Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 97

Chương 97: Những gì người khác có, em cũng phải có.

Sàn nhà kêu cót két đến hơn nửa đêm mới yên tĩnh. Hai người tắm sơ qua rồi quay về giường. Bình thường Lãnh Phong sẽ không ngủ ngay sau khoảnh khắc như vậy, mà sẽ xem tình hình của Biệt Đông. Nếu Biệt Đông mệt mỏi ngủ luôn, hắn sẽ ôm cậu ngủ. Nếu Biệt Đông vẫn chưa mệt sẽ ôm cậu nói chuyện một lát.

Lời nói lúc này luôn rất dịu dàng, d*c v*ng đã rút lui, chỉ còn lại sự dịu dàng và lưu luyến sâu đậm.

Hai người ra ngoài đã nhiều ngày, Lãnh Phong hỏi Biệt Đông: “Mấy ngày nay em có vui không?” Lãnh Phong muốn dành những gì tốt nhất mà mình có cho Biệt Đông, nhưng hắn cũng phải chắc chắn đây là những gì Biệt Đông thích.

Hắn dẫn Biệt Đông đi dạo khắp nơi, chiêm ngưỡng các tác phẩm nghệ thuật, không hy vọng mình chỉ là một nhân vật dẫn dắt. Hắn không muốn làm nhân vật nuôi dưỡng “Thế giới quan của người yêu đều do tôi tạo ra”, mà hy vọng hai người đứng cạnh nhau, cùng ngắm phong cảnh.

“Thích.” Biệt Đông gật đầu rất chắc chắn. Đây là khoảng thời gian cậu thả lỏng và thong dong nhất trong hai mươi năm cuộc đời, sao có thể không thích.

“Vậy trong tất cả những thứ chúng ta đã thấy, đã ăn, đã chơi trong mấy ngày qua, em thích cái gì nhất.” Hai người nằm đối mặt nhau, Lãnh Phong hỏi.

Biệt Đông hơi xoay người, ngửa đầu suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục nhìn Lãnh Phong: “Thích thanh niên ở đây nhất.”

“Tại sao?” Lãnh Phong hơi tò mò.

“Họ rất tự do, những sinh viên trong học viện mỹ thuật, biểu diễn trên quảng trường, biểu diễn nghệ thuật, uống rượu, nói chuyện, say thì nằm xuống đất… Em rất ghen tị với họ.” Biệt Đông nói.

Lãnh Phong hơi im lặng sau khi nghe đáp án bất ngờ này. Toàn bộ tuổi trẻ của Biệt Đông bị giam cầm, mặc dù bây giờ đã thoát khỏi tình huống đó. Cậu thích nhìn những người trẻ tự do, thật ra là một cách để cảm nhận một phần đã mất của bản thân.

Lãnh Phong đột nhiên hỏi cậu: “Đông Đông, em có muốn học tiếp không?”

“Da?” Biệt Đông hơi ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Cũng không phải, cậu từng nghĩ đến nó trong những năm ở trong tù. Nếu không phải do biến cố đó, có lẽ cậu có thể thuận lợi học hết cấp ba. Nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ rằng có thể học đại học. Mẹ không có năng lực kinh tế đó, tên cha dượng khốn nạn chắc chắn sẽ không nuôi cậu. Kế hoạch khi đó của cậu là đi làm sau khi tốt nghiệp cấp ba, tranh thủ đưa mẹ ra sớm nhất có thể. Còn chuyện học đại học sau này có thời gian sẽ cân nhắc.

Nhưng tất cả đột nhiên dừng lại.

Cuộc đời của cậu quá khác xa so với những thiếu nam thiếu nữ tự do nhìn thấy ở châu Âu lúc này.

Nhưng bây giờ Lãnh Phong hỏi cậu, sau khi kinh ngạc, Biệt Đông nhanh chóng cảm nhận được nỗi chua xót đã lâu.

Cậu muốn.

“Không phải vì trình độ hay gì đó,” Lãnh Phong nói: “Anh chỉ cảm thấy, nếu rất hứng thú, rất muốn theo học một chuyên ngành nào đó, những năm tháng đi học sẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời. Những gì người khác có, anh cũng muốn Đông Đông của anh có.” Lãnh Phong áp ngón tay ấm áp lên má Biệt Đông.

Biệt Đông hiểu, cậu vẫn chưa nói mình có muốn hay không, chỉ do dự một lát rồi hỏi: “Tình huống của em như vậy, có đại học nào nhận không?”

Lãnh Phong nói: “Không sao, chúng ta không học ở trong nước mà đến châu Âu. Ở đây có rất nhiều trường nghệ thuật, nhiều trường nghệ thuật tốt là trường tư thục, đáp ứng các yêu cầu của trường là có thể đi học.”

“Thật sao?” Biệt Đông không hiểu những cái này, cậu nói: “Vậy em cố gắng… Thử xem.”

Lãnh Phong cười, ôm cậu vào lòng: “Đông Đông của anh thông minh nhất, chắc chắn được.”

Đề tài này khiến Biệt Đông hơi mất ngủ. Hai người lại nói chuyện sẽ đi học ở đâu, Ý, Đức, Pháp, Anh, Bỉ… Lãnh Phong liệt kê một loạt các trường nghệ thuật. Biệt Đông ôm mặt cười, cảm thấy đêm nay như hai kẻ ngu ngốc đang mơ. Nhưng khi nhìn Lãnh Phong, cậu cảm thấy người này có thể biến tất cả giấc mơ thành sự thật.

“Có vẻ rất đắt, chắc chắn tốn rất nhiều tiền.” Biệt Đông lại mắc bệnh cũ. Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn tốn hơn chuyến du lịch đơn giản này rất nhiều. Cậu đột nhiên lại hơi tiếc của, phải tiêu nhiều tiền như thế chỉ để bù đắp cho những tiếc nuối trong quá khứ sao?

Lãnh Phong đã biết suy nghĩ này của cậu: “Bây giờ tác phẩm của chồng em rất giá trị, đừng nói của anh, tác phẩm của em ủy thác cho Giang Nguyên và anh Thiệu đi tìm nhà sưu tập cũng có thể nhận được giá tốt. Dù không có anh, em vẫn có thể tự đi học.”

Biệt Đông nghĩ lại, hình như cũng đúng.

“Đông Đông ơi, em đã không còn là em của quá khứ nữa.” Lãnh Phong nói.

Mặc dù nói đến chuyện đi học vào lúc này khiến tâm trạng sục sôi, nhưng vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, lựa chọn trường học, lựa chọn chuyên ngành. Còn phải đáp ứng các yêu cầu của trường về chuyên ngành và ngôn ngữ. Những thứ này đều cần thời gian, phải lên kế hoạch rõ ràng sau khi về nước.

Nhưng chuyện này hình như đã mang lại cho Biệt Đông một kỳ vọng tươi sáng, cho cậu theo đuổi một giấc mơ ngoài việc là một ông chủ khách sạn và nghệ sĩ hoang dã. Cậu vừa mới muốn trở thành một người “có kiến thức”, bây giờ đã có mục tiêu cụ thể.

Đêm nay hai người cùng nghĩ đến một chuyện, nhưng lại là hai mặt khác nhau. Biệt Đông nghĩ sau khi trở về mình phải cố gắng đi học thêm, đừng để đến lúc đó không đạt được các yêu cầu của trường, quá mất mặt.

Còn Lãnh Phong lại nghĩ, mình phải chăm chỉ kiếm tiền, phải trả học phí, còn phải mua đất, phải xây nhà. Đây đều là những khoản chi phí lớn, cũng là trách nhiệm mà hắn nên gánh vác. Sau khi về phải thảo luận với Thiệu Kỳ Hoa và Giang Nguyên về giá trị tác phẩm của hắn, các kênh sưu tập và phải nhận thêm một số đơn hàng thương mại.

Họ ở lại Florence mấy ngày, bắt đầu từ ngày thứ hai đã học theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người dân địa phương. Một ngày uể oải bắt đầu vào lúc ba, bốn giờ chiều và kết thúc vào ba, bốn giờ sáng.

Hầu hết các cửa hàng riêng cũng bắt đầu mở cửa vào giờ này buổi chiều. Những nơi muốn đi dạo, muốn ăn, muốn đi chơi đều bắt đầu vào chạng vạng tối. Hiếm khi mới đến một chuyến, Lãnh Phong có suy nghĩ riêng, hắn muốn xem có thể tìm được thứ gì đó đặc biệt ở đây không.

Hắn muốn tìm một món châu báu.

Thành phố này có vô số tiệm đồ cổ, mỗi món quần áo đẹp, mỗi chiếc va li, mỗi món trang sức bên trong đều có nguồn gốc của nó. Lãnh Phong cảm thấy hầu hết đồ trang sức đều không có giá trị gì đặc biệt, nhưng các món trang sức có câu chuyện đằng sau thì khác. Hắn muốn có một món quà như vậy để tặng Biệt Đông, xem như là kỷ niệm cho chuyến đi này.

Mấy ngày liên tiếp hai người đều đi ăn và đi dạo. Đi qua hết các cửa hàng lớn nhỏ trong thành phố, Lãnh Phong cũng không tìm được món đồ thích hợp với Biệt Đông. Dây chuyền hoặc vòng tay hầu hết là kiểu dáng dành cho nữ. Tuy ngoại hình Biệt Đông thanh tú, nhưng Lãnh Phong cảm thấy khí chất của cậu thích hợp với sự đơn giản nhưng mạnh mẽ.

Ngày cuối cùng ở thành phố, họ nhìn thấy một tấm áp phích dán trên tủ kính trong một tiệm đồ cổ, là một triển lãm trang sức.

Lãnh Phong nhìn kỹ, là triển lãm của một gia tộc cổ xưa. Hắn dịch thông tin trên tấm áp phích và thông tin hắn tìm được cho Biệt Đông, hai người lập tức quyết định đến xem.

