Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 37

Chương 37: Thích đàn ông thì có gì ghê gớm

Giang Nguyên trêu ghẹo: “Lần này cuối cùng Tiểu Đông cũng có thể đựng tràn đầy túi tiền rồi.”

Biệt Đông đỏ mặt, chuyện gì vậy, sao ai cũng biết mình có túi tiền? Cậu không khỏi liếc nhìn Lãnh Phong. Lãnh Phong tỏ vẻ giải thích, không phải tôi nói, tôi không hề.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu thực sự là tiền mặt nhất định có thể đầy túi. Biệt Đông vẫn hơi tiếc nuối, không biết cảm giác ôm nhiều tiền như vậy đi ngủ sẽ như thế nào, chắc chắn là siêu an tâm nhỉ?

Cậu đáp: “Đâu có, lần này toàn giao dịch trực tuyến, không lấy được tiền mặt, em phải đi mở tài khoản ngân hàng.”

“Cái này đơn giản, ngày mai tôi đi với cậu.” Lãnh Phong nói.

Hắn nói rất tự nhiên, Biệt Đông cũng gật đầu.

“Ơ, quan hệ quả nhiên tốt lên rồi này.” Tư Phóng nhìn hai người, vẻ mặt ai nấy đều rất tự nhiên. Lãnh Phong không lạnh lùng, Biệt Đông cũng không còn hờ hững, mối quan hệ của hai người cứ như thể chưa bao giờ tệ.

Hai người cũng không giải thích, trái lại Giang Nguyên giải thích cho Tư Phóng: “Sau một chuyến đi xa như vậy, mối quan hệ tệ có thể ở chung được chắc, anh Tư cũng thật là, trực tiếp giao việc làm tài xế cho Phong, thậm chí không cân nhắc đến em, ngay cả một cơ hội cũng không cho.”

Tư Phóng cười một tiếng: “Khách sạn có hai người thì ra ngoài hết, việc kinh doanh này thong dong quá nhỉ?”

Nhắc đến việc kinh doanh khách sạn, Giang Nguyên nói: “Khỏi nói, hiện tại việc kinh doanh của em rất tốt, thế mà có thể kiếm tiền từ nó, theo đà này, sẽ tự cấp tự túc nhanh thôi.”

Ý của anh ta là không cần xòe tay xin tiền gia đình nữa. Lãnh Phong liếc anh ta một cái: “Nên như vậy từ lâu rồi, là kẻ ăn bám còn suốt ngày đòi muốn tự lập, tự lập như vậy ở đâu nào.”

Tâm trạng Giang Nguyên tốt, chỉ “chậc” một tiếng với Lãnh Phong, không cà khịa lại. Anh ta nói với Biệt Đông: “Đều là công lao của Tiểu Đông khiến khách sạn của chúng ta khởi từ hồi sinh. Tiểu Đông, chúng mình cố lên làm thật tốt, làm tốt khách sạn này chúng ta lại mở chi nhánh khác, làm chuỗi khách sạn.”

Đối mặt với Giang Nguyên đột nhiên bộc phát tham vọng sự nghiệp, Biệt Đông cười đáp lời, gật đầu nói: “Được.”

Ngày hôm sau, Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đến ngân hàng duy nhất trên thị trấn mở tài khoản. Toàn bộ tài sản của Biệt Đông đã đầu tư vào lần nhập hàng này, bây giờ lại không xu dính túi. Nhưng cậu không hề hoảng sợ, vì cậu biết rằng sẽ lập tức có được khoản lợi nhuận lớn nhất trong đời mình.

Cậu chưa nói với bất kỳ ai rằng cậu từng thề sẽ rời đi sau khi kiếm đủ tiền, bây giờ cảm thấy chuyện này ngày càng xa vời. Lời thề trong đêm ấy đã trở thành cảnh tượng thỉnh thoảng cậu dùng để tự giễu.

Còn mấy ngày nữa là đến Tết âm lịch, những người tha hương ở Lê Tân không có dấu hiệu muốn ở lại. Các quán nhỏ trên đường Tùy Viên vẫn bày hàng rực rỡ, Cố Nhĩ Tàng cũng quay về con đường này. Hai người tha hương gần gũi nhất bên cạnh Biệt Đông, Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng không nhắc đến chuyện sẽ về nhà ăn Tết. Tư Phóng nói sau khi đến Lê Tân, hai người này chưa một lần quay về.

Nhưng ba ngày sau, nửa đêm Giang Nguyên đột nhiên nghe điện thoại, lập tức mua vé máy bay đến Đăng Hồng. Anh ta đành phải gõ cửa phòng Biệt Đông lúc nửa đêm, nhanh chóng dặn dò cậu vài câu, nói là bố anh ta đột nhiên phát bệnh tim phải quay về, khách sạn nhờ Biệt Đông, chưa biết lúc nào sẽ quay lại.

