Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 26

Chương 26: Hắn biết mình đang làm điều ngu ngốc

Lãnh Phong cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng hắn biết mình không hề “không chào đón” Biệt Đông, rất chào đón là đằng khác.

Trái lại, thái độ của Biệt Đông rõ ràng lạnh lùng. Lãnh Phong cảm thấy không hiểu sao mình hơi lên cơn, người ta càng đối xử lạnh nhạt với hắn, hắn càng muốn đến gần. Có vẻ rất thích ganh đua với sự lạnh lùng này.

Biệt Đông lạnh lùng có một sức hút kỳ lạ. Cậu cũng không đối xử khác biệt rõ ràng với Lãnh Phong. Nếu không quan sát kỹ, thoạt nhìn cậu đối xử với tất cả mọi người đều như nhau. Lãnh Phong cứ lượn lờ xung quanh cậu, cậu cũng không cố tình tránh đi. Hỏi cậu gì đó cậu vẫn trả lời, không biết trả lời thế nào còn nhếch miệng cười.

Nhưng rõ ràng không chân thành, giống như qua loa và lịch sự, bất đắc dĩ đối phó. Khác với vẻ nghiêm túc khi cậu đối mặt với Tư Phóng, Giang Nguyên, Lam Tuyết Thanh và Cố Nhĩ Tàng.

Những ngày qua, Lãnh Phong ngày càng nhìn rõ sự thật này, trong lòng căm giận nhưng lại không thể nói. Chẳng lẽ còn có thể phàn nàn với Tư Phóng và Giang Nguyên rằng Biệt Đông chỉ đối xử lạnh lùng với một mình hắn? Giống hệt oán phụ luôn rồi, đối với mối quan hệ vừa mới tan băng giữa họ thì phản ứng này quá kỳ quặc.

Lãnh Phong ôm một cục tức, giống con chó sói đối mặt với con nhím cuộn tròn như quả bóng, từng lông nhọn dựng đứng lên, móng vuốt gảy xung quanh vẫn không biết cắn chỗ nào.

Nhưng nếu bảo hắn nhượng bộ chịu thua, từ bỏ con nhím này, đó là điều không thể.

Mặc dù trưa hôm đó cà khịa Giang Nguyên một trận, nhưng sau đó Lãnh Phong cẩn thận suy nghĩ những lời Giang Nguyên đã nói, cảm thấy không phải không có lý. Nếu Biệt Đông thực sự thích tiết kiệm tiền như vậy, ôm túi tiền chỉ có vào không có ra không buông tay, hắn thực sự có thể nghĩ cách giúp cậu kiếm tiền.

Bật lại cơn giận của Giang Nguyên, nhưng Lãnh Phong lại trộm mánh khóe của anh ta, muốn thử dùng chiêu này xem có thể kiếm được chút cảm tình không.

Nhưng chuyện này về mặt lý thuyết có thể thực hiện, trên thực tế bản thân Lãnh Phong hoàn toàn không biết kiếm tiền. Nhìn từ góc độ sinh tồn, hắn tạm thời vẫn chưa cần kiếm tiền. Lúc đến Lê Tân mang theo hơn một triệu, thuê phòng và trang trí linh tinh chỉ mất hơn một nửa, hai năm trôi qua trên người còn lại hơn sáu trăm nghìn tệ. Với cách sống hiện tại không chi tiêu nhiều, hơn sáu trăm nghìn tệ này đủ cho hắn sống trong năm, sáu năm.

Về phần sau khi tiêu hết tiền, Lãnh Phong vẫn chưa có quá nhiều suy nghĩ. Một người đàn ông đang độ tuổi sung sức và khỏe mạnh, muốn kiếm tiền không phải là việc khó.

Nhưng nếu đổi lại mình là Biệt Đông, còn có thể làm gì khác để kiếm tiền, thực sự làm khó hắn quá.

Không thể làm mấy việc tốn thể lực. Mặc dù hắn cảm thấy Biệt Đông trông không hề gầy yếu, cũng có sức lực, nhưng làm công việc tốn thể lực không phải giải pháp lâu dài. Lãnh Phong không đề xuất cái này, nhưng trình độ học vấn của người này lại không cao, có thể làm gì được nhỉ. Lãnh Phong nghĩ tới nghĩ lui, một người chưa bao giờ kiếm một đồng ở vùng này, cuối cùng chỉ có thể đi hỏi Tư Phóng.

