Chương 30: Hai người đàn ông, sợ gì?
Biệt Đông suy nghĩ một lúc mới đoán ra có phải Lãnh Phong đang nói đến cái giường kia và việc mình muốn ngủ dưới sàn nhà hay không?
Quả nhiên, Lãnh Phong không khách sáo nói: “Trời lạnh như thế, ngủ trên sàn nhà gì chứ? Ngày đầu tiên đã bị cảm lạnh, những việc sau đó phải làm sao? Tôi đi thay cậu mua thay cậu à?”
Biệt Đông giải thích: “Không bị cảm đâu, nào có yếu ớt đến vậy.”
Một giây sau, lời giễu cợt trong dự đoán của Biệt Đông lại tới, Lãnh Phong nói: “Ai rơi xuống nước đã sốt? Quên chuyện truyền nước ở bệnh viện rồi hả?”
Biệt Đông tức anh ách, chỉ tự trách mình hôm đó quá yếu ớt. Một người lăn lộn trong đất tuyết cũng không việc gì, tại sao sau khi tới đây lại như bước vào nhà kính vậy. Cậu mím môi không nói gì.
Lãnh Phong hung dữ hỏi cậu: “Còn muốn ngủ dưới sàn nhà nữa không?”
Biệt Đông khá tức giận nhưng không thể phát cáu, chỉ có thể cắn răng nói: “Không ngủ nữa.” Không hiểu sao lại có phần ấm ức.
Lãnh Phong lại đột nhiên nở nụ cười, sải vài bước đi tới xoa đầu cậu. Động tác thân mật nhưng Biệt Đông lại không quen, cậu nghiêng đầu đi. Lãnh Phong buông cậu ra: “Tôi lớn hơn cậu, ra ngoài với cậu thì chăm sóc cậu là điều nên làm. Cho dù phải ngủ trên sàn nhà cũng là tôi ngủ, cậu không cần có gánh nặng tâm lý làm quá và dư thừa gì cả.”
Biệt Đông lại “Ừm” một tiếng. Lãnh Phong nói: “Ấn tượng của tôi trong lòng cậu tệ đến vậy sao? Là người xấu à?”
Thế thì cũng không phải, Biệt Đông đã gặp người xấu thật sự, Lãnh Phong còn kém xa. Hắn cùng lắm chỉ được xem là hơi khốn nạn, hơi ngạo mạn làm người ta ghét thôi, nhưng hắn không xấu. Biệt Đông suy nghĩ lung tung, không phát hiện mình đã thất thần.
Lãnh Phong đụng cánh tay cậu: “Nghĩ gì thế? Hỏi cậu mà cậu còn thất thần, thiếu tôn trọng người khác quá đấy.”
Biệt Đông ngượng ngùng cười một tiếng, “À, không phải, anh không xấu.”
Lãnh Phong có vẻ không hài lòng với đáp án này, khẽ xùy một tiếng nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Hút hết điếu thuốc này, Lãnh Phong và Biệt Đông chậm rãi đi bộ về phòng. Người trên núi ngủ sớm, cả gia đình này đã đi ngủ rồi. Nghe thấy tiếng động họ trở về, chị kia mở cửa từ góc nhà, thò mặt ra nói: “Tôi đã mang cho các cậu hai phích nước nóng, ngâm chân sẽ ngủ ngon hơn.”
Sau khi nói cảm ơn, hai người vào phòng, nhìn thấy hai phích nước nóng để sát chân tường, còn có hai cái chậu nhựa đựng hai chiếc khăn mặt.
Lãnh Phong cầm khăn mặt lên nhìn và ngửi: “Khăn sạch, đã phơi nắng, dùng được.”
Biệt Đông im lặng lấy một cái chậu và phích nước đặt bên trong giường, chuẩn bị đổ nước nóng ra ngâm chân. Lãnh Phong ở phía sau nói: “Lau người luôn đi, hôm nay đổ mồ hôi, lau qua cũng thoải mái hơn.”
Bàn tay xách phích nước của Biệt Đông cứng đờ. Nếu trong phòng này chỉ có một mình cậu, chắc chắn cậu sẽ dùng khăn ấm lau người thoải mái mới đi ngủ. Nhưng có thêm một người, cảm giác mất tự nhiên khó tả trong lòng Biệt Đông lại đến. Cậu lập tức nghĩ đến những lời Lãnh Phong vừa nói, những suy nghĩ “làm quá và dư thừa” kia, cậu cũng cảm thấy mình làm quá. Hai người đàn ông, cậu đang lo lắng điều gì? Lãnh Phong đã nhìn thấy những vết sẹo trên người lâu rồi.
