Chương 11: Chuyện này cứ giao cho anh Phong của mày
Tư Phóng làm thế nào cũng không ngờ Cố Nhĩ Tàng lại chạy đến đúng lúc sống còn này, mí mắt gã giật giật. Bây giờ gã chỉ có một thân một mình, đám lưu manh kia nhiều nhất là đánh mắng gã một trận, không dám thực sự làm gì gã. Dù sao nếu gã về chầu ông vải, mấy triệu tiền nợ kia coi như rơi xuống nước không ai trả nữa. Nhưng những người liên quan đến gã thì khác, đám người kia giỏi nhất là ra tay với người bên cạnh. Nhất là một câu không biết sống chết của Hàn Tam Nhi lập tức đã giẫm trúng điểm nổ của Tư Phóng.
Tư Phóng đột nhiên bùng nổ đánh nhau. Ngay khi Hàn Tam Nhi nhắc đến mấy chữ “Người lần trước” Tư Phóng đã trực tiếp nhảy lên đấm lệch mũi Hàn Tam Nhi không trượt phát nào.
Biệt Đông sững sờ nửa giây, ngay sau đó tiện tay cầm chân cái ghế đẩu trên sàn nhà lên vung về phía đối diện.
Biệt Đông rất quen thuộc với cảnh tượng như vậy, từ nhỏ đến lớn cậu đánh nhau nhiều lắm. Phần lớn đều giống như hôm nay, đối mặt với tình huống lấy ít địch nhiều, nhất định phải liều chết chiến đấu.
Cho dù không phải đánh nhau, lúc ở trong rừng rậm, đối mặt với quá nhiều thú hoang không có chỗ nào là không hơn con người về sức mạnh và tốc độ, cậu chưa bao giờ sợ hãi. Ngoài gan dạ và tàn nhẫn, còn có phản ứng và phán đoán cực nhanh nhạy khi đối mặt với nguy hiểm.
Trong trận đánh nhau tập thể đột ngột xuất hiện hôm nay, Biệt Đông như thể giải tỏa mọi bực tức luôn dồn nén trong lòng. Bên kia có nhiều người, cậu và Tư Phóng không chiếm được ưu thế gì, nhưng cũng không rơi vào thế yếu. Biệt Đông nhanh chóng bị thương, nhưng đối phương bị cậu đánh gãy chân, gãy tay cũng nằm một chỗ.
Trong hỗn loạn xen lẫn tiếng gào thét hoảng sợ của Cố Nhĩ Tàng. Tư Phóng gào lên bảo cô cút, nhưng cô đã bị dọa mềm nhũn chân, hoàn toàn không chạy nổi, trốn trong góc phòng run lẩy bẩy.
Có người định tóm lấy cô, Biệt Đông ngăn trước mặt cô. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ có một mình, rơi vào trận chiến bị bao vây không thể thoát ra.
Biệt Đông chạy nhanh vào bếp từ hành lang phòng trước, cầm lấy một con dao nhọn cán dài ở đó. Có dao trong tay, cậu cảm thấy tự tin hơn nhiều. Dao là một phần cơ thể cậu, là vũ khí hòa làm một thể không thể tách rời với cậu. Cậu có khả năng kiểm soát dao cực tốt. Khi đối mặt với thú hoang trong rừng rậm, có thể cắt cổ bằng một nhát dao, cũng có thể cẩn thận lột lớp da thú mỏng, đều là sự kiểm soát của cậu đến mức tối đa.
Bây giờ xách theo con dao quay lại trận chiến ở phòng trước, mấy giây ngắn ngủi, một mình Tư Phóng cố gắng chống đỡ đã rơi vào thế yếu. Cuối cùng Cố Nhĩ Tàng cũng bị người ta bắt, trong tay người kia cũng có một con dao bấm ngắn, kề cổ Cố Nhĩ Tàng, hét lên với Hàn Tam Nhi như tranh công: “Anh Tam! Em bắt được rồi, bắt được rồi!”
Gương mặt Hàn Tam Nhi đầy vết thương, không chỉ có mũi bị gãy, đầu cũng toác, trông cực kỳ dữ tợn. Hắn vừa hung dữ vừa ác độc quát to một tiếng: “Được! Bắt về cho đại ca! Ha ha ha ha ha!”
Hắn vẫn chưa cười xong, mũi dao của Biệt Đông đã kề cổ hắn, siết chặt cổ từ phía sau, khiến hắn không thể cử động. Biệt Đông hạ thấp giọng nói: “Thả người!”
Tư Phóng đứng giữa phòng khách, một cánh tay buông thõng như bị trật khớp, mỗi bên có một người giữ chặt. Tư Phóng thở hổn hển, nhìn Biệt Đông rồi nhìn Cố Nhĩ Tàng. Cố Nhĩ Tàng khiếp sợ, thậm chí không hét được nữa.
Biệt Đông thấy tên lưu mạnh kề dao bấm vào cổ Cố Nhĩ Tàng tay không vững, vẫn đang run, mũi dao kề vào cổ Cố Nhĩ Tàng đâm từng cái, đã có giọt máu chảy ra. Cậu hạ giọng hét với bên kia: “Coi chừng tay của mày! Nếu không cẩn thận chọc thủng, đại ca của mày sẽ mất mạng ngay lập tức, mày tin không?”
Chẳng biết tại sao, Biệt Đông trông nhỏ tuổi, nhưng khi cậu nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều tin đó là sự thật. Con dao trong tay cậu rất vững, như thể đã biết trước “con mồi” trong tay cậu, cậu muốn cho “nó” sống thì sống, chết thì chết.
Vì vậy tên lưu manh khống chế Cố Nhĩ Tàng run tay đưa mũi dao ra xa.
“Bảo nó thả tay ra, nó thả tao cũng thả.” Biệt Đông lại nói với Hàn Tam Nhi.
Nhưng Hàn Tam Nhi là tên khốn không biết sợ gì cả, bị khống chế trước mặt một đám đàn em vốn đã khiến hắn thấy mất mặt, lúc này càng không muốn chịu thua ngoài miệng. Hắn cắn răng nói: “Cho dù tao trả một cái mạng cũng phải bắt cô gái kia về cho đại ca, bọn tao ra ngoài làm việc, chỉ cần đưa cô gái này về, dù tao chết hay tàn phế, đại ca cũng sẽ nể tao.”
Nhưng tiếp theo lại thay đổi lời nói, cười nguy hiểm, cố ý khích Tư Phóng: “Hoặc là đại ca Tư trả tiền đi, trả hết số tiền còn lại trong một lần, bọn tao lập tức thả người, xem như không có chuyện gì. Đờ mờ chúng mày nợ tiền vừa không trả tiền vừa không trả người, tưởng là ông lớn à?!”
Tư Phóng nghiến răng, gã thực sự nợ tiền nên không có gì để nói.
Đột nhiên sân sau lại vang lên tiếng động, Giang Nguyên chưa vào nhà nhưng giọng đã vào trước: “Đệt, chỉ là tiền thôi mà, tao trả giúp anh Tư!”
Tư Phóng sửng sốt, quay đầu nhìn Giang Nguyên và Lãnh Phong lo lắng chạy vào phòng. Ánh mắt Lãnh Phong nhanh chóng quét một vòng trong phòng khách, tiếp đó rơi trên người Biệt Đông. Biệt Đông cũng nhìn hắn một cái, trong mắt hai người đều không có gợn sóng, mặt không cảm xúc.
“Ơ, có ông lớn thực sự đến à, được thôi, tiền của ai mà không phải tiền.” Hàn Tam Nhi hét lên với Giang Nguyên đầy lưu manh.
“Không cần chú lo, cút ra ngoài cho anh!” Tư Phóng đau đầu nhìn nhóm người đi vào làm loạn này. Vốn dĩ một mình gã nhiều nhất là đánh một trận với họ rồi thôi, chuyện tiền bạc gã chỉ nói chuyện với đại ca của đối phương, không đáng để dài dòng với đám lâu la này. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao lại có nhiều người tham gia như vậy, chuyện có thể giải quyết bằng một trận đánh lại làm cho ngày càng không thể kết thúc.
Nhưng Giang Nguyên không thèm để ý gã, hỏi Hàn Tam Nhi: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Hàn Tam Nhi lấy một tờ giấy trong túi ra, bên trên có chữ ký và đóng dấu vấn tay, “Đây là anh Tư của chúng mày tự ký tên đồng ý, tổng cộng nợ ba triệu, hai năm, mẹ kiếp mới trả đứt quãng hơn năm trăm nghìn, bây giờ còn hơn hai triệu bốn trăm nghìn, mày trả kiểu gì? Chuyển khoản hay quét mã?”
Nghe thấy hơn hai triệu, Giang Nguyên hơi sững sờ, hỏi Tư Phóng: “Anh Tư, sao anh nợ nhiều tiền vậy?”
Tư Phóng mấp máy môi, nhưng không nói. Hàn Tam Nhi lại cười nhạo: “Hồi đó đại ca của bọn tao bị hắn lừa, làm theo ý hắn trả nợ theo tháng, mẹ kiếp, mày tưởng bọn tao mở ngân hàng à, còn vay trả góp? Nói ra đều khiến anh em trong nghề cười bò, xem bọn tao là đồ ngu phỏng.”
Giang Nguyên lộ vẻ khó xử, lại nhìn Lãnh Phong, “Phong ơi, trong tay tao hiện chỉ có khoảng một triệu, chỗ mày đủ không? Hay là góp vào ứng gấp trước?”
Lãnh Phong nói: “Mày cũng biết tình huống của tao mà, hai năm nay đều không có thu nhập, đừng nói là không có nhiều tiền như vậy, cho dù có, cứ đưa cho đám lưu manh này như vậy cũng hời quá.” Hắn chỉ căn phòng bừa bộn, “Đập phá cướp bóc, còn bắt người, xem phim nhiều quá tưởng mình là xã hội đen thật hả?”
Hàn Tam Nhi nghe ra ý tứ: “Vậy là bọn mày cũng không có tiền, đúng không? Đờ mờ không có tiền còn ngang ngược cái đếch gì?”
Lãnh Phong kéo một cái ghế miễn cưỡng có thể ngồi được, ngồi trước mặt Hàn Tam Nhi. Mũi dao của Biệt Đông vẫn kề vào cổ Hàn Tam Nhi, ánh mắt Lãnh Phong rơi trên mũi dao kia, dừng một lát, sau đó nhìn vào mắt Hàn Tam Nhi và nói: “Bọn mày không thả người, bọn tao cũng không tha cho mày. Nếu đã không giải quyết được, vậy mọi người cứ kéo dài đi, con người đều phải ăn uống ngủ nghỉ, để xem ai không chịu được trước.”
Lãnh Phong cao, chân dài, đứng trong căn phòng chật chội đã có cảm giác áp bức, giờ ngồi trước mặt Hàn Tam Nhi đầu hoẵng mắt chuột, cảm giác áp bức kia ép thẳng về phía hắn ta. Vẻ kiêu căng không sợ gì của Hàn Tam Nhi chẳng biết sao lại dần thu lại, hắn ta vẫn ráng chống đỡ lớp vỏ bọc: “Vậy mày nói xem giải quyết thế nào?”
Lãnh Phong cong môi cười một tiếng, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra bức ép hơn. Hắn chỉ đám lưu manh Hàn Tam Nhi dẫn đến, “Chẳng phải bọn mày tự xưng là dân giang hồ, coi trọng nhất là đạo nghĩa giang hồ sao, nếu hôm nay đến để gây chuyện, để đánh nhau, vậy chúng ta đánh một trận công bằng, thế nào?”
Hàn Tam Nhi do dự, cảm thấy lúc này cũng không tìm được cách giải quyết tốt hơn, nhưng hắn ta vẫn chưa đồng ý ngay: “Nói rõ điều kiện trước đã, nếu bọn tao thắng, cô gái kia sẽ đi theo bọn tao, Tư Phóng trả tiền theo ý của đại ca bọn tao, nhiều nhất là cho hắn thời hạn để xoay tiền.”
Lãnh Phong nghe vậy nụ cười sâu hơn, giơ tay vỗ mặt Hàn Tam Nhi: “Mẹ mày nghĩ gì vậy? Có biết chữ không? Có biết hai chữ công bằng viết thế nào không? Nếu bọn mày thắng, hôm nay cầm một triệu rời đi, tao và Giang Nguyên mỗi người trả năm trăm nghìn, phần còn lại anh Tư sẽ trả theo tháng theo thỏa thuận trước kia, không được đòi nợ nữa.”
Hàn Tam Nhi cẩn thận suy nghĩ lời nói này, cảm thấy điều kiện có vẻ vẫn ổn, đang định gật đầu thì giọng nói của Lãnh Phong trở nên lạnh hơn: “Nhưng nếu bọn tao thắng, bọn mày đến từ đâu thì cút về đó, không có một xu nào, anh Tư trả tiền theo thỏa thuận trước kia, hiểu không?”
Hàn Tam Nhi chuẩn bị mở mồm chửi người, chữ “Đjt” vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, ngước mắt nhìn thấy biểu cảm hung ác của Lãnh Phong lại nuốt câu chửi tục kia xuống, bấm bụng gật đầu: “Được, cứ làm theo lời mày nói.”
“Buông tay ra đi.” Lãnh Phong liếc nhìn Biệt Đông, lại quay đầu nhìn chằm chằm người khống chế Cố Nhĩ Tàng, “Hai người, thả tay ra.”
Tên lưu manh kia liếc nhìn Hàn Tam Nhi, Hàn Tam Nhi liếc mắt nhìn nó, hai bên đều từ từ hạ con dao xuống.
Lãnh Phong đứng lên, Hàn Tam Nhi quay đầu ra sau, gọi một người lên: “Núi Lớn, ra đánh nhau! Nhất định phải thắng biết không, đừng làm đại ca mất mặt!”
Gã to con được gọi là Núi Lớn lắc lư bước ra từ sau đám người. Lúc vừa bước vào phòng Biệt Đông đã nhìn thấy người này, là người cao nhất cường tráng nhất trong đám người. Người cũng như tên, thực sự như ngọn núi nhỏ, đầu sắp chạm vào trần nhà.
Nhưng Biệt Đông không sợ gã, cậu đã từng nhìn thấy nhiều con thú hoang lớn, biết cách đối phó với những thứ to như ngọn núi này. Hình thể lớn chứng tỏ không linh hoạt, cậu tin vào năng lực phản ứng của mình.
Biệt Đông nhét con dao vào tay Tư Phóng, chuẩn bị tiến lên nghênh chiến. Không ngờ cổ tay bị ai đó kéo lại, Lãnh Phong nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”
Biệt Đông hơi ngẩn người: “Không phải một đấu một à?”
Tư Phóng cũng kéo cậu, “Tiểu Đông, chuyện này cứ giao cho anh Phong của mày, mày đừng phá rối.”
Lời tác giả:
Tiểu Đông kéo ghế: Ờ, ngồi xem đánh nhau…