Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 20

Chương 20: Hắn kinh ngạc nhận ra mình là đồ khốn

Ngày phác thảo cuối cùng bên bờ suối và cạnh hồ nước trong thung lũng.

Có rất nhiều con suối nhỏ chảy xuống dưới từ những đỉnh núi cao hơn ở xa xôi. Nước suối mát lạnh sảng khoái. Lam Tuyết Thanh nói đều là tuyết tan từ đỉnh núi, thậm chí ngày nào cũng có người đi bộ lên núi cố ý lấy nước suối ở đây.

Vô số dòng suối nhỏ hội tụ lại thành một hồ nước êm đềm ở đây. Nơi này rất đẹp, xung quanh nguồn nước là những cây linh sam thẳng tắp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống. Trong dòng suối trong veo có cá bơi lội, lắc lư yêu kiều.

Mặt hồ ở đây được ánh nắng chiếu cả ngày nên không còn lạnh nữa, nhẹ nhàng chảy ra bờ. Ở đó có một mắt cắt không cao lắm, tình cờ tạo thành một thác nước. Thác nước không cao nhưng mặt ngang lại rộng, bên dưới thác nước lại là một hồ sâu, sau đó dòng nước liên tục chảy xuống dưới.

Địa điểm phác thảo nằm xung quanh hồ bên trên. Sau buổi phác thảo ngày hôm qua, hôm nay các em đã vẽ rất thành thạo, không cần Lãnh Phong dạy nữa. Các em tự mở kẹp vẽ ra, vẽ hồ nước, rừng cây, cá trong hồ nước và mây trên trời. Có một hai em không thích vẽ tranh nên chơi một mình bên cạnh. Biệt Đông chú ý đừng để các em đến làm phiền những đứa trẻ khác là được.

Biệt Đông bỗng hơi mong đợi, muốn xem dáng vẻ Lãnh Phong nghiêm túc vẽ tranh sẽ như thế nào. Hoặc là như phòng làm việc trống trải của hắn, nếu hắn nghiêm túc điêu khắc sẽ làm gì?

Đột nhiên cảm thấy Lãnh Phong hình như cũng là một bí ẩn. Vài câu đơn giản Tư Phóng từng nói với cậu về quá khứ không đủ để phác họa ra Lãnh Phong là người như thế nào. Biệt Đông đã quen biết hắn được một khoảng thời gian, dù mấy hôm nay gần như vậy nhưng vẫn không biết hắn là người như thế nào.

Có lẽ là một “người xấu xa” nhưng không phải là “kẻ xấu”, Biệt Đông thầm định nghĩa như vậy.

Cư xử hung dữ mặt mày dữ tợn, nhưng sâu bên trong dường như không hề xấu.

Đến giữa trưa, vẫn đặt cơm ở chỗ Tư Phóng. Tư Phóng lái chiếc xe van tàn của gã đến đường quốc lộ, Biệt Đông và Lãnh Phong ra nhận, xách cơm đi bộ về hơn mười phút.

Hai người mỗi người xách một nửa. Ban đầu, Lãnh Phong thấy cậu gầy như vậy định xách nhiều hơn. Nhưng Biệt Đông không nói hai lời nhanh nhẹn xách một nửa rồi sải bước đi. Lãnh Phong đi theo sau cậu, nhìn thấy cậu cởi áo khoác ra buộc ngang hông, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay, để lộ một đoạn cổ tay và phần gáy trắng như tuyết, bả vai và sống lưng nhìn qua toàn là xương.

Lãnh Phong đã làm điêu khắc gần nửa đời người, hắn có thể hiểu rõ hoàn toàn hình dáng xương người, đường nét cơ bắp chỉ qua một cái liếc mắt. Lãnh Phong không kiềm chế được bắt đầu tưởng tượng cơ thể của Biệt Đông như mắc bệnh nghề nghiệp. Lượng mỡ trong cơ thể hẳn phải thấp đến mức ngạc nhiên, cậu gầy mà không yếu, thoạt nhìn rất khỏe. Lãnh Phong tưởng tượng đường cong cơ bắp của Biệt Đông hẳn sẽ nhỏ dài, bao bọc mỏng trên xương cốt mảnh khảnh, tràn đầy vẻ đẹp của thiếu niên.

Hắn cảm thấy mình không thể tưởng tượng tiếp nữa, như vậy là không đúng. Cơ thể tưởng tượng vừa xuất hiện trong đầu không phải thật. Lãnh Phong giải thích với bản thân như vậy, vì đã lâu không làm gì cả nên xuất hiện phản xạ có điều kiện thôi.

Hộp cơm lần lượt được phát cho các em, bảo các em ăn cơm trước, sau đó phát hiện thiếu mất hai người. Các nhân viên tìm kiếm xung quanh, Lam Tuyết Thanh hoảng sợ hét lên: “Ở bên kia!”

Biệt Đông nhìn sang, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang đứng ở mép hồ gần thác nước, xắn ống quần giẫm nước, hình như đang mò tôm cá.

Đứa lớn là nhóc mập ngày đầu tiên đã làm Hạt Dẻ khóc, cậu ta chưa từng vẽ tranh, luôn chơi một mình bên cạnh. Lúc này không biết tại sao lại kéo được Hạt Dẻ qua đó, lội xuống nước cùng với cậu ta, cúi người mò gì đó ở bên dưới.

Giáo viên của Nhân Ái nói với những người khác: “Mọi người đừng hét lớn, sẽ dọa các em. Chúng ta chậm rãi đi tới, nói chuyện với các em để các em tự đi ra.”

Lãnh Phong và Biệt Đông trông những đứa trẻ còn lại. Hai giáo viên của Nhân Ái đi tới, đứng bên hồ chậm rãi dỗ dành hai đứa trẻ. Nhưng xem ra không có hiệu quả gì, đứa trẻ hoàn toàn không nhìn họ cũng không nghe họ nói.

Sau đó, đứa lớn đột nhiên tức giận, dùng sức đẩy Hạt Dẻ. Bé Hạt Dẻ trượt chân trong nước, sau đó nhóc mập kia lại đẩy em lần nữa. Bé Hạt Dẻ chưa kịp khóc đã rơi xuống thác nước theo dòng nước.

Biệt Đông kinh hãi, không kịp nói gì cả, chạy nhanh đến bên mép hồ, không kịp c** q**n áo ra, cậu đạp giày rồi nhảy vào thác nước.

Nước trên mặt hồ luôn được ánh mắt trời chiếu, không lạnh chút nào. Nhưng thác nước trong bóng râm, nước trong hồ sâu bên dưới thì lạnh cóng, lại là mùa đông. Biệt Đông lao đầu xuống hồ nước sâu, nước trong hồ bị thác nước cuốn trôi, tầm nhìn rất mơ hồ. Cậu cố gắng phân biệt dưới nước nhưng không tìm thấy bé Hạt Dẻ rơi xuống, nín thở đến mức sắp hết không khí mới trồi lên mặt nước, hít sâu một hơi lại tiếp tục lặn xuống.

Dưới nước bỗng có thêm một người, Biệt Đông nhận ra là Lãnh Phong. Anh ta cũng nhảy xuống ngay sau mình.

Hai người tìm kiếm một hồi lâu trong đầm sâu, nhưng vẫn không thấy Hạt Dẻ. Biệt Đông đã tê cả da đầu, đầu óc như ngừng hoạt động. Tiếp đó cậu đột nhiên nghĩ đứa trẻ nhẹ, biết đâu đã bị cuốn đến nơi khác. Thế là cậu lại theo dòng nước tiếp tục bơi về phía trước, quả nhiên đã tìm được đứa trẻ lặng lẽ trôi theo dòng nước ở phía xa.

Cậu và Lãnh Phong cùng nâng bé Hạt Dẻ nổi lên khỏi mặt nước, cậu bé bị sặc nước đã hôn mê. Lãnh Phong đang cấp cứu cho em ở trên bờ, cuối cùng em nôn ra một ngụm nước và tỉnh lại.

Lần này Biệt Đông sợ mất mật, nhìn thấy Hạt Dẻ tỉnh lại, trái tim nâng lên tận cổ của cậu mới rơi xuống.

Vẫn sợ không thôi, lỡ như không tìm được người, lỡ như tìm được muộn quá… Biệt Đông không dám nghĩ.

Đứa trẻ bị rơi xuống nước vẫn phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra kỹ càng. Giáo viên của Nhân Ái trông nom những đứa trẻ còn lại. Cũng may xe van của Tư Phóng vẫn chưa đi xa, Lam Tuyết Thanh nhanh chóng liên lạc cho gã lái xe tới đây. Lãnh Phong bế Hạt Dẻ, mấy người chạy đến chỗ có thể dừng xe trên đường quốc lộ.

Nhóc Hạt Dẻ hình như đã bị dọa sợ, vẫn không phát ra âm thanh gì, khóc cũng không khóc. Lãnh Phong và Biệt Đông ướt đẫm, hoàn toàn không quan tâm đến bản thân. Cho đến khi lên xe, hai người mới phát hiện mình cũng lạnh cóng đến mức run rẩy.

Trên xe van có chăn lông, Hạt Dẻ lạnh đến mức môi thâm tím. Lam Tuyết Thanh c** q**n áo ướt của em ra, lấy chăn lông bọc em lại, rồi lấy áo khoác dày của mình khoác lên người em. Nhưng Lãnh Phong và Biệt Đông thì không có cách nào, mặc quần áo ướt chỉ lạnh hơn. Tư Phóng bật điều hòa lên mức tối đa, Biệt Đông và Lãnh Phong cởi áo, lau sơ qua rồi ướt sũng ngồi đó.

Lúc này Lãnh Phong mới phát hiện các vết sẹo trên người Biệt Đông.

Vết sẹo mới phủ lên vết sẹo cũ, bao trùm trước ngực, sau lưng, bụng và vai cậu. Lồng ngực trắng nõn hiện đầy vết đâm như bụi gai. Sau lưng có một vết sẹo lớn chạy từ bả vai xuống, gần như chéo khắp lưng, giống như đã bị tra tấn.

Lãnh Phong nhìn thấy mà giật mình, không thể kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, đã để lộ trên mặt. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Biệt Đông, muốn lên tiếng hỏi, “Cậu…” Nhưng vừa mới nói được một chữ, Biệt Đông như đã biết hắn muốn hỏi điều gì, cậu nói trước ngắt lời: “Ghế cuối có thể phơi nắng, tôi xuống đó nằm một lát.”

Nói xong đi ra phía sau, không ngó ngàng gì nữa.

Ý tứ rất rõ ràng, cậu không muốn Lãnh Phong hỏi, cũng không muốn trả lời.

Lãnh Phong nhìn cậu cúi người đi xuống cuối xe van, nằm xuống co người lại. Phần lưng ghế hàng trước che khuất nửa người trên và vết sẹo của cậu, cũng che luôn mặt cậu, Lãnh Phong không nhìn thấy được.

Tất nhiên Lam Tuyết Thanh và Tư Phóng cũng thấy cơ thể nhìn mà phát hoảng của Biệt Đông. Hai người nháy mắt với Lãnh Phong, “Giờ đừng hỏi gì cả, để nói sau.”

Cơ thể đầy gai này như một thanh kiếm sắc bén chém rách đêm tối, đâm thẳng vào tâm trí Lãnh Phong, thay thế tất cả ấn tượng cũ của hắn về Biệt Đông. Lãnh Phong chợt nhận ra mình hoàn toàn không hiểu rõ người trước mặt này. Biệt Đông đã trải qua những gì, tại sao tính cách lại thay đổi nhiều như vậy, liệu có liên quan đến những vết sẹo khắp cơ thể không? Những vết sẹo này không giống như có từ các cuộc ẩu đả bình thường, mà giống như bị ngược đãi nặng trong thời gian dài. Lúc này, Lãnh Phong mới nhận ra có lẽ mình đã hiểu lầm cậu. Hắn không hiểu người này, nhưng lại thô lỗ và độc đoán đưa ra phán đoán về đối phương. Nói cậu là thú hoang, là con sói con không thể thuần dưỡng.

Lãnh Phong kinh ngạc nhận ra mình thực sự quá khốn nạn.

Trên đường đi, Tư Phóng gọi điện cho Giang Nguyên, bảo anh ta mang hai bộ quần áo đến thẳng bệnh viện cho Lãnh Phong và Biệt Đông thay.

Mãi cho đến bệnh viện, người ở ghế sau xe luôn cuộn tròn trên ghế. Lãnh Phong thỉnh thoảng quay đầu, chỉ thấy Biệt Đông cong đầu gối, cậu nằm đó, c** tr*n ôm lấy mình. Lần đầu tiên Lãnh Phong đọc được sự hoảng loạn và luống cuống từ thân hình này.

Bình Luận (0)
Comment