Chương 4: Làm dứt khoát, không nói nhiều
Đêm đông có thịt ăn, có rượu uống, còn có lò sưởi, mấy người đàn ông có thể nói chuyện suốt đêm. Biệt Đông không nói chen vào được, cậu cũng không muốn nói chuyện, dựa vào tường nghe mọi người nói chuyện rồi lim dim, ngủ đi lúc nào không hay.
Giang Nguyên đánh thức cậu, say ngà ngà nói với cậu: “Về phòng ngủ đi, ngủ ở đây lạnh.”
Biệt Đông dụi mắt gật đầu, đứng dậy đi thẳng đến phòng chứa đồ. Giang Nguyên gọi cậu từ phía sau: “Em đi đâu vậy? Sao lại đi về phía đó, đó là phòng chứa đồ lặt vặt.”
“Em vẫn luôn ngủ ở đó, em dọn giường rồi.” Biệt Đông uống rất nhiều rượu, không say nhưng hơi lơ ngơ.
Giang Nguyên lập tức đứng dậy, không nói hai lời kéo cậu đi về hướng khác. Đi đến trước cửa một căn phòng trong góc, đẩy ra và nói: “Em ở đây đi, phòng này vốn dành riêng cho tình nguyện viên.”
Tối hôm mới đến, Biệt Đông đã xem qua tất cả các phóng. Cậu cũng đã xem phòng này, bố cục, đồ đạc giống như một phòng khách bình thường, chỉ là cửa sổ đối diện với một bức tường, không đủ rộng rãi sáng sủa. Bây giờ Giang Nguyên khăng khăng bảo cậu ở đây, cậu cũng không cố chấp nữa: “Vậy cảm ơn anh Nguyên.”
Còn lại ba người đàn ông tiếp tục cụng chén, Tư Phóng liếc nhìn phòng ngủ của Biệt Đông, cảm thán: “Thằng nhóc này, thú vị đấy.”
Giang Nguyên nói hơi líu lưỡi, cười hì hì, lại cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Nó thay đổi nhiều quá, suýt nữa không nhận ra.”
Tư Phóng nói: “Làm phụ bếp ở chỗ anh nửa tháng, làm việc gì cũng giỏi, nhanh nhẹn. Nhưng ngoài làm việc ra, hỏi gì nó cũng như người câm, không moi nổi ba câu.”
Giang Nguyên chỉ Tư Phóng: “Anh Tư, anh như vậy là không tử tế, sai bảo bạn nhỏ không công à, có ai làm phụ bếp mà chỉ nuôi cơm thôi?”
Tư Phóng nhún vai: “Không rõ lai lịch, ai dám nhận vào làm, vẫn phải nể mặt chú mới nuôi cơm. Trước đó xem như thử việc, sau này nếu nó vẫn chịu đến, cũng sẽ trả lương thôi. Yên tâm, không để người ta chịu thiệt.”
Lúc này Giang Nguyên mới thỏa mãn chậc lưỡi, liếc nhìn xung quanh, nhìn sân rồi nhìn trăng: “Em không ở nhà, cái sân này còn sạch hơn lúc em đi.”
“Đúng thế, Tiểu Đông một ngày quét ba lần mà.” Tư Phóng lại khẳng định: “Chú tìm được tình nguyện viên này khá đấy, ít nhất không tìm được người siêng năng lại ít nói như vậy ở địa phương.”
Gã nghiêm túc nhìn Giang Nguyên, nói có ý riêng: “Đừng làm bậy, phải trân trọng.”
Giang Nguyên nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, Lãnh Phong bên cạnh luôn cúi đầu uống rượu đột nhiên lên tiếng: “Cậu ta không hợp.”
Giang Nguyên sững sờ, líu lưỡi nói: “Sao lại không hợp?”
Lãnh Phong cũng liếc nhìn về phía phòng ngủ của Biệt Đông, hạ thấp giọng nói: “Lúc cậu ta hỏi câu kia, mày không thấy ánh mắt của cậu ta à, như thú hoang, hung dữ, không phục tùng, nguy hiểm.”
“Hung dữ với mày à?” Giang Nguyên say rượu, xùy một tiếng, móc mỉa lại Lãnh Phong: “Tao thấy nó nói cũng không sai, đám người bắt cóc buôn bán trẻ em kia, đáng chết.”
“Đáng chết mà cậu ta nói, không giống với đáng chết mày vừa nói.” Lãnh Phong không để lộ cảm xúc, nhưng giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Đáng chết của cậu ta không phải nói suông, nếu cậu ta ở hiện trường, thực sự sẽ lấy mạng những người kia, mày hiểu không?”
Giang Nguyên sửng sốt, nhớ lại giọng điệu và biểu cảm của Biệt Đông khi nói chuyện, xem thường xua tay: “Mày bị điên à, nó nói câu đáng chết mày đã xem là thật? Mày sợ gì? Hơn nữa, chỗ này còn có anh Tư của bọn mình, ai có thể ngang ngược trước mặt anh Tư?”
Tư Phóng lại có vẻ nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Lãnh Phong, sau đó nói: “Công nhận, trên người Tiểu Đông có sự tàn nhẫn, làm dứt khoát không nói nhiều đúng không?” Gã gật đầu với Lãnh Phong: “Giống chú.”
Lãnh Phong không nói gì, Tư Phóng lại nói: “Nguyên ơi, Tiểu Đông không giống với tên sinh viên đại học yếu đuối mà chú tìm lần trước đâu, nếu chú lại muốn làm bậy thì phải cẩn thận hơn.”
Giang Nguyên suýt nữa nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, cứng họng giải thích: “Em đâu có! Lần trước em cũng không làm bậy! Em đã làm gì nào!”
“Vậy mà người ta bị chú dọa chạy trốn ngay trong đêm?” Tư Phóng ngậm điếu thuốc, híp mắt hỏi.
“Là do cậu ta quá nhạy cảm! Mẹ kiếp em thực sự chưa làm gì cả.” Giang Nguyên khó chịu gầm khẽ.
Tư Phóng cười: “Chắc người ta lên mạng tra được lai lịch của chú, biết được sự tích huy hoàng của chú nên nhanh chóng chuồn mất.”
Nói đến chuyện này, Giang Nguyên hết cả giận, vẻ mặt cười khổ lại bất lực, cố gắng thanh minh: “Đừng nói chuyện trước kia nữa, với Tiểu Đông, em thực sự không bỉ ổi như các anh nghĩ đâu. Em chẳng nghĩ gì cả, nó đến chỗ em cũng không phải em gọi nó đến, là nó tự muốn đến, em giúp đỡ nó thôi.”
Tư Phóng nhìn anh ta chằm chằm chằm, rặt rẻ đã nhìn thấu vẫn muốn vạch trần: “Thôi đi, hôm nay từ lúc chú bước vào cửa, ánh mắt nhìn nó đã khác thường, không giống với ánh mắt nhìn người khác, chú đừng làm lộ liễu như thế.”
Giang Nguyên bất lực cạn lời, đã mất kiên nhẫn: “Được rồi biết rồi! Các anh đều nói nó hung dữ, nếu nó không đồng ý, chẳng lẽ em còn có thể cưỡng ép?”
Tư Phóng uống chén rượu, hạ thấp giọng mắng: “Đờ mờ chú mở cái khách sạn rách này là để tiện cho chú lăng nhăng, trên đầu chữ sắc có con dao1, con dao này sắp lấy mạng chú rồi, chú vẫn không buông tay. Làm giáo viên đại học tốt thế, cứ phải lăng nhăng với sinh viên, còn là con trai, còn bị vợ bắt tại trận, chú nói chú…”
[1]Chữ sắc 色, chữ bên trên là dao 刀.Giang Nguyên sắp phát điên, đá chọi với đá: “Lôi chuyện cũ ra làm gì, bây giờ em rất tốt, tự do hơn lúc đó nhiều, ít nhất thích đàn ông thì thích đàn ông, ở đây không ai quản được em.”
