Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 13

Chương 13: Cái tên vô tình vô dục

“Tôi có thể dùng súng, ở quê tôi cũng có súng săn của mình, do cha và ông nội để lại.”

Dứt lời, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ hơn. Giang Nguyên là người hoàn hồn trước, vỗ đùi nói: “Đúng thế! Em nhớ ra rồi, lúc mới quen Tiểu Đông, cậu ấy đi săn với cha ở trong núi.”

Biệt Đông gật đầu: “Ừ, nhà em mấy đời đều là thợ săn, mãi đến sau này cha em qua đời, mẹ em dẫn em vào thành phố.”

“Giấy phép sử dụng súng của mày đâu? Lấy ra xem thử.” Lông mày Tư Phóng hơi giãn ra, nói với Biệt Đông.

Biệt Đông chỉ chỉ bên ngoài: “Ở khách sạn, em đi lấy.” Nói xong cậu chạy ra ngoài như một cơn gió nhỏ.

Mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Tư Phóng “Đệch” một tiếng, như thể sức lực luôn căng thẳng được gỡ ra, “Nếu nó có giấy phép thật, chuyện này vẫn chưa đến đường cùng.”

Lúc nghe Biệt Đông nói có giấy phép sử dụng súng, Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng có tâm trạng này, may mắn sống sót sau tai nạn, chỉ mong có thể lập tức thở mạnh. Mặc dù sự việc vẫn chưa kết thúc, nhưng ít nhất có lẽ không cần ngồi tù.

Biệt Đông lấy giấy phép sử dụng súng của cậu, đúng là giấy phép thợ săn. Đó là một quyển sổ nhỏ rất cũ, bên trên viết một cái tên rất nhiều chữ, hai chữ cuối cùng là Biệt Đông. Biệt Đông giải thích đó là tên khai sinh của cậu, nhưng trên căn cước công dân của cậu chỉ có hai chữ Biệt Đông. Lại nói những người trong bộ lạc của cậu đều có quyển sổ nhỏ này, nhưng sau này chính sách thay đổi, bây giờ những bộ lạc nhỏ hơn cũng không có nữa. Cậu có thể được xem là nhóm cuối cùng có giấy phép.

Giang Nguyên lật qua lật lại xem và nói: “Vậy là được vậy là được, lỡ như cảnh sát đến, em cứ đưa cái này cho họ xem, nói em cầm súng là hợp pháp. Chiều nay bị đối phương khiêu khích gây chuyện, em lấy súng ra để tự vệ.”

Biệt Đông gật đầu.

Lãnh Phong lại nói: “Giấy phép này của cậu dùng như thế nào? Có quy định phạm vi và thời gian sử dụng không?” Lãnh Phong cũng không hiểu những cái này, nhưng hắn phân tích bằng trực giác. Không có khả năng cấp giấy phép thợ săn riêng cho một bộ tộc đặc biệt, sử dụng trên cả nước mà không có ranh giới, thế thì loạn hết.

Biệt Đông lắc đầu, nói thẳng: “Tôi không rõ, nhưng ở quê tôi, trước kia có thể dùng súng đi săn bất cứ lúc nào, sau này chỉ được dùng trong mùa đặc biệt, cho nên cha tôi lại đi làm thợ mộc, sau đó nữa thời gian có thể săn thú ngày càng ít.”

Lãnh Phong nhíu mày, nói ra lo lắng của mình: “Cho dù Biệt Đông nhận khẩu súng này, còn có giấy phép, chuyện này cũng sẽ không thể bỏ qua như vậy, vẫn không hợp pháp.”

Nhưng cụ thể sẽ có kết quả như thế nào, họ cũng không biết.

Quả nhiên, đầu giờ chiều đã có cảnh sát đến cửa, vừa nhìn lại là người quen, là mấy anh cảnh sát đã gặp ở cục công an huyện Khánh An trước đó. Cảnh sát vừa bước vào, nhìn thấy Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng sững sờ: “Sao lại là các anh?”

Giang Nguyên vội tiến lên giao tiếp: “Đồng chí cảnh sát, lần này thực sự… Chúng tôi cũng là người bị hại, anh xem căn phòng đã biến thành cái gì, đám người kia đúng là ăn cướp.”

