Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 31

Chương 31: “Ngủ ngon không?”

Lãnh Phong không nhận được đáp án thẳng thắn, nhưng hắn cảm thấy đủ rồi.

Hắn biết Biệt Đông vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với mình, nhưng hắn cũng không vội. Ngược lại cảm thấy trạng thái không hoàn toàn lảng tránh vấn đề, bằng lòng nói một hai câu với hắn đều tốt cho cả hai.

Nếu Biệt Đông thực sự mổ xẻ quá khứ, thành thật với nhau dốc bầu tâm sự, Lãnh Phong nghĩ mình có thể chịu đựng được không? Tất nhiên hắn sẽ cố gắng để tiếp nhận, nhưng lỡ như sẩy tay một chút thôi, hắn tin rằng Biệt Đông nhạy cảm như vậy nhất định có thể phát hiện ra, cậu sẽ thất vọng.

Lãnh Phong không muốn khiến Biệt Đông thất vọng.

Hắn cảm thấy mình cũng nên chuẩn bị đầy đủ trước khi đối mặt với quá khứ của Biệt Đông, họ không cần phải gấp gáp.

Ban đêm trên núi ngủ rất ngon, Biệt Đông không biết mình ngủ lúc nào. Nhưng hôm sau trời sáng choang cậu mới tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện mình đang dựa sát vào người bên cạnh.

Còn là quay mặt về phía đối phương, đầu gần như vùi trong cổ đối phương.

Cậu không biết mình đã duy trì tư thế này bao lâu, khi nhận ra thì giật mình thót tim. Câu nói “Dậy rồi à?” của Lãnh Phong mới nói được nửa chữ, Biệt Đông đã vội vàng lùi ra sau. Nhưng giường hẹp như vậy, sau lưng cậu trống rỗng sắp rơi khỏi giường. Lãnh Phong nhanh chóng lật người duỗi tay túm được cậu, kéo cậu vào ngực mình, giọng nói vừa khó hiểu vừa buồn cười: “Cậu đang làm gì vậy? Tưởng tôi là thứ gì đáng sợ ghê gớm à?”

Biệt Đông nghẹn đỏ mặt, hoàn toàn không nói nên lời. Cậu tuổi trẻ máu nóng, lúc tỉnh dậy không những phát hiện mình dính sát vào một người đàn ông, mà còn có đặc điểm sinh lý hằng ngày của thanh niên, chào cờ dựng thẳng đứng, chọc vào đùi của người bên cạnh. Trong tình huống lúc này giống như cố ý sinh ra vì Lãnh Phong.

Cậu không muốn giải thích, nhưng cũng không muốn kẹt trong bầu không khí xấu hổ lại mập mờ này, chỉ giãy giụa nhanh chóng di chuyển phần th*n d*** cách xa Lãnh Phong. Nhiệt độ của người này nóng bỏng người, Biệt Đông tự nghĩ mình lớn lên ở miền Bắc, thể chất không sợ lạnh. Nhưng so với Lãnh Phong, cậu như đang dựa vào cái bếp lò. Mới thức dậy đã bực bội sốt ruột, lại bị Lãnh Phong nóng hổi phủ lên, Biệt Đông nhanh chóng toát một lớp mồ hôi mỏng.

Hình như nhận ra hơi thở của Biệt Đông dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng cao, Lãnh Phong buông cậu ra.

Lãnh Phong đã tỉnh từ sớm, lúc tỉnh dậy phát hiện Biệt Đông đang dựa vào mình, hắn cũng rất kinh ngạc. Song lại cảm thấy cảm giác này vô cùng mới lạ và dễ chịu.

Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu cô gái từng theo đuổi Lãnh Phong. Hắn từng có bạn gái, lúc chia tay với người cũ cũng chẳng vui vẻ gì. Danh xưng trai tồi thờ ơ không trật đi đâu được, cũng vì hắn ghét đối phương bám mình, kiểm tra điện thoại theo dõi lịch trình muốn hắn dành nhiều thời gian hơn cho mình. Những cái này gom lại hơn phân nửa là chia tay. Lãnh Phong luôn cho rằng mình không hợp yêu đương, càng không hợp kết hôn. Hắn đã mất cảm giác trong chuyện tình cảm, chỉ thích hợp sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.

