Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 98

Chương 98: Amour!

Giang Nguyên ở đầu kia điện thoại cười một lúc lâu, mắng Lãnh chó mày cũng có ngày hôm nay. Năm đó chạy trốn khỏi buổi đính hôn, giờ đến lượt bản thân tốn công sức cầu hôn.

Lãnh Phong nói chuyện này là tuyệt mật, nếu mày dám để lộ dù chỉ một chút, chúng ta nghỉ chơi.

“Sao có thể,” Giang Nguyên vẫn phân biệt được nặng nhẹ với chuyện này: “Mày định ôm nhẫn đi cầu hôn? Liệu có qua loa quá không?”

“Không đến lượt mày lo, mau làm xong việc cho tao, đừng để người khác mua nhẫn trước. Tới đây xem mấy ngày, chỉ thấy cái này hợp nhất, còn có nguồn gốc.” Lãnh Phong lại giục Giang Nguyên: “Bảo bên đó gửi nhẫn đến chỗ mày, khi nào tao về nước thì đưa cho tao.”

Giang Nguyên không trêu chọc nữa, “Vâng vâng” đồng ý rồi cúp máy đi làm việc.

Nhưng, Lãnh Phong ngồi trên sân thượng uống bia và nghĩ, thực sự không thể mang chiếc nhẫn mới mua đi cầu hôn được. Đây là chuyện lớn, hắn phải nghĩ ra một nghi lễ lãng mạn. Ít nhất phải cho người được cầu hôn cảm thấy mình được trân trọng, chứ không phải ném ra một chiếc nhẫn lớn đi mua người như đám nhà giàu mới nổi.

Hơn nữa, còn phải thay đổi kích thước của chiếc nhẫn kia. Lãnh Phong quá quen thuộc mỗi bộ phận trên cơ thể Biệt Đông, chiếc nhẫn kia nhìn là biết rộng. Lãnh Phong còn muốn thêm một chút kỹ thuật thủ công và thiết kế của mình, làm ra một chiếc nhẫn cầu hôn có một không hai chỉ thuộc về họ.

Biệt Đông tắm xong đi ra, hai người lại uống bia trò chuyện một lúc trên sân thượng. Hôm nay rất kỳ lạ, cả hai đều không hẹn mà cùng không nói đến triển lãm châu báu đã xem chiều nay. Lãnh Phong là cố ý, trong lòng chột dạ nên không để ý Biệt Đông cũng không nhắc đến.

Hai tiếng sau, Giang Nguyên gửi tin nhắn cho Lãnh Phong: Đã xong.

Hôm sau họ cùng rời khỏi Florence, tiếp tục đi về phía nam.

Lãnh Phong thuê một chiếc xe, vừa đi vừa nghỉ đến Napoli. Nơi này mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt với thành phố và thị trấn ở miền Bắc. Một thành phố lớn như vậy, nhìn thế nào cũng chỉ thấy lộn xộn, nhưng đi sâu vào trong, khắp nơi đều là không khí cuộc sống thường ngày mà họ yêu thích nhất.

Đi bộ trên đường đá không bằng phẳng rất mệt, vì vậy sau khi đến Napoli, Lãnh Phong lại thuê một chiếc Vespa chở Biệt Đông đi qua ngõ nhỏ và đường phố phức tạp. Thoạt nhìn, mỗi con hẻm đều cất giấu cuộc sống hàng trăm năm. Biệt Đông ngẩng đầu nhìn những lan can sắt nhỏ hẹp và ban công đầy hoa tươi, nghe thấy tiếng trẻ con chạy nhảy và tiếng phụ huynh la hét ở tầng trên tầng dưới. Ra khỏi con hẻm, trong tầm mắt là cảng biển yên tĩnh, ở chân trời xa hơn có núi lửa Vesuvius. Đây là một nơi vô cùng thế tục lại rất huyền thoại.

Một đám mây che phủ trên đỉnh núi lửa Vesuvius, chỉ có một đám giống như chiếc mũ. Ở đâu cũng nhìn thấy nó. Họ đi tàu cũ đến thị trấn Sorrento gần đó. Đi qua chân núi lửa, bên dưới là thành phố Pompeii bị phá hủy. Hai người ngắn núi và biển ở Sorrento một lúc rồi quay về.

Chuyến tàu chạng vạng tối đông nghịt người, trong toa của Biệt Đông và Lãnh Phong hầu hết là người trẻ tuổi. Biệt Đông nhìn từng người, trong lòng thầm đặt biệt danh đáng yêu cho họ, nhóc tóc xoăn, nhóc tàn nhang, bé mập… Lãnh Phong nghe họ nói chuyện một lúc lâu, chỉ hiểu được vài chữ. Hình như họ sắp đến một lễ hội gì đó ở Napoli. Các chàng trai dẫn theo cô gái của mình, không biết đám người nói gì mà phát ra tiếng reo hò, sau đó các cặp đôi hôn nhau như chốn không người.

Biệt Đông và Lãnh Phong ngồi trong góc cạnh cửa sổ, không biết có bị hormone đầy toa tàu lây nhiễm không, hai người vốn không bao giờ có hành động thân mật khi ở ngoài cũng kìm lòng không đặng hôn nhẹ một cái.

Biệt Đông vẫn hơi xấu hổ, lướt qua rồi thôi. Còn Lãnh Phong lại không thèm quan tâm, hôn thêm cái nữa.

Sau đó Biệt Đông nghe thấy có người đối diện huýt sáo, trong lòng hoảng hốt, vô thức đẩy Lãnh Phong ra. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nhóm thanh niên trong toa tàu đang vỗ tay cho họ, liên tục huýt sáo, còn có người hét to “Bravo!”

Biệt Đông hiểu chữ này, vậy mà lại vỗ tay cho họ. Gương mặt Biệt Đông đỏ bừng vì phấn khích. “Viva l’amour!”, trong góc lại có người hét to. Thế là mọi người cùng cao giọng hét “Viva l’amour!”

“Tình yêu muôn năm, họ đang nói.” Lãnh Phong giải thích bên tai cậu, “Ở đây hợp pháp hôn nhân đồng giới, có thể kết hôn.”

Hóa ra là vậy, tim Biệt Đông đập thình thịch. Cậu không ngờ có một ngày có thể bày tỏ tình yêu với một người khác mà không hề xấu hổ ngay trước mặt mọi người.

Trong tiếng reo hò nhiệt tình, Biệt Đông chủ động hôn Lãnh Phong.

Hai ngày sau rời khỏi Napoli, Biệt Đông lái xe, họ tiếp tục chạy băng băng dọc theo đường bờ biển tiến đến thị trấn Positano đẹp như mơ.

Cảng biển ở đây yên bình như gương, điểm xuyết những cánh buồm trắng. Bên cạnh là những ngôi nhà được xây dựng theo từng lớp dọc theo những ngọn núi đá. Mùa hè ở thị trấn nhỏ miền Nam làm người ta có lý do để không làm việc. Rượu nho vàng óng, cheese màu sữa nhạt, quả ô liu màu xanh, con sóng trắng, bãi cát hoàng hôn… Cuối cùng Biệt Đông cũng cháy nắng một chút, nhìn gương mặt mình trong gương vô cùng hài lòng.

Lãnh Phong đen hơn, đường nét cơ thể săn chắc hơn. Biệt Đông quan sát mọi người trên bờ biển, cảm thấy dáng người của bạn trai mình vẫn đẹp nhất. Họ xuống biển đi lặn, đây là lần đầu tiên với Biệt Đông.

Cậu bơi giỏi, lượng hô hấp cũng tốt, có thể lặn dưới nước rất lâu. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá đủ sắc màu như vậy, Biệt Đông phấn khích khua tay múa chân. Lãnh Phong có thể nhìn thấy hai mắt Biệt Đông mở to qua lớp kính bảo hộ.

Buổi tối ăn tối trên du thuyền, trôi lơ lửng xa xa trong bến cảnh, nhìn thị trấn Positano trên dãy núi tỏa ra ánh sáng dịu dàng lãng mạn.

Họ đi về phía nam cho tới tận Sicily, rồi quay trở lại phía bắc. Khi quay lại La Mã, tình cờ gặp một triển lãm Caravaggio đắm chìm, Lãnh Phong nói: “Mặc dù không phải triển lãm điêu khắc, nhưng muốn xem ánh sáng và bóng tối đẹp nhất, vẫn phải xem Caravaggio1.”

[1]Michelangelo Merisi da Caravaggio, là một nghệ sĩ người Ý hoạt động tại Roma, Napoli, Malta và Sicilia từ trong khoảng từ năm 1593 đến 1610. Ông là đại diện lớn đầu tiên của trường phái hội họa Baroque, nổi tiếng vì những bức vẽ đầy cảm xúc và sử dụng cách phối sáng gây cảm xúc mạnh mẽ.