Biệt Đông liên tục gật đầu, bảo Giang Nguyên yên tâm, cứ lo việc nhà cho ổn thỏa trước, nhất định sẽ xử lý tốt khách sạn giúp anh ta, đừng lo lắng.

Giang Nguyên đến sân bay châu Khánh Nguyên ngay trong đêm, từ đó bay thẳng đến Đăng Hồng.

Chuyện xảy ra đột ngột, ngày hôm sau Lãnh Phong và Tư Phóng mới biết chuyện này. Lãnh Phong cũng thân với nhà Giang Nguyên, cha mẹ hai bên đều là mấy đời thân nhau. Hắn nói sức khỏe bố Giang Nguyên vẫn luôn không tốt, gia đình chỉ có một đứa con trai là Giang Nguyên. Sau khi Giang Nguyên không làm giáo viên đại học nữa, bố anh ta vẫn muốn giao lại phòng đấu giá của gia đình cho anh ta. Nhưng vì “chuyện kia” nên Giang Nguyên cãi nhau với gia đình. Hắn đoán lần này Giang Nguyên trở về sẽ phải giải quyết không chỉ một hai chuyện, sẽ kéo dài.

Biệt Đông hỏi “Chuyện kia” là chuyện gì? Đến bây giờ cậu vẫn chưa biết Giang Nguyên ngoại tình, và đối tượng ngoại tình là sinh viên nam. Nhưng cậu mơ hồ có thể cảm nhận được một chút khác thường của Giang Nguyên. Chẳng hạn như thỉnh thoảng cậu ở cùng Giang Nguyên, có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương luôn dõi theo mình. Ban đầu cậu nghĩ đó là quan tâm cậu, sau đó lại cảm thấy hình như không phải.

Nhưng từ đầu đến cuối Giang Nguyên chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn.

Lãnh Phong nghĩ đến lúc này cũng không có gì không thể nói, nên nói với cậu: “Lúc còn làm giáo viên, Nguyên thích một sinh viên, là nam, bị vợ nó biết được. Nó vẫn đang đòi ly hôn, nhưng gia đình và vợ nó đều không đồng ý, cũng vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ.”

Biệt Đông sững sờ, cậu nên kinh ngạc mới đúng. Nhưng không biết tại sao lại như thể đã sớm đoán được. Tư Phóng lại cười: “Tiểu Đông bình tĩnh đấy, còn tưởng mày sẽ nhảy dựng lên.”

Biệt Đông nghĩ, nếu là ba tháng trước, chắc chắn cậu sẽ nhảy dựng lên, nhưng bây giờ lại cảm thấy, thích đàn ông hình như cũng không phải chuyện gì ghê gớm?

Nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi liếc qua Lãnh Phong, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, nhìn điện thoại gửi tin nhắn với người khác.

Lãnh Phong đang hỏi Giang Nguyên tình hình sao rồi, dự tính thời gian chắc hẳn anh ta đã xuống máy bay. Nhưng Giang Nguyên không trả lời tin nhắn, cả ngày nay cũng không trả lời.

Biệt Đông đột nhiên hỏi: “Anh Phong ơi, anh không về ăn Tết à?”

Lãnh Phong lắc đầu: “Sức khỏe bố mẹ tôi vẫn tốt, cũng không nhớ nhung gì, ở đây rất tốt.”

Một mặt Biệt Đông cảm thấy có lẽ Lãnh Phong không thật sự “tốt” như vậy, vì mỗi lần nhắc đến gia đình hắn luôn rất hờ hững. Biệt Đông đã quá quen thuộc với sự hờ hững hiện tại của Lãnh Phong, nó đại diện cho sự kháng cự của hắn, như vậy có được xem là “tốt” không?

Nhưng Tết Lãnh Phong không về, Biệt Đông lại cảm thấy rất vui, một niềm vui ích kỷ không thể diễn tả. Cậu chưa bao giờ chờ mong Tết như thế này, một cái Tết có người bầu bạn.

Ngày Tết, Tư Phóng vẫn kinh doanh như thường lệ, cũng không về nhà. Gã vỗ vai Lãnh Phong: “Tim cứng quá, cha mẹ chú còn sống cũng không về thăm.”

Nghe thấy “cha mẹ còn sống”, Lãnh Phong nhíu mày lại. Hắn sợ Biệt Đông nhạy cảm với cái này, ngẩng đầu nhìn cậu, Biệt Đông lại cười với hắn một cái, như đang nói với hắn không cần nhạy cảm.

“Bố mẹ chú không quản chú thật à? Tốn bao nhiêu tâm huyết cho chú, cứ mặc kệ như thế?” Tư Phóng nói chuyện cũng trực tiếp.

