Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 99

Chương 99: Nhẫn

Sân bay quốc tế Đăng Hồng, Giang Nguyên sắp không nhận ra khi nhìn thấy Biệt Đông. Biệt Đông buộc tóc thành búi nhỏ, đeo kính râm, làn da hơi rám nắng, tay chân thon dài dưới áo thun trắng và quần đùi, cơ bắp cũng săn chắc hơn.

Cậu thiếu niên thanh tú luôn như núi tuyết trong ấn tượng của Giang Nguyên đi về phía anh ta mang theo hương vị ấm áp của Địa Trung Hải, khiến anh ta luôn miệng nói “Đệt đệt đệt đệt đệt…”

“Đây là Tiểu Đông của chúng ta hả?” Giang Nguyên đi vòng quanh Biệt Đông, sắp rơi cằm đến nơi.

Lãnh Phong kéo anh ta ra: “Mày ch** n**c miếng với vợ tao à?”

Giang Nguyên cười cong mắt, khịa Lãnh Phong: “Bây giờ mày tốt với tao chút đi, nếu không mày còn cần cái kia nữa không?”

Lãnh Phong sững sờ, ôi trời, bị nắm thóp rồi.

Hắn làm như vô ý nhưng thật ra dùng lực ôm cổ Giang Nguyên kéo anh ta đi nhanh về phía trước, nghiến răng nói nhỏ: “Nếu mày còn nói thêm một câu, đánh cỏ động đến… Tiểu Đông, mày không thể ra khỏi cái sân bay này, mày tin không?”

Giang Nguyên liên tục xin tha, bị siết đỏ cả mặt, thở hổn hển lấy cái hộp nhỏ trong túi ra. Lãnh Phong nhanh chóng nhận lấy, thần không biết quỷ không hay bỏ vào túi áo bên người. Lúc này hắn mới buông tay ra, còn vỗ lưng Giang Nguyên: “Nhiệt tình như vậy làm gì, đi đi, mời mày ăn cơm.”

Biệt Đông nhìn họ đùa giỡn đã thành quen. Hai người ngồi ở ghế sau xe, Giang Nguyên hỏi về Biennale. Biệt Đông nhận ra hướng quan tâm của Giang Nguyên hoàn toàn khác trước kia. Những gì anh ta hỏi Lãnh Phong đều là ai là nghệ sĩ nổi bật nhất triển lãm này, ai là nghệ sĩ mới, tiềm năng nghệ thuật của họ như thế nào, giá trị đầu tư có lớn không.

Hoàn toàn là suy nghĩ của một doanh nhân. Nhưng Biệt Đông cảm thấy rất tốt. Bây giờ Giang Nguyên đã tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, còn làm đâu ra đấy, chú ý hơn nhiều so với lúc mở khách sạn ở Lê Tân.

Lúc ăn cơm, Giang Nguyên lại hỏi Lãnh Phong về tác phẩm. Nếu là trước đây, chắc chắn Lãnh Phong sẽ nói mày đừng giục, nhịp điệu thời gian theo ý tao. Nhưng hôm nay thái độ của Lãnh Phong vô cùng phối hợp, nói là hắn đã chọn được tác phẩm, trở về đánh bóng tác phẩm gần hoàn thành rồi gửi cho Giang Nguyên cho kịp phiên đấu giá mùa thu.

Sau đó lại hỏi: “Thông thường có thể đấu giá bao nhiêu tiền?”

Biệt Đông thực sự hơi bất ngờ, ngoài đơn hàng thương mại, Lãnh Phong chưa bao giờ hỏi về giá bán hoặc giá đấu giá của tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù hắn không phải người siêu giàu, nhưng cũng luôn trong tình trạng không thiếu tiền, rất hờ hững với mấy chuyện này.

Giang Nguyên ước lượng giá sợ bộ, nói rằng đây là giá cả mà nhà sưu tập thông thường sẽ trả trực tiếp. Trong phiên đấu giá mùa thu có lẽ sẽ còn cao hơn nữa, bảo Lãnh Phong yên tâm. Với danh tiếng hiện tại của hắn, giá sẽ không thấp.

Biệt Đông nghĩ thầm, anh Phong đang thiếu tiền đúng không? Bàn tính nhỏ trong lòng cậu đã lâu không dùng lúc này lại kêu vang. Phải biết tài sản của Lãnh Phong vẫn luôn do Biệt Đông quản lý. Biệt Đông đếm đơn hàng kinh doanh điêu khắc bất động sản, còn có các tác phẩm được bán trong triển lãm cá nhân lần trước, và một vài tác phẩm nhỏ Thiệu Kỳ Hoa giúp hắn bán cho những nhà sưu tập trong thời gian này. Cộng tất cả lại số tiền thực sự không nhỏ. Cho dù họ không tiết kiệm được trong chuyến đi châu Âu, nhưng tính toán kiểu gì chắc cũng không đến mức thiếu tiền như thế.