Đã vậy còn hỏi rất kín đáo, không dùng danh nghĩa của Biệt Đông. Nhân lúc Biệt Đông không có ở đây, hắn hỏi Tư Phóng có cách gì kiếm tiền nhanh không.

Tư Phóng “Ơ” một tiếng, nhướng mày rõ cao, nhìn Lãnh Phong như hiếm lạ: “Nhà nghệ thuật cũng cần kiếm tiềm á? Chú tùy tiện làm một, hai tác phẩm điêu khắc, rồi tìm người quản lý bán cho chú là có tiền thôi?”

Lãnh Phong không thích nhắc đến việc này. Hắn đã mất hút khỏi giới nghệ thuật hai năm, Vinh Ngọc đã giáng cho hắn một đòn đả kích về mọi mặt. Nếu không phải được cha mình tâng bốc cao như vậy, hắn cũng sẽ không ngã đau như thế.

Vốn chỉ là một nhà nghệ thuật hạng hai, hạng ba, cứ ra vẻ là người tiên phong nghệ thuật sáng nhất để làm gì. Bây giờ chiếc áo mới của Hoàng đế đã bị lột bỏ, cho dù hắn bằng lòng thành thật làm một nhà nghệ thuật hạng hai, hạng ba cũng không được nữa.

Chốn danh lợi chính là vậy, giống như thị trường bất động sản, các nhà sưu tầm chỉ mua khi giá tăng không mua lúc giá giảm. Lúc được tung hô thì người người đổ xô tìm đến, lúc rớt giá không ai đứng ra đỡ.

Đây là sự thật hắn bằng lòng thừa nhận nhưng không chịu đối mặt. Cho dù bây giờ hắn làm ra thứ được gọi là tác phẩm cũng sẽ không có bảo tàng mỹ thuật nào đồng ý mở triển lãm, không có nhà sưu tầm bằng lòng ra tay. Những ngày tháng mà một tác phẩm tùy tiện bán được với giá hàng chục, hàng triệu tệ đã qua lâu rồi.

Lãnh Phong trực tiếp tự giễu: “Sao lại không cần kiếm tiền, tài năng của em bị lãng phí cũng tiếc, đang định đổi nghề làm thợ mộc đây.”

Tư Phóng hút thuốc, híp mắt nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu: “Thợ mộc được đấy, đôi tay này của chú có thể làm mấy việc tỉ mỉ, biết đâu còn có thể thuận đường khôi phục lại nghề thủ công mỹ nghệ dân gian địa phương sắp thất truyền của bọn anh.”

Lãnh Phong buồn cười, ngửa đầu cười một trận: “Nói nghiêm túc đi, có cách gì kiếm tiền không?”

“Có, nhưng không thích hợp với chú.”

“Anh nói xem nào?”

“Bán đồ tết, sắp đến tết rồi, nhân dân cả nước đều thích hàng tết ở địa phương mình, đây là thời cơ tốt để kiếm tiền.” Tư Phóng thực sự mách nước.

Cái này được, Lãnh Phong vừa có suy nghĩ trong lòng, Biệt Đông có thể làm việc này, thế là không để ý đã nói ra: “Em không hợp làm việc này, nhưng Tiểu Đông hợp mà.”

Tư Phóng sững sờ, tiếp đó kịp phản ứng: “À, nói cả buổi hóa ra chú đang hỏi thăm giúp Tiểu Đông à?”

Lãnh Phong bất thình thình bị mình bán đứng suy nghĩ, chỉ có thể chấp nhận, ậm ờ “Ừ” một tiếng, “Thấy cậu ấy tìm việc làm khắp nơi, cảm giác rất thiếu tiền, nên em hỏi giúp thôi.”

Tư Phóng nói: “Vậy thì khéo quá, anh vốn đã lên kế hoạch cuối tháng này bảo cậu ấy ra ngoài nhập ít hàng tết thay anh, quán phải trữ sẵn để sử dụng trong lúc ăn tết. Cậu ấy cũng tiện đường mua ít hàng về bán, một công đôi việc.”

Lãnh Phong suy nghĩ ý kiến này không tệ, Tư Phóng liếc nhìn hắn một cái: “Tiểu Đông không biết lái xe, đến lúc đó chú làm tài xế nhé?”

Không biết tại sao, sau khi nghe đề nghị này Lãnh Phong mừng thầm trong lòng, trên mặt cũng không kiềm chế, lập tức nở nụ cười: “Được chứ, cả xe lẫn tài xế, còn miễn phí.”

Tư Phóng im lặng quan sát Lãnh Phong một lúc, đột nhiên hỏi: “Phong ơi, chẳng lẽ chú đang giấu suy nghĩ gì?”

Lãnh Phong ho khan một tiếng, nhấp một ngụm trà, ra vẻ bình tĩnh: “Suy nghĩ gì?”

Tư Phóng lắc đầu: “Anh mà biết thì cần gì hỏi chú? Chú không cảm thấy dạo này chú hơi nhiệt tình với Tiểu Đông quá sao? Có việc hay không cũng xoay quanh người ta hỏi này hỏi nọ, bây giờ còn quan tâm việc người ta kiếm tiền, thế này đâu giống chú? Không phải chú luôn ghét cái kiểu làm người tốt khắp nơi của thằng Nguyên à, sao bây giờ bản thân chú lại đóng vai thánh nhân rồi, còn diễn không biết mệt nữa?”

Lãnh Phong suy nghĩ một lát, mình thực sự nhiệt tình quá mức ư? Sao hắn cảm thấy vẫn chưa đủ nhỉ. Nếu thực sự làm đúng mức, sao Biệt Đông vẫn lạnh lùng như vậy? Lãnh Phong giải thích những hành vi bất thường gần đây của mình vì “Chút xíu áy náy”.

Áy náy vì đã từng đối xử thô bạo với Biệt Đông.

Thế là hắn nói thẳng: “Trước kia có chút hiểu lầm về Tiểu Đông, nói chuyện gì đó rất khó nghe, bây giờ em đang tự kiểm điểm đây.”

Tư Phóng cười ha ha: “Hiếm có, hiếm có, khiến một người thông minh như chú thừa nhận mình đã nhìn lầm, quả là không dễ dàng.”

Lãnh Phong cũng tự giễu trong lòng, ngược dòng tìm hiểu ấn tượng xấu trước kia của mình đối với Biệt Đông từ đâu mà ra?

Là ánh mắt.

Lãnh Phong nhớ rõ cái đêm đầu tiên nhìn thấy Biệt Đông, ánh mắt khi lần đầu tiên cậu nói những người xấu kia “Đáng chết”, Lãnh Phong cảm thấy mình là người duy nhất ở đó hiểu được ánh mắt của Biệt Đông. Nhưng phản ứng của hắn lại là ác cảm và chán ghét.

Hắn nhìn thấy sự căm thù thực sự trong ánh mắt đó, còn có sự liều lĩnh đánh cược cả mạng sống để đạt được mục đích của cậu. Những cái này hoàn toàn trái ngược với triết lý đối nhân xử thế của Lãnh Phong. Không thông minh, hoàn toàn không cân nhắc đến hoàn cảnh của bản thân, chỉ quan tâm đến lẽ phải trong lòng mình, là người có thể “mất kiểm soát” bất cứ lúc nào.

Khi đó Lãnh Phong không quan tâm sự căm thù trong lòng Biệt Đông từ đâu mà đến. Chỉ quan tâm ánh mắt và sự biểu đạt tr*n tr** như vậy khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm tiềm ẩn.

Họ đứng ở hai đầu của triết lý sống, nhưng chẳng biết tại sao, Lãnh Phong cảm thấy mình rất hiểu Biệt Đông. Cũng vì hiểu cho nên không muốn để cậu bước vào thế giới của mình.

Nhưng bây giờ, hình như mọi thứ đang dần đi theo hướng ngược lại. Ngay cả bản thân hắn cũng dần đi ngược sự “thông minh” mà hắn quen. Hắn biết mình đang làm điều ngu ngốc, nhưng những điều ngu ngốc không có mục đích cũng không có kết quả này lại khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Thật ra Lãnh Phong nghĩ, mình vẫn không hiểu Biệt Đông, không hiểu cậu của ngày trước là như thế nào, tại sao bây giờ cậu lại trở nên như vậy. Giang Nguyên đã nhiều lần hét lên với hắn rằng Tiểu Đông trước kia không như vậy, hắn đều kiêu ngạo không thèm tìm hiểu. Nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên người Biệt Đông, hắn đã thay đổi suy nghĩ trong nháy mắt.

Nếu bây giờ có ai muốn Biệt Đông rời khỏi đây, Lãnh Phong nghĩ mình sẽ là người đầu tiên nhảy ra nói “Cút” với người đó.

Vài ngày sau, Tư Phóng nói với Biệt Đông muốn cậu ra ngoài mua ít hàng tết. Còn liệt kê một danh sách, cần mua gì ở đâu, số lượng bao nhiêu, tất cả đều rõ ràng.

Tất nhiên Biệt Đông nói không thành vấn đề, hai người cùng kiểm tra lại danh sách kia. Những nơi cần đến đều nằm rải rác trong tỉnh, hơn nữa phần lớn đều ở vùng núi. Nhìn trên bản đồ không xa nhưng phải lái xe qua mấy ngọn núi, phải mất vài ngày để lái đến ngôi làng xa nhất. Tư Phóng nói với cậu đây đều là đặc sản thủ công địa phương, rượu, dăm bông, lạp xưởng, bánh sữa, mật ong, trà… Đều là hàng cao cấp nguyên chất từ thiên nhiên. Không chỉ có quán cơm của chúng ta cần trong dịp tết, mà nhân dân trên cả nước đều cần. Nếu cậu muốn, cũng có thể thuận tiện tích trữ một lô cho mình, sau đó bán trên mạng, đảm bảo kiếm tiền gấp đôi.

Nghe đến kiếm tiền, Biệt Đông xúc động trong lòng. Cậu rất tin tưởng kinh nghiệm của Tư Phóng về phương diện này, một quán cơm có lợi nhuận cao nhất trên cả con phố là ví dụ chứng minh. Nhưng cậu suy nghĩ, lại cảm thấy một mình bán hàng trên mạng đoán chừng hơi rủi ro. Lúc này tên của Cố Nhĩ Tàng lại hiện lên trong đầu. Biệt Đông nghĩ, không biết lần này lại đến tìm cô ấy, cô ấy có đồng ý nữa không.

Biệt Đông hỏi Tư Phóng, Tư Phóng nói sao có thể không đồng ý. Mày nhập hàng, cô ấy bán, hai người bàn bạc chia lợi nhuận là được, không có gì thích hợp bằng. Cho cô ấy bán hàng, mày cũng có thể yên tâm nhập thêm hàng, chắc chắn bán hết trong vài giây.

Biệt Đông cảm thấy ổn, sau đó cậu suy nghĩ chuyện nhập hàng. Cảm thấy số lượng hàng nhiều như vậy, mình cậu đi xe buýt sẽ không thể mang về được, cũng quá tốn thời gian. Nhưng cậu không biết lái xe, cũng không có bằng lái.

Tư Phóng nói thẳng, tìm người lái xe chở mày đi một chuyến thôi? Vấn đề này rõ ràng Lãnh Phong đã xung phong đồng ý, nhưng đến phút chót Tư Phóng đột nhiên nghĩ xa hơn. Gã muốn để Biệt Đông tự mở lời với Lãnh Phong.

Gần đây thái độ của Lãnh Phong với Biệt Đông đã thay đổi, Tư Phóng nhìn thấy hết. Nhưng Tư Phóng cũng nhìn thấy Biệt Đông lạnh lùng với Lãnh Phong. Gã có lòng muốn mối quan hệ của hai người này thực sự trở nên tốt hơn.

Với tính cách của Biệt Đông, trực tiếp nói cho cậu biết Lãnh Phong đồng ý làm tài xế, chắc chắn trong lòng sẽ chống cự. Nhưng ngược lại, cậu phải đi nhờ Lãnh Phong làm tài xế, cậu nhận ơn huệ của Lãnh Phong, thái độ hẳn sẽ tốt hơn nhiều.

Vì vậy Tư Phóng không nói gì cả, chỉ đề xuất với cậu, mày không ở đây, Giang Nguyên phải trông khách sạn, chỉ còn mỗi Phong có thể đi với mày. Cậu ta có xe, còn rảnh rỗi, mày đi nói với cậu ta một tiếng, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý.

Biệt Đông rầu rĩ không nói gì. Mặc dù, không biết tại sao, trong lòng cậu cũng nghĩ Lãnh Phong bây giờ sẽ không từ chối cậu. Nhưng bảo cậu đi mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của người đã từng ghét cậu, bảo cậu cút về rừng rậm, Biệt Đông có cảm giác đang tạo nghiệp chướng.

Đột nhiên, câu nói “Nghiệt duyên” của Cố Nhĩ Tàng lại hiện lên trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment