Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 96

Chương 96: Hồn ma

Sau khi trưng bày triển lãm Venice kết thúc, Biennale chính thức khai mạc, họ sẽ rời khỏi đây. Hai mươi ngày sau còn phải tham gia một buổi trao đổi học thuật, Lãnh Phong đã có sắp xếp cho khoảng thời gian không dài không ngắn này.

Họ đã tranh thủ xem qua một lượt các tác phẩm và phòng triển lãm lớn nhỏ trong lúc trưng bày. Mặc dù Biệt Đông cho rằng những gì mình làm cũng liên quan một tí đến nghệ thuật đương đại, nhưng cậu vẫn chưa thích nghi với một số khái niệm và biểu hiện của nghệ thuật đương đại, tự giễu nói mình là đồ nhà quê xem không hiểu.

Lãnh Phong nói anh cũng không hiểu, nghệ thuật đương đại vẻ vang vì sự khó hiểu của nó.

Biệt Đông nhất thời không biết đây là khen hay là trào phúng.

Lãnh Phong nói chúng ta đi xem những gì dễ hiểu. Thế là hai người đi tàu đến Florence.

Những cái tên được ghi lại ở Florence – Dante, Boccaccio, Leonardo da Vinci, Machiavelli, Raphael, Galileo… Từng cái tên đều vang vọng chân trời. Trên tàu hỏa, Biệt Đông còn cố nhồi nhét kiến thức về lịch sử Florence. Các kiệt tác nghệ thuật của thành phố này như ngàn vì sao lấp lánh trong dải ngân hà. Biệt Đông có cảm giác cho đến cuối đời cậu cũng không thể thấu hiểu hết được.

Lãnh Phong cười nói không ai có thể hiểu hết được. Đặt một người vào dòng chảy của lịch sử, cho dù là ai cũng chỉ có thể lấy một gáo nước.

Lãnh Phong nói mình chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Michelangelo, cho đến tận ngày nay, vật liệu hắn thích nhất vẫn là đá cẩm thạch trắng. Các tác phẩm điêu khắc bằng đá của hắn, dù khái niệm mang tính tiên phong đến đâu vẫn mang hơi thở cổ điển khó phai mờ.

Biệt Đông lập tức nhớ đến bức tượng “Đông” để ở nhà tại Lê Tân, nó được điêu khắc hoàn toàn theo phong cách cổ điển.

Trên đường đi, Lãnh Phong kể cho Biệt Đông nghe về cuộc đời của bậc thầy này. Trong số các bậc thầy nghệ thuật Florence thời kỳ Phục Hưng, Michelangelo là người duy nhất gần với thần nhất. Ông dễ giận, hiếu chiến, quái gở đa nghi, bên cạnh không có bạn bè, bị mấy đời Giáo Hoàng “áp chế”. Giá trị bản thân không rẻ nhưng lại sống như một kẻ nghèo rớt mùng tơi. Tài hoa của ông gần như chói sáng, mang lòng tôn kính với tảng đá dưới lưỡi dao khắc, tự nguyện truyền linh hồn vào trong đó, đối thoại với thần.

Khi đến thành cổ, hai người nhìn thấy một bức tượng David ở giữa quảng trường. Biệt Đông hơi kích động, Lãnh Phong lại nói: “Bức tượng này là đồng xanh do người đời sau mô phỏng, tác phẩm chính nằm trong học viện mỹ thuật, anh đã hẹn rồi, buổi chiều có thể đến tham quan.”

“Ò…” Tuy là bản sao nhưng Biệt Đông vẫn xem say sưa. Bây giờ cậu có thể nhìn ra một vài điều. Dù chỉ là bản sao, nó vẫn khác một trời một vực so với bức tượng “David” vụng về của công viên hay các nhà bất động sản làm ra ở trong nước.

Trời nóng quá, trên quảng trường vắng vẻ không có người. Lãnh Phong dẫn Biệt Đông trốn trong một con hẻm nhỏ, tìm đại một nhà hàng ăn chút gì đó. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy Nhà thờ Duomo. Sau trưa yên tĩnh thế này, Biệt Đông đột nhiên nhớ lại bộ phim “Call Me by Your Name” xem cùng Lãnh Phong. Vào buổi chiều nóng nực như vậy, hai nhân vật chính cũng uống và đọc sách tại một quảng trường nhỏ vắng vẻ ở miền Bắc nước Ý, mỗi người đạp một chiếc xe qua lại giữa nhà và thành phố, tận hưởng mùa hè không có việc gì làm.

Đột nhiên có cảm giác như lạc vào bộ phim. Nhưng Biệt Đông nhìn bạn trai đã tháo kính râm ở đối diện, cảm thấy hắn đẹp trai hơn nam chính trong phim.

“Nhìn gì đấy, cười trộm à.” Lãnh Phong hỏi.

Biệt Đông nói đến bộ phim kia, Lãnh Phong duỗi tay vuốt cằm cậu, bắt chước nhân vật chính trong phim nói câu thoại kinh điển với vẻ lười biếng lại có phần kiêu ngạo mà không tự biết: “Later.”