Cậu không hiểu lắm, có khoản chi phí lớn nào cần giải quyết à?

Thời gian họ ở thành phố Đăng Hồng không nhiều, trước khi Lãnh Phong về nước đã có vài cánh truyền thông liên lạc phỏng vấn, Lãnh Phong đồng ý hết. Mấy ngày nay Thiệu Kỳ Hoa xếp kín lịch trình cho hắn. Biệt Đông như một trợ lý nhỏ chạy theo bên cạnh, nhưng vẫn không chịu xuất hiện cùng Lãnh Phong.

Trong lúc Lãnh Phong phỏng vấn, cậu và Thiệu Kỳ Hoa đứng chờ bên cạnh, nói chuyện khác.

Thiệu Kỳ Hoa hỏi cậu: “Cảm giác đi châu Âu thế nào?”

Biệt Đông nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Đã xem rất nhiều tác phẩm nghệ thuật kinh điển, cũng xem cuộc sống của rất nhiều người khác, cảm thấy thế giới rất rộng lớn.”

Thiệu Kỳ Hoa cười, anh thương yêu Biệt Đông như một trưởng bối: “Anh rất tò mò, sau khi xem xong thế giới phồn hoa, em sẽ nhìn nhận cuộc sống của mình như thế nào, thích hơn hay trở nên ghét bỏ?”

Biệt Đông sững sờ, cậu thực sự chưa bao giờ so sánh như vậy. Nhưng câu hỏi này không làm khó được cậu: “Em thích hết, khác nhau mà.”

“Khác như thế nào?” Thiệu Kỳ Hoa rất tò mò về suy nghĩ của Biệt Đông.

“Cuộc sống ở bên ngoài khiến người ta mở mang tầm mắt, dù là các tác phẩm nghệ thuật của bậc thầy hay cuộc sống tự do của giới trẻ đều khiến mọi người khao khát không thể từ chối. Biết rằng thế giới phong phú và đa dạng, muốn đến gần và trải nghiệm chúng. Hơn nữa, càng nhìn thấy và trải nghiệm nhiều, trong lòng sẽ càng bao dung. Biết kiến thức của bản thân luôn có hạn sẽ không tùy ý đánh giá điều gì. Đây là một mặt làm em cảm thấy trái tim mình trở nên lớn hơn.” Biệt Đông nói: “Nhưng cuộc sống của bản thân mặc dù rất hẹp, rất nhỏ, rất tầm thường nhưng đó là thứ em tranh đấu từng chút một, là một kiểu trân trọng khác, không giống.”

Nói xong Biệt Đông cười một tiếng. Chỉ là trước kia cậu luôn cảm thấy mình ít học, khi nói đến cái gọi là “quan niệm” sẽ cảm thấy mình vụng về. Nhưng bây giờ cậu lại trở nên hờ hững, đúng, đây là những gì tôi nghĩ, cho dù hơi ngốc nghếch nhưng đó cũng là điều tôi nghĩ.

Thiệu Kỳ Hoa suy ngẫm những lời này một lúc, cười gật đầu: “Nói hay lắm, Tiểu Đông.”

Biệt Đông đột nhiên nói: “Anh Thiệu ơi, có thể em sẽ đi học.”

Thiệu Kỳ Hoa hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt: “Cũng là một ý tưởng hay, đã quyết định học ngành gì chưa?”

Biệt Đông lắc đầu, Lãnh Phong vẫn chưa bàn bạc chuyện này với cậu. Có lẽ hắn sẽ cho rằng là điêu khắc, còn bản thân Biệt Đông vẫn chưa nghĩ kỹ. Cậu cảm thấy điều mình muốn không chỉ đơn thuần là điêu khắc.

“Em vẫn chưa nghĩ ra.” Biệt Đông nói thẳng.

Thế là Thiệu Kỳ Hoa ôn hòa hỏi: “Vậy em muốn đi học, mục đích đi học nghệ thuật là gì? Để làm gì?”

Mục đích… Biệt Đông nghĩ, nghệ thuật mà cậu nhận định có tác động đến thế giới xung quanh, dù là con người hay môi trường. Cậu hy vọng nghệ thuật dùng cách thức “vô dụng” để thực hiện các mục đích “hữu dụng”, nghệ thuật có thể ảnh hưởng đến con người, giúp đỡ con người.

Thế là cậu cũng nói như vậy.

Thiệu Kỳ Hoa suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói: “Cảm ơn Tiểu Đông đã tin tưởng anh, nói về chủ đề này với anh. Nếu em xin ý kiến của anh, anh Thiệu cho một kiến nghị nho nhỏ, có thể tìm hiểu về trị liệu nghệ thuật, nhưng đây có phải điều em muốn, có thích hợp với em không vẫn phải do em quyết định.”

