biệt Đông bật cười, Lãnh Phong vẫn tức giận như vậy khi nói với “người ngoài”. Cậu lại không thể nói rõ em đã biết nhà anh xảy ra chuyện, có lẽ bây giờ rất cần anh, em không để ý nếu anh về với người nhà. Cậu sợ càng nói như vậy càng khích bản tính “phản nghịch” của Lãnh Phong ra. Biệt Đông quá hiểu hắn, chỉ có thể nói bóng nói gió: “Thật ra mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, lần trước chúng ta từ châu Âu về Đăng Hồng anh cũng không về nhà, như vậy không tốt lắm.”
Lãnh Phong nghe ra ý gì đó, dừng một lát, chống khuỷu tay lên hỏi cậu: “Em rất muốn anh về nhà?”
“Ừm.”
“Tại sao?” Lãnh Phong cảm thấy đêm nay Biệt Đông có gì đó là lạ… Không nói ra được.
“Anh Phong, em thực sự không để ý.” Biệt Đông nghiêm túc nói.
Trong đầu Lãnh Phong là tám trăm cái dấu hỏi chấm???? Không để ý? Không để ý cái gì?
“Đông Đông, em đang nói gì vậy?” Lãnh Phong nhíu mày hỏi.
Biệt Đông thở dài trong lòng, xem ra vẫn phải nói rõ: “Em biết trong nhà anh xảy ra chuyện, hay là anh về một chuyến đi? Chỉ gửi tiền mà không ở bên cạnh, trong lòng anh cũng không yên tâm.”
Tám trăm dấu hỏi trong lòng Lãnh Phong biến thành tám nghìn cái, “Nhà anh xảy ra chuyện gì? Sao anh không biết?”
Đến lượt Biệt Đông ngẩn người, cậu vẫn chưa học được cách che giấu, lập tức hỏi ra: “Vậy sao anh tiêu một lúc nhiều tiền vậy? Không phải gửi gấp cho người nhà hả?”
Lãnh Phong giật thót tim, ôi trời, sao lại bất cẩn vậy chứ!
Điều lãng mạn đã quyết định vẫn chưa đến, nếu bây giờ nói thẳng thì cũng hơi quá rồi… trong giây phút bị thẩm vấn với tốc độ ánh sáng như vậy, Lãnh Phong hạ quyết tâm tạm thời cứ giấu.
Hắn nói mơ hồ: “À, chuyện đó, không có gì, đã xử lý xong rồi.”
Biệt Đông vẫn không yên tâm, lại nhấn mạnh nếu bên đó thực sự có chuyện gì, anh phải về. Lại hứa mình sẽ ngoan ngoãn chờ ở Lê Tân, sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế là đêm nay biến thành em dỗ anh xong anh lại dỗ em. Trong lòng Lãnh Phong chỉ nghĩ, phải nhanh chóng cầu hôn.
Một tháng sau, Lê Tân bước vào mùa thoải mái nhất. Lãnh Phong sẽ lên núi chăm sóc trang viên khi có thời gian. Ông cụ đã dọn đi rồi, có một công nhân luôn giúp nuôi hươu ở lại vừa làm quản gia vừa tiếp tục làm việc. Lãnh Phong gần dọn dẹp xong dấu vết ông cụ từng sống, cuối cùng cũng cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng.
Mùa mưa qua đi, khách du lịch ở núi Ly nhiều hơn. Dưới chân núi có rất nhiều hoạt động vui chơi, có một hoạt động mới được mở trong năm nay – khinh khí cầu.
Tuyến đường ngắm cảnh của khinh khí cầu đều cố định, có thể ngắm mấy thung lũng đẹp nhất từ trên cao. Vừa ra mắt không lâu đã trở thành hoạt động check-in nổi tiếng. Nhiều người từ khắp nơi trên đất nước nghe danh mà đến. Ngay cả những vị khách mới ở khách sạn Biệt Đông gần đây đều đến chỉ để chơi trò này.
Trên đường đi đón khách, Lãnh Phong và Biệt Đông ngồi ở ghế trước xe nghe khách nói về trò khinh khí cầu này thú vị như thế nào, đẹp như thế nào, còn chụp ảnh cho họ xem. Biệt Đông xem ảnh chụp liên tục khen đẹp.
Các cô gái nói: “Ơ, các anh là người địa phương chẳng lẽ chưa từng chơi?”
Lãnh Phong nghe vậy lại không vui: “Chúng tôi sẽ đi ngồi thử ngay.”
Cô gái nói: “Bây giờ khó đặt lắm, chúng tôi đặt nửa tháng mới được, bây giờ các anh đi đặt chắc phải tháng sau mới được ngồi.”
“Chưa chắc.” Lãnh Phong nói, hắn xoay đầu hỏi Biệt Đông: “Chúng ta nói đi là đi, được không?”
Biệt Đông thực sự cảm thấy trò này mới mẻ, nhưng cũng chưa đến mức phải chơi, bèn nói: “Bây giờ là mùa cao điểm, đông người, chúng ta chờ đến khi ít người rồi đi cũng thế, dù sao cũng sống ở đây, không vội.”
Lãnh Phong không nói gì, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng, Biệt Đông không vội, nhưng hắn rất vội.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Lãnh Phong ra ngoài một chuyến. Quay về nói với Biệt Đông là hắn đã hẹn chạng vạng tối nay sẽ đi trải nghiệm khinh khí cầu.
Biệt Đông kinh ngạc, hỏi: “Rốt cuộc anh hẹn như thế nào? Sao nói ngồi được là ngồi vậy?”
Lãnh Phong cười ha ha, “Thế thì phải xem ai hẹn, anh là ai chứ?”
Biệt Đông nhìn điệu bộ kiêu ngạo của hắn, thuận theo câu chuyện dỗ dành: “Anh là chồng em.”
Lãnh Phong chỉ thích nghe lời nói này, nghe hoài không chán, xoa đầu Biệt Đông. Biệt Đông nhìn dáng vẻ phấn khích nhảy nhót của hắn, sao lại cảm thấy người này ham chơi và trẻ con hơn mình nhỉ.
Đến chiều, Lãnh Phong không chờ được nữa, dẫn Biệt Đông đến địa điểm trước giờ. Khinh khí cầu chỉ bay vào buổi sáng hoặc chiều muộn vì phong cảnh lúc đó đẹp nhất. Biệt Đông nhìn thấy đám đông xếp hàng theo thứ tự, mười lăm người một khinh khí cầu. Nhưng Lãnh Phong trực tiếp kéo cậu đến rìa địa điểm, ở đó có một giỏ khinh khí cầu trông nhỏ hơn nhiều. Lãnh Phong nói: “Chúng ta ngồi cái kia.”
“Ơ, sao còn có cả ghế VIP nữa?” Biệt Đông rất kinh ngạc.
“Còn phải nói, đi xem phim còn có phòng đôi mà, khinh khí cầu sao có thể không có.”
Biệt Đông cảm thấy đông người cũng có cái lợi. Nhiều người cùng chia sẻ cảnh đẹp, cùng hét lên cảm thán, chia sẻ trải nghiệm khinh khí cầu hiếm có, thật ra rất thú vị.
Tất nhiên, chỉ ngồi khinh khí cầu cùng bạn trai lại khác.
Trong giỏ còn có một người giúp họ kiểm soát độ cao và phương hướng bay lên. Chỉ một lát, khinh khí cầu xanh nhạt chậm rãi rời khỏi mặt đất.
Đây là một quá trình bay lên không trung rất chậm rãi và khoan thai, hoàn toàn khác với đi máy bay. Biệt Đông hơi phấn khích, cũng hơi căng thẳng, nắm chặt tay Lãnh Phong.
Người điều khiển là nam rất chuyên nghiệp, trở thành người tàng hình đạt tiêu chuẩn, không nói gì về hành động thân mật của hai người.
Khinh khí cầu nhỏ hơn chậm rãi bay như một con sứa xanh trôi lơ lửng trong thung lũng. Biệt Đông luôn nở nụ cười, ánh hoàng hôn và gió thổi bay tóc mái cậu. Biệt Đông im lặng và hào hứng trải nghiệm cảm giác mới mẻ này, nhìn núi lớn cậu thích, còn Lãnh Phong chỉ nhìn cậu.
Dần dần, con sứa xanh nhạt nhanh chóng rời xa nhóm khinh khí cầu, tiếp tục bay lên theo hướng khác. Biệt Đông không chú ý, người điều khiển phía sau ra dấu hỏi Lãnh Phong, “Là hướng này à?”
Lãnh Phong gật đầu: “Đúng.”