Sàn nhà bừa bộn vẫn chưa kịp dọn dẹp, ngược lại đúng lúc giữ lại hiện trường đập phá cướp bóc. Giang Nguyên ra sức giả vờ đáng thương một hồi, hình như có chút hiệu quả. Dù sao anh ta cũng là người từng nhận cờ thưởng ở cục công an, giải cứu trẻ em bị bắt cóc, từng lập công.

Thái độ của cảnh sát đối với họ cũng xem như tốt. Người dân địa phương hung hãn, chuyện đánh nhau như vậy không được xem là vụ án lớn. Cho dù liên quan đến dùng súng, nhưng vì xung quanh địa phương là rừng sâu núi thẳm, có khá nhiều thợ săn truyền thống có giấy phép sử dụng súng hợp pháp, chỉ cần không nổ súng với con người sẽ không tính là phạm pháp. Cho nên cảnh sát ôn hòa ngồi xuống sofa: “Hai bên có tranh chấp, đánh nhau thì đánh nhau, sao còn lấy súng săn ra? Các anh ai là thợ săn? Súng từ đâu ra? Có hợp pháp không?”

Giang Nguyên nhanh chóng nháy mắt với Biệt Đông, Biệt Đông đứng ra nói: “Là của tôi, tôi là thợ săn, được cầm súng.”

“Ơ, cậu à.” Tất nhiên anh cảnh sát vẫn nhớ Biệt Đông, lúc này nhìn cậu từ trên xuống dưới với ánh mắt cảnh giác và soi mói, nói theo hướng nghiêm trọng: “Là thợ săn thật à? Nếu giả mạo chuyện này không nhỏ đâu, cậu biết không?”

Thật ra Biệt Đông không biết. Ở quê cậu, nhất là làng của cha, nhà nào cũng có súng săn, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, làm cho cậu tưởng Lê Tân cũng vậy. Sau khi nhìn thấy súng săn trong phòng kho của Tư Phóng, cậu đã mang ra mà không hề suy nghĩ. Nhưng lúc này cậu cúi đầu nhận lỗi: “Bây giờ biết rồi, là tôi quá l* m*ng.”

“Giấy phép đâu? Cho tôi xem thử.” Cảnh sát nói.

Biệt Đông đưa giấy phép bằng hai tay, hai cảnh sát chưa từng thấy giấy phép thợ săn như vậy, lật qua lật lại, một người trong đó nói: “Trông cũng không giống giả.”

Người còn lại ho một tiếng: “Chúng tôi không thể phán đoán cái này, phải mang về cho phòng vật chứng để kiểm tra, nếu là thật sẽ trả lại cho cậu sau.”

Biệt Đông im lặng gật đầu.

Lúc này Lãnh Phong hỏi: “Nếu sau khi kiểm tra và xác nhận giấy phép là thật, cậu ấy có thể cầm súng, chuyện này sẽ có kết quả như thế nào?”

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Cho dù cậu ta có thể cầm súng, nhưng cũng không thể vượt khỏi phạm vi cầm súng, nghĩa là ở miền Bắc của cậu ta thì được, nhưng không có nghĩa là ở chỗ chúng ta cũng được. Chúng tôi có giấy phép sử dụng súng riêng ở đây, hơn nữa cho dù có giấy phép sao có thể chĩa súng vào người khác, hiểu chưa?”

Nỗi lo của Lãnh Phong quả nhiên không phải vô lý, Biệt Đông thành khẩn đáp: “Rất xin lỗi, tôi thực sự không biết chuyện này, chiều nay bị ép đến mức nóng nảy, đám người kia có gần hai mươi người, còn có dao, tôi mang cây súng này ra chỉ để dọa họ, để họ nhanh rời đi, trong súng không có đạn.”

Lãnh Phong nhìn cậu một cái, Biệt Đông đẩy băng đạn súng săn ra, bên trong quả nhiên trống không. Buổi trưa cậu nhanh nhẹn nạp đạn hoàn toàn là phô trương thanh thế, Hàn Tam Nhi không nghe ra âm thanh có gì khác thường.

Sắc mặt cảnh sát dịu lại, nói rằng tình huống này chắc có thể xét tình hình để xử lý, lại nói: “Chủ yếu là tiền án của cậu quá rắc rối, biết không?”

Biệt Đông lại gật đầu.

Sau khi thẩm vấn một hồi ở “hiện trường phạm tội”, mọi người lại theo cảnh sát đến cục công an để làm biên bản chi tiết. Vì còn liên quan đến ẩu đả nên Giang Nguyên tìm một luật sư. Tư Phóng nộp tiền đặt cọc để được tại ngoại, như vậy bốn người không cần ở lại trại tạm giam trong lúc điều tra. Sau khi ra ngoài, Giang Nguyên giậm chân, liếc nhìn cục công an, lại nói một câu xúc động: “Lần trước đã nói chỗ này xui xẻo, hay là về làm cái lễ để xung hỉ.”

Mọi người đều hơi ủ rũ, cơ thể mệt rã rời tinh thần cũng mệt. Chỗ Tư Phóng đã không thể ở được nữa, Giang Nguyên bảo gã chuyển đến khách sạn ở tạm, chờ quán cơm sửa xong lại chuyển về.

Đã rất muộn rồi, mấy người nấu cơm ăn ở khách sạn. Biệt Đông vẫn nhớ vị khách sẽ đến, trên nền tảng để lại số điện thoại của Giang Nguyên. Lúc này có cuộc gọi đến nói rằng đã đến, taxi lái nhầm đến cửa Tây, cách khách sạn quá xa, hỏi người của khách sạn có thể tới đón không. Vì vậy Biệt Đông lái xe mô-tô của Giang Nguyên ra ngoài đón người.

Cậu vừa rời đi, Lãnh Phong dường như không thể chờ thêm một phút nào nữa, dựa vào bàn xử lý trong bếp nói với Giang Nguyên: “Sau khi chuyện này kết thúc, nhất định phải tiễn người này đi, không thể giữ lại thêm một ngày.”

Giang Nguyên cảm thấy mình chẳng còn sức để nói những lời khí phách như “Chuyện của tao tao đảm bảo” nữa, tai họa suýt nữa không thể thu dọn đang ở ngay trước mắt, mọi người suýt nữa phải ngồi tù. Nhưng anh ta lại cảm thấy mình thực sự không thể làm ra hành vi đuổi người, anh ta cũng nghĩ không thông. Biệt Đông sáu năm trước xinh đẹp hiền lành như chú hươu con, tại sao lại trở thành một con thú hoang không thể thuần hóa.

Giang Nguyên mím môi không nói gì, Lãnh Phong vẫn nhìn anh ta chằm chằm. Tư Phóng đang hầm canh, nghe vậy thở dài một tiếng. Tâm trạng của gã rất phức tạp, sau chuyện hôm nay, thật ra trong lòng ra cũng có suy nghĩ này. Biệt Đông tốt nhất nên rời khỏi đây. Nhưng gã lại rất mâu thuẫn. Lúc không có chuyện, Biệt Đông là một trợ thủ cực kỳ đáng tin, đáng tin đến mức gã cảm thấy sẽ không tìm được một người khác hài lòng như vậy. Việc gì cũng làm được, việc gì cũng làm tốt, ít nói. Cho dù có một ngày bản thân Tư Phóng không kinh doanh quán cơm nữa, một mình Biệt Đông cũng có thể tiếp tục duy trì.

Hơn nữa hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Biệt Đông là vì muốn giúp mình, cược cả tính mạng giúp mình. Trong lòng Tư Phóng cực kỳ xoắn xuýt. Gã cũng từng lăn lộn xã hội, biết rằng đạo đức và sự chân thành này hiếm có thế nào.

Cũng nguy hiểm thế nào.

Tư Phóng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình cũng không thể nói ra lời bảo Biệt Đông rời đi.

Giang Nguyên cứng đầu không lên tiếng, Lãnh Phong cười khẩy: “Còn lưu luyến? Con dao trên đầu chữ sắc hôm nay suýt nữa đâm chết mọi người, mày không muốn tiễn đi cũng được, cứ giữ lại, sau này những chuyện gì liên quan đến cậu ta đừng kéo tao vào. Lúc mày có yêu cầu gì không xử lý được cần giúp đỡ cũng đừng tìm tao nữa. Mất việc vì một Trịnh Ngạc thì chớ, bây giờ lại vì một người không rõ lai lịch như thế, mẹ mày muốn hy sinh cả nửa đời sau à? Giang Nguyên đầu mày bị lừa đá rồi đúng không?”

Nghe thấy tên Trịnh Ngạc, gai trên người Giang Nguyên lập tức dựng đứng lên, trừng mắt nhìn Lãnh Phong quát: “Trịnh Ngạc làm sao? Nếu năm đó tao kiên trì thêm chút nữa sẽ ở bên cậu ấy, cũng có thể ly hôn thành công. Tại mày hết, khuyên tao phải bình tĩnh, bình tĩnh cái con khỉ! Cuối cùng Trịnh Ngạc rời khỏi tao đều vì mày! Cậu ấy nghỉ học đi đâu tao cũng không biết! Đầu tao bị lừa đá, Lãnh Phong, chỉ có mày bình tĩnh nhất đúng không? Mày bình tĩnh như thế, tại sao hôm nay còn đứng ở chỗ đổ nát này với tao, cũng trốn tránh sống qua ngày? Hả?”

Tư Phóng nhíu mày, đây là lần đầu tiên hai thằng bạn chí cốt cãi nhau trước mặt gã. Sau khi Giang Nguyên bùng nổ gào lên một hồi, trên mặt Lãnh Phong lại không có biểu cảm giận dữ, chỉ lạnh lùng hơn, khinh thường hơn: “Bớt chơi bẩn lại đi, người yêu Trịnh Ngạc đến mức sống không bằng chết là mày, cuối cùng người sợ hãi buông tay trước cũng là mày, đừng quên, là ai lập tức trở nên do dự khi gia đình vừa tạo chút áp lực? Lúc này lại đổ thừa sự bất lực của mình lên đầu người khác, đờ mờ được lắm. Không phải mày giỏi nhất là chịu trách nhiệm bằng lời nói sao, nói về Biệt Đông bây giờ đi, nếu lỡ như cậu ta không có giấy phép sử dụng súng, mày định chịu trách nhiệm thế nào? Đi tù cùng với cậu ta? Vậy thì đúng là tình sâu nghĩa nặng.”

Giang Nguyên đã đỏ mắt, tức sùi bọt mép nhìn chằm chằm Lãnh Phong, nói như phát rồ: “Đúng rồi, trong mắt mày mọi người đều là một đám thô lỗ không có não, ai có thể so sánh với mày chứ. Nhà nghệ thuật Lãnh vĩ đại, nổi tiếng bình tĩnh lý trí, cẩn thận. Mày đừng quên nhà phê bình kia nhận xét mày như thế nào, vô tình vô dục, không thể đồng cảm. Lãnh Phong, mày là đồ khuyết tật bẩm sinh! Người què trong chuyện tình cảm! Tao thương hại mày, hoàn toàn không hiểu cảm xúc và nhiệt độ giữa người và người như thế nào, người như mày còn làm nghệ thuật gia? Mày không làm được, mày cùng lắm chỉ là thợ thủ công, làm điêu khắc này nọ, đi đánh bông gòn đi! Mày nhìn lại mày bây giờ đi, hai năm, không làm được gì cả, mẹ kiếp có mày mới xong đời ấy!”

Giang Nguyên thở hồng hộc. Lãnh Phong chẳng nói câu nào nghe hết tiếng gầm thét như nổi điên này, sau đó lẳng lặng nhìn anh ta một lúc lâu. Nồi canh của Tư Phóng sắp cạn nước, gã vội tắt lửa, đứng giữa hai người họ nhưng lại không biết giảng hòa như thế nào.

Cuối cùng Lãnh Phong bình tĩnh gật đầu với Giang Nguyên: “Được, giữ lại đi.”

Sau đó rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment