Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 28

Chương 28: Tôi sẽ không để cậu gặp chuyện gì đâu.

Biệt Đông cảm thấy trong mắt Lãnh Phong có rất nhiều điều cậu không hiểu. Cậu chưa từng nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt những người trưởng thành khác, nhưng cậu từng thấy nó trên người động vật.

Giống như gấu đen nhìn thấy mật ong, hai mắt sáng lên. À, không hoàn toàn đúng, mà giống mèo bắt chuột hơn. Thoạt nhìn như đã tính sẵn trong lòng sẽ ăn thịt bạn, nhưng lại không nỡ ăn ngay lập tức, nhất định phải cầm trong tay chơi một lúc mới thỏa chí, sở thích rẻ tiền.

Biệt Đông nghi ngờ mình đã trở thành con mồi nào đó, cảm giác này khiến cậu rất khó chịu.

Nhưng cậu vẫn thêm wechat Lãnh Phong, còn lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Lãnh Phong từ chối cho ý kiến, Biệt Đông lại nói: “Anh Phong, anh giúp em một việc lớn thế này, em có thể làm gì cho anh không?”

Cậu nói lời này là vì thói quen không muốn nợ ơn, nhất là không muốn nợ Lãnh Phong. Luôn cảm thấy người này suy nghĩ không rõ ràng, mắc nợ anh ta không biết phải lấy gì trả, còn không bằng nói rõ ngay từ đầu.

Lãnh Phong nghe vậy, trong đầu thực sự nhảy ra vài suy nghĩ, suýt nữa bật thốt lên: “Cậu làm người mẫu cho tôi đi.”

Nhưng hắn dừng một lát, vẫn không nói câu này ra, chỉ nhìn Biệt Đông nói: “Tạm  thời không có, cứ giữ lại trước, cần gì tôi sẽ tìm cậu sau.”

Lãnh Phong cẩn thận xem tờ danh sách mua sắm và những nơi cần đến, nghiên cứu trên bản đồ một lúc rồi lên kế hoạch lộ trình cho Biệt Đông. Cũng nói cho cậu biết đi một chuyến sẽ mất khoảng một tuần đến mười ngày, bảo cậu chuẩn bị sẵn.

Đi đâu, mua gì trước, sau đó đi đâu, mua gì, Lãnh Phong đã lên kế hoạch cho cậu. Biệt Đông bên cạnh lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy hơi yên tâm, giống như đang dựa vào thứ gì đó rất đáng tin. Sau đó nhớ lại, khi Lãnh Phong nói chuyện, Biệt Đông cảm thấy mình không cần suy nghĩ gì cả, chỉ nghe theo hắn là được.

Biệt Đông cũng đã từng trải qua cảm giác đáng tin và tin tưởng này rất lâu trước đây, khi cha còn sống.

Những năm sau đó thì không có nữa, cậu phải tự đưa ra mọi quyết định, dù thông minh hay ngu ngốc, đạt được kết quả tốt hay xấu đều phải tự gánh chịu. Không ai quan tâm đến cảm nhận của cậu, cũng không có ai sắp xếp gì cho cậu.

Hôm nay sau khi trở về, cảm giác của Biệt Đông đối với Lãnh Phong trở nên phức tạp hơn. Lúc thì cảm thấy hắn là một tên khốn, lúc lại cảm thấy khi hắn nghiêm túc, mình hoàn toàn tin tưởng hắn.

Chẳng trách Lam Tuyết Thanh nói, chỉ cần là chuyện Lãnh Phong đã hứa thì sẽ dốc toàn lực.

Giang Nguyên rất lo lắng cho cậu sau khi biết lần này Biệt Đông ra ngoài cùng Lãnh Phong. Còn liên tục oán trách tại sao không nói chuyện này cho mình sớm hơn. Khách sạn nghỉ mấy ngày cũng không sao, anh ta hoàn toàn có thể dẫn Biệt Đông đi chuyến này.

Trong tiếng oán giận của Giang Nguyên, không biết tại sao Biệt Đông bắt đầu thất thần. Nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu để cậu lựa chọn ai đi chuyến này, có lẽ cậu vẫn sẽ chọn Lãnh Phong. Giang Nguyên tốt tính, nhưng Biệt Đông cảm thấy nếu bàn về làm việc, Giang Nguyên hơi chậm, không đủ nhanh nhẹn.

Ngày xuất phát, Lãnh Phong lái chiếc xe việt dã của hắn tới đón Biệt Đông từ sáng sớm, còn cố ý buộc một cái vali to trên nóc xe, chỉ sợ đến lúc đó không chở hết hàng. Biệt Đông mang theo vài bộ quần áo để thay giặt, ôm túi tiền của cậu đi đến cuối đường Tùy Viên, rồi lên xe Lãnh Phong.

Cái túi nhỏ đựng quần áo thay giặt và đồ vệ sinh cá nhân bị ném ra ghế sau, nhưng túi tiền rách lại được Biệt Đông ôm chặt trong ngực. Sau khi thắt dây an toàn, ánh mắt Lãnh Phong rơi trên “Túi tiền trong truyền thuyết” kia một lúc lâu. Hắn cười thầm, không nỡ buông tay món đồ ngu ngốc này đến vậy, đúng là nhóc mê tiền.