Lãnh Phong cười khẩy một tiếng, ngón tay kẹp điếu thuốc dựa vào ghế sofa, một tay đút trong túi quần, duỗi đôi chân dài: “Quản như nào? Tài năng của em có hạn, trước kia bị ông ấy xem như con rối, bây giờ có một chút tự mình biết mình, còn không cho phép em đi tìm chính mình?”

“Vậy chính mình của chú là gì? Tìm được chưa?” Tư Phóng hỏi.

“Thợ mộc chứ gì.” Lãnh Phong như cười mà không phải cười, nửa thật nửa giả: “Ăn Tết xong em sẽ đi tìm việc làm, Tiểu Đông đã kiếm tiền rồi, em không thể nằm ngửa ăn chùa được, cũng phải kiếm tiền.”

Biệt Đông nghe vậy, trong lòng khó chịu. Lãnh Phong có tài năng, đôi tay của hắn, Biệt Đông nhìn chằm chằm xương ngón tay dài nhỏ của hắn. Đó rõ ràng là đôi tay của nghệ sĩ, sao có thể đi làm thợ mộc?

Đang nói thì điện thoại Lãnh Phong rung mấy lần, tin nhắn liên tiếp, hắn nhìn điện thoại, lông mày dần nhíu lại.

“Là anh Nguyên à?” Biệt Đông hỏi.

“Không phải.” Lãnh Phong lắc đầu, tiếp đó lại cười, cầm điện thoại lắc lắc: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đúng lúc nhắc đến ông bô nhà tôi, ông ấy thực sự hiển linh.”

“Người nhà giục chú về đúng không?” Tư Phóng hỏi, Biệt Đông cũng thấp thỏm theo.

Lãnh Phong nói: “Không phải, em chặn ông ấy lâu rồi, chắc là ông già tìm người khác đến thăm dò, chơi trò đường cong cứu nước.”

“Ai?”

“Một người giám tuyển1, khá nổi tiếng trong nghề, nhưng em chưa từng hợp tác với anh ta. Nói là cuối năm sẽ đến Vân Nam bàn chuyện, đúng lúc tiện đường đến gặp em, nói chuyện rất lịch sự.”

[1]Người giám tuyển: tổ chức và quản lý các triển lãm nghệ thuật.

“Người này quen biết bố chú? Là người ông ấy cử đến?” Tư Phóng hỏi.

“Tám chín phần mười, những người giám tuyển nghiêm túc hiện còn ai dám dính líu đến em nữa, cũng không sợ hỏng danh tiếng. Hơn nữa danh tiếng của anh ta không nhỏ, nhiều nghệ sĩ lớn hợp tác với anh ta đều khiêm nhường, sao anh ta phải lãng phí thời gian với em.”

“Vậy chú trả lời thế nào?”

Lãnh Phong cười tươi: “Vì tôn trọng anh ta nên nói đúng sự thật, cuối năm em sẽ bắt đầu làm việc kiếm tiền. Anh ta bàn những dự án nghiêm túc của anh ta, mọi người không cần lãng phí thời gian với nhau.”

“Cái này… Hay là gặp mặt rồi nói sau?” Tư Phóng khuyên hắn. Biệt Đông bên cạnh lắng nghe, cậu cũng nghĩ vậy. Gặp mặt đi, người giám tuyển nổi tiếng, gặp mặt cũng tốt.

Nhưng Lãnh Phong không nói gì, ngón tay nhanh chóng trả lời tin nhắn. Sau đó ném điện thoại sang bên cạnh, lúc tin nhắn đến, hắn không thèm nhìn lấy một cái.

“Mấy ngày nữa, tối ba mươi mọi người đến ăn cơm.” Tư Phóng nói với họ: “Hôm đó không kinh doanh, đóng cửa lại bọn mình tụ tập.”

“Được.” Lãnh Phong và Biệt Đông đều gật đầu. Giao thừa năm ngoái Lãnh Phong cũng ở đây, hắn hỏi Tư Phóng: “Chị dâu thì sao, có đến không?”

Tư Phóng sờ đầu: “Anh vẫn chưa nói với cô ấy, khụ, không có mặt mũi nói.”

Lãnh Phong sờ mặt mình: “Vậy em có mặt, để em nói.” Tiếp đó áp tay lên mặt Biệt Đông, bụng ngón tay xoa xoa má: “Mặt mũi của Tiểu Đông tốt hơn em, cũng đi nói chuyện, mời chị Thanh sang đây.”

“Được.” Biệt Đông cười, gò má hơi nóng. Người này thật là, đang nói chuyện đàng hoàng đột nhiên táy máy tay chân, cố ý chứ gì?

Lời tác giả:

Anh Phong: Mặt vợ mịn màng, sờ thích.

Bình Luận (0)
Comment