Chương 33: Chỉ có một cái túi ngủ?
Sau khi ăn sáng trên thị trấn nhỏ, rảnh rỗi đi dạo một lúc, ngân hàng mới mở cửa.
Lãnh Phong rút sáu mươi nghìn tệ cho Biệt Đông, cậu nói: “Không phải năm mươi nghìn tệ à? Không cần nhiều vậy đâu?”
Lãnh Phong hờ hững đáp: “Dù sao cũng phải chuẩn bị dư đồ ăn, cậu cầm đi, trên đường cần tiêu gì cứ lấy từ đó ra, nhiều vẫn tốt hơn ít.”
Thế là Biệt Đông cẩn thận cất tiền. Chuyến đi lần này, ngoại trừ bữa cơm đầu tiên Biệt Đông khăng khăng muốn trả tiền, những bữa ăn khác đều là Lãnh Phong trả tiền. Mặc dù không tốn bao nhiêu, nhưng Biệt Đông đều ghi vào sổ sách, nói rằng những khoản chi này nên để cậu và Tư Phóng trả. Lãnh Phong còn cười cậu tính toán chi li, điệu bộ như thể sắp đoạn tuyệt với người ta vậy.
Lại cười cậu, nhóc con, cái nết này của cậu sau này kết hôn, lỡ như ly hôn với vợ, theo cách tính toán của cậu sẽ làm người ta tức chết mất.
Biệt Đông chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu: “Em không kết hôn.”
Lãnh Phong vừa lái xe vừa hút thuốc, cửa sổ xe hé mở cho thông khí, hờ hững hỏi: “Sao lại không kết hôn?”
Biệt Đông lại nói: “Tại sao phải kết hôn?”
Lãnh Phong nghe vậy hơi bất ngờ liếc nhìn cậu, sau đó như suy nghĩ một lát: “Đúng rồi tại sao phải kết hôn? Tôi không biết, không ai biết, mọi người đều cho rằng nên kết hôn, nhưng không biết tại sao.”
“Anh cũng nghĩ là nên à?” Biệt Đông hỏi.
Một lúc lâu sau, Lãnh Phong như bật cười, mang theo chút tự giễu nói: “Đã từng nghĩ là nên, lại đổi ý rất nhanh.”
Biệt Đông không nói gì, nhớ ra Giang Nguyên đã nói hình như Lãnh Phong từng có vợ chưa cưới, còn bị tức giận mắng là “Phòng cháy phòng trộm phòng Lãnh Phong”, có lẽ không phải là câu chuyện vui.
“Vậy bây giờ thì sao?” Một lát sau, Biệt Đông lại hỏi. Mặc dù không biết quá khứ của Lãnh Phong, nhưng lại hơi tò mò về tình trạng hiện tại của hắn.
Lãnh Phong lại nói: “Nếu cậu hỏi tôi về chuyện tình cảm, có lẽ tôi không có nhiều suy nghĩ. Tôi không phải là một người giàu tình cảm, cũng không có trí tưởng tượng quá lãng mạn về tình yêu, không giống thằng Nguyên.”
Biệt Đông cảm thấy mình càng không hiểu. Yêu là gì, lãng mạn là gì, cậu chỉ biết rằng cha đã từng rất yêu mẹ, nhưng cha cũng không giỏi bày tỏ. Yêu một người là đối xử tốt với đối phương, cậu chỉ có một khái niệm đơn giản này.
“Còn cậu? Tiểu Đông đẹp trai thế này, từng được ai thích chưa?” Lãnh Phong chuyển chủ đề, hỏi cậu.
Biệt Đông hơi xấu hổ thuận miệng phủ nhận: “Làm gì có.”
Thật ra là có. Trong làng có một cô gái cùng tộc cùng nhau lớn lên, sau đó lên thị trấn đi học. Cô gái ngồi ở bàn sau thấy cậu giữa trưa hay bơ vơ, nên thường rủ cậu đến nhà cô ăn cơm. Biệt Đông đã trải qua tình cảm yêu thích thân thiện và như có như không này.
Lúc này ở bên kia trời nam đất bắc, nhớ lại những chuyện cũ đã lâu, Biệt Đông cảm thấy mê man.
Lãnh Phong nhìn thấy vẻ ngơ ngẩn trên mặt Biệt Đông, hắn không trêu ghẹo và truy hỏi nữa. Xe đã chạy đến giữa sườn núi, biển hoa mênh mông vô bờ đang ở ngay trước mắt. Trại nuôi ong của người nuôi ong ở rìa, các thùng nuôi ong được xếp thành vòng tròn, ong mật bay đi bay về, chăm chỉ không ngừng.
“Dùng khăn quàng cổ che đầu lại.” Lãnh Phong nói rồi giúp cậu kéo khăn quàng cổ từ đỉnh đầu xuống, quấn quanh mặt chỉ để lộ đôi mắt. Sau đó cũng trùm đầu mình lại, hai người xuống xe.
