Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 27

Chương 27: “Anh Phong”, “Bùi tai”

Hôm nay, thật bất ngờ khi Lãnh Phong không đến quán cơm. Người này đã lởn vởn ở đây mấy ngày rồi, đột nhiên có một ngày không đến, Biệt Đông còn hơi không quen. Cậu vốn định nhân lúc anh ta tới đây, lại cố gắng tìm chuyện để nói với cậu sẽ tiện thể nhờ anh ta làm tài xế. Không ngờ đến thời điểm quan trọng người này lại biến mất ngay tại chỗ.

Ngày kia phải lên đường rồi, Biệt Đông không thể kéo dài nữa. Buổi trưa, sau khi xong việc cậu đến thẳng phòng làm việc của Lãnh Phong, tiện đường còn xách theo cơm trưa Tư Phóng đã đóng hộp cho cậu.

Bấm chuông cửa một lúc lâu, cửa phòng làm việc mới chậm rãi mở ra. Lãnh Phong sững sờ khi thấy người đến là Biệt Đông. Hắn vừa ngủ dậy, mặt chưa rửa, râu ria lún phún lôi thôi lếch thếch.

Biệt Đông nhìn thấy Lãnh Phong như vậy cũng ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ tinh thần uể oải của người này. Lãnh Phong luôn gọn gàng sạch sẽ khi xuất hiện trước mặt người khác, lúc này lại phanh áo ngủ ra. Biệt Đông liếc mắt nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng khiến người khác không thể bỏ qua kia. Sợi dây nào đó trong lòng như bị gảy một cái, không kìm được nghĩ, người này bề ngoài đẹp, ăn không ngồi rồi, sống trong nhung lụa, cơ thể được nuôi dưỡng đến mức bóng bẩy mịn màng.

Cậu cố gắng đánh mắt đi, đưa hộp cơm, tìm tạm một lý do: “Anh Tư sợ anh chưa ăn cơm nên bảo tôi mang đến.”

Hộp cơm còn nóng, Lãnh Phong nhận lấy, hai người cùng đi vào phòng làm việc. Lãnh Phong vẫn hỏi bằng giọng uể oải khi mới ngủ dậy: “Đựng gì vậy? Anh Tư nấu hay cậu nấu?”

“Gà xào cay, trứng hấp, cải làn xào, anh Tư nấu.” Biệt Đông trả lời một cách khô khốc.

“À.” Lãnh Phong đặt hộp cơm lên bàn làm việc, không mở ra, lại châm một điếu thuốc ngậm trong miệng. Hắn ngồi đối diện Biệt Đông, thoải mái gác đôi chân dài lên ghế, ngửa đầu nhả khói.

Ánh nắng vừa vặn chiếu vào từ cửa sổ sau lưng hắn, nửa bên mặt của hắn dược phủ màu vàng kim. Biệt Đông nhìn sang từ góc nghiêng, vừa hay nhìn thấy đường viền vàng trên mặt hắn kéo dài từ trán đến sống mũi thẳng, rồi lõm xuống đến đôi môi mỏng và cái cằm hơi nhếch lên, anh tuấn như một bức tượng.

Pho tượng liếc mắt sang và nói: “Cậu nấu ăn ngon hơn, tôi thích ăn đồ cậu nấu.”

Người này thực sự coi mọi thứ là điều hiển nhiên, Biệt Đông oán thầm, thích thì thế nào? Chẳng lẽ tôi còn nấu cho anh một bữa ngay tại đây? Tưởng mình là ông tướng chắc?

Nhưng nghĩ rằng lát nữa mình còn phải nhờ người ta, khí thế của Biệt Đông lập tức thấp xuống, bĩu môi nói: “Hay là, tôi về nấu cái khác cho anh?” Cậu cũng chỉ khách sáo, lấy lòng thôi.

Ơ, Lãnh Phong nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hôm nay sói con đổi tính nết rồi à? Không hờ hững dửng dưng với mình nữa sao, một ý tưởng thử nghiệm hiện lên trong lòng hắn, cười cợt nhả gật đầu: “Được đấy.”

Biệt Đông ngẩn người, đệch, tên này thực sự cho cái thang là trèo lên, cho cái thớt lại tưởng mặt, mặt dày thật. Nhưng mình là người tự đào hố, Biệt Đông nghiến răng, không nói hai lời lập tức đứng dậy ôm lấy hộp cơm đi ra ngoài, ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Vậy anh chờ một lúc, tôi về nấu xong lại tới đây, chắc phải mất khoảng một đến một tiếng rưỡi.”

Ý là muốn ăn cơm ông nội anh nấu thì cứ chờ với cái bụng đói đi.