Biệt Đông không muốn bị người ta nói là làm quá nữa, khẽ “Ừ” một tiếng. Cậu vặn phích nước nóng ra rót nước, ngồi ở mép giường, quay lưng về phía Lãnh Phong bắt đầu cởi áo.
Cậu vốn mặc không nhiều, hai ba lần đã c** s*ch, để lộ tấm lưng trắng và loang lổ. Ngâm khăn mặt trong nước nóng, cầm lên cho nguội bớt, sau đó vắt nửa khô. Đầu tiên lau mặt, sắc mặt nhanh chóng đỏ ứng trong nhiệt độ nóng hổi, đúng lúc che đi vẻ mặt hơi đỏ vì ngượng ngùng của Biệt Đông.
Tiếp đó cậu lau ngực và cánh tay một cách thô bạo, lại ngâm khăn mặt trong nước nóng, vắt khô, chuẩn bị lau sau lưng, không ngờ Lãnh Phong nói: “Để tôi.”
Lúc này Biệt Đông mới nhìn sang, cái chậu của Lãnh Phong vẫn trống không. Biệt Đông không biết vừa rồi có phải Lãnh Phong luôn nhìn chằm chằm vào mình hay không. Cậu không muốn suy nghĩ những cái này, nhưng vẻ mặt Lãnh Phong bình tĩnh như thể chỉ muốn giúp mình kỳ lưng.
“Đừng thẹn thùng như con gái thế.” Lãnh Phong cầm lấy khăn mặt trong tay cậu.
“Em đâu có.” Biệt Đông chỉ kịp biện minh cho mình nửa câu, khăn mặt nóng hổi đã đắp lên lưng,… Rất thoải mái.
Cho dù cách lớp khăn mặt, Lãnh Phong cũng có thể cảm nhận được những vết sẹo gồ lên trên lưng Biệt Đông. Sau khi bị hấp bởi nhiệt độ cao, những vết sẹo giống bụi gai kia trở nên đỏ tươi lóa mắt hơn, giống như muốn xé rách da thịt một lần nữa.
Trong lòng Lãnh Phong không khỏi khiếp sợ. Lần thứ hai nhìn thấy rõ ràng hơn, cảm giác trong tay là như vậy. Hắn lau tấm lưng mỏng gầy gò của Biệt Đông, gần như muốn hôn môi lên.
Hôn lên những vết sẹo kia, và những đau đớn đã từng kia.
Biệt Đông luôn im lặng không nói tiếng nào. Cậu tưởng rằng Lãnh Phong kiểu gì cũng sẽ hỏi chút gì đó, giống như lúc ở trong bếp của Tư Phóng, Lãnh Phong đi vòng quanh cậu, đột nhiên hỏi thẳng: “Những vết sẹo kia còn đau không”. Nhưng hôm nay Lãnh Phong không hỏi gì cả.
Biệt Đông cảm ơn Lãnh Phong vì đã không hỏi gì.
Lau người xong, Biệt Đông tìm bộ quần áo sạch để thay, quả nhiên thoải mái hơn hẳn. Cậu đổ nước nóng còn lại ra ngâm chân, toàn thân thả lỏng.
Lãnh Phong ngồi ở bên kia giường sau lưng cậu, tự rót nước nóng, bắt đầu c** q**n áo. Biệt Đông do dự một lát rồi nói: “Anh Phong ơi, em lau lưng giúp anh nhé?”
“Được.” Lãnh Phong không hề khách sáo, đưa khăn nóng đã vắt cho cậu, cũng ngồi xuống bên cạnh Biệt Đông.
Biệt Đông vừa ngâm chân, vừa nghiêng người lau lưng cho Lãnh Phong.
Vóc dáng Lãnh Phong to lớn, cao hơn cậu nửa cái đầu, vai cũng rộng hơn vai cậu, lồng ngực dày hơn rất nhiều. Biệt Đông vừa lau, tay dùng lực, trong lòng lại thầm so sánh với bản thân.
Hơn nữa, người này suy cho cùng không “nuôi thả” lớn lên như mình. Lãnh Phong là một người đàn ông cao to, nhưng nước da rất đẹp, mịn màng bóng loáng. Ngón tay Biệt Đông vô ý chạm vào, làn da ướt sũng lóe ánh sáng nhỏ vụn dưới ánh đèn mờ trong căn phòng này, như dải tơ lụa ướt nhẹp.
“Trông cậu gầy nhưng lại khá khỏe.” Lãnh Phong hưởng thụ phục vụ, khen vài câu.
“Thế à.” Biệt Đông cũng cười, “Từ nhỏ đã phải làm việc, cũng chỉ có sức khỏe thôi, dù sao cũng không có não mà.”