Biển hoa này không chỉ có một người nuôi ong. Bình thường họ sẽ giao mật ong đến thị trấn gần đó, thỉnh thoảng cũng có người đến mua mật ong từ nguồn. Họ cắm trại ở vùng này cả mùa đông, người nuôi ong cắt một miếng tổ ong ngay tại chỗ, dùng nước sôi pha mật ong tươi cho hai người nếm thử.
Màu mật ong có liên quan đến loài hoa. Mật ong bây giờ có màu hổ phách nhạt, mật ong tự nhiên đậm đà cũng không có vị ngọt ngậy như trong ấn tượng của Biệt Đông, vị ngọt hơi chua, mềm mại tinh tế. Uống một ngụm từ khoang miệng đến dạ dày đền tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Mật ong bán ở đây không được đóng gói, người nuôi ong sẽ dựng mật trong một cái chai nhựa trắng thô sơ, một chai là một cân rưỡi, giá thấp hơn so với mua trên thị trấn mấy lần. Biệt Đông mua ba chai cho Tư Phóng, mua cho mình nhiều hơn.
Rất nặng, phải tự xách mấy chai to lên xe. Lãnh Phong và cậu đi đi về về mấy lượt mới chuyển hết. Biệt Đông nhìn Lãnh Phong giúp cậu tìm nguồn cung cấp suốt dọc đường, bàn bạc giá cả với người ta, khiêng hàng giúp cậu. Bản thân cậu luôn được người khác nói là có năng lực, Tư Phóng, Giang Nguyên, Lam Tuyết Thanh đều nói như vậy. Nhưng Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong mới là người có năng lực thật sự, chỉ cần hắn muốn.
Tại sao anh ta lại bằng lòng giúp mình như vậy? Biệt Đông luôn cảm thấy với tính cách của Lãnh Phong sẽ không đến mức làm như vậy. Ngay cả khi anh ta là người “Đáng tin”. Cậu suy nghĩ mãi, đáp án kia như lơ lửng giữa không trung, có lúc mơ mồ cảm nhận được, có lúc lại bay xa.
Vẫn quay về thị trấn ăn cơm trưa, lại mua chút đồ ăn, hai người lại lên đường.
Trạm kế tiếp là một trang trại, muốn mua thịt trâu cày và lạp xưởng. Biệt Đông nhìn thấy trên bản đồ có một ngọn núi ngăn cách họ và trang trại kia. Trên bản đồ là những cái tên đẹp, nhưng Biệt Đông biết họ phải tốn hơn nửa ngày để đi qua những tên đẹp đó.
Nhưng hướng của trang trại ngày càng gần Lê Tân, thật ra họ đang quay về. Đã ra ngoài vài ngày, bất tri bất giác Biệt Đông trở nên thả lỏng và hoạt bát hơn lúc ở Lê Tân rất nhiều. Bản thân cậu không cảm nhận được, nhưng Lãnh Phong đã cảm nhận được. Biệt Đông nói nhiều hơn tước, biểu cảm cũng thả lỏng hơn, có một chút quay lại dáng vẻ “Nai con xinh đẹp” mà Giang Nguyên nói.
Chiếc xe đi qua một khe núi phủ đầy tuyết dày, có một tấm bia lớn khắc độ cao 4700m so với mặt nước biển. Lãnh Phong dừng xe, hai người chụp cho đối phương một bức ảnh ở đây với tấm bia, sau đó Lãnh Phong lại kéo Biệt Đông chụp ảnh tự sướng. Ảnh được gửi vào điện thoại của Biệt Đông, trông hai người đều rất ngốc.
Biệt Đông cảm giác chuyến đi này rất vui, cậu nhớ một vài thứ, chẳng hạn như dãy núi, rừng rậm, tuyết lớn đã lấp đầy khát khao trong lòng trong chuyến đi xa này. Hơn nữa, dường như không chỉ vậy, có thứ gì đó đã tràn ra, khiến cậu cảm nhận được sự yên bình khó nói thành lời.
Lãnh Phong bảo hôm nay không thể đến trang trại, từ buổi chiều đến khi mặt trời xuống núi, họ vẫn đang lái xe trên con đường vắng vẻ. Biệt Đông thầm nghĩ chắc đêm nay phải ngủ ngoài trời rồi, hoặc là ngủ tạm một đêm trên xe.
Gần đến tám giờ, đi ngang qua một ngôi làng vẫn còn sáng đèn, Lãnh Phong nói: “Có muốn thử vận may không, xem xem có thể tìm được người thu nhận chúng ta không.”
