Chương 3: Mày đúng là cái đồ cãi bướng
Tư Phóng quen cả hai người, thản nhiên gật đầu với họ xem như chào hỏi. Giang Nguyên đi tới vỗ bả vai Biệt Đông, quay đầu nói với Tư Phóng: “Anh Tư chờ lâu rồi nhỉ? Trên đường về em với Phong gặp chút chuyện, hơi mất thời gian.”
“Anh không sao, thằng nhóc chờ lâu chắc đói rồi.” Tư Phóng lại châm một điếu thuốc rồi cắn, liếc nhìn Biệt Đông, bật bếp điện từ trên bàn ở khu nghỉ ngơi, nước dùng bên trong chỉ chốc lát đã sôi, “Lại ăn cơm, trời lạnh, ăn chút đồ nóng cho ấm.”
“Em vẫn ổn.” Biệt Đông trúc trắc giải thích, đi sau Tư Phóng, giúp bày biện những đĩa thức ăn đã thái.
Giang Nguyên chống hai tay lên mép bàn, anh ta vẫn giống như trong trí nhớ của Biệt Đông, cười nói với cậu: “Nai Con lớn rồi.”
Biệt Đông cười gượng gạo.
Người đàn ông mặt lạnh, cao ráo chân dài kia cũng ngồi xuống, toàn thân mang theo hơi lạnh. Hắn rút tờ khăn giấy ấn lên chỗ vẫn đang chảy máu bên khóe mắt, Giang Nguyên chỉ vào hắn nói với Biệt Đông: “Đây là anh em tốt từ nhỏ đến lớn của anh, Lãnh Phong, em cứ gọi là anh Phong.”
Thế là câu “Anh Phong” của Biệt Đông ngậm trong miệng, môi mấp máy nhưng không nói ra.
Cậu xoay người lấy thanh sắt khều lò lửa, lại cho thêm gỗ và than, lửa cháy mạnh hơn, với hơi nóng từ nồi lẩu, bây giờ cả sân chẳng lạnh chút nào.
“Đừng làm nữa, lại ăn cơm đi.” Tư Phóng gọi cậu, Giang Nguyên cũng vẫy gọi cậu: “Nai Con mau lại đây, để anh Nguyên nhìn kỹ em nào.”
Không biết tại sao, sau khi Giang Nguyên nói câu này, ánh mắt Lãnh Phong nhìn Giang Nguyên một lúc lâu.
Vẫn không nhìn Biệt Đông.
Biệt Đông ngồi cạnh Giang Nguyên, nhỏ giọng nói: “Anh Nguyên cứ gọi em là Tiểu Đông đi.”
Đôi mắt Giang Nguyên đầy ý cười, dừng một lát mới nói: “Được.”
Ngồi xuống chưa được hai phút, Giang Nguyên vỗ đầu, “Xem trí nhớ của em này, ờ, anh Tư, em với Phong cố ý mang dăm bông Cam Đường về, đúng lúc nhắm rượu.” Nói xong anh ta đi đến cái balo để bên cạnh lấy một túi dăm bông hun khói to, nhìn là biết hàng cao cấp.
“Ơ, sao không nói sớm.” Tư Phóng chuẩn bị đứng lên, tiếp theo nghĩ đến gì đó, chỉ chỉ Biệt Đông: “Công việc này không cần anh, mày làm đi.”
Biệt Đông lập tức đứng dậy, không nói hai lời mang dăm bông đi qua sân vào bếp.
Giang Nguyên hơi sững sờ, lúc này Lãnh Phong liếc nhìn người đang cầm miếng dăm bông trên thớt ngắm nghía, hỏi Tư Phóng: “Chuyện gì đây?”
Tư Phóng cười ha ha: “Kỹ năng dùng dao của tên nhóc này giỏi hơn anh, gần đây gọi nó sang chỗ anh làm phụ bếp, mấy việc dùng dao đều giao cho nó.”
Lúc này Giang Nguyên mới phản ứng được, nhìn Tư Phóng từ trên xuống dưới: “Người của em! Anh Tư dùng tiện tay gớm nhỉ.”
Biệt Đông hét về phía họ: “Muốn cắt thế nào?”
Tư Phóng nói: “Thế nào cũng được, càng mỏng càng tốt.”
Thế là Biệt Đông rút một con dao mỏng cán dài trong một dãy dao, cắt một đĩa lát dăm bông theo thói quen của cậu. Miếng nào miếng nấy đều như nhau, hình dạng giống nhau, xếp gọn theo hình vảy cá.
Giang Nguyên dùng ngón tay nhặt một miếng, nhìn dưới ánh lửa, mỏng như cánh ve, trong suốt, anh ta khen ngợi: “Đầu bếp Michelin cũng chưa chắc đã thái được thế này.”
