Chương 34: “Tiểu Đông! Tránh ra!”
Ăn uống no nê, trong đầu Biệt Đông chỉ muốn làm một việc, cậu muốn xuống sông tắm cho đã.
Đôi mắt của cậu thanh niên sáng hơn cả sao, Lãnh Phong cười nói: “Cậu điên à, giờ là âm độ, cho dù nước sông ấm cũng không đến nhiệt độ của suối nước nóng kia. Nếu cậu thực sự muốn xuống thì chúng ta lái xe ngược lên trên, tìm suối nước nóng…”
Chưa nói hết mấy lời lảm nhảm, Biệt Đông đã bất chấp tất cả đứng lên, chạy thẳng đến bờ sông, vừa chạy vừa hét to, phát ra những âm tiết vô nghĩa nhưng nghe có vẻ rất phấn khích.
“Đệch.” Lãnh Phong cười mắng một tiếng, cũng đi theo.
Trên bờ sông, Lãnh Phong nhìn thấy bóng lưng Biệt Đông. Cậu đã nhanh nhẹn c** q**n áo, toàn thân tr*n tr**ng. Ánh trăng chiếu khắp người, trông như một miếng ngọc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo óng ánh.
Trước khi xuống sông, Biệt Đông thậm chí còn quay đầu liếc nhìn Lãnh Phong. Cả đời Lãnh Phong sẽ không bao giờ quên được ánh mắt ấy, trong veo lại chân thành. Đôi mắt như đá quý, nụ cười đó là niềm vui từ sâu trong lòng.
Biệt Đông đã bước từng bước vào sông, cậu nói: “Trước kia em từng nhảy xuống sông có tuyết rơi rồi, cảm giác đó…” Cậu đứng giữa sông, nước sông chảy qua eo cậu, “Anh Phong, anh cũng nên thử xem, rất khó quên, đầu óc như trở nên trong suốt vậy.”
Cậu tiếp tục đi vào chỗ sâu, Lãnh Phong bị cậu mê hoặc cũng c** q**n áo của mình ra, không mảnh vải che thân đi xuống sông. Nước sông lạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, vừa chạm vào nước đã bị lạnh cóng. Mặc dù “Ấm” nhưng nhiệt độ này chỉ giới hạn trong việc không đóng băng sông thôi. Lãnh Phong đuổi theo bóng dáng Biệt Đông đi về phía trước, đã cảm nhận được cái gọi là “Trong đầu bắt đầu kết tinh, trở nên trong suốt.”
Mà Biệt Đông ở trong dòng sông lạnh như băng này như cá gặp nước sâu, tự do và vui vẻ, lặn xuống rồi ngoi lên. Lãnh Phong nhìn cơ thể đan xen giữa sự gầy yếu của thiếu niên và sự nam tính mạnh mẽ của người trưởng thành dưới ánh trăng, chỉ cảm thấy cơ thể này là sự thiên vị và món quà của Đấng tạo hóa.
Lãnh Phong theo đuổi ánh sáng âm u kia, bơi đến bên cạnh Biệt Đông. Hai người ướt sũng, nhìn đối phương nở nụ cười ẩm ướt và lạnh. Cuối cùng, ngón tay của Lãnh Phong cũng chạm vào những vết sẹo trên người Biệt Đông, những chỗ nhô lên rõ ràng hoặc không, hắn hỏi lần nữa: “Đau không?”
Hắn từng hỏi câu này, từng nhận được một đáp án hờ hững và qua loa. Nhưng lúc này vật đổi sao dời, lần này Biệt Đông nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Không đau, thật đấy.”
“Lúc đó thì sao?” Lãnh Phong lại hỏi.
Nụ cười của Biệt Đông dần nhạt đi, như thủy triều dần rút xuống, để lộ bãi cát thô ráp và loang lổ, tựa như nơi sâu thẳm nhất trong lòng cậu.
Cậu cảm thấy nỗi đau trên người không là gì so với nỗi đau trong lòng, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến nỗi đau trong lòng như vậy, cảm thấy rất giả tạo. Nếu không phải Lãnh Phong hỏi, cậu sẽ không quan tâm mình có đau lòng hay không, nhưng bây giờ cậu đã cảm nhận được.
Nỗi đau này đã đến từ rất lâu.
Biệt Đông miễn cưỡng nở nụ cười với hắn, không nói nên lời.
Cậu không thể nói dối, nhưng cũng không có cách nào thẳng thắn.
Biệt Đông cố sức bơi một vòng trong sông, sau đó quay lại bờ, tr*n tr**ng ôm quần áo chạy về bên đống lửa. Lãnh Phong lên bờ trước cậu, lấy cái chăn trong xe cho cậu choàng, lại cho thêm cành cây vào đống lửa. Lửa cháy to hơn, Lãnh Phong lại nấu trà sữa, đưa cho Biệt Đông một cốc, hai người hong khô mình bên đống lửa, nhìn đối phương nhưng không nói tiếp nữa.