Bất thình lình, Lãnh Phong bên cạnh nói: “Lúc nào mày ly hôn được rồi hãy nói lời này.”
Giang Nguyên lập tức xì hơi, đây là nỗi buồn phiền của anh ta. Anh ta không ly hôn được, nhà gái không đồng ý, gia đình anh ta cũng bảo vệ nhà gái. Anh ta chỉ có thể tự đi đày, tự trốn đến Lê Tân, hai năm không về nhà, hai bên cứ kéo dài.
Anh ta không tự tin còn một phần nguyên nhân nữa là anh ta vẫn luôn tiêu tiền của gia đình. Trước kia làm giáo viên đại học vốn cũng không kiếm được bao nhiêu, toàn bộ nhờ vào gia đình kinh doanh đấu giá tác phẩm nghệ thuật chống đỡ. Sau đó xảy ra chuyện, chạy đến Lê Tân mở khách sạn, vốn khởi nghiệp vẫn là mẹ lén đưa cho anh ta. Thật ra cha cũng biết, nhắm một mắt mở một mắt, cảm thấy chỉ cần con trai mình không cắt được nguồn viện trợ kinh tế từ gia đình, sớm muộn gì cũng đầu hàng.
Đây cũng là nguyên nhân Lãnh Phong châm chọc khi nhắc đến “nhiệt huyết và lòng tốt” của Giang Nguyên. Bản thân còn lo không xong, nợ như chúa Chổm, còn làm anh hùng khắp nơi, cứu người này giúp người kia. Nhận hết yêu ma quỷ quái, bản thân có miếu không?
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt, mấy người im lặng uống vài ngụm rượu. Giang Nguyên không nhịn được lẩm bẩm: “Đang yên đang lành nhắc chuyện này làm gì, lại không chỉ cách cho tao, lần nào nói đến cũng mỉa mai, có ai làm anh em như mày không…”
Nhưng Lãnh Phong không hề dao động, lại hỏi: “Ai kia, Biệt Đông, biết mày thích đàn ông không?”
Giang Nguyên lại sắp nhảy dựng lên, đưa tay lên môi làm động tác “suỵt”, hạ giọng giải thích: ”Tất nhiên không biết! Chưa từng nói chuyện này! Mọi người nói đùa gì vậy? Trong ấn tượng của tao nó vẫn chỉ mới 13 tuổi, mẹ kiếp tao có phải cầm thú đâu, giờ nhìn thấy người mới phát hiện đờ mờ đã lớn như vậy rồi.”
Mọi người im lặng, Giang Nguyên không kìm được cảm thán: “Lại còn đẹp vãi!”
Vẻ mặt Lãnh Phong thản nhiên, như đang thất thần, Giang Nguyên lại bị khơi gợi ký ức, “Phong ơi, mày còn nhớ bức tranh tao vẽ năm đó không? Là tác phẩm duy nhất của tao được bảo tàng nghệ thuật cất giữ, vẽ Biệt Đông 13 tuổi.”
Tiếp đó lại thở dài: “Mày vừa nói như vậy, tao lại nghĩ đến bức tranh kia, cũng cảm thấy hình như thực sự không phải là cùng một người. Mày nói xem tại sao nó thay đổi nhiều như vậy?”
Tất nhiên Lãnh Phong không nói ra được nguyên nhân, hắn chưa từng gặp Biệt Đông 13 tuổi, nhưng hắn đã thấy bức tranh của Giang Nguyên. Đó là tác phẩm tốt nhất của Giang Nguyên, khi đó Lãnh Phong cũng bị cậu bé trong tranh lây nhiễm. Đôi mắt ấy biết cười, có ánh sáng, chạy nhẹ nhàng trong rừng rậm như con nai, hoặc là tinh linh.
