Chương 10: “Bớt gây chuyện cho tao nhờ”
Hai người giương cung bạt kiếm, giằng co không xong. Lam Tuyết Thanh không biết tại sao Lãnh Phong đột nhiên làm loạn, cô cũng cảm thấy Lãnh Phong hơi quá đáng, nên bảo hắn về trước.
Sau khi Lãnh Phong đi, Biệt Đông không vực dậy tinh thần được nữa. Cậu làm nền tảng đặt phòng hoàn tất, vội vàng nói cảm ơn Lam Tuyết Thanh rồi tạm biệt. Lam Tuyết Thanh nói quay về có thể tiếp tục làm trên máy tính của Giang Nguyên, có gì không rõ lại đến, hoặc là gọi điện hỏi cô.
Biệt Đông nói điện thoại của cậu hỏng rồi, vẫn chưa mua cái mới, nếu có gì không hiểu sẽ bảo Giang Nguyên gọi.
Tối đó, Biệt Đông làm phụ bếp ở chỗ Tư Phóng, cũng không thấy Lãnh Phong đến ăn cơm. Trong lòng cậu hơi căm hận không nói rõ được. Thậm chí có phần ngây thơ nghĩ rằng, nếu ghét tôi như vậy, thì sau này một ngày ba bữa đừng đến đây ăn nữa, nhìn thấy tôi vẫn ăn được à.
Những người khác không biết sự đối đầu ngắn ngủi và kịch liệt giữa cậu và Lãnh Phong. Mấy ngày trôi qua, quả nhiên không gặp cái người mặt mày lạnh băng kia nữa. Tư Phóng và Giang Nguyên chỉ hơi ngờ vực, tại sao dạo này Phong không đến ăn cơm nữa?
Biệt Đông cúi đầu không nói gì, trong lòng lại nghĩ, tốt quá, có giỏi cả đời này đừng đến nữa.
Lần đầu tiên trả lương, hai bên đều trả đúng ngày. Bên Giang Nguyên trả 1500, bên Tư Phóng trả 2000 vì Biệt Đông thỉnh thoảng nấu ăn và kéo hàng giúp, Tư Phóng không bạc đãi cậu. Biệt Đông không có tài khoản ngân hàng, hai bên đều trả tiền mặt. Buổi tối cẩn thận cất tiền vào túi da, ước lượng một chút, rất nhẹ. Lần đầu tiên trong lòng Biệt Đông có một chút vững vàng, sự vững càng nhẹ hơn túi tiền, mỏng manh như sợi tơ, nhưng Biệt Đông cảm nhận được.
Vẫn là tiền tốt, nhất định phải kiếm được tiền.
Biệt Đông luôn nhớ kỹ câu nói cay nghiệt của Lãnh Phong. Tối đó cậu ôm túi tiền chìm vào giấc ngủ, trong lòng Biệt Đông nghĩ đến cánh rừng xa xôi, ngập tràn băng tuyết kia. Cậu biết mình không thể quay về được nữa, cậu đã không còn thuộc về nơi đó. Lại nghĩ đến Lê Tân, Biệt Đông cảm thấy mình cũng không thuộc về nơi này. Nhưng giữa trời đất, cậu thuộc về nơi nào?
Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua. Mặc dù Biệt Đông vẫn chưa thành thạo nền tảng đặt phòng, nhưng vẫn có đủ các thông tin cần có. Vì mở online lại nên giá cả khá thấp, thực sự nhận được một đơn hàng. Biệt Đông rất phấn khích, vị khách đầu tiên do cậu gọi sẽ đến vào tối nay.
Theo đề nghị của Lam Tuyết Thanh, bảo Giang Nguyên nghiêm túc chụp lại ảnh khách sạn. Giang Nguyên lấy một chiếc máy ảnh cao cấp Biệt Đông chưa bao giờ nhìn thấy ra. Thân máy to đùng, trên ống kính còn có một vòng tròn đỏ. Những bức ảnh được chụp quả nhiên không bình thường. Trong tấm ảnh, khách sạn trở nên cao cấp và sang trọng, còn có những đặc trưng riêng.
Trước buổi trưa, hai người cùng ngồi trước bàn máy tính, xem ảnh và chọn ảnh trên máy tính trong phòng Giang Nguyên. Hiếm khi ở riêng với Biệt Đông trong không gian kín, anh ta thực sự cảm thấy Biệt Đông rất đẹp. Lần đầu tiên gặp lại đã khiến anh ta kinh ngạc sững sờ, nhưng trong lòng cũng không có suy nghĩ gì xấu xa, chỉ thuận theo lòng mình muốn chăm sóc cậu.
Nhưng lúc này khoảng cách gần như vậy, Giang Nguyên nhìn đường cong góc nghiêng xinh đẹp của Biệt Đông, nước da trắng muốt, cổ họng hơi khô, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Một đứa con trai đẹp như vậy, Giang Nguyên nghĩ đến Biệt Đông đã ở chỗ kia hai năm, nghĩ thầm không biết cậu ở bên trong có bị bắt nạt không. Chẳng phải mọi người thường bảo những nơi như vậy rất ấy ấy à, Giang Nguyên hơi đau lòng.
Bầu không khí trong phòng trở nên hơi mập mờ, ít nhất là trong mắt Giang Nguyên. Trong phòng yên tĩnh, họ gần nhau như vậy, cơ thể và tay vô tình hoặc cố ý sẽ chạm vào nhau. Anh ta bảo Biệt Đông chọn ảnh, Biệt Đông nói không hiểu, bảo Giang Nguyên tự chọn. Giang Nguyên không sợ phiền phức mà hỏi cậu từng bức ảnh, tấm này thế nào, có thích không.
Điện thoại của Giang Nguyên đổ chuông, liếc nhìn cuộc gọi đến là Tư Phóng, nghĩ bụng không có chuyện gì quan trọng nên cúp máy luôn. Sau đó bật im lặng, hiếm khi bước vào bầu không khí này, Giang Nguyên không nỡ bước ra.
Một lát sau, Biệt Đông nhìn thời gian trên máy tính, gần trưa rồi. Cậu nói mình phải sang làm phụ bếp, Giang Nguyên chọn ảnh là được. Chuyện còn lại chờ cậu quay về sẽ đăng lên nền tảng, thay thế những cái cũ.
Hình như cậu không mảy may lưu luyến không gian chung của hai người, nhanh nhẹn đứng dậy rời đi.
Đến cửa quán cơm, lại nhìn thấy treo biển “Tạm ngừng kinh doanh”, cửa cũng đóng. Biệt Đông hơi ngẩn người, tối qua Tư Phóng không nói hôm nay không mở cửa. Bây giờ Biệt Đông làm việc ở đây đã rất thuận tay, dù Tư Phóng có việc phải ra ngoài, quán cơm vẫn có thể kinh doanh như thường. Biệt Đông nấu cơm cũng rất được chào đón, còn có các cô gái cố ý chạy đến nói rõ muốn ăn đồ cậu nấu.
Cậu vô thức cảm thấy có gì đó không ổn, thế là đi vòng ra sân sau, đẩy cửa sau đi vào.
Quán cơm không có người trông vắng vẻ lạ thường, nhưng Tư Phóng lại ở đây. Nghe thấy tiếng động, gã chạy từ phòng trước đến, sững sờ khi nhìn thấy Biệt Đông, “Anh đã gửi tin nhắn bảo mày đừng đến rồi mà?”
Biệt Đông thấy Tư Phóng tỉnh táo, không giống uống rượu, cậu nói: “Em không biết, điện thoại em hỏng rồi.”
Tư Phóng “Phắc” một tiếng: “Anh gọi cho thằng Nguyên bao nhiêu cuộc điện thoại rồi gửi tin nhắn, bảo bọn mày hôm nay đừng đến, anh có việc phải xử lý, lát nữa sẽ có người tới đây.”
Chẳng biết tại sao, Biệt Đông nhìn Tư Phóng, trong lòng dâng lên một trực giác. Cậu có trực giác nhạy cảm trời sinh với những thứ nguy hiểm, hôm nay Tư Phóng khác thường.
Cậu nói: “Anh Tư, có phải anh gặp chuyện gì không?”
Tư Phóng vô thức xoay người lại nhìn phòng trước, lại “Đệt” một tiếng, thô bạo đẩy cậu: “Mau cút đi, đừng gây phiền phức ở đây nữa.”
Biệt Đông không đi, Tư Phóng càng như vậy, Biệt Đông càng cảm thấy chắc chắn có chuyện. Cậu nói: “Em không gây phiền, có chuyện gì em có thể giúp đỡ.”
Tư Phóng nổi giận: “Mày giúp cái gì? Mày còn chẳng biết là chuyện gì, bớt thể hiện với anh, bảo mày cút thì cút.”
Lần này Biệt Đông không chỉ chắc chắn Tư Phóng có việc, mà còn khẳng định chuyện này không nhỏ. Tư Phóng rõ ràng nóng nảy, đây lần đầu tiên Biệt Đông nhìn thấy. Cậu không nói gì cả, trực tiếp lao đến phòng trước.
Tư Phóng không ngăn được cậu, vội vàng nói: “Mẹ kiếp mày đừng quên mày bóc lịch như thế nào! Đừng gây chuyện nữa, nóng lòng muốn ăn cơm tù đúng không?!”
Biệt Đông làm lơ trước những lời nói này. Cậu vào phòng trước, bên trong không có ai. Đang nhìn ngó xung quanh thì có một nhóm người xông đến sân trước, đá văng cửa phòng trước, nghênh ngang bước vào.
Khá nhiều người đến, đông đen một mảng. Biệt Đông nhanh chóng nhìn lướt qua, không dưới mười bảy, mười tám người, lập tức lấp đầy phòng trước nơi thực khách ăn cơm. Nhóm người này đều mặc đồ đen, giống một lũ quạ đen, hành động còn ồn hơn quạ đen. Đi vào không phân tốt xấu đã chửi mẹ và đập đồ lung tung. Những chiếc bàn, ghế, tủ năm ngăn cũ mà Tư Phóng cố ý mua về vỡ tan tành, rơi khắp sàn nhà.
Biệt Đông hung dữ nhìn chằm chằm vào chúng, không ra tay. Tư Phóng đứng bên cậu, cũng lạnh lùng nhìn. Đám chó điên này đập chán rồi, sau đó nằm ngả nghiêng trên ghế sofa và mặt thảm còn sót lại. Một kẻ trông giống tên cầm đầu ngồi chính giữa sofa, những người còn lại vây quanh hắn, ánh mắt hung hăng giằng co với hai người đối diện.
Người trên sofa lên tiếng, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhưng giọng điệu rất du côn, rất giễu cợt: “Anh Tư, đại ca Tư, tôi gọi anh một tiếng anh Tư là còn tôn trọng tên tuổi trước kia của anh. Nhưng anh đừng cho mặt mũi mà không cần, nợ thì phải trả là lẽ đương nhiên, cứ kéo dài là sao đây? Lần này chậm nửa tháng, mẹ kiếp anh tưởng đại ca của chúng tôi chết rồi đúng không, tiền cứ kỳ kèo không trả? Ba triệu thôi mà, cho anh thời hạn dài như vậy, mẹ nó đã đủ nể mặt anh lắm rồi đó!”
Biệt Đông thầm kinh hãi, Tư Phóng nợ tiền? Tư Phóng không cờ bạc không gái gú, nhiều nhất là hút ít thuốc uống chút rượu, sao lại nợ ba triệu? Hơn nữa việc kinh doanh của quán cơm rất tốt. Mặc dù Biệt Đông không biết cụ thể mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng theo cậu thấy, quán cơm ngon nhất đường Tùy Viên, thu nhập thấy thế nào cũng không tệ. Rốt cuộc tại sao Tư Phóng nợ tiền, còn không thể trả?
Lúc này tất nhiên không có thời gian hỏi Tư Phóng. Tư Phóng hừ lạnh một tiếng, nói với tên du côn trên sofa: “Hàn Tam Nhi, đ*t mẹ mày là cái thá gì, chuyện tiền nong gọi đại ca của mày đến.”
“Ơ!” Kẻ tên là Hàn Tam Nhi đứng dậy khỏi sofa, lắc đầu: “Gọi anh một tiếng đại ca Tư thì anh tỏ uy con mẹ phong đúng không? Vẫn tưởng là trước kia, tưởng mình là con hổ à? Bây giờ anh chỉ là con mèo bị rút nanh vuốt, mặc người ta chém giết thôi!”
Biệt Đông nghiến răng, những người này quá vô lại. Cậu nhớ đến bọn khốn ở quê vừa ngang ngược vừa vô lại. Những người này so sánh với những người kia, thực sự rất hợp với câu nói kia, quạ đen trên thế giới đen như nhau.
Biệt Đông biết đối phó với những người này không có cách nào tốt hơn, nếu không khống chế được họ chỉ có thể bị cưỡi lên đầu đi ị.
Cậu nhìn về phía Tư Phóng, nhưng trông Tư Phóng không giống như tức giận, chỉ hờ hững nói với Hàm Tam Nhi: “Chém cũng không đến lượt mày chém, chuyện tiền bạc tao chưa bao giờ quỵt nợ, nếu quỵt có đến lượt ngày hôm nay không? Nợ bao nhiêu thì là bấy nhiêu, cần trả đều trả theo tháng rồi. Là đại ca của bọn mày không nói lý lẽ, đột nhiên tăng giá, muốn trả số tiền còn lại trong một lần, không ai làm như vậy cả. Nếu hắn không tuân theo quy tắc trước đây, tao cũng chỉ có thể phá vỡ quy tắc.”
“đ*t mẹ mày Tư Phóng, mày là con nợ khi nào đến lượt mày quyết định? Đại ca của bọn tao nói phải trả bao nhiêu thì là bấy nhiêu!” Hàn Tam Nhi kia lập tức chửi ầm lên, khí thế phách lối, vung tay muốn đứng dậy đánh người ngay lập tức.
Biệt Đông vốn nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn chuẩn bị ra tay, cậu lập tức tiến lên một bước. Nhưng không ngờ vừa cử động, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa sân sau quen thuộc ở sau lưng và một giọng nói vang giòn: “Chồng ơi! Mau nấu mì cho em ăn đi, đói chết mất!”
Biệt Đông hơi ngẩn người, Tư Phóng hạ giọng chửi “Đệt”, vẫn chưa kịp ngăn cản, Cố Nhĩ Tàng đã chạy vào như cơn gió. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô sững sờ. Tư Phóng xoay người lại trừng mắt mắng cô: “Biến!”
Cố Nhĩ Tàng chưa kịp hoàn hồn lại, tên lưu manh Hàn Tam Nhi kia nở nụ cười, đứng dậy, còn phủi quần áo, lấc cấc nói: “Ơ, chị dâu mới à, người này nhìn non hơn người trước nhiều. Người lần trước đại ca bọn tao chưa được nếm thử, cứ nhớ mãi thôi, người này cũng không tệ, hay là trói lại đưa cho đại ca bọn tao, món nợ của mày sẽ được xóa bỏ, thế nào?”