Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 19

Chương 19: Hai người có gì đó là lạ

Mùa đông ở Lê Tân ít mưa, nhiều sao, gió lớn.

Biệt Đông cảm giác từ trước đến nay chỗ này không hay gặp mưa. Mặc dù Giang Nguyên nói với cậu rằng Lê Tân không thể tính theo bốn mùa, phải tính theo mùa gió, mùa mưa và mùa khô. Ví dụ như bây giờ là mùa gió, từ tháng Sáu đến tháng Chín sang năm là mùa mưa. Trời mưa có thể khiến trong lòng mọc nấm, lạnh hơn cả mùa đông.

Biệt Đông vẫn chưa từng cảm nhận được, nhưng cậu từ chưa quen đến bây giờ đã rất thích mùa đông nắng chói ở nơi đây.

Hoạt động ngoài trời mấy ngày cuối cùng của trại đông, thời tiết vẫn đẹp như thường lệ. Mặc dù lạnh hơn phải mặc áo khoác dày, nhưng dưới ánh mặt trời lại là khu rừng nhỏ mà Biệt Đông thích nhất, tâm trạng của cậu vô cùng thư giãn.

Địa điểm phác họa cũng đã được cậu khảo sát trước. Tranh thủ hai ngày nghỉ, Lam Tuyết Thanh đề nghị hay là đi khảo sát những nơi được chọn để phác họa, đi một lần để tránh những sự cố sau này.

Tất cả mọi người đồng ý, hai ngày nay Lam Tuyết Thanh phải đến trường Nhân Ái, nên giao chuyện này cho Biệt Đông và Lãnh Phong, bảo hai người đi cùng nhau. Nhưng hai người này liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ vẻ mặt lúng túng, trăm miệng một lời: “Chắc không cần…”

Lam Tuyết Thanh: “…”

Biệt Đông giành nói trước: “Mình em đi là được, một người dễ hơn.” Cậu nhớ Lãnh Phong và Giang Nguyên đi vòng quanh núi cũng lái chiếc mô-tô xa xỉ, cậu không muốn lên núi bằng cách này, cậu có cách của mình.

Lãnh Phong vốn cũng có ý này. Mình hắn đi là được, dẫn người theo không tiện. Nếu Biệt Đông nói như vậy, hắn sẽ không nói nữa.

Lam Tuyết Thanh bất lực nhìn hai người, nói với Biệt Đông: “Vậy em chú ý an toàn.”

Nếu ở quê nhà, không cần người khác đề nghị, bản thân Biệt Đông có thể đưa ra một danh sách những nơi đẹp nhất. Năm đó cậu đã dẫn đường cho Giang Nguyên như thế. Nhưng cậu mới chỉ ở Lê Tân một thời gian ngắn, vẫn chưa quen. Cậu đến đây bận kiếm sống, cũng không có thời gian chạy khắp nơi ngắm nhìn, trái lại mượn cơ hội hiếm có này lên núi khảo sát địa hình để đi xem.

Không khí của núi rừng giống nhau nhưng lại khác nhau. Những dãy núi bao la quấn quanh Lê Tân gọi là Ly Sơn, chân núi ấm áp như mùa xuân, đỉnh núi lại luôn phủ đầy mây và sương mù. Biệt Đông tự nhủ không thể trèo l*n đ*nh núi cao như vậy bằng tay không, cho nên hai ngày nay chỉ đi lại dưới chân núi, thung lũng và giữa sườn núi.

Cậu mang theo nước và thức ăn, cả ngày ở trong núi, gặp được rất nhiều loài động thực vật mà cậu quen thuộc hoặc xa lạ. Đến giữa sườn núi, Biệt Đông nhận ra cây linh sam ở đây giống như cây ở quê cậu, đứng hiên ngang, lặng im không nói. Chỉ có điều nơi này không có tuyết, nhưng có ánh nắng có thể xuyên qua khe hở rừng cây. Biệt Đông hít thở không khí lạnh lẽo và trong lành, đứng trên tảng đá nhô ra, nhìn thấy thị trấn cổ Lê Tân chỉ to bằng bàn tay, và biển Lê Dạng lấp lánh như thấu kính.

Khi rời xa đám đông như thế này, trong lòng Biệt Đông thấy tự do nhất.

Cậu đã chạy qua năm, sáu địa điểm vẽ thực vật mà Lãnh Phong và Lam Tuyết Thanh đã liệt kê, sau đó đề xuất với Lam Tuyết Thanh tốt nhất nên chọn hai địa điểm trong số đó. Gần thị trấn, dễ đi, an toàn, một nơi có biển hoa, một nơi có dòng suối nhỏ và hồ nước.

Lãnh Phong từ chối cho ý kiến về địa điểm cậu chọn, thế là cứ quyết định như vậy.

Ngày đầu tiên phác họa ở một biển hoa giữa sườn núi. Hoa cúc dại mà Biệt Đông đã từng nhìn thấy ở cổng chợ thức ăn nở đầy khắp núi đồi.

Đường lên núi cũng không khó đi, có đường quốc lộ vòng quanh núi, xuống ở một địa điểm nhất định, đi bộ khoảng hai mươi phút là đến. Hôm nay ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi qua biển hoa, lười biếng khiến người buồn ngủ.

Các em nhỏ cõng giá vẽ cao cỡ nửa người, thuốc màu đều do Lãnh Phong chuẩn bị. Bộ màu nước mang theo có màu sắc, thú vị, dễ sử dụng, thích hợp cho những đứa trẻ vừa học vừa chơi.

Biệt Đông đứng sau lưng Lãnh Phong, nhìn hắn dạy các em nhỏ vẽ tranh. Các em đứng vòng quanh hắn, dường như cảm thấy rất hứng thú với sự thay đổi màu sắc trên tờ giấy trắng.

Lãnh Phong vẽ một biển hoa, sau đó lại vẽ một con thỏ xám mũm mĩm trong biển hoa. Con thỏ đứng thẳng, ôm hai chân trước, nhìn chằm chằm về phía trước. Những đứa trẻ xung quanh cười khanh khách, còn chạm tay vào con thỏ trên bảng vẽ.

Một cảm giác khó hiểu lại dâng lên trong lòng Biệt Đông, đó hoàn toàn không giống thứ mà Lãnh Phong sẽ vẽ ra. Một người cao to, mặt lạnh như băng ngồi trong bụi hoa vẽ một con thỏ mập.

Hai chữ “dễ thương” vừa mới hiện lên trong lòng Biệt Đông đã bị cậu nhấn mạnh xuống. Cậu đỏ mặt bởi suy nghĩ không bị khống chế của bản thân. Sao có thể dùng hai chữ đẹp đẽ như vậy để miêu tả “kẻ xấu” trước mặt? Biệt Đông căm giận nghĩ, về sau phải xóa hai chữ này ra khỏi đầu, không ai được dùng nữa.

“Kẻ xấu” không hề hay biết. Tự vẽ xong, sau đó lật một tờ giấy mới, bảo các em nhỏ đẩy cây kẹp vẽ ra cùng vẽ với hắn, hoặc là muốn vẽ gì thì vẽ.

Biển hoa này có nhiều chủng loại phong phú, hoa, các loại cây thấp, thỉnh thoảng xuất hiện thỏ rừng, sóc không sợ người… Có đứa trẻ vẽ mãi vẽ mãi, không nhịn được ném bút vẽ trong tay đi và đuổi theo con thỏ. Biệt Đông trông chừng không để em chạy xa.

Hai ngày cuối cùng, Biệt Đông không có ý định vẽ tranh nữa. Mặc dù cậu cảm thấy chuyện này rất thú vị, nhưng hai lần trước xảy ra sự số nhỏ, cậu đều cho rằng là do mình phân tâm. Nếu cậu không điêu khắc con sóc kia sẽ không xuất hiện dao khắc, nếu mình không đi rửa tay sẽ không thể không trông chừng bọn trẻ. Cho nên bây giờ cậu không làm gì cả, chỉ mắt nhìn tám hướng tai nghe bốn phương, làm tốt công việc của mình.

Lãnh Phong nhìn ra hôm nay Biệt Đông không có ý định tham gia, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng hắn không tiện hỏi tại sao hôm nay cậu không vẽ, cậu vẽ rất đẹp mà, hay là thử xem?

Lãnh Phong làm thế nào cũng không thể nói ra những lời này.

Một ngày gió êm sóng lặng trôi qua, xe buýt đưa các em nhỏ về trường học. Lãnh Phong vẫn lái xe đưa Lam Tuyết Thanh về trước, rồi đưa Biệt Đông về. Hai người không nói chuyện suốt quãng đường. Đến đầu đường Tùy Viên, Biệt Đông nói “Cảm ơn” lúc xuống xe, Lãnh Phong bình tĩnh gật đầu. Biệt Đông mở cửa xe, đúng lúc Giang Nguyên gọi điện cho cậu, Biệt Đông nghe máy. Giang Nguyên hỏi cậu có phải đang ở cùng Lãnh Phong không, bảo hai người cùng đến chỗ Tư Phóng ăn cơm.

Sau sự cố đánh nhau tập thể kia, quán cơm của Tư Phóng bị lan truyền khắp thị trấn. Lại bị những kẻ nhiều chuyện thêm mắm thêm muối tăng thêm nhiều tình tiết vô căn cứ, trở thành câu chuyện hai bên báo thù vì tình yêu. Lam Tuyết Thanh và Cố Nhĩ Tàng không hiểu sao trở thành nhân vật chính của câu chuyện, bị lan truyền một cách vừa tục tĩu vừa giang hồ. Có người kể cho gã nghe ngay trước mặt Tư Phóng, gã chỉ có thể “Phắc” một tiếng.

Nơi nhỏ, con người hỗn tạp, nhịp sống lại chậm, tin đồn ở những nơi giàu đất đai như thế này gặp gió gặp nước là có thể phát triển mạnh mẽ.

Tối hôm đó, Tư Phóng oán trách Giang Nguyên và Lãnh Phong một hồi. Nhưng lời đồn này lại khiến việc kinh doanh của quán cơm Tư Phóng khá hơn. Tóm lại dân bản xứ hay khách du lịch cũng được, đều tràn ngập hứng thú với những nơi và con người có “Câu chuyện”.

Giang Nguyên hơi tò mò mấy ngày nay Biệt Đông và Lãnh Phong sớm chiều sống chung như thế nào. Lại hơi ghen tị với Lãnh Phong vì có thể ở gần Biệt Đông với danh nghĩa công việc.

Mặc dù Biệt Đông là tình nguyện viên của khách sạn, à bây giờ nên được thăng cấp làm quản lý, nhưng Giang Nguyên luôn cảm thấy cậu luôn duy trì khoảng cách với mình. Làm đủ những việc và chuyện nên làm, bây giờ còn mang đến việc kinh doanh cho khách sạn. Nhưng ngoài những cái đó ra, Giang Nguyên không hề cảm thấy Biệt Đông gần gũi với mình hơn so với lúc mới đến.

Hình như vẫn luôn như vậy, vẫn luôn trong một mối quan hệ có tên, có lai lịch và cực kỳ khách quan. Giang Nguyên muốn gần thêm chút nữa cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Anh ta cảm thấy một Biệt Đông đơn giản nhưng lại bí ẩn như vậy rất hấp dẫn.

Sau khi phục vụ xong vài nhóm khách, Tư Phóng đóng cửa sớm. Mấy người rảnh rỗi ngồi xuống ăn cơm cùng nhau. Biệt Đông lại bận rộn làm trợ thủ. Giang Nguyên quan sát Lãnh Phong và Biệt Đông, giữa hai người vẫn như trước kia, không có giao lưu gì, thậm chí không chạm mắt nhau. Nhưng Giang Nguyên không hiểu sao lại cảm thấy cảm giác giương cung bạt kiếm lúc có lúc không giữa hai người gần như đã biến mất.

Anh ta rất tò mò, bèn hỏi thử: ”Hoạt động gần đây hai người đang làm thế nào rồi”?

Bàn tay gắp thức ăn của Biệt Đông khựng lại, liếc nhìn Lãnh Phong, đúng lúc hắn cũng liếc nhìn cậu. Ánh mắt giao thoa ngắn ngủi giữa không trung, mỗi người lại nhanh chóng rời đi. Lãnh Phong hờ hững đáp: “Vẫn ổn, xảy ra chút sự cố nhỏ, không có chuyện gì lớn. Hoạt động do chị Thanh nhận cứ an toàn hoàn thành là được.”

Giang Nguyên gật đầu: “Đúng rồi, những hoạt động thế này không mong thành quả, an toàn là trên hết.”

Tư Phóng im lặng lắng nghe. Hôm nay phác thảo ngoài trời, cơm trưa của các em nhỏ đặt ở chỗ gã, Tư Phóng đóng gói tốt rồi đưa đến chỗ đường quốc lộ, Biệt Đông và Lãnh Phong xuống nhận và mang đi. Chuyện này do Biệt Đông đề xuất với Lam Tuyết Thanh, cô cũng đồng ý.

Xem như lần “giao tiếp” gần gũi nhất của Tư Phóng và Lam Tuyết Thanh sau khi ly hôn. Nhưng Tư Phóng không cho rằng đây là Lam Tuyết Thanh có ý “nhượng bộ” với gã. Con người cô luôn công và tư rõ ràng.

Tiếp theo, Lãnh Phong nói: “Những đứa trẻ kia vẽ khá đẹp, có mấy đứa rất có năng khiếu. Mày cũng nên xem thử Nguyên à, hầu như không cần dạy, cứ vẽ theo bản năng của chúng. Tao cảm thấy chúng nó mới là giáo viên của tao.”

Khi nói lời này, ánh mắt Lãnh Phong vô tình hoặc cố ý lại lướt qua Biệt Đông. Biệt Đông cảm nhận được nhưng không có phản ứng.

“Thế à” Giang Nguyên nói: “Trẻ em thường là người nhạy bén nhất, chưa từng được đào tạo, không biết các gọi là quy tắc và phương pháp, là giỏi nhất.”

Lúc này Biệt Đông hỏi: “Thế nào mới được xem là giỏi?”

Giang Nguyên liếc nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói: “Giỏi trong nghệ thuật đó là chưa từng trải qua tính toán, là trực giác của cơ thể. Tất nhiên qua đào tạo có thể vẽ tốt hơn. Nhưng những thứ như sự nhạy bén và năng khiếu trực giác thì không thể đào tạo được.”

Hắn nói như vậy, trong lòng nghĩ bản thân hắn là kiểu đã trải qua tính toán. Hắn biết điều đó là chưa đủ giỏi, nhưng hắn không thay đổi được.

Hắn còn muốn nói rằng, cậu chính là người giỏi thực sự, chỉ là bản thân cậu không biết.

Đây quả thực là điều khiến Lãnh Phong ghen tị lại đành chịu.

Bình Luận (0)
Comment