Ba chữ cuối cùng giống như mật ngữ giữa hai người. Biệt Đông nhớ, tất nhiên Lãnh Phong cũng nhớ, cũng biết lúc này cậu cố tình nói ra. Lãnh Phong đột nhiên xoay người lại, nắm lấy bàn tay cầm khăn nóng của Biệt Đông, nhìn chăm chú vào mắt cậu: ”Vẫn nhớ à? Giận dai thế?”
Rõ ràng chính hắn nói những lời khốn nạn trước, giờ lại tỏ ra như Biệt Đông mới là kẻ xấu không có tình người, bám lấy một sai lầm nhỏ của người khác không tha thứ cũng không buông bỏ. Biệt Đông mắng hắn là đồ khốn ở trong lòng, nhưng đối diện với ánh mắt của Lãnh Phong, không biết tại sao mặt lại đỏ lên.
Nhưng Lãnh Phong không biết sống chết lại đến gần hơn chút, nhẹ nhàng nói: “Anh Phong sai rồi, anh Phong xin lỗi em.”
Mặt Biệt Đông đỏ hơn, bả vai liên tục lùi lại, nhưng dưới chân vẫn đang ngâm nên không lùi được nữa, bàn tay chống lên mép giường, cậu nói: “Em không thù dai, nói đùa thôi.”
“Thật sự không thù dai?” Lãnh Phong có vẻ không tin, nhìn kỹ vào mắt cậu.
Ánh mắt Biệt Đông hơi tránh né, cố gắng đối mặt: “Không thù nữa, đã thù rồi.”
Ha ha ha ha, Lãnh Phong đột nhiên cười to, nắm lấy vai Biệt Đông để cậu ngồi thẳng, mình cũng cách ra xa, nghiêm túc nhìn cậu: “Vậy là tốt, Tiểu Đông không thù dai anh nữa là được.”
Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong đêm nay hơi bất thường. Một chút rượu uống buổi tối đến cả mình còn không say, Lãnh Phong càng không có khả năng, anh ta đang nói khùng nói điên gì không biết?
Cậu chỉ chỉ quần áo trên giường: “Hay là mặc quần áo vào đi, lạnh lắm.”
Lãnh Phong ném khăn mặt vào chậu, đứng dậy thay quần áo sạch sẽ, nói: “Không lạnh cóng được, sức khỏe tôi tốt lắm, không giống một số người.”
Biệt Đông quay lưng lại im lặng trợn trắng mắt, có thôi đi không hả?
Ban đêm, nằm song song trên ván giường vừa mỏng vừa cứng, nhưng Biệt Đông cảm thấy rất thoải mái. Giường không rộng, hai người đàn ông trưởng thành chỉ có thể nằm xuống, lúc xoay người cũng không thể cử động nhiều quá. Biệt Đông cảm thấy ngủ quay lưng hoặc đối mặt với Lãnh Phong đều rất kỳ lạ, vì vậy cậu nằm ngửa.
Không biết Lãnh Phong nghĩ gì mà cũng nằm ngửa. Hai người chưa ngủ ngay, tắt đèn, nói chuyện câu được câu không.
“Lạnh không?” Lãnh Phong hỏi cậu.
“Không lạnh.” Biệt Đông đáp, thật sự không lạnh. Có lẽ thân nhiệt của người bên cạnh quá cao, cậu lại cảm thấy rất ấm.
Giường hẹp, lúc nằm cơ thể khó tránh khỏi đụng chạm nhỏ. Biệt Đông không muốn khiến mình tỏ ra làm quá lên. Cho dù tay chân đụng phải nhau cậu cũng không di chuyển, với lại còn có thể di chuyển đi đâu được.
Căn phòng đóng kín và yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng núi ngoài cửa sổ. Lãnh Phong nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thở của Biệt Đông rõ ràng hơn, như đang ở trong khu rừng bạch dương trắng ở miền Bắc, trong lành và sảng khoái, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Hắn kiềm chế bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh, không suy nghĩ bất cứ điều gì khác, vẫn hỏi câu hỏi đã kìm nén trong lòng rất lâu: “Tiểu Đông, những vết sẹo trên người cậu từ đâu mà có?”
Cửa sổ căn phòng chỉ có nửa bức rèm, ánh trăng mờ chiếu vào. Biệt Đông duỗi một cánh tay ra khỏi chăn, trắng và gầy, cậu giơ cổ tay xoay xoay dưới ánh trăng: “Người cào, động vật cào, quên rồi.”
Lời tác giả: Muốn phỏng vấn anh Phong một lát, có vui không? Có ngủ được không?