Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 12

Chương 12: Ánh mắt hắn như dao

Lãnh Phong cởi áo khoác, để lộ chiếc áo phông bên trong hơi ôm sát người, phác họa ra đường nét cơ thể.

Vai rất rộng, eo lại hẹp, cơ bắp trên cánh tay làm căng phồng tay áo phông, sau lưng, trước ngực và eo đều có hình dạng cơ bắp rõ ràng. Biệt Đông cũng từng gặp những người có vóc dáng như vậy ở quê, người luyện võ bẩm sinh.

Cậu hơi ghen tị với vóc dáng này, không giống bản thân cậu, có lẽ suy dinh dưỡng thời gian dài, ăn uống không đủ chất, dáng người trổ mã rất cao nhưng cơ bắp luôn không theo kịp. Sức mạnh của Biệt Đông luyện được nhờ làm việc quanh năm suốt tháng. Cậu không cảm thấy Lãnh Phong cũng sẽ làm việc như vậy. Nhưng nhìn bờ vai rộng và thân hình vạm vỡ của đối phương, cậu cảm thấy ngày thường Lãnh Phong cũng không rảnh rỗi.

Hai người đối chiến chậm rãi đi vòng quanh trong phòng bừa bộn, nhìn chằm chằm đối phương. Biệt Đông không chỉ đang xem trò vui, cậu có thể nhìn ra cách thức, cái tên Núi Lớn kia bước chân nặng nề, đoán chừng chỉ có sức mạnh thô bạo. Với sức mạnh thô bạo này người bình thường thực sự không thể trốn thoát, một khi bị bắt, một vài nắm đấm sắt là có thể tiễn người ta về chầu ông vải.

Nhưng Lãnh Phong thì khác, vóc dáng này của hắn lại có bước chân cực kỳ nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Biệt Đông tin vào phán đoán trước đây của mình, người có nền tảng tốt bẩm sinh này là một người luyện võ thực sự.

Hơn nữa Lãnh Phong rất giỏi giữ bình tĩnh, không ra tay trước mà sau vài vòng đã khiến đối thủ nôn nóng không chịu được, mất bình tĩnh, tấn công không thèm suy nghĩ. Lãnh Phong di chuyển cơ thể với tốc độ tia chớp, nghiêng người tránh đi, trong nháy mắt tìm được góc độ cực kỳ gian xảo và tàn bạo để tấn công lại. Hắn từng luyện Muay Thái và Nhu thuật Brazil, sức mạnh của những cú đấm trả không hề nhẹ. Núi Lớn kia bị đánh cho lập tức trở nên cáu kỉnh, càng hỗn loạn hơn, gần như tấn công bằng trọng lực không khác biệt ngay tại chỗ.

Biệt Đông bảo vệ Tư Phóng bị trật khớp một cánh tay ở sau lưng, còn bớt thời gian nắn lại cánh tay cho gã. Sau đó nhân lúc không có ai chú ý, cậu bảo Cố Nhĩ Tàng mau chạy đi. Sau khi người đi, trong lòng Biệt Đông xem như yên tâm hơn chút.

Trong trận đấu, Lãnh Phong đã chiếm ưu thế, Núi Lớn thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa trước những đòn tấn công và né tránh mau lẹ của hắn, còn vô cùng cáu kỉnh. Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong đánh nhau hoàn toàn khác với cách đánh hoang dã của mình, rất thông minh.

Ra tay cũng tàn ác, nhưng Biệt Đông cảm thấy trong lòng Lãnh Phong biết cú đấm này sẽ mang lại hậu quả gì, không giống mình, luôn không kiểm soát được.

Tiếp đó cậu lại nghĩ Lãnh Phong luôn nói cậu không có não, lúc này Biệt Đông không nhịn được nghĩ, nếu cậu và Lãnh Phong đánh một trận, không biết ai thắng ai thua. Nếu mình thua, cậu sẽ thừa nhận mình không có não.

Lãnh Phong nhanh chóng khống chế Núi Lớn, gã bị hắn vặn cánh tay và cổ bằng một cách rất kỳ lạ, không thể cử động, thở hổn hển nói: “Tao thua rồi.”

Vì vậy Lãnh Phong chậm rã buông tay ra, nhưng Hàn Tam Nhi bên cạnh lại chửi ầm lên: “Đjt mẹ mày Núi Lớn, mày lại thua? Sao mày có được cái x*c th*t này? Sao còn có mặt mũi quay về gặp đại ca? Mẹ mày không bằng chết luôn ở đây, còn có thể giữ mặt mũi cho các anh em…”

Núi Lớn quay người, gương mặt đen chảy mồ hôi ròng ròng, thở hổn hển, trừng đôi mắt như mắt trâu nhìn Hàn Tam Nhi. Sau đó gã đột nhiên xoay người, giật thứ gì đó từ tay tên lưu manh bên cạnh rồi đâm về phía Lãnh Phong.

Đó là con dao bấm!

Lãnh Phong đang quay lưng về phía gã, Biệt Đông không kịp hét lên, trực tiếp phóng người qua đạp vào cánh tay Núi Lớn. Núi Lớn kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống đất, con dao bấm cũng rơi ra.

Thật ra Lãnh Phong đã phát hiện ra tiếng động sau lưng, người to đùng như Núi Lớn, lúc đâm vào lưng hắn Lãnh Phong đã nghiêng đi. Nhưng Biệt Đông nhanh hơn, đạp xong cậu giận dữ quát: “Còn chơi đâm sau lưng? Còn có mặt mũi không hả?”

Vừa dứt lời, Hàn Tam Nhi kêu: “Quan tâm đ*o gì mấy quy tắc chó má, đánh cho tao!” Đám côn đồ nghỉ tạm ở xung quanh lại lập tức hăng hái, tiện tay nhặt chân ghế, góc bàn ở dưới đất lên vung lung tung. Hai bên lại rơi vào trận hỗn chiến.

Biệt Đông nghe thấy Lãnh Phong cũng chửi một tiếng, sau đó dũng cảm quên mình thân bất do kỷ tham gia đánh nhau.

Trận chiến mở màn lần thứ hai dữ dội hơn trước đó. Nếu trước đó, những người do Hàn Tam Nhi dẫn đến còn chiếm ưu thế về số lượng, không dốc hết sức đối phó, bây giờ hai bên hoàn toàn dốc hết sức mày chết tao sống, đánh nhau đỏ cả mắt. Nhất định phải phân cao thấp ở đây, dù sao cũng phải có một bên không thể sống sót rời khỏi đây.

Cho đến khi Biệt Đông ôm một cây súng săn ra, đứng trên hành lang phòng trước, quát lên với đám người đánh tới mức mất lý trí trong phòng: “Dừng lại hết cho tôi!”

Báng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Hàn Tam Nhi, hắn ta lập tức đơ người ngay tại chỗ. Những người trong phòng đều dừng lại, không chỉ có đối phương, Tư Phóng, Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng sợ ngây người.

Biệt Đông chĩa súng vào Hàn Tam Nhi, hắn ta run lên: “Đjt mẹ mày… Ở đâu ra?”

Biệt Đông hạ giọng nói: “Dẫn theo người của mày, cút!”

Hàn Tam Nhi vẫn đang già mồm: “Đjt mẹ mày… Bố mày không tin có đạn thật, đồ chơi này bố mày cũng không lấy được, tao không tin…”

Chưa nói hết câu, Biệt Đông chỉ vào hắn ta, nạp đạn kêu tạch tạch vài tiếng một cách nhanh gọn, dáng vẻ hoàn toàn quen tay. Hàn Tam Nhi không dám thở mạnh, hét lên: “Đừng nổ súng! Đừng bắn… Tao đi, bọn tao đi, đi, mẹ kiếp tất cả đi mau lên!”

Biệt Đông chỉ vào Hàn Tam Nhi, trong mắt đều là ánh sáng đỏ như máu, “Còn cần tiền nữa không?”

Hàn Tam Nhi toát mồ hôi đầy đầu, ngồi xổm run rẩy: “Không, không, không cần nữa, trả, trả theo trước kia, trả theo trước kia.”

“Cút!”

Nhóm người khí thế hung hăng cụp đuôi chạy trối chết. Biệt Đông từ từ để súng xuống. Hàn Tam Nhi đã đi đến cửa chính sân trước, u ám nói một câu qua cánh cửa: “Được thôi, thế mà lại có súng, chỉ không biết chẳng lẽ những viên đạn đó giữ lại tự ăn à!”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, Biệt Đông lại gài chốt an toàn của súng săn, xoay người đưa cho Tư Phóng, “Anh Tư, trả cho anh.”

Một sự im lặng kỳ lạ tràn ngập giữa mấy người. Giang Nguyên há miệng lại ngậm lại, cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Lãnh Phong rặt vẻ nghiêm túc, đám côn đồ đã đi hết, nhưng sắc mặt hắn còn hung dữ hơn trước, lạnh hơn trước, hận không thể lột xương rút gân ai đó.

Tư Phóng không nhận khẩu súng kia, gã luôn rất khen ngợi Biệt Đông, bao dung chăm sóc rất nhiều, đây là lần đầu tiên nhìn cậu với vẻ hung ác như vậy, nghiến răng hỏi: “Tìm được ở đâu?”

“Trong kho hàng của anh, em nhìn thấy lúc xếp hàng.”

Tư Phóng gật đầu, cố gắng kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ như núi lửa của mình, hạ giọng nói: “Mày cũng biết anh để ở nhà kho, không treo ở phòng khách! Để ở nhà kho chứng tỏ không được để ai nhìn thấy, cái này là phạm pháp, mày có biết không?”

Cơn giận của Tư Phóng khó tiêu tan, gần như muốn túm cổ áo Biệt Đông ước gì có thể ném cậu ra ngoài.