Sau khi dập tắt lửa, hai người lần lượt chui vào lều vải đi ngủ. Biệt Đông chỉ mặc áo thun và quần đùi, Lãnh Phong thậm chí không mặc áo thun. Chẳng biết tại sao, Biệt Đông lại không cảm thấy mất tự nhiên nữa, cậu hơi kinh ngạc vì mình ngày càng quen. Mỗi buổi sáng đều thề thốt sẽ không ngủ chung giường với người này nữa, nhưng đến tối đều phá vỡ giới hạn.
Túi ngủ quấn chặt hơn giường. Biệt Đông từ bỏ kháng cự, để cho mình thuận theo tự nhiên tay chân quấn Lãnh Phong. Rất khó để nói cậu ôm Lãnh Phong hay là Lãnh Phong ôm cậu, cứ chìm vào giấc ngủ một cách qua loa.
Điều kỳ lạ cũng ở ngay đây. Mỗi buổi tối sau khi ra ngoài Biệt Đông đều ngủ rất ngon, yên ổn và say sưa. Điều tồi tệ duy nhất là lần đó nửa đầu hôm tỉnh giấc vì lạnh, sau đó dựa sát vào Lãnh Phong lại nhanh chóng ngủ ngon.
Ngày hôm sau thức dậy đối mặt với tình trạng sinh lý của hai người, Biệt Đông đã tập mãi thành quen. Mặc dù vẫn âm thầm khiếp sợ với kích thước của Lãnh Phong.
Sáng nay Biệt Đông còn ngủ nướng thêm một lúc mới dậy. Lãnh Phong và cậu nằm cùng nhau, như ngầm chờ đợi cơ thể của nhau khôi phục.
Sau buổi trưa hôm nay họ đến trang trại. Nếu không phải quay lại để lấy dăm bông thôn Cam Đường, đây vốn là trạm cuối cùng trong kế hoạch. Trong trang trại có thịt trâu cày và lạp xưởng hảo hạng, còn có các sản phẩm từ sữa. Ngoài lạp xưởng, thịt tươi, thịt treo gió ra, Tư Phóng lấy hết các sản phẩm từ sữa. Biệt Đông cũng chỉ cần thịt treo gió, lạp xưởng và phô mai.
Trang trại được dãy núi bao quanh, nhưng ở giữa lại là một vùng rất bằng phẳng, xe có thể chạy thẳng vào. Đã lâu rồi chưa lái qua con đường thông thuận như vậy. Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đi vòng quanh trang trại, nhìn thấy một đàn trâu cày uể oải với lớp lông dài mượt phủ đầy tuyết trắng, ngơ ngác nhìn xe chạy qua.
Còn có bầy cừu chạy nhảy xung quanh, chúng sẽ giải tán trước khi xe chạy đến, sau đó lại tập hợp đuổi theo sau xe.
Trang trại rất lớn, ở giữa thậm chí còn có một cái hồ. Mặt hồ đã đóng băng, hai người đi dạo quanh một vòng, rồi đến chỗ chủ trang trại mua thịt.
Đây là một trang trại rất nổi tiếng, hầu như ngày nào cũng có người lái xe đến đây mua thịt và sữa. Đến mùa này còn có nhiều người đến mua thịt treo gió và lạp xưởng hơn, việc buôn bán tốt ngang ngửa thôn Cam Đường.
Lãnh Phong và Biệt Đông đi mua thịt khô trước, đây là những thứ có sẵn, sau đó người quản lý trang trại dẫn họ đến lò mổ. Thịt tươi đều được giết mổ ngay, họ muốn bộ phận nào, số lượng bao nhiêu sẽ đi trả tiền trước. Sau đó phải chờ một lát, có lẽ có thể lấy trong ngày, có lẽ phải qua ngày hôm sau, tùy thuộc vào số lượng giết mổ ngày hôm nay.
Số lượng Tư Phóng cần cũng không nhiều lắm. Người quản lý trang trại nói rằng rất nhiều người tới đây mua thịt đều mua cả con, đến thẳng trang trại chọn trâu, sau khi xử lý xong sẽ mang đi hết.
Vẫn chưa đến lò mổ, Biệt Đông đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng, còn có rất nhiều tốp năm tốp ba người đi vào hoặc đi ra, khiêng thịt hoặc đếm tiền, buôn bán rất tốt.
Người dân bản địa dường như đã miễn dịch với mùi này, cứ như bình thường. Biệt Đông liếc nhìn Lãnh Phong giơ tay lau mũi, hình như hơi nhạy cảm với mùi này.
Biệt Đông cố chịu đựng cơn cuồn cuộn trong dạ dày, đến gần hơn, cảm giác buồn nôn ngày càng rõ hơn, đã đến mức không nhịn được nữa muốn hôn, nhưng cậu cố gắng kiềm chế.