Sau đó Biệt Đông ở giữa không trung, từ xa nhìn thấy một trang viên như chốn bồng lai trên đỉnh núi. Cậu ngẩn người kinh ngạc: “Thế mà có người sống ở đây, còn đẹp như vậy! Giống như thần tiên ấy!”
Lãnh Phong nhịn cười: “Người sống ở đây là thần tiên?”
Biệt Đông cũng cười, gật đầu nói: “Không phải à, thần tiên đều ở trong núi, hơn nữa anh xem, có rất nhiều hươu! Oa, bọn chúng rất vui!”
Bầy hươu chạy trên đồng cỏ trong ánh hoàng hôn, biển Lê Dạng ở xa lấp lánh ánh sáng. Một ngôi nhà đá và gỗ thấp thoáng bên dưới rừng rậm xanh biếc. Khinh khí cầu lặng lẽ bay lơ lửng trên trang viên, Biệt Đông đột nhiên hơi căng thẳng: “Chúng ta đang xông vào nhà người khác đúng không? Như vậy không tốt đâu?”
“Không sao,” Lãnh Phong cười, hỏi cậu, “Em có thích nơi này không?”
Biệt Đông gật đầu không chút do dự, “Giống như nằm mơ vậy, sống ở đây rất tốt.” Cậu thì thầm như đang nằm mơ, “Có thể cho hươu ăn, còn có thể nuôi vài động vật nhỏ khác. Nơi rộng thế này cũng có thể làm lều vải cắm trại! Việc kinh doanh tuyệt đối tốt, kiếm nhiều tiền hơn khách sạn nhỏ của em…” Nói mãi nói mãi, cảnh trong mơ như bồng lai tiên cảnh bắt đầu biến thành đầu óc kinh doanh của Biệt Đông, Lãnh Phong nghe được cười không ngừng.
Biệt Đông còn nghĩ, nếu cậu thực sự học chuyên ngành trị liệu nghệ thuật, đây là nơi chữa bệnh tự nhiên tốt nhất. Có thể dùng những gì cậu học để xây một trung tâm trị liệu nghệ thuật tại đây.
Đến khi hoàn hồn lại, cậu mới nhận ra mình vừa dùng trang viên của người khác để tạo ra giấc mơ của mình, không khỏi buồn cười, giấc mơ này lớn quá.
“Vậy chúng ta sẽ sống ở đây.” Lãnh Phong nói
“Hả?” Biệt Đông kinh ngạc.
Khinh khí cầu chậm rãi hạ xuống trong ánh hoàng hôn vàng kim, nhẹ nhàng rơi xuống đồng cỏ. Nhiên liệu trong khinh khí cầu cạn kiệt, không biết người điều khiển đã lặng lẽ biến mất đi đâu. Còn bầy hươu lao đến chỗ đồ chơi mới mẻ chưa từng thấy này, vây quanh hai người.
Biệt Đông trơ mắt nhìn Lãnh Phong không biết tại sao lại nửa quỳ trước mặt cậu, lấy một chiếc hộp tròn nhỏ trong ngực ra, giơ lên trước mặt mình, nói: “Đông Đông ơi, chúng ta kết hôn đi? Cùng sống ở đây, được không?”
Biệt Đông hoàn toàn đơ người, cậu thấy chiếc nhẫn trước mắt chính là chiếc nhẫn ở triển lãm châu báu Florence, nhưng lại có vẻ không giống.
Lãnh Phong vẫn chưa đứng dậy, tiếp tục nửa quỳ nói: “Anh đã tiêu số tiền kia để mua nơi này, anh chuẩn bị rất lâu… Không biết em có thích không, lại nghĩ rất nhiều cách để đưa em đến xem…”
Biệt Đông nghe những lời giống như bị ngăn cách bởi lớp gì đó, trôi dạt ra xa, rất không chân thật.
Viên ngọc lục bảo trên nhẫn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong hoàng hôn, Biệt Đông há miệng, lắp ba lắp bắp, tim đập rất nhanh: “Anh… Anh Phong…”
“Anh Phong mỏi chân.” Lãnh Phong thấy cậu sững sờ chưa thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, cố ý nói như vậy.
Biệt Đông lập tức tỉnh, nhanh chóng kéo hắn: “Anh đứng, đứng lên đi.”
“Vậy em phải đồng ý…” Lãnh Phong vẫn chưa nói hết, Biệt Đông đã giành nói: “Em đồng ý! Em bằng lòng!” Cậu không biết mình bị làm sao, vậy mà sắp khóc!