Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 41

Chương 41: Không dám liều lĩnh

Lãnh Phong từng hợp tác với đủ loại người giám tuyển và người quản lý tác phẩm nghệ thuật, có người nghiêm khắc có người nịnh nọt, nhưng chưa từng thấy có người… Dai như đỉa thế này.

Nếu hắn là một nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước thì thôi, nhưng bây giờ chẳng có gì cả, một người giám tuyển không kiếm được nửa phần lợi ích gì từ hắn cứ sáp lại như thế làm gì?

Thiệu Kỳ Hoa muốn nhờ hắn làm một cái giường, Lãnh Phong tức đến nỗi bật cười, dứt khoát mời người ta vào lần nữa nhưng không tiếp đãi, hào sảng ngồi nói: “Được thôi, vậy chúng ta bàn bạc kỹ làm ăn như thế nào.”

Nhưng Thiệu Kỳ Hoa không ngồi xuống mà thong thả đi dạo trong căn phòng trống trải, xem cái này lại xem cái kia. Trên bàn làm việc có một món đồ chơi nhỏ thu hút sự chú ý của anh, Thiệu Kỳ Hoa cầm lên nhìn một lát: “Cái này được đấy, cậu làm à? Không giống phong cách trước kia cho lắm, khá thú vị.”

Lãnh Phong quay đầu, phát hiện Thiệu Kỳ Hoa đang cầm con sóc kia. Hắn xoay mặt ghế về phía Thiệu Kỳ Hoa, trong lòng nảy ra một suy nghĩ ranh mãnh, cố ý nói: “Anh thấy nó đẹp hả?”

Thiệu Kỳ Hoa gật đầu, lời ít ý nhiều: “Đẹp.”

“Đẹp ở đâu?” Lãnh Phong rảnh rang châm điếu thuốc, đột nhiên hơi có ý muốn nói chuyện.

Dường như Thiệu Kỳ Hoa không chú ý đến sự chế giễu trong giọng nói của Lãnh Phong, nghiêm túc nhìn, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Trong đó có suy nghĩ chân thành và trẻ con, nguyên sơ giản dị, tự nhiên, giống một món đồ chơi nhỏ được một bậc thầy thực thụ tùy tâm tùy tính tiện tay làm ra sau khi thấu hiểu vạn vật, vì không có mục đích gì cho nên rất đẹp.”

Anh thậm chí hơi cao hứng, ánh mắt cũng trở nên lấp lánh, nhìn Lãnh Phong nói: “Phong ơi, quả nhiên bây giờ cậu đã khác, suy đoán của tôi không sai.”

“Ha ha ha ha ha…” Lãnh Phong cười phá lên, cảm giác trong lòng hắn cực kỳ phức tạp, từng lớp cảm xúc xếp chồng lên nhau, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai, ngoài cất tiếng cười to ra hắn không tìm được cách bày tỏ nào tốt hơn.

Thiệu Kỳ Hoa nhìn hắn cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, khó hiểu dừng lại tại chỗ.

Lãnh Phong cười đủ rồi, cuối cùng cũng bình thường lại. Hắn nghiêm túc gật đầu với đối phương: “Tôi nhất trí với ý kiến của anh, cái này đẹp, rất đẹp, nhưng…” Hắn kéo dài âm cuối: “Tôi từng nói tôi làm nó khi nào?”

Thiệu Kỳ Hoa sững sờ, Lãnh Phong dụi tắt điếu thuốc, đứng lên sải bước đi tới, cầm lấy con sóc từ tay Thiệu Kỳ Hoa, ngón tay dịu dàng v**t v* cái đuôi như đám mây, “Nhìn xem nó đẹp biết mấy, đẹp như người làm ra nó vậy.”

“Là ai làm?” Thiệu Kỳ Hoa hỏi.

Ánh mắt của Lãnh Phong vẫn dừng trên con sóc kia: “Một người chưa bao giờ học nghệ thuật, hoàn toàn không biết nghệ thuật là gì, món đồ do đứa con của thợ săn làm ra.”

Hắn giơ con sóc trước mặt Thiệu Kỳ Hoa, “Nhìn đi, đây mới là nghệ thuật, không cần lên lớp hằng ngày, học đủ loại lý thuyết trong mấy chục năm, dụng cụ nằm trong tay cậu ấy, cậu ấy có thể sáng tạo nghệ thuật.”

“Đây là năng khiếu.” Thiệu Kỳ Hoa cũng thừa nhận.

“Đúng, năng khiếu.” Lãnh Phong nói, “Năng khiếu có là có, không có là không có, cho nên anh và cha tôi đều không cần nhọc lòng vì tôi.”

“Phong à, cậu đi con đường khác, dù trường phái hàn lâm hay trường phái tự nhiên, nghệ thuật không bàn về xuất thân và cách thức, chỉ xem kết quả. Nghệ thuật đẹp khác đường như cùng đích.”