Lãnh Phong nhận ra sự bất thường của Biệt Đông, mặt cậu tái nhợt, ánh mắt như không thể tập trung. Lãnh Phong hỏi cậu: “Cậu vẫn ổn chứ? Có phải khó chịu không?”
Biệt Đông xua tay, cậu không nói nên lời, chỉ muốn nhanh chóng chọn thịt trả tiền và rời khỏi đây. Lãnh Phong nói: “Hay là cậu chờ tôi ở bên ngoài, tôi sẽ xong nhanh thôi.”
Biệt Đông vẫn không nói gì, chỉ kéo hắn nhanh chân đi vào trong.
Bên trong ồn ào hơn, lò mổ đầy máu, từng chậu máu nóng bốc hơi đổ vào mương. Những người giết mổ mặc quần áo nhựa, kỹ thuật nhanh nhẹn và thành thạo.
Người mua đứng bên cạnh, trong mắt lóe ánh sáng, chỉ trỏ thịt trong lò mổ, miếng này ngon nhất, tiếp theo là miếng nào, toàn thân trâu cày đều là bảo vật… Trên chiếc bàn dài sau lưng họ, mấy người giết mổ vung dao bầu, chặt con trâu đã bị làm thịt thành những miếng to, tiện cho việc đóng gói và chở đi.
Dao mổ lên lên xuống xuống, chém vào xương và thịt, giọt máu và vụn thịt hay tứ tung, phát ra những âm vang mạnh mẽ.
Cuối cùng Biệt Đông không nhịn được nữa, nhanh chân chạy đến bên tường, toàn thân run rẩy, nôn vào rãnh nước thải máu đang chảy.
Lãnh Phong đỡ lấy cậu, vỗ nhẹ sau lưng cậu. Không biết hắn lấy được chai nước ở đâu ra, bảo Biệt Đông súc miệng. Sau khi cậu bình tĩnh lại thì dẫn cậu ra khỏi lò mổ.
Đi mãi đến khi gần như không ngửi thấy mùi gì, Lãnh Phong đưa cậu quay về xe, “Cậu chờ tôi ở đây, nghỉ một lát, tôi lấy xong sẽ quay lại.”
Biệt Đông tái mặt, yếu ớt gật đầu.
Lãnh Phong chỉ cho rằng cậu không chịu được k*ch th*ch từ mùi máu tươi, chỉ có bản thân Biệt Đông biết là không phải, nhưng cậu không thể nói.
Lãnh Phong nhanh chóng xử lý thịt, thịt trâu cày tươi dù đã được đóng gói vẫn tỏa ra mùi tanh nồng. Thế là Lãnh Phong trả thêm tiền để người ở trang trại tìm xe khác chở thẳng đến quán cơm của Tư Phóng ở Lê Tân. Sau khi làm xong tất cả đã đến chạng vạng tối, hắn quay lại xe thì phát hiện không thấy Biệt Đông.
Lúc không thấy người, Lãnh Phong hoảng hốt. Hắn tìm xung quanh xe cũng không thấy ai.
Nơi này địa hình bằng phẳng, lại không có vật che chắn, nếu Biệt Đông ở gần đây, Lãnh Phong sẽ không thể không tìm được cậu. Chỉ có thể nói rõ cậu đã đi xa.
Lãnh Phong gọi điện cho Biệt Đông, đổ chuông nhiều lần nhưng không có ai bắt máy. Vì vậy hắn lái xe tìm người trong khắp trang trại.
Mặt trời chiều treo trên đỉnh núi, bóng nghiêng kéo dài trên đồng cỏ. Lãnh Phong đi tìm theo hướng họ đã đi qua nhưng không thấy ai. Hoàng hôn đến rất nhanh, đến khi trời tối vẫn không tìm được Biệt Đông.
Khi Lãnh Phong tìm được Biệt Đông, hắn thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào một con trâu cày ở điểm xa nhất của đèn xe. Lãnh Phong không biết Biệt Đông đã làm gì chọc giận con trâu cày này, con trâu cày thở ồ ồ, mắt đỏ ngầu nôn nóng chạy bước nhỏ qua lại trước mặt cậu. Mà Biệt Đông không nhúc nhích, nhìn chằm chằm con trâu kia, không có vẻ gì là sợ hãi mà giống như đang chờ nó lao về phía mình.
Quả nhiên con trâu chạy về phía cậu.
Trán Lãnh Phong nổi gân xanh, hắn giẫm mạnh chân ga, chiếc xe cán qua đất đá lao như bay về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại. Lãnh Phong mở cửa xe nhảy xuống, lao về phía trước như chạy nước rút, vừa hét to: “Tiểu Đông, tránh ra!”
Nhưng Biệt Đông không nhúc nhích.
Lãnh Phong liều mạng chạy đến gần đẩy Biệt Đông ra, bản thân và cậu cùng ngã xuống đất. Móng và sừng nhọn của con trâu cày lướt qua họ, Lãnh Phong sợ toát mồ hôi lạnh.