Động tác của Lãnh Phong cũng khá nhanh, Biệt Đông vừa đứng lên đi ra ngoài được vài bước đã bị hắn kéo cánh tay, Lãnh Phong vẫn cười: “Chỉ nói vậy thôi, đừng mất công, biết cậu có lòng là tôi thỏa mãn rồi, ngồi đi ngồi đi, tôi đi rửa mặt rồi ăn.”

Biệt Đông thầm trợn trắng mắt, nhưng ngoài mặt vẫn phẳng như hồ thu. Lãnh Phong ấn cậu ngồi xuống ghế, đi vài bước về phía nhà tắm còn quay đầu lại: “Chờ tôi, dừng tự ý bỏ chạy.”

Không chạy, Biệt Đông nghĩ thầm, ông nội còn có chuyện nhờ cháu.

Tiếng nước trong phòng tắm rào rào, Biệt Đông quan sát căn phòng làm việc đã từng đến một lần này, cứ cảm thấy có gì đó khang khác.

Cậu phát hiện tấm vải che trên bàn làm việc nhỏ bày dụng cụ đã biến mất, các dụng cụ điêu khắc vốn được che kín giờ cũng lộ ra, hơn nữa hình như đã được sử dụng, đặt bừa bãi.

Biệt Đông nhớ lại hôm ăn lẩu ở nhà Lam Tuyết Thanh, Lãnh Phong nói mình hiện đang làm một vài thứ. Biệt Đông tò mò, anh ta đang làm gì?

Hoàn toàn là xuất phát từ lòng tò mò muốn xem một tác phẩm điêu khắc có thể bán với giá hơn một triệu rốt cuộc là cái gì. Biệt Đông không nhịn được đứng lên đi dạo xung quanh, muốn tìm được “tác phẩm” của Lãnh Phong.

Không tìm được tác phẩm, nhưng lại nhìn thấy con sóc mình điêu khắc trên góc bàn làm việc nhỏ. Biệt Đông hơi ngẩn người, cậu tưởng nó đã bị Lãnh Phong vứt đi. Kết quả lại bị giấu kín ở đây. Biệt Đông cầm lấy con sóc kia nhìn, cảm thấy đồ mình làm cũng ngu ngốc như mình. Cậu mắng một tiếng cái thứ ngu ngốc trong lòng, lại đặt nó về chỗ cũ.

Sau đó cậu nhìn thấy một món đồ được phủ vải trên bàn làm việc lớn, thể tích không nhỏ, vải che phủ hoàn toàn. Nhìn từ bên ngoài không biết là gì, nhưng lộ ra nửa bàn chân. Biệt Đông thầm nghĩ, đây là tượng người sao? Nhìn tư thế này giống như đang ngồi.

Cậu lập tức dâng lòng tò mò, ngón tay không kìm được cầm một góc vải che lên muốn vén ra nhìn một cái, một cái thôi.

Nhưng ngón tay vừa chạm vào tấm vải, sau lưng vang lên giọng Lãnh Phong: “Đừng chạm vào nó.”

Biệt Đông giật mình, lập tức buông tay ra, chột dạ xoay người: “Tôi không chạm vào, chỉ tò mò muốn nhìn một chút.”

Vẻ mặt Lãnh Phong hơi kỳ lạ, giống như chột dạ lại giống như xấu hổ, hắn hắng giọng một cái: “Vẫn chưa làm xong, lúc nào làm xong sẽ cho cậu xem, vẫn đang làm dở chưa dám cho ai xem.”

“À.” Biệt Đông ngồi xuống, lại hỏi: “Con sóc của tôi vẫn ở đây, còn tưởng anh vứt rồi.”

Sau khi rửa mặt, Lãnh Phong đã khôi phục dáng vẻ tinh thần sảng khoái, hình như còn cạo râu, bây giờ mặt mày sáng sủa, vừa mở hộp cơm ra vừa nói: “Cậu điêu khắc rất đẹp, tại sao phải vứt.”

Hiện tại Biệt Đông thực sự tin rằng Lãnh Phong nghĩ con sóc kia được điêu khắc đẹp, mặc dù bản thân cậu không biết “đẹp” chỗ nào, tiện tay làm thôi, quê mùa cục mịch.

Lãnh Phong vừa ăn cơm vừa nói: “Trong bếp có trà, có thể pha giúp tôi một tách trà không?”

Biệt Đông lại thầm chửi một tiếng, mẹ kiếp chỉ biết sai người ta là giỏi. Nếu lúc đó mình đồng ý tới đây giúp đỡ, đoán chừng cũng là mấy việt vặt như bưng trà rót nước này. Một người không biết kiếm tiền nhưng rất giỏi ra vẻ sang giàu.

