Chương 36: Đây là người của ông đây
Cuối cùng cũng quay về căn phòng quen thuộc và thoải mái. Biệt Đông tắm rửa kỹ càng, lúc lên giường ngủ đã gần sáng. Lần đầu tiên cậu cảm thấy giường đơn của phòng này hơi lớn, hình như nên chật một chút sẽ tốt hơn. Tốt nhất là còn có thể ấm hơn, còn có thể khiến cậu quấn lấy hoặc là được quấn lấy.
Giấc mơ đêm nay hỗn loạn, toàn là mây, gió, đất, trời trên đường đi qua. Còn có gương mặt, cơ thể và hơi thở của người kia luôn không ngừng xuất hiện. Biệt Đông ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh, lúc mở mắt ra cực kỳ mê man.
Cậu ngồi bật dậy từ trên giường, mới nhớ ra tất cả đã kết thúc rồi.
Lãnh Phong ngủ muộn hơn cậu. Sau khi quay về phòng làm việc, hắn có kích động muốn làm thứ gì đó rất mãnh liệt. Thế là hắn mài giũa pho tượng đang làm dở kia một hồi lâu. Hình người vốn hoàn toàn bất lực kia bây giờ đã có một chút bướng bỉnh và phản kháng.
Vẫn chưa thành công, Lãnh Phong đã làm đến bước cuối cùng mà hắn có thể làm được lúc này, lại che nó đi.
Tất cả đều quay lại quỹ đạo bình thường. Biệt Đông bảo Cố Nhĩ Tàng đến cùng xem hàng, hai người xác định cách làm gói quà, số hàng lẻ còn lại bao nhiêu, bán như thế nào.
Còn phải nhanh chóng đóng gói gói quà, Lãnh Phong và Giang Nguyên giúp thiết kế cách đóng gói đơn giản nhất. Hai người vẽ tranh tết thủ công trên giấy da trâu màu đỏ đậm, viết lời chúc phúc, sau đó dùng dây đỏ buộc lại là xong. Các thùng giấy giao hàng đều là thành phẩm, Tư Phóng ở bên cạnh nhìn mọi người làm thủ công, nói: “Các chú có biết thứ đáng giá nhất thời nay là đồ thủ công không. Hai nghệ sĩ không làm tác phẩm nghiêm chỉnh lại vẽ đống đồ chơi này, đúng là phí của giời.”
Giang Nguyên và Lãnh Phong đều không quan tâm, hơn nữa đều không thừa nhận mình là “nghệ sĩ”.
“Em chỉ mở khách sạn.” Giang Nguyên nói.
“Em chỉ là thợ mộc.” Lãnh Phong cắn điếu thuốc, nhìn búp bê tranh tết đủ loại trên giấy đỏ, vẻ mặt không để ý.
Biệt Đông cảm thấy tranh tết do Lãnh Phong vẽ rất đẹp, nhưng chỉ vẽ thế này không phải quá tiếc sao? Cậu vẫn cảm thấy Lãnh Phong không nên vứt bỏ nghệ thuật điêu khắc của mình.
Cậu không tiện nói ra lời này, vì cậu không hiểu.
Những việc quảng bá trên mạng thì giao cho Cố Nhĩ Tàng. Cô làm một video riêng làm nóng trước, nhắc nhở những người hâm mộ của mình vào phòng livestream đúng giờ chờ mua hàng.
Buổi tối livestream đó, Cố Nhĩ Tàng kéo cả Biệt Đông vào phòng live stream. Ban đầu Biệt Đông không chịu lộ mặt, nhưng Cố Nhĩ Tàng nói rằng có cậu ở đây, lượng tiêu thụ sẽ tốt hơn, tranh thủ thừa thế xông lên một lần đã bán hết.
Kiếm tiền là trên hết, Biệt Đông đồng ý, ngồi bên cạnh Cố Nhĩ Tàng làm một bình hoa. Không phụ trách nói chuyện, chỉ phụ trách thỉnh thoảng cười với người hâm mộ, và pha trò đúng lúc.
Phòng livestream được bố trí ở ngay khách sạn, nhưng Cố Nhĩ Tàng đã đuổi những người không có phận sự ra ngoài. Thế là Lãnh Phong, Giang Nguyên và Tư Phóng chỉ có thể co ro trong quán cơm cùng ôm điện thoại, xem hai người livestream trên màn hình chỉ cách một con phố.
Cố Nhĩ Tàng bật bộ lọc làm đẹp, Biệt Đông trong màn hình thay đổi đến mức Lãnh Phong cũng sắp không nhận ra. Cằm nhọn, mắt to hơn, trên mặt còn như bôi phấn má hồng, một lớp rất mỏng, không giống người thật mà giống “yêu tinh” hơn.
Ba tên đàn ông thô kệch nhìn màn hình điện thoại rồi đấm ngực dậm chân một hồi, ước gì có thể lập tức xông lên bảo Cố Nhĩ Tàng tắt làm đẹp đi. Làm đẹp gì không biết, làm Tiểu Đông của bọn tôi đẹp đến mức chỉ còn lại một phần trăm.
“Ê anh nói xem thẩm mỹ của con người bây giờ rất kỳ lạ đúng không, làm đến mức hoàn toàn thay đổi thế này, mưa bình luận trên màn hình vẫn hét anh bé đẹp quá.” Giang Nguyên rặt vẻ khó hiểu: “Nếu mấy cô ấy biết người thật trông như thế nào, chắc sẽ điên hơn.”
“Khó mà nói, biết đâu người ta chỉ thích như vậy, nhìn thấy người thật có lẽ còn cảm thấy quá đàn ông, không thích nữa.” Tư Phóng cảm thán. Gã không chê sở thích thẩm mỹ, nhưng thực sự cảm thấy làm Biệt Đông quá nữ tính, rõ ràng là một đứa con trai khôi ngô mạnh mẽ.
Chỉ có Lãnh Phong không nói gì. Hắn nằm trong cùng ghế sofa, cúi đầu giấu đi nụ cười không kiềm chế được của bản thân. Lúc mới nhìn thấy phong cách vẽ này hắn cũng không quen, nhưng một lát sau, không hiểu sao lại nhìn ra vẻ đẹp kỳ lạ.
Khác với Biệt Đông của ngày thường, Biệt Đông trong ống kính mềm mại đáng yêu, rất giống em gái, rất kỳ diệu, rất khiến người ta… Lãnh Phong nhìn mãi lại kích động, cứng đờ đổi tư thế.
Người trong livestream vẫn đang lần lượt tràn vào, mới live mười lăm phút đã hơn mười nhìn người. Cố Nhĩ Tàng vẫn chưa bắt đầu bán hàng, đang làm nóng, nói chuyện phiếm với người hâm mộ. Vừa nói hàng hôm nay rất đáng chờ, vừa chỉ Biệt Đông nói rằng đều do em trai bên cạnh trèo đèo lội suối tự mang về, không hề dễ dàng. Các bạn vì em trai vất vả như vậy hãy mua đi.
Biệt Đông đúng lúc xấu hổ cười một tiếng, người trong livestream chỉ thích kiểu cừu nhỏ này. Vừa nói rằng cậu vất vả mang về từng món hàng, trên màn hình lập tức tràn đầy “Thương”, “Mua!”, “Mua mua mua!”.
Sau hai mươi phút trò chuyện với người hâm mộ, Cố Nhĩ Tàng mới bắt đầu chính thức bán hàng. Làm nóng trước được thực hiện đủ tốt, đầu tiên bán một ít mật ong và đường đỏ. Giá cả không cao lại thuần tự nhiên, gần như vừa cho vào giỏ hàng đã bị cướp hết, làm cho Cố Nhĩ Tàng liên tục diễn kịch nói rằng chi tiêu lý trí, bảo mọi người bình tĩnh lại.
Tiếp theo, gói quà tết cũng được cho lên, “livestream bóc hộp” ngay tại chỗ, tháo gói quà và bắt đầu bán. Cô nói tranh tết và thư pháp bên trên đều là tác phẩm của nghệ sĩ chân chính. Lại nói từ đồ ăn đến đóng gói đều là thủ công, mỗi khâu đều tốn nhiều công sức. Sau đó tập trung giới thiệu nguồn gốc của từng món hàng. Biệt Đông đã nói chi tiết với cô về những cái này, Cố Nhĩ Tàng chế biến qua ngôn ngữ của mình, nói đến mức có thể nở hoa. Nhưng thật ra cũng không nói quá, những dăm bông lạp xưởng này thực sự đều là sản phẩm địa phương chất lượng cao.
Chỉ nói miệng vẫn chưa đã, Cố Nhĩ Tàng chuẩn bị bếp và nồi trong livestream, bảo Biệt Đông thể hiện tài nấu nướng tại chỗ, bảo cậu biểu diễn N cách ăn dăm bông. Khi cậu dùng dao cán dài cắt lát dăm bông mỏng như cánh ve, mưa bình luận trên màn hình như bông tuyết. Ai ai cũng hóa thân thành con gà gáy, hận không thể mua cả dăm bông lẫn anh bé.
Tiếp theo Biệt Đông nấu canh dăm bông, ống kính chuyển từ nồi canh sôi ùng ục sang cận cảnh Biệt Đông. Mưa bình luận lại biến thành “Ngon quá!”, “Dăm bông ngon nhưng anh bé ngon hơn!”, “Xin hỏi mua dăm bông có tặng anh bé không?”…
Ba khán giả bên kia cũng đang tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Giang Nguyên lên tiếng khen ngợi: “Tiểu Đông nguy rồi, em dám chắc nếu cậu ấy làm nghề này, có thể làm tốt hơn cô Cố. Xem cậu ấy được chào đón kìa, em cũng ghen, đây là người của em mà!”
Tư Phóng hừ một tiếng: “Người của chú gì cơ? Người ta chỉ làm thuê cho chú, người còn làm thêm ở chỗ anh đấy, có thể xem như anh cũng chiếm một nửa.”
Lãnh Phong lặng lẽ nhìn hai người cãi nhau, gì mà người của anh người của em. Trong lòng Lãnh Phong chắc như đinh đóng cột, đó là người của ông đây! Giành cái con khỉ!
Như Cố Nhĩ Tàng mong muốn, livestream ba tiếng, hàng hóa mất mười ngày để mang về đã bán hết. Rất nhiều người nói thẳng hàng tích trữ quá ít, rất khó giành, hỏi khi nào sẽ mở bán lô hàng tiếp theo. Cố Nhĩ Tàng cười nhẹ nhàng nhìn Biệt Đông, nói chuyện này phải xem em trai tôi, cậu ấy mới là ông chủ.
Vì vậy, Biệt Đông chân thành nói: “Trước tết năm nay không kịp rồi, cũng không dự định sẽ được chào đón như vậy. Chuyến đi này thực sự không hề dễ dàng, cũng rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ.” Ngay lập tức biểu cảm thất vọng lại bay đầy màn hình.
Sau buổi livestream này, Biệt Đông sắp mệt rã rời. Cảm giác ba tiếng này còn mệt hơn cả chạy hơn một nghìn cây số đi mua hàng. Nhưng Cố Nhĩ Tàng thì tinh thần dồi dào, vừa tắt livestream đã túm lấy Biệt Đông bắt đầu tính thu nhập.
Các gói quà tết chiếm chín mươi phần trăm thu nhập, giá cả của gói quà lớn cao hơn bốn mươi phần trăm so với bán lẻ. Đây là mức giá đã được Cố Nhĩ Tàng cẩn thận tính toán mới đặt ra, là mức giá cô có thể bán ra, và cho mọi người đều kiếm được tiền. Lúc tính sổ sách, Biệt Đông nghỉ ngơi ở bên cạnh, cậu tin tưởng Cố Nhĩ Tàng về mặt này.
Kết quả doanh thu sau một đêm đạt hai trăm nghìn. Biệt Đông vốn định chia đều lợi nhuận ròng cho Cố Nhĩ Tàng, nhưng cô nói mình chỉ bán hàng giúp, công việc chính đều là Biệt Đông làm, chỉ chịu nhận ba phần. Thế là trở thành lợi nhuận ròng chia ba bảy. Sau khi hàng hóa được gửi đi hết và giao dịch kết thúc, Biệt Đông khấu trừ tất cả chi phí của cậu, bao gồm số tiền vay Lãnh Phong, cuối cùng thu về hơn bảy mươi nghìn tệ.
Biệt Đông cảm thấy thực sự rất nhiều, chỉ một đêm thôi! Mà Cố Nhĩ Tàng nói thẳng số tiền này quá ít, cho dù chuẩn bị năm trăm nghìn tiền hàng, cô đảm bảo có thể bán hết.
Nhưng Biệt Đông đã hài lòng lắm rồi. Lần đầu tiên cậu làm việc, không thể bước rộng quá. Hơn nữa ngay cả tiền vốn còn chẳng đủ, phải đi vay người khác.
Bốn bỏ năm lên đã sắp có tám mươi nghìn. Lúc này Biệt Đông mới nhớ ra lần này không phải tiền mặt, cậu phải đi mở tài khoản ngân hàng đúng không.
Hai người tính toán sổ sách xong hài lòng đến chỗ Tư Phóng ăn cơm. Đây là lần đầu tiên Cố Nhĩ Tàng đến chỗ Tư Phóng sau sự kiện “đánh lộn” kia. Vào phòng, nồi lẩu của Tư Phóng vừa làm xong bưng ra, ánh mắt hai người chạm nhau, cười với nhau một tiếng, không ai nhắc lại chuyện kia nữa.
Biệt Đông cố ý để lại ba gói quà lớn cho Lãnh Phong, Giang Nguyên và Lam Tuyết Thanh để cảm ơn họ luôn giúp đỡ cậu. Tư Phóng vỗ gáy cậu: “Nói chuyện cứ như chính phủ phát biểu, ngôi sao nhận giải, cảm ơn người này cảm ơn người kia, không cần.”
Biệt Đông ngồi đối mặt với Lãnh Phong, cậu liếc nhìn đối diện. Người muốn cảm ơn nhất là hắn, nhưng lại cảm thấy người không cần cảm ơn nhất cũng là hắn.
Lãnh Phong cũng nhìn Biệt Đông, trong đầu lại nghĩ, vẫn là người thật đẹp hơn. Biệt Đông trong livestream có làm đẹp trông như búp bê giả, người thật trước mắt vẫn đẹp nhất, có cạnh có góc, nóng hôi hổi.
Lời tác giả: Tiểu Đông vừa đẹp trai vừa giỏi kiếm tiền, anh Phong thua rồi.