Kết quả là xui. Gõ cửa mấy nhà, dân bản xứ thấy họ là người bên ngoài nên cảnh giác, không dám nhận. Sau ba nhà, Lãnh Phong nở nụ cười bất đắc dĩ nhìn Biệt Đông. Hai người giậm chân trong gió lạnh, Biệt Đông nói: “Không sao, hay là chúng ta quay về ngủ trên xe.”
Trong xe lúc này có mũi hỗn tạp, dăm bông, đường đỏ, mật ong. Lúc lái xe Lãnh Phong đã phải mở cửa sổ xe cho thoáng khí, hai người kẹt ở trong đó cả đêm trong đêm lạnh này thực sự không chịu nổi. Nhưng Lãnh Phong vẫn kéo cậu đi về: “Hay là chúng ta dứt khoát tìm chỗ cắm trại?”
Hả? Biệt Đông đột nhiên nổi hứng, không sợ lạnh nữa, cậu thích cắm trại.
Hồi nhỏ cha dẫn cậu lên núi, họ luôn ở trong núi. Khi thời tiết không lạnh, họ ngủ trong lều vải rất đơn giản, còn tự nấu cơm ăn. Thời điểm đó, Biệt Đông thích ở trong rừng.
Cậu hỏi Lãnh Phong: “Chúng ta lấy lều vải ở đâu?”
Lãnh Phong nói: “Để trong xe suốt, trong cốp có cái túi, cậu không thấy à?”
Vậy thì tốt quá, Biệt Đông không kiềm chế được khẽ hoan hô một tiếng. Lãnh Phong khởi động xe, nhưng chưa lái đi, nhìn cậu chằm chằm một lúc, ánh mắt dịu dàng, sau đó nói: “Lều vải cho một người, túi ngủ cũng chỉ có một cái, đêm nay cậu phải chen chúc với tôi rồi.”
Ơ cái này… hai tay dừng lại giữa không trung rồi nhanh chóng hoàn hồn, còn có thể làm gì nữa.
Xung quanh trang trại có tiếng nước, Lãnh Phong nói: “Chắc gần đây có sông, đi, chúng ta đi cắm trại, còn có thể nấu cơm.”
Trước đó đã mua đồ trên thị trấn, rau củ quả, màn thầu lương khô có đủ mọi thứ, chỉ sợ trên đường không tìm được chỗ ăn cơm nên chuẩn bị phòng khi cần. Lúc này tìm được một bãi đất rộng bằng phẳng ven sông, Lãnh Phong lấy lều vải ra, là hàng cao cấp lắc một cái sẽ tự động mở ra. Biệt Đông chưa từng nhìn thấy loại lều vải này, nhìn Lãnh Phong như làm ảo thuật trải thảm chống ẩm, lại thêm một tấm đệm. Sau đó Lãnh Phong lấy một cái túi ngủ ra: “Lúc nãy trêu cậu thôi, đây là túi ngủ đôi, dáng người tôi to, ngủ túi một người chật nên mua túi hai người, đủ cho hai người ngủ.”
Biệt Đông liếc một cái rồi quay đầu đi không nhìn hắn, trời tối như bưng, một mình ở nơi hoang dã, cứ thấy mập mờ kiểu gì ấy.
Lãnh Phong còn có một bộ dụng cụ nấu ăn ngoài trời hoàn chỉnh. Biệt Đông vốn chuẩn bị đi nhặt củi nhóm lửa, Lãnh Phong đã dựng xong bếp ngoài trời rồi nói với cậu: “Việc nấu cơm sẽ giao cho cậu, tôi nấu không ngon bằng cậu.”
Lúc đi lấy nước, Biệt Đông phát hiện nước ở đây lại là ấm. Quay về cậu nói với Lãnh Phong, hắn nói: “Thượng du chắc là có suối nước nóng.”
Biệt Đông dùng đèn bão nhìn nước trong nồi, trong vắt. Không phải tất cả nước ở suối nước nóng đều có thể uống, nước có quá nhiều khoáng chất, có mùi lưu huỳnh và màu đục thì không được. Nhưng nước hiện tại không có vấn đề gì.
Biệt Đông cắt một miếng dăm bông, nấu canh dăm bông rau cải xanh. Dăm bông vốn đã có mùi phong phú, canh không cần thêm gia vị gì. Lại nướng màn thầu nguội. Sau đó hai người ăn hết một nồi to.
Biệt Đông đi rửa bát, quay về thấy Lãnh Phong đang nấu trà nữa. Cậu vẫn đi nhặt cành cây khô, xung quanh gần như đều có, dùng cồn nhóm lửa, đốt một đống lửa bên cạnh. Nấu trà xong, Lãnh Phong còn cho thêm một chút mật ong, mùi thơm nồng tỏa ra. Hai người ngồi bên đống lửa uống trà sữa nóng hổi, mặt trăng khuyết trên trời có vẻ dày hơn, Biệt Đông cảm thấy đây là một đêm đẹp nhất từ khi ra ngoài.