Biệt Đông hơi mất tự nhiên trước ánh mắt dò xét của Lãnh Phong, hắn nói: “Đến làng đầu tiên phải lái xe mấy tiếng, chiều nay mới đến, cậu cứ định ôm nó mãi?”

Biệt Đông mím môi, nói: “Cũng không nặng.”

Lãnh Phong không nhịn được cong môi lên: “Được, thích thì ôm đi, nhưng tôi nói trước, dù sao cũng ở trong xe này, đồ đạc không mất được. Dù mất tôi cũng sẽ đền cho cậu.”

Biệt Đông muốn nói, anh có biết bên trong là gì không? Mở miệng đã nói sẽ đền cho tôi… nhưng cậu nhịn. Đây là chút tiền cậu vất vả lắm mới tích góp được, định dùng làm tiền nhập hàng lần này, còn có tiền nhập hàng Tư Phóng đưa cho, tất cả đều ở trong này.

Thật ra hơi nặng, nhưng cậu không chê nặng, tiền mà, nhiều đến mấy cũng không chê nặng.

Thị trấn Lê Tân là điểm du lịch, đường quốc lộ nối với bên ngoài vẫn được xây dựng rất tốt, nhưng ra khỏi Lê Tân thì không như vậy nữa. Hai tiếng sau, xe lái vào đường núi thật sự, đường xe trở nên chật hẹp, xóc nảy, hoặc đang lên núi hoặc đang xuống núi, bên cạnh con đường hẹp chỉ chứa được hai chiếc xe thậm chí không có hàng rào. Biệt Đông ngồi ở ghế phụ lái nhìn mà lo, bên không có hàng rào đúng lúc ở phía cậu.

Lãnh Phong liếc nhìn cậu, hình như sắc mặt tái hơn, hỏi cậu: “Sợ à?”

Biệt Đông không muốn thừa nhận, chỉ bướng bỉnh lắc đầu. Lãnh Phong nói: “Lần đầu đi đường này ai cũng vậy, lúc mới đến Lê Tân, tôi và Nguyên tự lái xe đi tuyến Vân Nam Tây Tạng, gặp đủ mọi tình huống trên đường đi, nguy hiểm hơn cái này nhiều. Sau chuyến đi đó đã có sức miễn dịch.”

Sức miễn dịch là một chuyện, kỹ thuật lái xe lại là chuyện khác. Biệt Đông muốn nói tâm lý anh không sợ, thế kỹ thuật lái xe có được không?

Nhưng lại không thể hỏi ra câu này. Cậu không biết lái xe, lúc này mạng sống đang nằm trong tay người khác, còn có thể làm gì khác ngoài tin tưởng anh ta? Nhưng nhìn Lãnh Phong lái xe không hề sợ hãi, chắc hẳn bản thân hắn cũng rất tự tin.

Lãnh Phong vẫn đang kể những trải nghiệm nhìn mà kinh hãi. Khi đó xe của họ lái đến bờ sông Kim Sa, đường toàn đất đá, đi xuống một con dốc đứng, bên đường cũng không có hàng rào. Hắn và Giang Nguyên lái xe rất chậm, trước và sau cũng xe có, nhưng bụi bay mù mịt, tầm nhìn không rõ. Cách đó mười mét loáng thoáng có một chiếc xe minivan, không biết tại sao đột nhiên bị một hòn đá xóc lên, thân xe mất cân bằng rồi cứ thế lăn vào sông Kim Sa. Họ phanh gấp ở phía sau, nhất thời không dám di chuyển, không dám tiến lên nửa bước.

Sông Kim Sa ở bên dưới nước chảy xiết, trong xe minivan còn chở đầy hàng. Chiếc xe kia lăn xuống sông, mãi không thấy người bơi ra kêu cứu, trái lại hàng hòa trong xe nổi lềnh bềnh khắp nơi, nhanh chóng trôi đi theo dòng nước.

Lãnh Phong và Giang Nguyên lập tức gọi điện thoại cứu hộ, nhưng họ cũng không thể cứ chờ ở đây như vậy, phía sau còn một hàng xe. Sau khi nói rõ tình hình và kiểm tra địa hình kỹ càng, họ cẩn thận lái xe về phía trước.

“Có cứu được người trong xe minivan không?” Biệt Đông hỏi hắn.

Lãnh Phong lắc đầu: “Không biết, sau đó gặp phải những chuyện thế này rất nhiều lần, xe trước hoặc xe sau đang lái thì gặp sự cố, đột nhiên biến mất.”

Biệt Đông không nói gì nữa, một lát sau Lãnh Phong nói: “Khụ, dọa cậu rồi đúng không? Không nên kể chuyện này.”

Biệt Đông biết những nơi có điều kiện sinh tồn khắc nghiệt đều có tai nạn riêng. Nơi này là đường núi thường xuyên xảy ra tai nạn, ở quê cậu lại là trường hợp khác. Hồi nhỏ, cha và những người trong tộc cùng lên núi, thỉnh thoảng luôn có người gặp tai nạn, gặp phải thú dữ hoặc là ngã xuống vách núi. Người cuối cùng gặp tai nạn mà Biệt Đông nhìn thấy là cha mình.

