Chương 9: Hai con thú hoang
Lãnh Phong nghe vậy cười xùy một tiếng, lại không bác bỏ.
Lam Tuyết Thanh nói: “Nghe nói gần đây các cậu còn cứu được một đứa trẻ bị bắt cóc, cố gắng cứu người ra khỏi núi, vết thương trên mặt cậu bị lúc đó đúng không?”
Lãnh Phong sờ xương lông mày, vết thương đã kết vảy và rụng hết.
“Nếu không có cậu, Giang Nguyên chỉ có lòng, sẽ không hoàn thành được việc này.” Lam Tuyết Thanh nói.
Đây là sự thật. Lãnh Phong tự giễu một tiếng trong lòng, ngoài miệng nói: “Giang Nguyên là người tốt, ai cũng muốn giúp, nhưng tính cách mềm yếu, thời khắc mấu chốt sẽ sợ.”
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn vô tình hoặc cố ý lại lướt qua Biệt Đông.
Biệt Đông bắt được, lần này cậu nhìn thẳng lại, mang theo sự kiên cường khó nói rõ. Cậu không thích Lãnh Phong nói Giang Nguyên như vậy.
“Cho nên chị tìm cậu, Phong à, cũng chỉ có cậu có thể giúp được chị.” Lam Tuyết Thanh nói.
Lãnh Phong nhíu mày, không nói được cũng không nói không được. Lam Tuyết Thanh nói tiếp: “Trại đông lần này hợp tác với các trường học đặc biệt của Nhân Ái, xem như là một hoạt động phi lợi nhuận, các đứa trẻ cũng rất đặc biệt, giáo viên bình thường không xử lý được, chỉ có cậu có thể.”
Quay lại chuyện quan trọng, những góc cạnh và gai góc khó ưa trên người Lãnh Phong lại nhô ra: “Vẽ tranh có thể chữa bệnh tự kỷ, không biết là kết luận của thiên tài nào. Tình huống mỗi người đều khác nhau, có người có thể không có nghĩa là tất cả mọi người có thể. Dẫn một nhóm trẻ mắc bệnh tự kỷ đến để tiếp xúc với thiên nhiên, vẽ tranh, cố đạt được một chút hiệu quả chữa trị dù là nhỏ nhất, quả là ngây thơ.”
Lam Tuyết Thanh không hề bực bội trước thái độ và lời nói của Lãnh Phong, giọng điệu ôn hòa lý luận với hắn: “Nhân Ái cũng đang thử nhiều thứ, dùng âm nhạc, hội họa, thủ công. Có một số hiệu quả, cho dù rất nhỏ nhưng cũng không thể từ bỏ như vậy, chỉ cần có hiệu quả cứ kiên trì thôi.”
Lãnh Phong đã ăn xong, uống một ngụm trà rồi nói: “Chị có cái tật y hệt Giang Nguyên, người khác vừa nhắc đến những cái này, mọi người sẽ phát lòng từ bi không từ chối được. Chuyện phức tạp như vậy chị cũng nhúng tay vào, không nhìn xem mình có giúp được không.”
Nhưng Lam Tuyết Thanh vẫn không nổi giận, lại rót trà cho Lãnh Phong, cười nhẹ nhàng: “Bọn chị suy nghĩ đơn giản lại nhiệt tình, thế mới cần những người bình tĩnh lý trí có năng lực hành động như cậu chứ?”
Lãnh Phong thở dài, mắt nhìn nơi khác, không nói gì.
Chỉ một lúc ngắn ngủi như vậy, lá cây bạch quả đã rụng đầy bàn trà nhỏ, trên đầu và trên vai Biệt Đông đều có. Cậu cảm thấy chiều nay quá thoải mái, thế là ngồi bất động, mặc cho lá vàng rơi khắp người.
Ánh mắt Lãnh Phong không tự giác nhìn sang, cảm thấy trước mắt tựa như một bức tranh. Dưới cây bạch quả già, sự sắc bén trong mắt cậu thanh niên đều bị ánh nắng vàng và lá rụng che đi, toàn thân toát lên vẻ dịu dàng ấm áp, khác với những gì Lãnh Phong thấy trước đó.
Người lạnh lùng như băng cứng, hung dữ như thú hoang để lộ bộ mặt thật bông xù. Lãnh Phong nhớ đến bức tranh Giang Nguyên đã vẽ sáu năm trước. Biệt Đông trước mắt giờ đã khôi phục phần nào biểu cảm trong bức tranh.
Nhưng chẳng mấy chốc, Biệt Đông đã nhận ra sự quan sát ngầm trông có vẻ hờ hững nhưng tỉ mỉ của Lãnh Phong, vẻ ngoài bông xù kia lập tức “bùm” một tiếng biến mất. Biệt Đông lắc quần áo và đầu, quay lại dáng vẻ bình thường mặt không cảm xúc.
Lam Tuyết Thanh chọc vai Lãnh Phong: “Cậu thất thần à? Phong ơi, cho chị câu trả lời đi, có giúp chị Thanh không?”
Lãnh Phong bất đắc dĩ nhìn cô, một lúc sau, cuối cùng gật đầu: “Một lần cuối cùng.”
Lam Tuyết Thanh lập tức vui vẻ như bé gái, giơ chén trà cụng với Lãnh Phong và Biệt Đông, uống một hơi cạn sạch như rượu, “Chị biết cậu sẽ đồng ý mà, cậu đúng là già mồm nhưng mềm lòng.”
Lãnh Phong ngắt lời cô: “Chị Thanh, cũng chỉ có chị thôi, theo em thấy, sau này chị bớt dính vào, rất phức tạp, không đơn giản như những gì chị nhìn thấy đâu. Dẫn mấy đứa trẻ đi vẽ tranh mấy ngày, suôn sẻ kết thúc công việc, cái này khác với trại đông chị thường tổ chức trước kia. Em đề nghị chị bảo bên Nhân Ái cử thêm mấy người đến, một mình chị không xử lý được, dù thêm cả em cũng không xử lý được.”
Lam Tuyết Thanh nói cô sẽ trao đổi thêm với Nhân Ái về công việc cụ thể tiếp theo. Nói cho cùng tổ chức công ích Nhân Ái mới là bên tổ chức chính của hoạt động lần này, cô cũng chỉ là bên thứ ba hợp tác thôi.
Sau khi giải quyết Lãnh Phong, tâm trạng Lam Tuyết Thanh rất tốt, đem máy tính trong nhà ra, bắt đầu tay cầm tay dạy Biệt Đông sử dụng nền tảng đặt phòng trực tuyến.
Lãnh Phong lại không đi, thoải mái tiếp tục ngồi xuống trà tắm nắng. Biệt Đông nghĩ, hắn đúng là kẻ nhàn rỗi. Giang Nguyên còn có khách sạn trên danh nghĩa, Tư Phóng cả ngày bận rộn ở quán cơm. Chỉ có Lãnh Phong này mang danh nghĩa nhà điêu khắc nhưng không làm gì cả, không thiếu tiền, không làm việc, còn cứ mở miệng ra là móc cái này mỉa cái kia.
Trong lòng Biệt Đông xem thường những người như vậy.
Lam Tuyết Thanh cảm thấy những thứ như nền tảng đặt phòng cực kỳ đơn giản, nhưng lúc dạy Biệt Đông mới phát hiện, kiến thức vận hành Internet của cậu bạn này gần như là con số không, miễn cưỡng biết cách gõ chữ, mở trang web. Lam Tuyết Thanh sững sờ một lát, sau đó lại lấy một tờ giấy trắng, nói với Biệt Đông, em ghi lại từng bước, chị dạy em một lần, sau đó em tự làm, có gì không biết cứ hỏi chị.
Biệt Đông gật đầu, nền tảng đầu tiên, Lam Tuyết Thanh chỉ nói cách đăng nhập đã tốn mười phút. Sau khi vào trong, phát hiện trạng thái của khách sạn là bị ngừng hoạt động, chắc do tình nguyện viên trước đó đã làm trước khi nghỉ việc. Lam Tuyết Thanh lại nói cho Biệt Đông biết các để khách sạn hoạt động lại, cách sửa thông tin phòng trống, cách thiết lập ngày có thể đặt phòng, cách viết mô tả, nếu có đơn hàng thì xem ở đâu, cách quản lý…
Biệt Đông luống cuống tay chân vừa nghe vừa nhìn máy tính vừa ghi lại, cảm thấy đầu to gấp ba lần. Chuyện này phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều. Rõ ràng cậu đang ngồi dưới bóng cây lại toát mồ hôi đầy đầu, đầu óc như bị gỉ sét, chuyển động một cách khó khăn.
Lúc này mới chỉ có một nền tảng, Biệt Đông đã hoàn toàn đơ người. Lam Tuyết Thanh cũng không vội dạy hết cho cậu trong một lần, nói với cậu nền tảng đặt phòng vừa rồi là quan trọng nhất, hiểu rõ cái đó trước đã, những cái khác học sau.
Cô thoát khỏi hậu trường, bảo Biệt Đông chậm rãi mày mò, làm theo các bước, lại đề nghị với cậu: “Thật ra khách sạn của các em đã dành nhiều tâm huyết lúc trang trí, Giang Nguyên học mỹ thuật, rất có khiếu thẩm mỹ, phối hợp phần cứng và phần mềm rất tốt. Nhưng không quảng cáo, hình ảnh sử dụng trên nền tảng cũng do tình nguyện viên trước kia tùy tiện chụp. Em bảo Giang Nguyên chụp một bộ ảnh hẳn hoi, lại thay hết ảnh trên mạng, đảo bảo hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.”
Biệt Đông gật mạnh đầu, sợ mình quên mất nên cũng ghi điều này vào giấy.
Lãnh Phong thong thả nói: “Lúc đó thằng Nguyên kinh doanh khách sạn này vốn là giận dỗi với gia đình, để thỏa mãn h*m m**n cá nhân của bản thân. Làm gì có ai kinh doanh khách sạn như vậy, đồ dùng đều đặt làm riêng, cây cối trong sân cũng chọn loại đắt tiền, lãng phí mù quáng.”
Biệt Đông nghe vậy trong lòng khó chịu, nhưng lúc này cậu không có thời gian. Cách vận hành phía sau của nền tảng thực sự quá phức tạp đối với cậu, đến phần đặt phòng cậu thậm chí không hiểu những bước mình viết, chỉ có thể quay đầu hỏi Lam Tuyết Thanh.
Lam Tuyết Thanh rất kiên nhẫn, lại giải thích cho cậu một lần nữa. Lần này Biệt Đông hiểu hơn nhiều, không giống vừa rồi hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ học thuộc lòng các bước. Cậu không hỏi cảm thán: “Khó quá, đầu óc của em không hợp làm việc này.”
Lam Tuyết Thanh vỗ vai cậu: “Em chỉ là tiếp xúc ít, không quen thôi, đừng vội, cứ từ từ.”
Bất thình lình, Lãnh Phong đột nhiên nói với Biệt Đông, giọng bình tĩnh: “Vậy cậu nghĩ cái gì đơn giản?”
Biệt Đông sững sờ, cậu không biết Lãnh Phong có ý gì khi đột nhiên hỏi cậu như vậy. Nhưng cậu suy nghĩ một lát rồi nói thật: “Những việc không giao tiếp với con người đều đơn giản, ví dụ như tôi có thể ở trong rừng mãi mãi.”
Ánh mắt Lãnh Phong lóe lên dưới ánh mặt trời, để lộ chút ánh sáng, lại là lạnh lùng, câu nói còn lạnh hơn: “Vậy quay về rừng của cậu đi, ở đây phải dùng đầu óc.”
Biệt Đông có ngu đến mấy cũng nghe hiểu câu nói này, còn có sự căm ghét và trịch thượng tr*n tr** trong lời nói. Giang Nguyên và Tư Phóng đều không ở đây, Lãnh Phong dường như không cần kiềm chế sự chống đối với Biệt Đông, ném hết lạnh lùng và không hề cố kỵ ra ngoài, đập vào đầu vào mặt Biệt Đông không chừa lại gì.
Nhưng Lãnh Phong cảm thấy mình khá lễ độ, nói gần nói xa không có một chữ cay nghiệt. Biệt Đông không có não, hở tí là nói người này đáng chết người kia đáng chết, còn từng có tiền án như vậy. Có thể ra tay đánh người ở cục công an, ba chữ “không có não” đã khắc trên mặt, Lãnh Phong chỉ nêu ra, để Biệt Đông tự biết mình. Nếu bản thân cậu không biết cách tiến lùi, vậy thì để người khác nói cho cậu biệt.
“Phong ơi!” Lam Tuyết Thanh quát.
Biệt Đông nhìn Lãnh Phong, trong mắt cũng b*n r* ánh sáng, dáng vẻ hung tàn như thú hoang kia cũng phóng ra hết. Cậu cũng không cố kỵ, như đang đối mặt với một con thú dữ nhe răng nanh ra với cậu, mạnh mẽ hơn cậu, nhưng không hề sợ hãi, gầm lên từng tiếng, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Một suy nghĩ lập tức nhảy ra trong đầu Lãnh Phong, hắn biết Biệt Đông giống cái gì rồi. Giang Nguyên gọi cậu ta là Nai Con xinh đẹp, không đúng, bây giờ Biệt Đông không phải nai, mà giống một con sói.
Không thể thuần dưỡng, Lãnh Phong nghĩ thầm. Giang Nguyên ngu ngốc này, tuyển một thứ nguy hiểm tới đây, đúng là cuộc sống thái bình lâu quá nên rước họa cho mình.
Lời tác giả:
Tag của ai đó: già mồm mềm lòng