Triển lãm ở bên ngoài thành phố, họ đi xe tới. Trên đường đi, Lãnh Phong tìm kiếm tên của gia tộc này, tra được gia tộc này từng hiển hách một thời vào trăm năm trước, sau đó dần dần duy tàn.

Triển lãm hiện tại trưng bày những món trang sức cuối cùng còn sót lại trong gia tộc do con cháu mang ra. Hắn đoán ngoài việc cho mọi người thưởng thức cũng có ý tìm kiếm người mua.

Ngoài nhà Medici1, Florence cũng có rất nhiều gia tộc cổ xưa, nhưng phần lớn đều đã biến mất. Gia tộc còn sống sót đến ngày nay chắc hẳn phải rất mạnh trong thời đại đó.

[1]Nhà Medici là một gia tộc ngân hàng và triều đại chính trị người Ý, lần đầu tiên củng cố quyền lực tại Cộng hòa Florence dưới thời Cosimo de’ Medici, trong suốt nửa đầu thế kỷ XV.

Không ngờ khi đến địa điểm triển lãm, Lãnh Phong lại hơi thất vọng. Mấy năm qua, có lẽ nhà này luôn xuống dốc, các báu vật từng được cất giấu đều đã bị bán gần hết, những báu vật bây giờ có thể mang ra triển lãm đều bình thường không có gì lạ.

Sảnh triển lãm không lớn, hai người dắt tay nhau chẳng mấy chốc đã đi dạo hết. Sau đó họ nhìn thấy một hàng giấy viết thư đã ngả vàng được bày trong một dãy tủ kính ở phía sau. Bên trên là chữ viết hoa rồng bay phượng múa. Lãnh Phong không hiểu tiếng Y lắm, may mà bên cạnh có bản dịch tiếng anh đơn giản. Đại ý là chủ nhân của bức thư được gọi là “Công tước Windsor xứ Florence”, cũng là một nhân vật cần tình yêu không cần đất nước. Rõ ràng có thể kế thừa tước hiệu và trở thành gia chủ, nhưng vì yêu một người đàn ông mà chủ động từ bỏ quyền lợi và tài sản. Ở thời đại đó, tình cảm này sẽ không được mọi người chúc phúc, ông đã từ bỏ tất cả nhưng vẫn không thể thực sự ở bên người đàn ông kia. Mấy năm sau, người yêu chết vì trầm cảm, ông cũng không có người yêu nào khác trong đời nữa.

Những tờ giấy viết thư là thư từ hai người viết cho nhau trong những năm tháng yêu nhau nhưng không thể ở gần nhau. Cuối tờ giấy là một chiếc nhẫn.

Trên tấm thiệp nhỏ viết đó là chiếc nhẫn họ tự quyết định hôn nhân, là chiếc nhẫn công tước tặng cho người yêu. Người yêu đã trả lại nó khi qua đời, sau đó công tước luôn đeo nó cho đến khi mình qua đời.

Đó là một chiếc nhẫn nam chính hiệu, được đính một viên ngọc lục bảo vuông lớn, bao quanh bởi những viên kim cương trắng, trải qua bao nhiêu năm vẫn giữ được vẻ sáng bóng.

Lãnh Phong bình tĩnh nhìn một lát, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Biệt Đông nghe Lãnh Phong dịch lại câu chuyện trăm năm trước, hơi thổn thức. Hai người đều im lặng một cách lạ thường, như có tâm sự riêng. Lãnh Phong không chú ý đến vẻ mặt của Biệt Đông, Biệt Đông cũng không để ý đến ánh mắt Lãnh Phong nhìn chiếc nhẫn.

Đêm nay, hai người trở về nhà từ quán rượu vào đêm muộn như thường lệ. Lúc Biệt Đông đi rửa mặt, Lãnh Phong lên sân thượng gọi điện cho Giang Nguyên, đưa cho anh ta một số điện thoại và người liên lạc, nói là bây giờ hắn không đi được, nhờ Giang Nguyên trả trước giúp một khoản tiền, tìm người liên lạc kia mua một chiếc nhẫn.

Trong triển lãm không niêm yết giá, nhưng tham khảo giá đấu giá của các món trang sức cổ thì chắc cũng hơn triệu.

Sáng sớm, Giang Nguyên mới thức dậy, nghe thấy yêu cầu to lớn này, chỉ gọi Lãnh Phong là yêu đương mất não, lại cố ý gọi là Biệt Đông là bé Đát Kỷ. Lãnh Phong căng thẳng nhìn nhà tắm, không có thời gian nói nhảm với anh ta, chỉ nói ngắn gọn bảo anh ta nhanh chóng đi làm việc.

Giang Nguyên tỏ vẻ là người từng trải, bình chân như vại ép Lãnh Phong nói thật: “Mày thành thật khai báo đi, mua nhẫn đắt tiền như vậy làm gì? Không nói sẽ không mua.”

Lãnh Phong liếc nhìn nhà tắm, tiếng nước bên trong vẫn chưa dừng. Hắn ngậm thuốc lá, nói ngắn gọn và chắc chắn: “Còn làm gì nữa, cầu hôn.”

Bình Luận (0)
Comment