Chứ không phải người mà họ gặp bây giờ, trong mắt cũng có ánh sáng, nhưng là ánh sáng hung dữ, như con thú hoang bị nhốt lâu ngày, đánh mất khả năng giao tiếp, toàn thân đầy gai nhọn vô hình. Luôn căng thẳng phòng bị, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cậu đang dùng sự hung ác toàn thân để kiềm chế cảm xúc thật trong lòng, khiến người ta không hiểu được…
Lãnh Phong không biết người này đã gặp phải chuyện gì, nhưng nghĩ đến một người như vậy sẽ cảm thấy khó chịu.
Hơn ba giờ sáng, Lãnh Phong quay về chỗ ở của mình, một phòng làm việc và phòng ngủ rộng lớn được cải tạo từ một nhà kho, trống không. Hai năm trước, hắn đến Lê Tân cùng Giang Nguyên, nhưng hai năm rồi, cũng không làm ra được tác phẩm gì.
Trạng thái này kéo dài rất lâu, hắn biết mình gặp phải một số trở ngại, có thể nói là nghiêm trọng. Thậm chí, trên danh nghĩa, hắn cho rằng mình đã rời khỏi cái gọi là “Giới nghệ thuật”, cũng không coi mình là nhà nghệ thuật.
Giang Nguyên nói hắn dùng dao khắc giỏi hơn dùng đũa, không tính là nói quá. Trước khi học được cách dùng đũa, hắn đã được người cha cũng là nhà điêu khắc ép cầm dao khắc. Nhưng bây giờ, Lãnh Phong nhìn một dãy công cụ ảm đạm phủ bụi, tay hắn đã cứng, lớp bụi về mặt tâm lý còn nhiều hơn cả lớp bụi trên công cụ.
Hắn không thể vượt qua những trở ngại kia, nên buông xuôi mặc kệ. Hai năm ở Lê Tân không hẳn là suy tàn, chỉ là ngày qua ngày, chẳng có được thành tựu gì.
Nhưng ban đêm hơi say rượu này, trong lòng Lãnh Phong chợt dâng lên một sự kích động đã lâu, vì quá lâu không xuất hiện nên có vẻ xa lạ. Không nhiều, chỉ một chút thôi. Hắn do dự một lát, vẫn không cầm lấy dao khắc, ngược lại dựng một bảng vẽ rất lớn, tùy ý pha màu sơn dầu. Cồn đã làm tê liệt đầu óc hắn, gần như dựa vào trực giác, vẽ vài nét bút, Lãnh Phong vẫn chưa nghĩ kỹ mình muốn vẽ gì, trên bảng vẽ đã xuất hiện một đôi mắt.
Giống người, lại giống thú.
Hắn ném bút vẽ đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã gần trưa. Ban ngày nóng, Lãnh Phong không mặc áo, mặc mỗi quần đi xuống từ phòng ngủ trên tầng. Bất thình lình nhìn thấy một đôi mắt vừa giống người vừa giống thú đang nhìn hắn.
Hắn đã quên những gì mình vẽ tối qua. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên đôi mắt kia, rực rỡ lung linh chói mắt. Lãnh Phong đứng nhìn một lúc, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên.
Hắn xoay người đeo găng tay đấm bốc, đi đến góc phòng đấm mạnh vào bao cát một lúc, mồ hôi nhễ nhại quay lại trước bảng vẽ, cảm giác đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào hắn mọi lúc. Sau một hồi giày vò như vậy, Lãnh Phong phát hiện sự bồn chồn trong lòng không giảm bớt mà còn dữ dội hơn. Thế là hắn ném bao tay đấm bốc, tiện tay kéo một mảnh vải che tượng, quay đầu phủ lên bảng vẽ rồi đẩy nó vào trong góc.
Không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.
Lời tác giả: Có một số người đừng nói sớm như vậy…
Với lại, Tiểu Đông và Giang Nguyên không có quan hệ máu chó gì đâu, sau này cũng không có