Biệt Đông cười, nhớ đến phần cuối của bộ phim, đột nhiên hơi buồn không đúng lúc.

Lúc này càng thấy mình hạnh phúc thì càng thấy buồn không diễn tả được.

Buổi chiều hai người đến học viện mỹ thuật xem David thật sự. Lãnh Phong không nói gì cả. Tác phẩm nghệ thuật chắc chắn có rất nhiều bối cảnh sáng tác và câu chuyện liên quan đến nó. Nhưng khi thưởng thức, Lãnh Phong cảm thấy điều không cần thiết nhất là lải nhải bên cạnh như hướng dẫn du lịch. Kiến thức có thể tìm hiểu trước, nhưng đứng trước nghệ thuật, chỉ cần dùng cơ thể và trái tim để cảm nhận.

Biệt Đông cẩn thận quan sát cơ thể trơn nhẵn và những nếp gấp phức tạp, uyển chuyển. Nhìn thấy bức tượng, lại nhìn thấy tinh thần chiến đấu không sợ hãi mà nó truyền tải.

Thành phố này có kho tàng nghệ thuật vô tận. Họ đến phòng trưng bày Uffizi, nhìn thấy những bức tranh vĩ đại nhất thời Phục Hưng. Sau đó đến nhà thờ San Lorenzo, nơi có lăng mộ nổi tiếng nhất ở Florence của nhà Medici và loạt tác phẩm “Ngày, Đêm, Sáng, Tối” của Michelangelo.

Các tác phẩm nghệ thuật đều im lặng, nhưng tất cả những gì muốn bày tỏ đều nằm trong sự im lặng.

Biệt Đông cảm thấy mình “tôn kính” nghệ thuật hơn rất nhiều, như sự tôn kính đối với tự nhiên, sự tôn kính từ tận đáy lòng với phương thức sáng tác ”do con người tạo ra” này.

Lãnh Phong cũng nói, “Bậc thầy chính là người thầy giỏi nhất, xem một tác phẩm của các bậc thầy còn hữu ích hơn là học nhiều năm.”

Biệt Đông nhớ ra mình từng có suy nghĩ nhờ Lãnh Phong dạy mình cách điêu khắc, muốn có thể có được kỹ năng điêu luyện giống như hắn. Nhưng Lãnh Phong chưa bao giờ dạy, hắn luôn nói Biệt Đông hãy giữ năng khiếu thực sự là được.

Bây giờ hắn dẫn Biệt Đông đi xem tác phẩm ở khắp nơi cũng không giải thích. Biệt Đông dần dần có thể cảm nhận được một chút ý định của Lãnh Phong. Một nghìn người xem David sẽ có một nghìn cách hiểu. Tự mình nhìn ra được, cảm nhận được mới thực sự là của mình. Lãnh Phong chưa bao giờ muốn “truyền bá” điều gì, hắn thích một Biệt Đông “độc nhất vô nhị” kia.

Chạng vạng mùa hè đến muộn và kéo dài. Hai người đi lang thang, bất tri bất giác đã đi đến bờ sông. Hoàng hôn buông xuống, người dần đông hơn. Lãnh Phong chỉ cây cầu có mái che duy nhất trên sông, “Đó là nơi Dante gặp được người tình trong mộng của ông, sau này mọi người gọi đó là cầu Tình Nhân.”

Cái tên này khiến Biệt Đông phì cười, thực sự ở đâu cũng có cầu Tình Nhân, nhưng khi cậu nghe được nguồn gốc của cây cầu kia lại không cười nổi.

Dante chín tuổi lần đầu gặp Beatrice tám tuổi trên cầu, không hề biết điều gì đã thu hút mình, lại yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khi gặp lại đã là tám năm sau, vẫn ở trên cầu, Dante nhìn người mình yêu thầm say đắm nhưng lại bị phớt lờ. Sau đó người tình trong mơ lấy bá tước và qua đời ở tuổi hai tư, để lại cho nhà thơ nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

Sau khi nghe câu chuyện này, phản ứng đầu tiên của Biệt Đông là: “Chúng ta đừng đi lên cây cầu đó.”

“Tại sao?”

“Điềm xấu.”

Lãnh Phong cười, lại gật đầu: “Được.”

Sau đó họ qua sông từ một cây cầu khác, tránh xa đám đông nườm nượp, đi đến chỗ cao, đi đến một đỉnh núi có thể quan sát toàn bộ thành cổ.

Có rất nhiều người ở đây, khách du lịch, các cặp đôi, tốp năm tốp ba rải rác trên bậc thang. Biệt Đông và Lãnh Phong cũng tìm một chỗ ngồi xuống. Mây lửa ở đây không kéo dài như ở Lê Tân, nhưng cũng rất rực rỡ.

Có một ca sĩ hát rong đi tới phía sau đám đông, ôm guitar của mình bắt đầu hát. Giọng hát không hay lắm, hơi cứng ngắc, nhưng tăng thêm nhiều lãng mạn cho chạng vạng yên tĩnh vắng vẻ này.