Nhưng cậu không nói gì, đi thẳng vào bếp nấu nước pha trà. Còn hỏi Lãnh Phong muốn uống hồng trà hay Phổ Nhĩ1, sau đó bưng tới cho hắn một bình trà chín.

[1]Trà Phổ Nhĩ là một loại trà lên men nổi tiếng, có nguồn gốc từ vùng Phổ Nhĩ (tỉnh Vân Nam, Trung Quốc). Là trà đen lên men (hoặc bán lên men), có mùi đất đặc trưng, vị đậm, hậu ngọt. Có hai loại là 生普 (trà sống) ít lên men, vị chát dịu, càng để lâu càng ngon, 熟普 (trà chín) đã được lên men nhanh, vị trầm, dễ uống

Lãnh Phong ăn hết hộp cơm, lại uống mấy ngụm trà nóng, trong lòng biết hôm nay Biệt Đông tới đây nhất định có việc. Nhưng thấy cậu vẫn chưa nói ra, Lãnh Phong cũng không vội, chỉ chờ cậu tự nói.

Lần đầu tiên Biệt Đông phát hiện mở lời nhờ người khác khó như vậy, lúc nhờ Cố Nhĩ Tàng giúp đỡ cũng không khó thế này. Bây giờ không thể mở miệng với tên khốn này được.

Lãnh Phong cũng rót trà Phổ Nhĩ cho cậu, chén trà kia đặt trước mặt Biệt Đông đã sắp nguội, Biệt Đông mới hạ quyết tâm mở miệng: “Chuyện là, anh Phong ơi, em muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Anh Phong, Lãnh Phong nghiền ngẫm hai chữ này một hồi lâu. Hắn nhớ đây là lần đầu tiên Biệt Đông gọi mình như vậy.

Bùi tai.

Hắn lại châm một điếu thuốc, híp mắt lại, vẻ mặt không thay đổi: “Việc gì.”

Biệt Đông thừa thế xông lên: “Bên anh Tư cần chuẩn bị một lô hàng tết, anh ấy không có thời gian đi, nên bảo em đi giúp anh ấy. Em đã xem qua mấy chỗ kia rồi, nằm rải rác, cũng xa, em đi xe buýt quá chậm, có thể làm phiền anh lái xe chở em đi không?”

Ồ, hóa ra là chuyện này. Lãnh Phong tạm thời chưa trả lời, trong lòng nhanh chóng nghĩ thông suốt với tốc độ ánh sáng. Đây là Tư Phóng cố ý bảo Biệt Đông đến nhờ mình.

Lãnh Phong thầm nói tiếng “anh em tốt” với Tư Phóng, sau đó cảm thấy chuyện này rất thú vị. Hắn nhìn vẻ mặt ngày càng thấp thỏm của Biệt Đông trong sự im lặng của mình, cảm thấy ngày càng dễ thương.

Biệt Đông thầm nghĩ, đệch, quả nhiên tên khốn này bắt đầu làm bộ làm tịch, không nên đến nhờ anh ta chuyện này, nhưng không tìm anh ta thì có thể tìm ai?

Lãnh Phong ước chừng thăm dò như vậy cũng hòm hòm rồi, đang chuẩn bị thu tay thì Biệt Đông nói: “Xin lỗi, chuyện này quá phiền phức, em nên nói với anh Nguyên, để anh ấy tìm người trông khách sạn mấy ngày, sau đó anh ấy lái xe chở em đi là được, không làm phiền anh Phong nữa.”

Nói xong lại định đi, Lãnh Phong vội lên tiếng: “Tôi vẫn chưa nói được hay không, cậu cũng mở lời rồi, không chờ tôi trả lời đã đi tìm Giang Nguyên sao? Không xem tôi ra gì luôn à?”

Biệt Đông xoay người lại, trong lòng chửi tên khốn làm bộ làm tịch này chín chín tám mốt lần, trên mặt vẫn hờ hững. Lãnh Phong nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Biệt Đông như cười mà không cười, “Tôi đồng ý, tôi đưa cậu đi.”

Sau đó hắn đẩy điện thoại trên mặt bàn qua, “Nếu sắp ra ngoài cùng nhau, có phải nên thêm wechat trước không?”

Lời tác giả: Một lũ người xấu, cứ trêu Tiểu Đông.

Bưởi: tôi mà là em Đông chắc tui chửi bằng mồm luôn chứ ở đó mà chửi trong lòng. Về xưng hô, khi em Đông nhờ Lãnh Phong sẽ gọi là “anh Phong” là chữ anh “哥” này thì mình sẽ để Biệt Đông xưng em. Tóm lại mình sẽ dựa vào văn cảnh để đổi xưng hô cho phù hợp

Bình Luận (0)
Comment