Biệt Đông lập tức nghĩ đến buổi thực hành mỹ thuật mà Lam Tuyết Thanh đã dẫn cậu và Lãnh Phong cùng tổ chức cho các trẻ em mắc bệnh tự kỷ. Chắc hẳn đó là một hình thức “trị liệu nghệ thuật” sơ cấp, đúng không? Chỉ là mấy người họ bao gồm cả Nhân Ái đều không hiểu rõ “trị liệu nghệ thuật” là gì, chỉ biết nó có tác dụng về mặt lý thuyết.

Cậu đã hiểu ý của Thiệu Kỳ Hoa, chỉ một lát ngắn ngủi như vậy, sương mù trong lòng như đang tan ra từng lớp.

Cậu từng nhận được sự giúp đỡ của nhiều người, tình yêu thương từ rất nhiều người. Cậu nghĩ, có lẽ mình cũng có thể giúp được những người khác.

Sau khi kết thúc lịch trình ở Đăng Hồng, Lãnh Phong mang theo chiếc nhẫn cất giấu và người vợ thân yêu nhất quay về Lê Tân.

Quay lại thành cổ từ sân bay, hai người lại không ngừng nghỉ bắt đầu làm việc của mình. Biệt Đông nghĩ đến khách sạn của mình, Lãnh Phong bận dọn dẹp phòng làm việc, gấp rút hoàn thành tác phẩm cho Giang Nguyên đấu giá mùa thu, còn phải lén gia công lại nhẫn cầu hôn.

Cho đến khi chỉ còn một mình trong phòng làm việc, Lãnh Phong mới có cơ hội mang chiếc nhẫn kia ra quan sát tỉ mỉ. Giang Nguyên còn đi tìm một người thẩm định trang sức theo yêu cầu của hắn, giấy chứng nhận được đính kèm bên trong.

Đá quý không bị phai màu sau hàng trăm năm, viên ngọc lục bảo vuông ban đầu được cắt rất tốt, thiết kế và đính những viên kim cương xung quanh cũng hoàn hảo không tì vết. Thứ duy nhất Lãnh Phong có thể sửa đó là chiếc nhẫn. Bên trong chiếc nhẫn ban đầu có họ của chủ sở hữu ban đầu, hắn muốn làm lại chiếc nhẫn, khắc họ của mình và Biệt Đông ở bên trong.

Phòng làm việc ở tầng một được điều chỉnh lần nữa, Lãnh Phong ngăn một phòng làm việc riêng cho Biệt Đông, nhưng hai phòng làm việc vẫn thông nhau, có thể chạy sang bất cứ lúc nào, chỉ duy trì tính độc lập về mặt không gian.

Lãnh Phong cũng không dám công khai sửa nhẫn vào ban ngày, đều lặng lẽ xuống tầng bí mật đánh bóng vào ban đêm khi Biệt Đông đã ngủ say. Cũng may trước đây hắn cũng thường làm việc ban đêm, Biệt Đông đã quen với chuyện này nên cũng không hỏi nhiều.

Có một ngày hắn phát hiện Biệt Đông cũng đang làm gì đó. Gần đây thời gian hai người sử dụng phòng làm việc đúng lúc xen kẽ, Biệt Đông dùng ban ngày, hắn dùng buổi tối. Ban đêm Lãnh Phong xuống tầng, thấy trên bàn làm việc của Biệt Đông có một vài tác phẩm điêu khắc chưa hoàn thành liên quan đến chuyến đi châu Âu lần này. Thói quen điêu khắc của cậu vẫn mang đậm dấu ấn riêng, không vẽ phác thảo, trực tiếp làm luôn. Lãnh Phong thực sự cảm thấy đây mới là năng khiếu.

Chiếc nhẫn được hoàn thành vào một đêm khuya, Lãnh Phong quan sát chiếc nhẫn có một không hai dưới đèn, vẫn không yên tâm lắm. Hắn muốn đeo thử nó lên tay Biệt Đông, hắn muốn chiếc nhẫn này sẽ ôm sát ngón tay Biệt Đông.

Lãnh Phong cầm nhẫn lặng lẽ lên tầng hai. Biệt Đông đang ngủ say. Lãnh Phong ngồi xổm trước giường, nhớ lại buổi tối đầu tiên Biệt Đông đến ở, hắn cũng ngồi xổm trước giường cậu như thế này. Nghĩ rằng cậu sắp rời đi, mang theo trái tim tràn đầy khát khao nói không nên lời, cầu nguyện cậu ở lại vì mình.

Vật đổi sao dời, Lãnh Phong nhìn gương mặt ngủ say của Biệt Đông, tự hỏi sao lại biến người này thành vợ của mình nhỉ. Trong lòng dâng trào sự thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc cao hơn cả việc tham gia triển lãm Biennale.

Lãnh Phong cẩn thận đẩy chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng kim loại sẫm màu vào ngón tay Biệt Đông, không rộng không nhỏ, vừa vặn.

Bình Luận (0)
Comment