Nhưng sáng hôm nay, hắn cảm nhận được sự vững chãi khó tả.

Hơi thở của Biệt Đông đang ngủ nhẹ nhàng. Lãnh Phong đột nhiên quay về buổi chiều rơi xuống nước kia, nhìn thấy con vật nhỏ đã thu gai nhọn để lộ cái bụng mềm mại. Hắn không dám có hành động nhỏ nào trước sự ỷ lại hoàn toàn và đơn thuần này, như chú chó trung thành bảo vệ bên cạnh em bé sơ sinh.

Lãnh Phong cảm thấy sáng hôm nay vô cùng tuyệt vời, nếu Biệt Đông không nhạy cảm thái quá giãy giụa lung tung sau khi thức dậy sẽ tốt hơn.

“Ngủ ngon không?” Để phá vỡ sự xấu hổ, Lãnh Phong hỏi cậu bằng giọng bình thường.

“Ừm.” Biệt Đông úp người xuống, vùi mặt vào trong chăn, đáp một tiếng không rõ, sau đó nói: “Em dậy đây.”

Cậu ngồi bên giường nhanh nhẹn mặc áo nỉ, quần và áo khoác, vội vàng cầm đồ ra khỏi phòng đến nhà vệ sinh rửa mặt, như là chạy trốn.

Bữa sáng cũng ăn trong thôn. Sau khi ăn xong, hai người lên xe. Lãnh Phong nhìn địa điểm hôm nay sẽ đến rồi nói: “Không xa, chắc giữa trưa sẽ đến nơi.”

Chưa có ai từng đến đây, thôn này nhỏ hơn thôn Cam Đường rất nhiều, không cần nếm thử và so sánh sản phẩm của các gia đình với nhau. Thôn có nơi sản xuất rượu tập trung, người muốn mua rượu đều đến thẳng đó.

Đã đoán trước nồng độ rượu ở đây không cao, Biệt Đông mới đi vào thôn một chuyến đã cảm thấy mình sắp say. Sau khi mua xong hàng hóa Tư Phóng cần, Biệt Đông chuẩn bị tích trữ hàng cho mình. Lãnh Phong lại nói: “Tôi kiến nghị cậu không nên tích trữ rượu, cậu không thường uống rượu trắng, không biết thói quen của người uống rượu. Thứ này manh tính địa phương mạnh, người dân ở mọi nơi đều thích rượu ở địa phương mình. Nếu cậu bán cho người ngoài chưa chắc đã bán được.”

Biệt Đông rất tin vào phán đoán của Lãnh Phong, hắn lại nói: “Ngoại trừ bán lẻ, tôi đề nghị cậu có thể làm gói quà tết. Mọi người thích tặng quà vào dịp lễ tết, dùng cái này làm quà tặng rất thiết thực, làm thành gói quà cậu còn có thể tăng giá.”

Biệt Đông liên tục gật đầu, về chuyện làm ăn, trước mắt cậu vẫn chỉ có phần nghe, hơn nữa đề nghị này tình cờ trùng hợp với những gì Cố Nhĩ Tàng nói. Vào ngày Biệt Đông đến tìm Cố Nhĩ Tàng, cô đã nói muốn làm gói quà. Hai người còn lên kế hoạch sẽ cho gì vào gói quà, dăm bông lạp xưởng, phô mai mật ong, trông rất phong phú, báo hiệu điềm lành.

Chuyến nhập hàng thứ hai nhanh chóng hoàn thành. Trời vẫn còn sớm, nhưng địa điểm tiếp theo rất xa, chắc chắn không thể đến kịp trong một ngày. Biệt Đông bất tri bất giác như đã quen với điều này, hỏi Lãnh Phong: “Đêm nay chúng ta ở đâu? Tìm quán trọ trên đường hay là ở trong thôn này?”

Điều kiện ở thôn sản xuất rượu rõ ràng kém hơn, Lãnh Phong nói: “Không ở đây, đi, đêm nay sẽ dẫn cậu đến một nơi tốt.”

Biệt Đông không thèm hỏi đã đi theo lên xe. Cho đến khi lái xe được nửa tiếng, cậu mới kinh ngạc phát hiện bây giờ mình tin tưởng Lãnh Phong đến vậy. Hình như không chỉ là tin tưởng, nếu gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên là hỏi hắn, anh Phong ơi chúng ta ăn gì, anh Phong ơi chúng ta ở đâu, anh Phong ơi em có nên mua cái này không.

Lần này nếu không có Lãnh Phong thì sao, Biệt Đông nghĩ, lúc này lại có cảm giác có lẽ mình sẽ không giải quyết được.

Tất cả đều là những cảm giác cậu xa lạ, tin tưởng và ỷ lại là những chữ đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu sau khi cha qua đời.

Biệt Đông xem bản đồ trên điện thoại. Bây giờ họ đã cách thị trấn Lê Tân rất xa, đang lái về phía khu tự trị Duy Tân Lật Túc1. Dựa theo lộ trình đi mua đồ, tiếp theo là Tây Tạng. Càng lên cao không khí càng loãng và lạnh, mặc dù mặt trời sáng hơn, nhưng nhiệt độ thực sự thấp hơn.

[1]Duy Tân là một huyện tự trị của người Lật Túc tại châu tự trị dân tộc Tạng Dêqên, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

Quần áo dày nhất của Biệt Đông cũng là chiếc áo khoác bông mà Giang Nguyên mua cho cậu ở trung tâm thương mại lần trước. Đủ để đối phó với mùa đông Lê Tân, nhưng trong chuyến đi xa ngoài trời này rõ ràng không đủ. Trong xe của Lãnh Phong bật điều hòa vừa đủ, Biệt Đông nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần tối lại, và tuyết phủ trên dãy núi ngày càng dày. Đi qua một khe núi, cờ Lungta phai màu tung bay phần phật trong gió lạnh.

Giờ là chạng vạng tối, Lãnh Phong tháo kính râm ra khi lái xe, để lộ mặt mày sắc bén mà đẹp trai. Thỉnh thoảng Biệt Đông giả vờ vô tình nhìn sang, luôn cảm thấy Lãnh Phong bây giờ thuận mắt hơn trước đó nhiều. Lúc đầu, cậu cảm thấy Lãnh Phong đẹp trai, rồi nhanh chóng cảm thấy người này hung dữ, kéo theo vẻ đẹp trai khách quan kia cũng làm như không thấy. Nhưng bây giờ lại phát hiện ra vẻ đẹp trai của người này.

Lãnh Phong đột nhiên quay đầu, cười với Biệt Đông, cũng không nói gì.

Biệt Đông lập tức xấu hổ, cảm thấy bối rối như bị phát hiện đang nhìn trộm. Cậu thầm mắng một tiếng đáng ghét, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, hồi lâu cũng không quay về.

Tận dụng những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn xuống núi, họ vượt qua một ngọn núi tuyết, đi vòng xuống từ đỉnh núi tiến vào một ngôi làng trong thung lũng.

Lúc ở giữa sườn núi, Biệt Đông đã nhìn thấy một nhà thờ cao vút trong ngôi làng bên dưới. Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi sao lại có một nhà thờ theo phong cách phương Tây ở nơi như thế này?

Lãnh Phong nói với cậu rằng, đầu thế kỷ 20 có rất nhiều người truyền giáo hoạt động ở Trung Quốc, nơi này cũng không ngoại lệ. Tổng cộng có hai nhà thờ Công giáo ở khu vực Tây Tạng trong tỉnh, đây là một trong số đó. Nó được xây dựng bởi một nhà truyền giáo người Pháp vào năm 1905. Sau đó nhà truyền giáo kia đã bị giết vì truyền giáo ở Tây Tạng, nhưng nhà thờ vẫn được lưu giữ đến bây giờ.

Biệt Đông nghe hắn kể rõ ràng mạch lạc, bèn hỏi: “Anh từng đến đây à?”

Lãnh Phong lắc đầu: “Chưa, lúc tra lộ trình thấy đến đây nên tra cứu thông tin.”

Biệt Đông rất kinh ngạc. Cậu cho rằng Lãnh Phong làm tài xế, đưa cậu đến nơi mua hàng an toàn là đủ rồi. Đâu ngờ anh ta thậm chí tra cứu rõ dọc đường đi qua đâu, và những nơi có thể dừng chân.

“Cảm giác đáng tin” ngày càng đậm kể từ khi xuất phát lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Đúng lúc Biệt Đông đang cảm thấy biết ơn, Lãnh Phong lại liếc nhìn cậu, nói với vẻ vô lại: “Nếu làm tài xế cho Tiểu Đông, để thay đổi ấn tượng thằng khốn của Tiểu Đông về anh, anh phải làm thêm bài tập, cố gắng hơn chứ.”

Biệt Đông: “…”

Lãnh Phong hỏi người ở cổng làng, đúng lúc mấy ngày nay mục sư của nhà thờ ở đó, họ trực tiếp đến thăm. Trong thông tin Lãnh Phong tra được trước đó, nhà thờ này không chỉ truyền giáo mà còn có một vườn nho tự trồng, có rượu nho tự ủ, bán cho người ngoài, cũng đón khách đến thăm. “Chỗ tốt đêm nay” mà Lãnh Phong nói chính là nơi này.

Mùa này khách đến thăm không nhiều, đêm nay cũng chỉ có hai người họ. Bây giờ linh mục là người Trung Quốc, rất vui mừng khi thấy đêm lạnh có khách đến. Ông dẫn hai người tham quan vườn nho trong vệt nắng cuối cùng của mặt trời lặn. Mùa này tất nhiên không có nho, nhưng Biệt Đông vẫn ngửi được mùi thơm ngào ngạt, có lẽ là mùi rượu.

Thật ra hương vị của rượu nho ở đây không được ngon lắm, dù sao cũng có những hạn chế về hoàn cảnh địa lý, đất đai, không khí, độ ẩm. Nhưng uống rượu coi trọng tâm trạng nhiều hơn, có đôi khi chai Erguotou hai đô la bên lề đường không tệ hơn rượu whisky mạch nha đơn cất của Scotland.

Lãnh Phong mua một ít rượu, tâm trạng của linh mục rất tốt, ăn cơm tối cùng họ ở nhà mình bên cạnh nhà thờ. Còn sắp xếp phòng khách cho họ ở, lần này trong phòng có hai chiếc giường đơn.

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, nhưng trong phòng có lò sưởi âm tường, còn có nước nóng. Biệt Đông sảng khoái tắm rửa, lúc đi ra nhìn thấy Lãnh Phong đang ngồi uống rượu trước lò sưởi âm tường, hỏi cậu: “Nước nóng không, tắm thoải mái không?”

Trên mặt Biệt Đông vẫn còn giọt nước, cũng ngồi trước lò sưởi âm tường, nhận lấy rượu nho Lãnh Phong đưa cho cậu, gật đầu đáp: “Nóng lắm, rất thoải mái.”

Lãnh Phong cười một tiếng: “Vậy là tốt, có lẽ nhiều ngày nữa cũng không có chỗ tắm rửa, hôm nay là ngày cuối cùng trải qua cuộc sống của người văn minh rồi.”

Lời tác giả:

Ngủ rất ngon, lần sau không cho ngủ nữa.

PS: nhà thờ Công giáo nằm trong thung lũng nào đó ở khu vực Tây Tạng Vân Nam, bán rượu nho là thật. Tôi từng đến đó nhưng đã quên mất cụ thể nó ở đây, rất đẹp.

Bình Luận (0)
Comment