Vẫn như trước đó, Lãnh Phong gần như không nói gì trong quá trình xem triển lãm. Biệt Đông dùng cảm nhận của bản thân để hiểu những bức tranh đó. Cậu nhìn thấy rất nhiều nhân vật và cuộc sống ở tầng dưới chót. Rõ ràng ở trong một cảnh tượng tục tĩu, nhưng những người kia lại tỏa ra một loại ánh sáng gần như thánh khiết, không giống như những tác phẩm thông thường miêu tả cuộc sống của tầng lớp thấp hơn.

Sau khi xem hết triển lãm cậu mới nói cảm nhận của mình cho Lãnh Phong. Lãnh Phong nói: “Đây chính là điểm đặc biệt của Caravaggio, nét vẽ của ông rất tuyệt vời. Chắc hẳn trong lòng ông rất thờ ơ với khái niệm ‘giai cấp’. Dù cuộc sống phơi bày với diện mạo nào, ông đều đối xử như nhau. Trong mắt ông, quý bà và người phụ nữ nông thôn giống nhau, cho nên cuộc sống của tầng lớp thấp hơn mà ông vẽ ra cũng mang một vẻ đẹp.”

Biệt Đông như có điều suy nghĩ, cậu nghĩ đến “tác phẩm” của mình, cũng nghĩ đến tác phẩm của Lãnh Phong. Nói cho cùng, sáng tạo nghệ thuật đều liên quan bản thân “con người”. Nghệ thuật chính là những gì ở trong trái tim người đó.

Những ngày này cậu cũng đang nghĩ, nếu thật sự có thể đến châu Âu đi học, cậu sẽ học gì?

Có lẽ mọi người nghĩ rằng cậu nên học điêu khắc như một lẽ đương nhiên, củng cố danh phận “nghệ sĩ hoang dã” của cậu lên một tầng cao mới. Nhưng Biệt Đông lại mơ hồ lưỡng lự.

Cậu vẫn chưa nghĩ kỹ. Nghệ thuật là ích kỷ, thậm chí là tự luyến, nhưng nghệ thuật cũng là mênh mông. Có thể tập trung mọi ánh nhìn lên người mình, cũng có thể nghiền nát bản thân. Giống như Michelangelo, trao đi cả linh hồn.

Biệt Đông cảm thấy mình không thể làm như người trước, nhưng là người sau, cậu vẫn chưa nghĩ ra con đường thực hiện.

Mục đích không phải là làm ra từng tác phẩm, nghệ thuật cuối cùng đều là bày tỏ. Còn cậu muốn bày tỏ điều gì, thực hiện điều gì thông qua nghệ thuật.

Biệt Đông tạm thời vẫn chưa nghĩ rõ ràng những chuyện này, nên cũng không nói ra để thảo luận với Lãnh Phong.

Kỳ nghỉ hai mươi ngày nhanh chóng kết thúc, họ trở về Venice để tham dự một hội thảo trao đổi học thuật. Trong ba ngày, Biệt Đông nhìn Lãnh Phong dùng thân phận nghệ sĩ lưu trú Berlin ngồi trên ghế giao lưu với các nghệ sĩ khác. Còn cậu ở dưới sân khấu, lắng nghe toàn bộ buổi giao lưu thông qua tai nghe được trang bị phiên dịch đồng thời.

Nhiều quan điểm nghệ thuật khác nhau va chạm ở đây, giao lưu và thảo luận đều cởi mở. Biệt Đông nghe như châu ngọc va chạm nhau, có một số quan điểm cũng làm cậu suy nghĩ, mình nhìn nhận chuyện này như thế nào.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lãnh Phong vốn còn muốn dẫn cậu đến những nước láng giềng xung quanh như Pháp, Bỉ, Đức. Đúng lúc xem phong cảnh, văn hóa địa phương và các trường nghệ thuật trong suốt chuyến đi, khảo sát trước xem thích nơi nào nhất, sau này sẽ đi học ở đó.

Nhưng Biệt Đông nói: “Không cần đi hết trong một lần, giữ lại cho sau này nhé?”

Lãnh Phong nghe theo cậu. Biệt Đông cảm thấy chuyến đi lần này đã thu hoạch tràn đầy, cậu có quá nhiều thứ phải quay về chậm rãi tiêu hóa. Thế giới này có quá nhiều điều tốt đẹp, cậu không muốn là một người nuốt trọn.

Cậu muốn tận hưởng những gì mình đã có được và nắm trong tay.

Lãnh Phong cảm thấy như vậy cũng tốt. Hắn vẫn nhớ chiếc nhẫn để ở chỗ Giang Nguyên, không thể chờ được nữa, muốn nhìn thấy Biệt Đông đeo nó trên tay.

Bình Luận (0)
Comment