Chương 100: Mảnh da Cát Quang
Trước khi tham dự Biennale, Lãnh Phong đã xem đất và nhà ở xung quanh nhưng không tìm được chỗ thích hợp. Song hắn đã nhờ một vài người chú ý giúp mình.
Yêu cầu của hắn khá nhiều, diện tích không được nhỏ quá, cần gần núi hoặc biển, tốt nhất là cả hai. Muốn có thể thuận lợi lái xe ra vào, muốn tránh xa đám đông nhưng không thể quá ngăn cách. Thông thường mọi người nghe thấy những yêu cầu này đều lắc đầu thở dài.
Nhưng đây là tổng kết của Lãnh Phong sau khi đã đắn so suy nghĩ. Tiểu Đông thích núi, cũng thích nơi rộng rãi, tiếp xúc với các sinh vật tự nhiên là lúc cậu vui vẻ nhất. Một nơi rộng rãi hơn, họ có thể nuôi rất nhiều động vật ở đây, nai, dê, chó mèo. Nghĩ đến dáng vẻ Biệt Đông khi chơi với động vật, Lãnh Phong đã cảm thấy vui vẻ.
Có nơi ở, có phòng làm việc, còn có thể xây vài căn nhà gỗ nhỏ để nghỉ dưỡng. Biệt Đông có thể tiếp tục phát triển mô hình kinh doanh khách sạn đa dạng của mình. Về những tính năng khả thi khác, hai người sẽ chậm rãi lên kế hoạch sau.
Đây là “ngôi nhà” nửa đời sau của họ.
Có người giới thiệu một chỗ cho Lãnh Phong, cho hắn thông tin liên lạc để hắn đến xem thử, nói là bên kia đang rao bán.
Lãnh Phong kiểm tra bản đồ, phát hiện khoảng cách thẳng với thành cổ Lê Tân không xa. Nhưng nơi đó nằm trên đỉnh một ngọn núi, phải mất khá nhiều thời gian lái xe đến đó. Nhưng điều tuyệt vời là có thể lái xe thẳng tới đó. Tốt xấu gì Lãnh Phong cũng đã cùng Biệt Đông đi dạo trong núi Ly nhiều lần. Nhưng dãy núi này thực sự quá rộng lớn, không biết lại còn có một thời thần kỳ như vậy.
Địa chỉ hiển thị trên bản đồ là một nhà hàng trang viên, đường chấm màu xanh nhạt phác thảo ra một khu vực bất quy tắc, trông diện tích khá rộng.
Lãnh Phong giấu Biệt Đông lén lái xe tới đó. Chạy vào trong núi dựa theo hướng dẫn, bất ngờ phát hiện đường xá khá tốt. Hơn nữa lối vào núi không nằm trong khu vực leo núi và ngắm cảnh do chính phủ quy định, hoàn toàn tách biệt với phạm vi hoạt động của khách du lịch.
Đường núi quanh co mặc dù rất thử thách kỹ thuật lái xe, nhưng phong cảnh dọc đường đi rất đẹp. Có thể nhìn thấy thác nước xa xa, màu xanh lục của núi non trùng điệp. Lãnh Phong lái xe với tâm trạng khảo sát và bắt bẻ, cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì không hài lòng.
Lên tới đỉnh núi, đi qua một con đường rợp bóng cây, trước mắt đột nhiên sáng sủa. Giữa rừng rậm là một đồng cỏ bằng phẳng được cắt tỉa sạch gọn. Bên cạnh có mấy căn nhà gỗ. Một đàn hươu chạy qua ngọn đồi đồng cỏ nhấp nhô. Lướt qua chúng, ngắm nhìn biển Lê Dạng lấp lánh như một tấm gương dưới ánh nắng mặt trời từ xa.
Trên đỉnh núi, bên bờ biển, nơi này vậy mà thỏa mãn khát vọng kén chọn nhất của Lãnh Phong.
Trái tim Lãnh Phong rung động một lúc lâu. Núi Ly thực sự là một bảo tàng, bên trong cất giấu không biết bao nhiêu nơi đẹp không muốn con người biết đến. Rất nhiều người ẩn cư ở đây, khi rời đi sẽ giao lại chốn đào nguyên đã vun đắp cả đời cho thế hệ tiếp theo.
Đàn hươu tò mò và nhát gan, nhìn Lãnh Phong – một người xa lạ, thỉnh thoảng đến gần lại hoảng sợ chạy ra xa. Lãnh Phong nhìn đôi mắt to lấp lánh này nghĩ ngay đến Biệt Đông. “Hươu con xinh đẹp” ban đầu Giang Nguyên gọi cậu như vậy, bị Lãnh Phong khinh bỉ gọi là sói con. Nhưng bây giờ Lãnh Phong nhìn đàn hươu không nhịn được cười, thực sự rất giống.
Con hươu xinh đẹp nhất đã ở lại bên cạnh hắn.
Chủ sơn trang đi ra khi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Lãnh Phong đã liên hệ trước khi đến. Chủ sở hữu là một ông cụ đã gần bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng rất dũng mãnh, xem ra không giống người địa phương.
Ông cụ không kể nhiều về quá khứ của mình, chỉ giải thích đơn giản vì muốn ra nước ngoài đoàn tụ với con cái nên bán nơi này đi. Nói là nhà hàng, nhưng thật ra nhiều năm qua cũng chỉ bán cho khách quen. Ông nói: “Tôi sẽ không mang theo bất cứ thứ gì ở đây, cậu mua lại sẽ là của cậu hết. Nếu cậu không cần có thể vứt đi.”
Trong nhà gỗ ngoài nhà hàng có thể nhìn thấy toàn cảnh còn ẩn chứa nhiều điều đặc biệt. Phía sau lối đi nhỏ hẹp có một phòng cất giữ, bên trong trưng bày đĩa than đen, xì gà, nhiều loại rượu, và một mặt tường toàn súng săn.
Lãnh Phong hoàn toàn chấn động.
Giọng nói của ông cụ như giấy ráp: “Những cây súng săn này đều hợp pháp, mẫu Mỹ và Đức, đều là đồ tốt. Nhưng bây giờ tôi không mang đi được, cũng không dùng được. Nếu cậu thích thì giữ lại đây xem như sưu tầm, nhưng nếu cậu không có giấy phép sử dụng súng, tốt nhất là đừng sử dụng nó, nếu không thích tôi sẽ tìm người xử lý.”
Lãnh Phong lập tức nhớ đến giấy phép thợ săn của Biệt Đông. Mặc dù cậu có thể không thể sử dụng những khẩu súng săn này ở đây, nhưng chắc chắn rất thích. Những nòng súng được bảo quản tốt, lớp sơn đen bóng, thật sự quá ngầu.
Lãnh Phong nói với ông cụ: “Cháu không có giấy phép sử dụng súng, nhưng người yêu cháu có, có thể giữ lại ở đây không?”
Ông cụ rung râu: “Không thành vấn đề, như vậy là tốt nhất.”
Ban đầu Lãnh Phong vẫn chưa nắm chắc, suy nghĩ có cần dẫn Biệt Đông đến xem rồi mới quyết định có mua nơi này hay không. Nhưng bây giờ Lãnh Phong đã rất chắc chắn, Biệt Đông nhất định sẽ thích nơi này.
Vì vậy hắn ký hợp đồng ngay với ông cụ. Trước khi trả tiền đặt cọc, ông cụ nói: “Tôi dẫn cậu đi xem trước.”
Trời vẫn còn sớm, ông cụ lái xe điện mui trần chở Lãnh Phong đi dạo xung quanh. Xe chạy rất chậm, đàn hươu đuổi theo sau chiếc xe của họ. Ông cụ tiện tay lấy một nắm kiwi từ ghế sau xe, duỗi tay ra. Con hươu mạnh dạn ăn trên tay ông. Lãnh Phong cũng học theo ông cho hươu ăn, cảm giác tay ướt nhẹp.
“Tôi đã chăm sóc nơi này gần hai mươi năm.” Ông cụ nói: “Không nên nhìn dáng vẻ hiện tại, lúc bắt đầu không khác gì xã hội nguyên thủy, không có gì cả.”
“Sống ở đây không chỉ có lãng mạn, có một số việc tôi phải dặn dò trước. Hàng năm trước khi đến mùa xuân nhất định phải lấp đầy ống mối xung quanh nhà, nếu không sau đó chỉ có cậu chịu, cả năm sẽ không được sống yên ổn. Còn phải tính toán thời gian và thuê người chuyên nghiệp để diệt muỗi ngoài trời thường xuyên. Tất nhiên nếu các cậu sống lâu như tôi, có thể tự làm những việc này.”
“Đến mùa thu, nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới núi. Cây cối ở đây sẽ rụng lá, mỗi ngày phải trèo lên nóc nhà dọn lá rụng để tránh bị tắc rãnh thoát nước. Mùa đông có tuyết rơi, phải làm nhiều việc hơn. Quấn màng cách nhiệt cho đường ống ngoài trời, xây mái che nắng đơn giản cho những cây trồng ngoài trời không chịu rét, dự trữ trước nhu yếu phẩm hằng ngày. Nếu tuyết ở đây rơi nhiều quá, xuống núi rất nguy hiểm, nhất định phải tích trữ nhiều đồ dùng. Không nên xem thường hai chữ dự trữ này, rau quả, trái cây, thịt, dự trữ đồ ăn là một ngành học, các cậu phải học từ từ.”
Lãnh Phong khiêm tốn nghe dạy bảo, còn ghi lại trên điện thoại. Hắn là động vật thành phố chính thống, thực sự không biết sống trên núi có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Ông cụ nhìn hắn luống cuống tay chân toát mồ hôi, cười ha ha nói: “Bây giờ hối hận vẫn kịp, hợp đồng kia vẫn chưa trả tiền đặt cọc, tôi có thể xem như nó không tồn tại.”
“Không không không, cháu cần, cháu không hối hận.” Lãnh Phong ngẩn ra một lát rồi nhanh chóng nói.
“Lãng mạn chỉ là mảnh da Cát Quang, hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn, đằng sau là vô số giờ lao động vất vả.” Ông cụ chân thành nói.
Lãnh Phong nhìn rừng rậm, đồng cỏ và hồ nước, cảm nhận sâu sắc đây là chân lý. Việc chăm sóc mảnh đất này là như vậy, tình yêu cũng vậy. Nhưng hắn nghĩ, cho dù vì sự lãng mạn quý giá mong manh, hắn cũng bằng lòng lao động vất vả.
Hắn toát mồ hôi trán chỉ là đang suy nghĩ, liệu mình có thể làm được những việc ông cụ nói hay không. Chắc là làm được hết. Hắn cảm thấy nhất định phải gánh vác được. Hơn nữa hắn không có ý định nói cho Biệt Đông nghe những “vất vả” phía sau mà ông cụ nói cho hắn biết.
Lãnh Phong chỉ muốn cho Biệt Đông tận hưởng những điều lãng mạn đó. Tiểu Đông của hắn đã chịu khổ quá nhiều rồi, hắn hy vọng quãng đời còn lại của cậu đều là ngọt ngào.
Lãnh Phong cầm hợp đồng xuống núi cùng ông cụ, bổ sung đầy đủ các thủ tục pháp lý và thủ tục hành chính tại công ty luật. Sau đó trả trước một khoản tiền lớn, hẹn với ông cụ một tháng sau tới đây làm thủ tục bàn giao. Mặc dù vẫn chưa dọn vào ở, nhưng mảnh đất này hiện đã thuộc về Lãnh Phong.
Trước khi về nhà, Lãnh Phong ngồi trên xe điều chỉnh cảm xúc rất lâu. Hắn vui lắm, không giấu được nụ cười trên mặt, ước gì có thể nói cho Biệt Đông biết mình đã mua được thứ gì tốt mà không lãng phí giây nào. Muốn cậu xem xem có thích không, muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc, vui mừng của Biệt Đông, muốn thấy cậu ngẩn người. Nhưng, Lãnh Phong cố kiềm chế, chờ một thời gian nữa, chờ mọi thứ xong xuôi. Giống như một triều thần hiến vật quý, hắn sẽ dâng tặng từng món đồ tốt mình thu nạp được cho “Hoàng tử bé” của hắn.
Biệt Đông có thích, có vui không? Lãnh Phong chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mình rất vui.
Lời tác giả: Nhà hàng trang viên được mô tả ở đây dựa trên một nhà hàng trên đỉnh núi Ngongotaha ở Rotorua, New Zealand, tên là Aorangi Peak Restaurant do một người Hoa nói tiếng Quảng Đông mở, không biết bây giờ còn không. Tôi đến đó năm 2017 vì công việc, cực kỳ đẹp, như những gì trong truyện miêu tả, nhà hàng này hướng ra Hồ Rotorua, có công viên hươu và trang trại nuôi alpaca, còn có rượu kiwi tự làm của chủ nhà Paul. Tôi đã đăng một một video ngắn ghi lại khoảnh khắc đó lên Weibo @加油啊少女. Chỉ cần tìm kiếm “nhà hàng New Zealand” là sẽ thấy. Đó là một nơi tuyệt vời ngoài đời thực, cho Tiểu Đông và anh Lãnh mượn để sống vui vẻ.
Bưởi: giải thích tên chương mảnh da Cát Quang: tương truyền Cát Quang là thú thần, da làm áo, xuống nước không bao giờ bị chìm, vào lửa không bao giờ bị cháy, ví với những di sản văn hoá quý giá. Các bạn bấm vào đây để xem video của tác giả