Tư Phóng tỏ vẻ “Anh nói mà”, Biệt Đông lại nói: “Dao ở đây không tốt, nếu không vẫn có thể tốt hơn.”
Mọi người ngạc nhiên, bộ dụng cụ bếp tinh xảo của Đức mà Giang Nguyên dày công lựa chọn lại bị chê.
Anh ta chỉ có thể cười trêu: “Anh Tư, xem ra anh thua thật rồi, hiếm có đấy. Một người ngang tàng như anh Tư, dùng dao nửa đời người, vậy mà cam lòng nhận thua.”
Tư Phóng nhón một miếng dăm bông, ăn cùng với rượu, nói: “Anh Tư của chú trước kia cầm dao chém người, giờ đổi thành thát thịt, rất cẩu thả. Tiểu Đông thì khác, tay vững, làm gì cũng nhanh nhẹn, Nguyên, chú biết chọn người đấy.”
Giang Nguyên sờ đầu Biệt Đông, bảo cậu ăn nhiều vào, còn rót cho cậu chén rượu, cảm thán một tiếng: “Ở đây chỉ có em không biết dùng dao, các anh một người là đầu bếp, một người là nhà điêu khắc, dùng dao tốt hơn dùng đũa. Bây giờ Tiểu Đông cũng giỏi như vậy.”
Biệt Đông tỉnh bơ liếc nhìn đối diện, người này là nhà điêu khắc? Khắc cái gì? Ở quê cũng có rất nhiều người làm điêu khắc, khắc chim ưng trên gỗ, khắc hổ trên da thuộc loại tốt. Lãnh Phong cũng là người như vậy sao?
Biệt Đông nhớ đến hồi nhỏ đi theo cha, cũng từng khắc rất nhiều đồ chơi nhỏ, sóc, nai, diều hâu. Biệt Đông cảm thấy những thứ mình làm đều xấu, nhưng cha rất thích.
Suy nghĩ không khỏi bay xa, cho đến khi bị Giang Nguyên vỗ vai, Biệt Đông mới nghe thấy anh ta đang hỏi mình: “Em tới đây, người nhà đều biết chứ?”
Trước khi đến, Biệt Đông chỉ nói mình đã tròn 19 tuổi, không đi học, muốn ra ngoài làm việc, xem có việc gì phù hợp không, không nhắc đến tình huống trong nhà. Lúc này Giang Nguyên hỏi, Biệt Đông hờ hững đáp: “Họ biết cả, trước khi đi em đã đến viếng họ, cũng nói rồi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghe hiểu nên không truy hỏi nữa, lập tức xem Biệt Đông là người lớn, cùng cụng chén với cậu. Lúc này Lãnh Phong cũng cụng chén với cậu, Tư Phóng ôm bả vai cậu: “Không sao, vượt qua cửa ải này, tới đây, nơi này chính là nhà của mày.”
Rượu trong chén được uống cạn một hơi, vị cay nồng xuyên qua họng đi thẳng vào tim. Biệt Đông chợt cảm thấy hơi nóng, trong tim và trong mắt đều nóng. Cậu cụp mắt nhìn chén của mình, gật mạnh đầu.
Nồi lẩu và lò sưởi, cái lạnh đêm đông đều bị xua tan đi hết. Tư Phóng chỉ vào vết thương ở thái dương Lãnh Phong: “Chuyện gì đây? Ra ngoài một chuyến còn bị thương?”
Lãnh Phong liếc nhìn Giang Nguyên, nói: “Có người muốn làm anh hùng, không nghe lời khuyên.”
“Chuyện ra sao? Nguyên, chú nói xem.”
Giang Nguyên cười hì hì, nhìn Lãnh Phong với biểu cảm lấy lòng: “Chẳng phải còn có anh Phong của chúng ta sao, nếu không có mày tao cũng không tự tin đến vậy, cũng không có đổ máu.”
“Đổ máu1 gì, máu chó thì có. Sau này muốn làm anh hùng tự đi mà làm, đừng kéo tao vào, tao không phải, cũng không muốn làm anh hùng.” Lãnh Phong vẫn lạnh lùng nói, mày mắt lạnh băng.
[1]đổ máu gốc là “sái nhiệt huyết” nghĩa trả giá bằng máu thậm chí là hy sinh mạng sống, tác giả chơi chữ nhiệt huyết và cẩu huyết.Nhưng có vẻ như Giang Nguyên và Tư Phóng đã quen với dáng vẻ lạnh lùng này của hắn, hoàn toàn không để bụng.
Giang Nguyên kể lại mối nguy hiểm xảy ra trong hôm nay. Lúc quay về, họ cố ý đi vòng đường núi để mua dăm bông Cam Đường. Kết quả lúc đi ra thì đi nhầm đường. Ban đêm, trời tối, lạc đường. Giữa đường đột nhiên bị một cậu bé lao ra từ đường núi ngăn lại. Cậu bé trông khoảng mười tuổi, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, toàn thân rách rưới. Cậu bé nói mình bị bắt cóc mấy năm trước, khó khăn lắm mới có cơ hội chạy ra ngoài, đã trốn trong núi một ngày. Thấy họ không giống người địa phương mới liều lĩnh xông ra xin họ đưa mình đi.
Kể đến đây, Giang Nguyên nói: “Tất nhiên bọn em phải dẫn đứa trẻ đi rồi!”
Lãnh Phong lại ngắt lời anh ta: “Tao không muốn đưa đi, là mày khăng khăng muốn dẫn đi. Những đứa trẻ bị bắt cóc rất khó đưa ra ngoài, sau khi mày kiên trì mới thành ra như vậy.”
Biệt Đông nghe họ kể chuyện, lúc này không nhịn được nhìn Lãnh Phong. Vẻ mặt người kia bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với vẻ kích động của Giang Nguyên.
Giang Nguyên xua tay, phớt lờ hắn và kể tiếp. Ban đầu, họ muốn gọi điện cho đồn công an ngay tại chỗ, nhưng tín hiệu trên núi không tốt, điện thoại mãi không gọi được. Hai người dẫn theo đứa trẻ đi tiếp chưa đến năm cây số, quả nhiên gặp được người tìm trẻ em, mà còn rất nhiều người, đông đen một mảng. Trưởng thôn và tộc trưởng dẫn toàn bộ người trong thôn đi ra.
Tư Phóng nói: “Gia đình mua đứa trẻ này đã vay tiền khắp cả thôn, giờ người mất rồi, tất nhiên cả thôn sẽ ra ngoài tìm.”
Giang Nguyên cảm thán: “Đúng! Vẫn là anh Tư hiểu.”
Tư Phóng bùi ngùi: “Anh cũng xem như là người địa phương, chuyện như vậy nhiều lắm, đều giống nhau cả.”
Những người kia tự ý đặt chướng ngại vật trên đường, kiểm tra mỗi một chiếc xe qua đường. Rừng sâu núi thẳm, một đứa trẻ không thể tự chạy ra được, chắc chắn sẽ ra ngoài theo xe đi qua, những người kia nghĩ cả rồi. Vì vậy Giang Nguyên và Lãnh Phong đã xô xát với cả thôn ngay tại chỗ. Mấy người kia còn dùng cành cây to chọc vào bánh xe của họ. May thay xe mô-tô của hai người đã được cải tiến, đủ chắc chắn, trực tiếp cán nát cành cây, mới miễn cưỡng dựa vào sức mạnh xông ra khỏi chướng ngại vật. Sau đó, còn không dám giao đứa trẻ cho đồn công an ở đó, sợ là đồng bọn, chạy thẳng đến huyện Khánh An, giao đứa trẻ cho người của cục công an huyện, làm biên bản xong mới trở về.
Trải nghiệm này nghe rất kinh hoàng. Sau khi kể xong, cảm xúc kích động của Giang Nguyên chưa thể lắng xuống ngay, vỗ bả vai Lãnh Phong nói: “May mà có anh Phong của chúng ta, nếu không có bản lĩnh của mày, tao thực sự không dám đối đầu với đám người này.”
Lãnh Phong không mảy may dao động, đẩy tay Giang Nguyên ra: “Sau này bớt lôi tao vào mấy chuyện chùi đít này, muốn làm người tốt, làm anh hùng, giúp người này cứu người kia, có lòng nhưng cũng phải xem mình có miếu không.”
Khi nói lời này, chẳng biết vô tình hay cố ý, ánh mắt Lãnh Phong lướt qua Biệt Đông.
Giang Nguyên vẫn cười hì hì, không tiếp lời, lại nói: “Mày đúng là đồ cãi bướng, lúc đó thực sự xảy ra chuyện vẫn xông lên với tao đấy thôi?”
Lãnh Phong nhướng mày: “Chẳng lẽ tao còn có thể nhìn mày bị người ta g**t ch*t?”
Lúc họ nói chuyện, Biệt Đông luôn im lặng, cúi đầu ăn thịt. Đĩa dăm bông cậu tự cắt kia không ăn miếng nào, chỉ ăn thịt nhúng trong nồi, cậu thích ăn đồ nóng.
Lúc này cậu đột nhiên hỏi: “Những người kia, người mua đứa trẻ ấy, họ chết chưa?”
Mấy người hơi ngạc nhiên, Lãnh Phong hờ hững nói: “Chưa, nếu có người chết, chúng tôi cũng không về được.”
Biệt Đông không nói gì, tiếp tục ăn thịt, rồi nói: “Nhưng họ đáng chết.”