Vẻ mặt Lãnh Phong hờ hững, cảm thấy toàn là lời nói nhảm, không có gì để nói.

Thiệu Kỳ Hoa cần mẫn không ngừng: “Nói thật, các tác phẩm trước kia của cậu không phải không tốt, chúng tốt. Giáo sư Lãnh đích thân truyền dạy cho cậu, kỹ năng và thẩm mỹ của cậu đều nằm ở một vị trí rất cao. Thật ra tôi vẫn luôn theo dõi cậu, tôi đã đi xem mỗi tác phẩm của cậu, mỗi buổi triển lãm của cậu. Trình độ tác phẩm của cậu đều rất ổn định, phong cách cũng rất ổn định, đã là một nghệ sĩ trưởng thành.”

“Nhưng anh chưa bao giờ tìm tôi hợp tác.” Lãnh Phong nghĩ vậy, và cũng đã nói như vậy.

“Đúng.” Thiệu Kỳ Hoa gật đầu: “Tôi luôn chờ mong một ngày nào đó cậu có thể bứt phá bản thân. Cậu rất giỏi, nhưng luôn thiếu chút gì đó. Tôi rất hiểu bố cậu, biết hệ thống lý luận của ông ấy. Đôi khi tôi nghĩ, có phải lý luận của ông ấy không hợp với cậu nên mới trói buộc cậu không?”

Đây là một câu hỏi không thể trả lời, Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng.

Thiệu Kỳ Hoa lại nói: “Sau đó có một khoảng thời gian không có tin tức của cậu, nghe nói cậu đã đến nơi khác, tôi cảm thấy hơi tiếc, nhưng lại  nghĩ có lẽ đây là cơ hội, cậu có thể nhờ nó để đột phá chính mình.”

Lãnh Phong cũng biết mình thiếu một vài thứ, nhưng hắn cũng không nói ra được mình thiếu cái gì. Thế là hắn tự giễu: “Tôi còn không biết mình thiếu gì, muốn đột phá cái gì.”

Thiệu Kỳ Hoa nói: “Cậu thiếu sự… kích động liều lĩnh, cảm giác nguyên thủy, tràn ngập bản năng, giao tâm can cho trời đất định đoạt.”

Lãnh Phong đột nhiên sững sờ, Thiệu Kỳ Hoa đột nhiên đâm trúng tim hắn. “Giao tâm can cho trời đất định đoạt”, hắn chưa bao giờ có kích động như vậy. Hắn không có kích động nỗ lực hết sức, quãng đời còn lại sẽ không hối hận. Trước kia hắn thậm chí không nghĩ rằng sự kích động như vậy hấp dẫn, nhưng bây giờ thỉnh thoảng hắn lại có khát vọng này.

Trong đêm lạnh cắm trại kia, khi nhìn thấy Biệt Đông bất chấp tất cả tr*n tr**ng chạy xuống sông, hắn từng có khát vọng như vậy.

Lo lắng đi tìm Biệt Đông ở trang trại, nhìn thấy cậu giằng co với con trâu cày, suýt nữa gây ra tai họa, hắn từng cảm thấy sợ hãi và điên cuồng chưa bao giờ có.

Trong đêm sau đó, khi nghe Biệt Đông mở lòng kể lại quá khứ, sự kích động trong lòng hắn kéo dài đến tận hôm nay, muốn bảo vệ một người suốt quãng đời còn lại, để cậu an toàn, không còn lo lắng.

Kích động như vậy có được xem là giao tâm can không?

Lãnh Phong không biết, nhưng hắn ăn ngon bén mùi, cho rằng cảm giác như vậy rất tốt. Hắn thậm chí chưa từng tự hỏi, tình cảm hắn dành cho Biệt Đông đã vi phạm nguyên tắc xử sự mà hắn từng luôn tuân thủ, vứt hết mấy thứ “thông minh, bình tĩnh”, nhưng hắn thích.

Hắn thích Biệt Đông, cũng thích bản thân như vậy.

Ngồi ngẩn người một lúc lâu mà không nhận ra, Lãnh Phong ngơ ngẩn như không thể hoàn hồn. Thiệu Kỳ Hoa lẳng lặng chờ hắn, chờ Lãnh Phong thoát khỏi thất thần, anh nói: “Tôi cũng đã đọc bài nhận xét của Vinh Ngọc, nói thật tôi cảm thấy thiên vị. Ông ấy là một bậc thầy vĩ đại, viết bài nhận xét như vậy lại có ý giận dỗi, rất mất bình tĩnh.”

Hả? Lãnh Phong nhíu mày.

“Vinh Ngọc và bố cậu luôn đối chọi gay gắt về học thuật. Trước kia cãi nhau rất nhiều, sau đó ông ấy đi Mỹ, hai người bớt gặp nhau nên bình an vô sự rất nhiều năm, cho đến khi cậu bắt đầu bộc tài năng trong ngành này. Hơn nữa tài nguyên của cậu thực sự quá tốt, nhiều người giúp đỡ cậu, tự nhiên sẽ có người ngứa mắt. Bài nhận xét của ông ấy trông có vẻ công bằng khách quan, nhưng thật ra đã phóng đại những khuyết điểm của cậu. Ông ấy nói cậu vô dụng, chẳng lẽ sự thật là vậy? Nghệ sĩ nào cũng có khuyết điểm, hoàn hảo không tồn tại trong ngành nghệ thuật. Cậu có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm này sẽ giúp cậu thành công hay hủy hoại cậu vẫn chưa biết. Người định nghĩa điều này không phải là Vinh Ngọc, mà là bản thân cậu.”

Lãnh Phong im lặng hồi lâu, đột nhiên cảm thấy mình thực sự quá thất lễ với Thiệu Kỳ Hoa, ngông cuồng suy đoán mục đích của người khác theo hướng ác ý. Đúng là tên khốn.

Hắn vẫn không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt đã gỡ bỏ chống cự và phòng bị, nở một nụ cười bất lực.

Thái độ của Thiệu Kỳ Hoa đối với hắn vẫn không thay đổi, thản nhiên mỉm cười, ánh mắt liếc về phía góc: “Cho nên, bây giờ có thể cho tôi xem tác phẩm thực sự của cậu không?”

Thì ra anh đã sớm chú ý đến món đồ được che bằng tấm vải màu xanh lam, nhưng không được Lãnh Phong cho phép, anh sẽ không tự tiện vén lên. Còn Lãnh Phong rõ ràng chưa tháo gỡ khúc mắc, muốn hắn chủ động bằng lòng vén vải che cũng không dễ dàng.

Nhưng bây giờ Lãnh Phong đứng lên, hắn bằng lòng cho Thiệu Kỳ Hoa xem, mặc dù tác phẩm này vẫn chưa hoàn thành.

Là một cậu thiếu niên ngồi cong gối, hai tay ôm lấy mình, toàn thân có vết sẹo, tư thế yếu ớt nhưng bướng bỉnh.

Ánh mắt Lãnh Phong rơi trên người thiếu niên chưa hoàn thành, mang theo sự dịu dàng vô thức. Thiệu Kỳ Hoa cũng chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt hắn, tiếp đó anh cẩn thận quan sát tác phẩm này, trong lòng đã có một vài kết luận.

“Phong ơi, cái này cũng khác các tác phẩm trước đây của cậu, tôi cảm nhận được cảm xúc vô cùng phong phú trên người cậu ấy. Kể ra, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm xúc phong phú như vậy trong tác phẩm của cậu.”

Lãnh Phong từ chối cho ý kiến. Khoảnh khắc vén tấm vải che lên, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn tập trung vào tác phẩm.

“Vừa nhạy cảm, vừa bướng bỉnh, đây là cảm giác người được điêu khắc cho cậu cảm nhận đúng không?” Thiệu Kỳ Hoa hỏi hắn.

Lãnh Phong gật đầu.

“Cậu ấy là ai?”

“Là một đứa trẻ, con của thợ săn, là em ấy làm con sóc kia.” Lãnh Phong nói.

“Thảo nào.” Thiệu Kỳ Hoa hiểu ra: “Tình cảm cậu dành cho cậu ấy không bình thường.”

Lãnh Phong không nói gì, Thiệu Kỳ Hoa nói: “Hãy trân trọng cậu ấy, có lẽ cậu ấy là cơ hội và duyên phận của cậu.”

Lời tác giả: “Giao tâm can cho trời đất định đoạt”, câu này xuất phát từ nhận xét của một dịch giả Trung Quốc Lake về bức tranh của họa sĩ ukiyo e người Nhật Kikukawa Eizumi. Văn bản gốc là: Eizumi là một họa sĩ sống trong khoảng cách giữa hai bậc thầy này, phong cách của ông giống như Hokusai nhưng không thể thoát ra khỏi khuôn khổ của Hokusai. Ông cũng hợp tác với Hiroshige trong một loạt tranh phong cảnh, nhưng lại bị thay thế giữa chừng. Ông viết trong một cuốn sách rằng mình có sở thích đặc biệt, kiêu ngạo khó thuần, nhưng ở trong tranh lại thiếu sự “liều lĩnh” của một nghệ sĩ và sức mạnh “Giao tâm can cho trời đất định đoạt”. Tất nhiên, đây là ý kiến cá nhân của tôi sau khi đã xem vô số bức tranh của ông.

Bình Luận (0)
Comment