Biệt Đông dựa vào người Lãnh Phong, cảm thấy thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp đáng để tốn thời gian, tốn sức lực, tốn tiền để ra ngoài ngắm nghía. Cho dù những thời gian này đều như nước chảy qua kẽ tay không để lại dấu vết, nhưng cậu đã trải nghiệm và cảm nhận, trong lòng sẽ khác.

Cậu bỗng có một chút tham vọng, nghĩ rằng vẫn phải làm một người có nhiều kiến thức. Trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu đã chứng kiến rất nhiều điều tồi tệ, nhưng bây giờ cậu muốn đi xem những điều tốt đẹp, ngắm vô vàn cảnh đẹp, nếm thử rượu ngon và đồ ăn ngon. Chứng kiến rất nhiều tình yêu trong lịch sử và truyền thuyết, ném mình vào vô số cảnh phồn hoa, đến khi bước ra vẫn có một trái tim trong sạch.

Trái tim chỉ dành cho một người.

Cậu muốn trở thành một người như vậy.

Ánh hoàng hôn le lói, họ đứng dậy đi xuống núi.

Ca sĩ vẫn đang cố hát rong kiếm tiền, Lãnh Phong và Biệt Đông tìm tiền lẻ trên người bỏ vào hộp đàn trên đất. Quay lại thành cổ, phát hiện thành phố về đêm lúc này mới tỏa ra sức sống thực sự thuộc về nó.

Trên quảng trường toàn là người, từng nhóm thanh niên ngồi trên nền đất ngoài trời uống rượu, chơi đủ loại nhạc cụ, handpan, vĩ cầm, đàn cello, thậm chí còn có đội piano. Các nhà hàng đều bày bàn ghế ngoài trời, sẽ kinh doanh đến bình minh.

Trong lòng Biệt Đông có cảm giác thoải mái không diễn tả được. Hình như chuyện tốt nhất khi đi ra ngoài đó là nhìn thấy rất nhiều “cuộc sống của người khác”, một loại tự do không dễ dàng đặt ra giới hạn cho bản thân, sống theo cách mình muốn.

Lãnh Phong nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trên người Biệt Đông. Thời gian ra ngoài không lâu, nhưng Biệt Đông có vẻ nhập gia tùy tục, ngày càng giống một nghệ sĩ trẻ lớn lên ở bản xứ, thoải mái và tùy ý.

Lãnh Phong yêu Biệt Đông một cách yêu túc, cuối cùng đã xóa bỏ được phần căng cứng trên người cậu. Mà bây giờ, những chuyến đi dài và những trải nghiệm mới mẻ đang nhanh chóng xóa tan trói buộc còn lại trên người Biệt Đông.

Buổi tối nghỉ tại khách sạn trên bờ sông Arno, nghe được tiếng nước chảy êm đềm bên ngoài cửa sổ phòng trên tầng ba. Hai người làm đi làm lại trong khách sạn hơn một trăm năm tuổi. Trong phòng toàn là đồ cổ, sàn nhà, tủ quần áo, giường cũng vậy.

Đến lúc đó Biệt Đông đột nhiên lo lắng: “Cái giường này sẽ không sập đúng không?”

“Lịch sử trâu bò” ch*ch sập giường vẫn rõ mồn một trước mắt, cậu thực sự không muốn tạo ra sự tích huy hoàng bồi thường tiền ở nơi đất khách quê người. Lãnh Phong không nói hai lời, dứt khoát ôm người lăn xuống nền nhà, lót thảm lông cừu dày trên sofa dưới người Biệt Đông.

Nhưng chỉ chốc lát sau, sàn gỗ cổ bắt đầu kêu cót két. Biệt Đông ngẩn người, giữ chặt Lãnh Phong. Hai người dừng một lát, tiếng cót két lập tức biến mất. Lãnh Phong lại khẽ cử động, sàn nhà bắt đầu kiếm chuyện. Hai người đưa mắt nhìn nhau không khỏi bật cười. Ôi, cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện này tại sao không thể thỏa mãn. Lãnh Phong không quan tâm nữa, tiếp tục đâm cậu, thở hổn hển nói: “Trong những ngôi nhà hơn một trăm năm tuổi ở châu Âu đều có ma, đã nhìn thấy mọi thứ, biết đâu âm thanh này do họ tạo ra để trợ hứng cho chúng ta.”

Thật không, Biệt Đông nghe hắn nói càn, sau đó giữ chặt Lãnh Phong, xoay người cưỡi trên người hắn, “Vậy thì tốt quá.”

Lãnh Phong bóp eo Biệt Đông, không kịp nói “Chậm thôi”, chỉ nghe thấy sàn nhà rung với tần suất nhanh hơn lúc nãy, tiếng cót két liên tục, suồng sã và hoang dã, giống như một bản giao hưởng trợ hứng.

Bình Luận (0)
Comment