Giang Nguyên tiến lên kéo Tư Phóng ra, nhưng lúc này anh ta cũng không thể bảo vệ Biệt Đông. Chuyện này rất nghiêm trọng, không phải để mọi người nguôi giận là có thể lắng xuống. Anh ta lại liếc nhìn Lãnh Phong, mỗi khi đến cục diện mà tất cả mọi người không thể giải quyết được, anh ta luôn theo thói quen nhìn về phía Lãnh Phong.

Anh ta cho rằng Lãnh Phong sẽ cười khẩy, nói mọi người còn nhớ không, trước đó hắn đã nói phải tiễn người này đi, chỉ sợ gây ra rắc rối gì đó không thể thu dọn. Bây giờ thì hay rồi, rắc rối ở ngay trước mắt, mọi người tin không?

Giang Nguyên đã sẵn sàng bị mắng, người do anh ta đưa tới, là anh ta cam đoan không đưa đi, giờ xảy ra chuyện thật rồi.

Nhưng Lãnh Phong lại không nói như vậy, hắn nói: “Nghĩa cách giải quyết trước đã, đối phương nhất định sẽ báo chuyện này cho cảnh sát. Tàng trữ súng trái phép là trọng tội, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, không trốn được.”

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Biệt Đông, cả đời này Biệt Đông sẽ không bao giờ quên được ánh mắt này. Trước đây Lãnh Phong luôn kiêu ngạo và chống đối với cậu, nhưng lúc này không tìm thấy cảm xúc đó trên người Lãnh Phong. Biệt Đông không nhìn ra, nhưng cậu có một trực giác, mình như rơi vào bẫy thú. Mặc dù vẫn có thể giãy giụa, nhưng chỉ cần cử động sẽ chỉ khiến bản thân đau hơn.

Biệt Đông cảm thấy đau, ánh mắt Lãnh Phong như dao rạch trên người cậu, đau đớn khắp người.

Nhưng cậu vẫn bướng bỉnh vùng vẫy: “Đây là súng săn, tại sao không thể tàng trữ?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Lãnh Phong nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc, không nhịn được nữa và nói: “Vì không có ai là thợ săn, không ai có giấy phép sử dụng súng, hiểu chưa? Rốt cuộc cậu có não không, mang cái này ra muốn mọi người cùng đi tù với cậu à? Phắc?”

Biệt Đông cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu Lãnh Phong nói cậu không có não. Nói ngay trước mặt có lẽ là lần thứ hai, nhưng trong lòng Lãnh Phong, Biệt Đông chiếc chắc chắn đã nói vô số lần. Không có não không có não, đồ ngu ngốc.

Tư Phóng cảm thấy mệt mỏi, nhìn quán cơm như đống đổ nát, đây là tâm huyết hai năm của gã. Hai năm trước, gã quyết định thay đổi triệt để bắt đầu lại lần nữa, cắt đứt với quá khứ, nghiêm túc nấu cơm kiếm tiền. Bây giờ bị người ta đập nát, tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Hơn nữa, xảy ra chuyện như vậy, Tư Phóng không cho rằng mình vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Gã đứng ra nói: “Súng là của anh, nếu cảnh sát đến, anh nhận là được, không nổ súng, có lẽ sẽ không xử nặng, tốt nhất là có thể phạt tiền, lỡ như thật sự đi vào, chắc cũng chỉ vài năm, ngược lại đỡ phải trả tiền.”

“Như vậy sao được?” Lãnh Phong và Giang Nguyên đều không đồng ý. Giang Nguyên tức phát điên: “Hay là nhanh chóng tìm chỗ vứt khẩu súng đi, chết cũng không nhận, dù sao trong phòng cũng không có camera, chẳng lẽ những kia người nói có là có, cảnh sát cũng xem bằng chứng mà.”

Lãnh Phong lại nói: “Chúng ta không ai biết những người kia có bằng chứng hay không, có thể ghi âm có thể chụp ảnh, hơn nữa hơn chục người đều nói có súng, cảnh sát sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Lãnh Phong đã ghét tới mức không muốn nhìn Biệt Đông nữa. Người này ngay trước mắt hắn, Lãnh Phong lại muốn cậu biến mất ngay tại chỗ. Tai họa, hắn thầm nghĩ hai chữ này quá hợp với cậu ta.

Mọi người cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, cây súng săn bỏng tay này vứt đi không được giữ lại càng đáng sợ hơn. Sau khi nói mấy lượt, mọi người đều im lặng, không ai hỏi Biệt Đông nghĩ như thế nào, định làm thế nào.

Nhưng Biệt Đông lên tiếng, cậu nói: “Nhưng em có giấy phép sử dụng súng, có thể cầm súng.”

Lời tác giả: xin nói trước, vấn đề thợ săn cầm súng trong nước ta khá là phức tạp, chi tiết trong truyện đã tham khảo một phần chuẩn mực trong đời thực, nhưng phần lớn đều là hư cấu.

Bình Luận (0)
Comment