Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 14

Chương 14: Mình anh ta có đầu óc

Khi Biệt Đông dẫn khách trở về, đúng lúc bỏ qua vở kịch cãi vã giữa anh em. Chỉ thấy Tư Phóng và Giang Nguyên đều ngơ ngác đứng trong bếp bên cạnh sân, bầu không khí kỳ lạ khó tả.

Ngay cả khách cũng cảm thấy có gì đó khác thường, vô thức co rúm lại. Biệt Đông vội vàng dẫn anh ta đến phòng sắp xếp.

Tối nay, Giang Nguyên ăn cơm cũng không thấy ngon miệng nên về phòng đóng cửa lại. Tư Phóng lại nấu hai món, Biệt Đông gọi khách ăn cơm cùng với họ. Khẩu vị của khách ngược lại rất tốt, ăn hai bát cơm to, nói rằng hóa ra ở đây còn lo cơm à, được đấy.

Bên kia, không biết Lãnh Phong quay về nơi ở với tâm trạng như thế nào. Công viên tối om vào ban đêm. Lãnh Phong đi vào xưởng lớn của phòng làm việc cũng không bật đèn, vừa đi vừa cởi áo khoác ra, tiện tay ném xuống đất. Sau đó cầm bao tay đấm bốc treo trên kệ, nhanh nhẹn đeo vào, rồi đấm mạnh vào bao cát trong bóng tối.

Nắm đấm phát ra tiếng “bịch bịch”, Lãnh Phong nhanh nhẹn nhảy quanh bao cát, giơ chân đá nghiêng vào bao cát, lực rất mạnh. Trong căn phòng trống tránh văng vẳng tiếng đấm đá đáng sợ.

Một lúc lâu sau, cho đến khi cảm thấy sức lực khó tả trong lòng được giải phóng hết sạch hắn mới dừng lại. Hắn dứt khoát cởi luôn áo ra. Ban đên Lê Tân rất lạnh, nơi này còn vắng vẻ, nhưng hình như hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh. Mồ hôi trên người như thác nước nhanh chóng ngưng tụ trong không khí lạnh, Lãnh Phong lau qua mặt và người, bật một chiếc đèn trần lên. Hắn kéo bảng vẽ bị đẩy vào góc ra, lớp vải phủ bên trên bị xốc lên một cách thô bạo, đôi mắt giống người lại giống thú kia một lần nữa hiện ra.

Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, vẻ mặt hơi rét lạnh. Vẻ kiêu căng và lạnh lùng thường thấy trên mặt hắn đều biến mất, chỉ còn lại sự nóng nảy dày đặc.

Lúc nãy đấm đá bao cát điên cuồng như vậy vẫn chưa đủ, Lãnh Phong lấy thuốc màu và bút vẽ, dứt khoát vẽ lên bảng vẽ. Còn tùy tiện hơn cả lần trước say rượu vẽ đôi mắt kia, cơn giận một lời khó nói rõ trút hết lên bút vẽ.

Dùng rất nhiều lực, cọ xát cọ vẽ một cách nóng nảy lên bảng vẽ. Nét bút trên bảng vẽ giống như của một người chưa bao giờ học vẽ, nhưng mỗi nét vẽ đều đang điên cuồng phóng ra, từng mảng màu lớn đổ ập xuống. Đến cuối cùng, Lãnh Phong cảm thấy trong lòng trống rỗng. Hắn lặng lẽ nhìn một hồi, lấy một cây cọ nhỏ nhất ra, chọn màu đỏ tươi, vẽ ra một hình dạng trong đôi mắt loang lổ nhiều màu kia.

Là một con dao.

Một con dao rất nhọn rất sắc bén.

Lãnh Phong vứt khay pha màu và cọ vẽ đi, nhìn từ xa một lúc. Sau đó xoay người mặc áo vào, lại đẩy bảng vẽ vào trong góc và phủ vải lên.

Cuối cùng hắn cũng đã bình tĩnh.

Biệt Đông nhạy cảm phát hiện dạo này lại không thấy bóng dáng Lãnh Phong, ngay sau đó cũng không thấy Cố Nhĩ Tàng. Trước kia, Biệt Đông thấy cô mở quầy hàng bán đủ loại trang sức đá quý gần quán cơm của Tư Phóng trên đường Tùy Viên, bây giờ quầy hàng đó đã vắng tanh mấy ngày. Biệt Đông nghĩ có lẽ cô đã rất hoảng sợ, nếu không thì dứt khoát đến chỗ khác mở quầy hàng, càng xa nơi xui xẻo này càng tốt.

Bàn ghế quán cơm của Tư Phóng phải thay mới toàn bộ, còn có sàn nhà và tường đều phải sửa chữa lại. Số lượng công trình không nhỏ, quán cơm đành phải tạm ngừng kinh doanh một thời gian. Biệt Đông tạm thời không cần làm phụ bếp, nhưng khi rảnh rỗi sẽ đến giúp đỡ công việc chân tay như kéo hàng, dỡ hàng. Tư Phóng không tìm công nhân, đích thân quét tường sửa sàn nhà, Biệt Đông cũng làm cùng gã. Cậu lên kế hoạch sẽ không có ý định lấy tiền công trước khi quán cơm khai trương lại.

Biệt Đông không ngốc, cậu biết Lãnh Phong và Giang Nguyên tránh gặp nhau chắc chắn có liên quan với mình. Trong khoảng thời gian cậu đi đón người tối hôm đó, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người. Mặc dù cậu không thể nói là quan tâm Lãnh Phong, nhưng lại để ý chuyện này, nhất là khi cậu cho rằng có liên quan với mình.

Đã thử hỏi Giang Nguyên chuyện này, nhưng anh ta không nói. Biệt Đông cũng không thể đến hỏi Lãnh Phong. Sự chán ghét của người kia đối với cậu có thể cảm nhận được từ ngàn dặm xa xôi, Biệt Đông chỉ có thể đi hỏi Tư Phóng. Nhưng Tư Phóng nói mơ hồ, cũng không nói rõ, chỉ nói giữa hai người vốn có chút oán hận kéo dài, lời qua tiếng lại nên bùng nổ. Lại nói không sao, đã là người lớn rồi, còn quen biết từ nhỏ, sẽ không xảy ra rắc rối gì lớn, cứ để hai người tự nguôi giận, chỉ mấy ngày là ổn thôi.

Biệt Đông sơn tường cùng với Tư Phóng, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Lãnh Phong là người như thế nào?”

Nếu nghiêm túc tính toán, thời gian cậu quen biết Lãnh Phong và Tư Phóng cũng không chênh lệch nhiều, nhưng trong lòng Biệt Đông người này luôn chỉ có một ấn tượng mơ hồ. Ngoại trừ không ưa mình, Biệt Đông không thể nói thêm gì về người này. Không giống Tư Phóng, Biệt Đông biết Tư Phóng từng là dân anh chị, có ý tốt với mình, là người có thể chia sẻ thật lòng xem như anh cả. Cũng không giống Giang Nguyên, mặc dù sống mơ hồ, nhưng Biệt Đông biết Giang Nguyên cũng là người tốt bụng, nếu không anh ấy cũng không thu nhận mình chỉ qua một cuộc điện thoại và chút tình bạn từ sáu năm trước.

Nhưng về Lãnh Phong, Biệt Đông không biết thái độ cứng rắn, lạnh lùng kiêu căng của hắn từ đâu mà ra. Tuy thờ ơ với mình, nhưng Biệt Đông cảm thấy hắn đối với Giang Nguyên, Tư Phóng, thậm chí là Lam Tuyết Thanh cũng không mấy nhiệt tình.

Tư Phóng nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, cũng gác lại công việc trong tay, sau đó nghiêm túc nói: “Phong là một người giữ lời hứa, nói được làm được, điểm này rất khác Giang Nguyên.”

Biệt Đông nhớ ra Lam Tuyết Thanh cũng từng nói câu tương tự, chẳng biết tại sao, Biệt Đông cảm thấy hai câu đánh giá của họ rất cao.

Biệt Đông lại hỏi: “Vậy anh ta làm gì?”

Cậu muốn hỏi Lãnh Phong kiếm tiền bằng cách nào? Thỉnh thoảng Biệt Đông cũng nghĩ tới vấn đề này. Những người làm điêu khắc ở quê cậu đều làm như một sở thích khi rảnh rỗi, không ai kiếm sống bằng nghề này. Lãnh Phong sống dựa vào nghề này hẳn là rất nghèo, nhưng thoạt nhìn rõ ràng không phải vậy.

Biệt Đông nghĩ Lãnh Phong không ưa mình, mình cũng có điểm chướng mắt Lãnh Phong. Ví dụ như không làm việc, không kiếm tiềm, chỉ toàn ăn không ngồi rồi.

Lúc này Tư Phóng lại cười, sau đó xua tay nói: “Phong không giống chúng ta, cậu ấy không cần vất vả liều mạng kiếm tiền như vậy. Thật ra lúc mới quen anh cũng hỏi cậu ấy câu này, cậu ấy nói mình là người ăn không ngồi rồi, Giang Nguyên mới nói đừng nghe cậu ấy nói nhảm. Cậu ấy là nhà nghệ thuật đã nổi tiếng, rất nhiều bảo tàng nghệ thuật tranh nhau tổ chức triển lãm cho cậu ấy, còn có những nhà sưu tập chuyên mua tác phẩm của cậu ấy. Nhưng bây giờ cậu ấy không muốn làm nữa.”

“Tại sao” Biệt Đông hỏi.

“Khụ, Phong đã nói những thứ cậu ấy làm đều là rác.” Tư Phóng cảm khái: “Theo anh thấy, một cái rác có thể bán được mấy trăm nghìn thì không thể coi là rác được.”

Biệt Đông giật mình, rốt cuộc Lãnh Phong đã làm thứ gì có giá trị đến vậy?

Nếu có giá trị như vậy, tại sao lại không tiếp tục làm nữa?

Thấy Biệt Đông sốc, Tư Phóng cười nói: “Mày cũng không hiểu được đúng không? Anh cũng không hiểu mấy cái này. Nhưng Giang Nguyên nói rằng Phong bị một nhà phê mình mà cậu ấy coi trọng nhất công khai nói các tác phẩm của cậu ấy đều là hạng bét, hoàn toàn không được xem là nghệ thuật, lại thêm mối quan hệ của cậu ấy và người nhà trở nên căng thẳng. Tóm lại, nguyên nhân hậu quả gộp lại, cậu ấy đã rời khỏi cái giới ban đầu.”

Biệt Đông kinh ngạc, Tư Phóng vẫn đang nói: “Gia đình Phong cũng làm nghệ thuật, hình như bố cậu ấy cũng là viện trưởng của một học viện mỹ thuật, nghe nói quan hệ hai cha con cực kỳ tệ, Phong đến đây hai năm cũng chưa từng quay về, nói là đã cắt đứt với người nhà từ lâu rồi.”

Tư Phóng cũng chỉ biết từng này, nhưng cuối cùng gã nói: “Con người Phong trông vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng nếu mày thực sự gặp chuyện, cậu ấy nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mặc dù khi người này giúp mày cũng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, sau đó còn dạy dỗ mày, nhưng mày phải thừa nhận rằng hầu hết những gì cậu ấy nói đều có lý. Cậu ấy là người thông minh, có đầu óc.”

Đầu óc, Biệt Đông cười khẩy một tiếng trong lòng, mình anh ta có đầu óc.

“Nhưng có lần Giang Nguyên nói vì cậu ấy quá thông minh, biết rõ cái gì đúng, cái gì tốt, dẫn đến sự thiếu hụt lớn về mặt cảm tính, đây là điểm trí mạng đối với một nhà nghệ thuật.”

Biệt Đông nghe đến mức như lọt vào sương mù, cảm thấy hình như đã hiểu, lại như không hiểu.

Nghe có vẻ là một người rất phức tạp, Biệt Đông nghĩ, nhưng hình như sống không vui vẻ lắm.

Việc kinh doanh của khách sạn thực sự có chút khởi sắc, Biệt Đông rất chú ý. Cậu thay hết ảnh trên nền tảng đặt phòng, còn vắt óc viết miêu tả tỉ mỉ, câu chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại rất khác biệt trong một đống bài quảng cáo khách sạn lời lẽ hoa mỹ, ngược lại thu hút một vài sự chú ý.

Lam Tuyết Thanh còn đưa ra ý tưởng cho cậu, nhờ mấy người quen viết bài khen ngợi trên trang web đánh giá. Biệt Đông đọc những bình luận biết rõ do người quen biết, vẫn không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy chuyện này cũng khá thú vị.

Chẳng mấy chốc cũng có khách thực sự từng ở lại đã rời đi viết bài đánh giá thật. Có người còn đề cập ở đây có một anh tình nguyện viên vô cùng đẹp trai, vô cùng đáng tin, nhưng kiệm lời quá, không thường nói chuyện với người khác. Ảnh chụp lén Biệt Đông được đăng lên trong phần bình luận, lại đưa tới một đám fan nhan sắc, sự chú ý Biệt Đông còn cao hơn cả khách sạn.

Biệt Đông cũng lướt thấy nhận xét kia, mấy trăm lượt thích, hơn mười trả lời. Cậu cảm thấy hơi bỏng tay, xóa không được mà giữ lại cũng không được. Giang Nguyên cũng nhìn thấy, cũng nhấn thích. Biệt Đông ở hậu trường nhìn thấy nên giữ nhận xét kia lại.

Nửa tháng trôi qua, quán cơm của Tư Phóng mới khai trương lại. Luật sư thông báo với Giang Nguyên rằng vụ án có thể kết thúc rồi. Vì vậy Giang Nguyên lái xe chở Biệt Đông và Tư Phóng, Lãnh Phong tự lái xe, mấy người lại gặp nhau ở cục cảnh sát.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Phong gặp mọi người sau buổi tối đối chọi gay gắt kia.

Cuối cùng, kết quả của vụ án tốt hơn họ mong đợi. Giấy phép thợ săn của Biệt Đông được kiểm chứng là thật, nhưng cậu sử dụng súng nằm ngoài khu vực. Nói là sử dụng cũng hơi miễn cưỡng, dù sao vẫn chưa nổ súng, chỉ mang ra dọa. Cuối cùng bảo Biệt Đông viết bản kiểm điểm, tịch thu súng săn và phạt tiền, người nộp tiền là Tư Phóng.

Biệt Đông hạ giọng nói trừ vào tiền lương sau này của cậu, Tư Phóng vỗ đầu cậu nói: “Mày cũng giúp anh, xí xóa.”

May là không kiểm tra nguồn gốc cây súng, ngầm thừa nhận cây súng đó là của Biệt Đông, nếu không thực sự không thể nói rõ.

Chuyện đánh nhau tập thể hoàn toàn không có ai quản lý, có rất nhiều vụ việc như vậy xảy ra ở vùng núi xa xôi, dân phong hung hãn. Chỉ cảnh cáo mấy người bằng lời nói, chuyện này xem như được giải quyết. Trong quá trình này luật sư bỏ ra nhiều công lao, Giang Nguyên trả một khoản phí luật sư không nhỏ.

Lãnh Phong chỉ nói vài câu với Tư Phóng ở cục công an. Giang Nguyên rõ ràng cố ý không nhìn hắn, hắn lại nhìn Giang Nguyên mấy lần, ánh mắt rất phức tạp.

Sau khi làm xong các thủ tục, mọi người đi ra. Tư Phóng đề nghị ra ngoài ăn bữa cơm tụ tập, xem như kiếp nạn lớn đi qua chúc mừng quãng đời còn lại. Giang Nguyên và Lãnh Phong không thể không nể mặt anh Tư, thế là mấy người tìm một quán cơm nhỏ trong huyện, đặt phòng, ăn một bữa ra trò.

Vì phải lái xe nên mấy người đều không uống rượu, nhưng Tư Phóng đã nói hết những gì cần nói một cách có điểm dừng, muốn khuyên Giang Nguyên và Tư Phóng đừng giận nhau nữa. Mọi người đều có cùng hoàn cảnh, cần gì phải tranh chấp nội bộ.

Giang Nguyên ngượng ngùng nâng chén trà, lấy trà thay rượu cụng chén với Lãnh Phong, uống một hơi cạn sạch, hai người xem như ngầm hiểu ý giảng hòa.

Biệt Đông – nhân vật chính gây ra cuộc tranh cãi lại như người ngoài cuộc. Lãnh Phong hờ hững liếc qua khóe mắt, chỉ thấy Biệt Đông cúi đầu trước một bàn thức ăn, vô cùng tập trung.

Hắn hừ một tiếng trong lòng, không biết chịu trách nhiệm nhưng lại chịu ăn.

Bưởi: ê anh Phong, em nó chỉ ăn mà cũng ý kiến ý cò là sao nữa trời, một vừa hai phải thôi.

Bình Luận (0)
Comment