Lãnh Phong liếc cậu một cái, “Đừng lo lắng, tôi lái xe từ mười tám tuổi đến giờ đã được mười năm, chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Phù phù phù!” Biệt Đông thổi phù liên tục: “Không cảm thấy đen đủi à? Những lời như vậy là xui xẻo nhất. Trong phim ảnh lúc nào cũng là làm xong việc này tôi sẽ đến tìm anh, sau đó người kia chết. Nguyên tắc giống vậy. Ít nói mấy lời như vậy đi, nói xong sẽ xảy ra chuyện.”

Lãnh Phong hiếm khi cười ha ha, một lúc lâu mới dừng lại, sau đó nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Tin tôi đi, sẽ không để cậu gặp chuyện gì đâu.”

Không biết tại sao, Biệt Đông hơi đỏ mặt. Không biết là vì nội dung câu nói này hay là vì giọng điệu này. Cậu quay mặt đi, áp lên cửa sổ kính, bên ngoài là những dãy núi có khe núi và rãnh sâu, bao la, đìu hiu.

Nhưng khoảnh khắc nghe thấy câu nói này, trong lòng cậu đã tin.

Sau khi vượt qua một ngọn núi, đường xá tốt hơn chút. Họ lái xe dọc theo con sông trong thung lũng. Đến trưa, Lãnh Phong hỏi cậu có đói không, dọc đường đi tìm một thị trấn thích hợp dừng lại ăn cơm.

Chỉ cần không phải vùng quá hoang vu, không nằm trên đường núi quanh co, bên cạnh đường quốc lộ bình thường đều rải rác nhiều quán cơm phục vụ các bác tài chạy đường dài. Mấy năm qua, Lãnh Phong tự lái xe đi khắp tỉnh nhiều lần, rất thạo tìm chỗ ăn ở trên đường. Chẳng mấy chốc đã tìm được một quán cơm bên đường có biển hiệu đơn giản, nhưng rất đông khách.

Những người ăn cơm ở đây đều là các bác tài vạm vỡ cẩu thả, đột nhiên có hai khách du lịch tự lái xe. Sau khi xuống xe, Biệt Đông vẫn ôm túi tiền của cậu, Lãnh Phong liếc cậu một cái, hạ giọng nói: “Ôm ở ngoài trời không an toàn, để trong xe đi.”

Biệt Đông ngẩn ra, cậu cảm thấy lời này của Lãnh Phong hình như đã biết trong cái túi này có gì. Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để túi trong xe.

Quán cơm không có nhiều món, chỉ có gà, vịt, cá và thịt trâu, thịt dê. Lãnh Phong hỏi Biệt Đông ăn gì. Biệt Đông muốn mời Lãnh Phong bữa cơm này nên hỏi lại đối phương muốn ăn gì. Lãnh Phong và cậu cùng vào bếp đi một lượt, mới hỏi cậu có ăn cá không.

Chủ quán nói cá mới bắt sáng nay từ con sông bên cạnh. Lãnh Phong nhìn thấy cá tươi mới chọn. Cá tươi hầm nước suối, Biệt Đông cảm thấy bữa cơm đầu tiên khi ra ngoài ăn ngon bá cháy.

Ăn uống no nê, Biệt Đông vội vàng đi thanh toán. Lúc này mới nhớ ra túi tiền của mình vẫn ở trong xe. Trong lòng thoáng qua chút hối hận. Lúc đó xuống xe không nghe lời khuyên, người ta vừa nói đã ngoan ngoãn làm theo. Đã quyết định sẽ mời cơm, sao có thể không mang theo tiền.

Cậu khăng khăng muốn thanh toán, Lãnh Phong nhìn vẻ mặt cố chấp của cậu, cười xoa dịu và nói: “Được thôi, để cậu trả một lần.”

Biệt Đông muốn ra xe lấy tiền, Lãnh Phong nghĩ nếu mình đi cùng Biệt Đông sẽ cảm thấy khó xử. Thế là hắn ném chìa khóa xe cho cậu, nói cho cậu cách mở khóa. Một lát sau Biệt Đông ôm túi tiền quay lại, đi thẳng đến quầy tính tiền, rồi hai người cùng ra khỏi quán cơm.

Chặng đường buổi chiều, Biệt Đông ăn no nên hơi buồn ngủ. Lãnh Phong bảo cậu hạ chỗ dựa lưng xuống ngủ một giấc, lúc nào gần đến sẽ gọi cậu.

Nhưng Biệt Đông không chịu, Lãnh Phong cười nói: “Làm sao, không yên tâm với kỹ thuật lái xe của tôi à?”

Biệt Đông vội vàng lắc đầu, câu không có ý này. Chỉ cảm thấy đường xá xa xôi lại vất vả, một người lái xe cô đơn, cậu nghĩ nói chuyện với Lãnh Phong cũng được.

Bình Luận (0)
Comment