Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 42

Chương 42: Hai người này là một đôi

Thiệu Kỳ Hoa đi rồi, anh dặn dò Lãnh Phong nhất định phải hoàn thành tác phẩm này. Khi nào xong anh sẽ quay lại lần nữa và nói về chuyện triển lãm.

Lần này Lãnh Phong tiễn anh đến tận sân bay châu Khánh Nguyên, Thiệu Kỳ Hoa từ đây bay thẳng đến Đăng Hồng. Trước khi đi, Lãnh Phong vẫn hỏi một câu, ông cụ vẫn ổn cả chứ?

Thiệu Kỳ Hoa cười, nói rằng vẫn như trước, hô mưa gọi gió, vui vẻ vô cùng.

Lãnh Phong cũng cười, vẫy tay với anh. Trên đường về hắn suy nghĩ hồi lâu, thả bố mình ra khỏi danh sách chặn hai năm, nhưng vẫn chặn Khoảnh khắc1.

[1]Khoảnh khắc – một chức năng trong ứng dụng wechat.

Trên đường về hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện này, tất nhiên sẽ hoàn thành tác phẩm, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc dùng nó để triển lãm.

Tác phẩm này là tình cảm riêng tư nhất của hắn, là nơi tinh khiết nhất và được bảo vệ nhất trong lòng. Lãnh Phong không muốn để nó bại lộ trong ánh mắt của mọi người.

Hắn không muốn nó bị người khác đánh giá, bất kể là đánh giá tốt hay xấu hắn cũng không cần.

Ngoài bản thân người sáng tác, tác phẩm này chỉ cần một người xem. Lãnh Phong nghĩ đến Biệt Đông, trong lòng không chắc chắn lắm, nhưng lại mong chờ suy đoán một ngày nào đó khi Biệt Đông nhìn thấy tác phẩm này sẽ có phản ứng như thế nào?

Hắn không chắc chắn, giống như bây giờ hắn nghĩ đến phản ứng của Biệt Đông đối với tình cảm của mình cũng không chắc chắn. Mặc dù họ đã có nhiều ngày gần gũi, thân mật cùng giường chung gối như vậy. Lãnh Phong cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến Biệt Đông trắng như tuyết, làn da trơn như ngọc, lạnh lẽo được hắn ôm vào lòng sưởi ấm.

Bận từ Tết âm lịch đến Tết nguyên tiêu, Lãnh Phong cảm thấy khoảng thời gian này Biệt Đông gầy đi rất nhiều, cằm nhọn ra. Hắn hơi đau lòng, luôn bảo cậu đừng bận như thế, rảnh rỗi thì nghỉ ngơi nhiều vào. Còn mình ra chợ chọn nguyên liệu nấu ăn, các đồ bổ dưỡng, mua về bảo Tư Phóng hầm cho Biệt Đông.

Bản thân Biệt Đông lại chẳng quan tâm, cậu được “nuôi thả” lớn lên, sau khi trưởng thành mười chín tuổi còn được người khác chăm sóc như vậy vẫn không quen. Cứ đến lúc này, bốn chữ liễu yếu đào tơ sẽ tỏa sáng trong đầu Biệt Đông.

Cậu cảm thấy bây giờ Lãnh Phong đối xử với cậu hơi tốt quá. Trong chuyến đi xa mua đồ Tết kia, cậu còn có thể nói với mình rằng Lãnh Phong xem cậu như em trai, muốn chăm sóc cậu thôi. Nhưng sau khi trở về lâu như vậy, đến bây giờ Lãnh Phong tốt với cậu chỉ có tăng chứ không giảm, Biệt Đông ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.

Cậu nghĩ, chắc là Lãnh Phong thích mình. Đây gần như là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau.

Vừa nghĩ đến điều này, Biệt Đông luôn vô thức nhếch miệng cười, nhưng cậu cảm thấy hơi khó xử, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường.

Cậu biết đàn ông cũng sẽ thích đàn ông. Hồi nhỏ trong làng từng có đàn ông như vậy, họ là một đôi, bị người cả làng chế nhạo sau lưng là bê đê. Sau đó cặp đôi nam kia biến mất, có người nói cả hai bị người nhà đuổi ra khỏi cửa, cũng có người nói rằng họ chủ động rời đi, dù sao cũng không bao giờ nhìn thấy nữa.

Biệt Đông mới sáu, bảy tuổi có lần nhìn thấy họ ôm hôn sau cây cổ thụ, còn làm vài chuyện mà khi đó cậu hoàn toàn không hiểu. Người cao hơn đè lên người thấp hơn, người bên dưới luôn th* d*c, phát ra một vài âm thanh nghe có vẻ đau đớn lại có vẻ rất vui. Cậu sợ đến mức đơ người, lẳng lặng nhìn hết toàn bộ quá trình. Sau đó người đè bên trên xoay người toét miệng với cậu, cười nhe răng mang theo ý đe dọa. Biệt Đông sợ đến mức ba chân bốn cẳng chạy như điên, gặp ác mộng mấy đêm.

Tất nhiên cậu chưa từng nói với ai, chuyện giữa đàn ông với đàn ông đã để lại cho cậu một ấn tượng không tốt lắm. Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên một người đàn ông.

Đương nhiên cậu cũng chưa từng nghĩ đến phụ nữ. Cậu chỉ muốn sống tiếp như vậy, không mong chờ ai và cũng không liên lụy ai.

Cậu nhớ Lãnh Phong từng có vợ chưa cưới, cũng từng quen rất nhiều bạn gái. Có lẽ hứng thú của anh ta với mình chỉ là chốc lát, nghệ sĩ luôn không bị ràng buộc, Biệt Đông nghĩ. Nhưng cho dù thế nào, cậu cũng rất biết ơn khi có một người từng đối xử tốt với mình như vậy.

Rằm tháng Giêng, trong thành phố cổ chơi đèn hoa đăng cả đêm, có rất nhiều người mặc Hán phục. Dọc đường Tùy Viên, liếc mắt nhìn có ít nhất mười mấy cẩm y vệ, còn có rất nhiều nương nương Đông cung và quý phi Tây cung. Trong tay ai cũng xách một chiếc đèn lồng, yểu điệu thướt tha, tự như trở về Trường An hoặc thời nhà Minh, phong cách độc đáo.

Biệt Đông hơi mở mang tầm mắt, ngay cả khách ở khách sạn cũng mặc Hán phục xen lẫn trong đám người đi trêu chọc. Trước khi ra ngoài còn nói với Biệt Đông: “Cậu chủ này, cậu cũng mặc một bộ đi, dáng người của cậu mặc vào chắc chắn rất đẹp!”

Biệt Đông cười xua tay, tiễn họ ra ngoài rồi quay đầu đến chỗ Tư Phóng.

Kết quả ngay cả Tư Phóng cũng hỏi cậu: “Mấy bộ quần áo thời xưa mà thằng Nguyên với Phong mua năm ngoái đâu? Thanh niên chúng mày tìm mặc vào, cùng ra ngoài đi chơi, cả ngày cứ chơi với ông chú già như anh là thế nào.”

Lãnh Phong cũng ở đây, Tư Phóng nói với hắn: “Anh thấy năm ngoái chú hóa trang cũng ổn phết, chú biết quần áo ở đâu đúng không? Đi, đi tìm rồi mặc vào.”

Biệt Đông đột nhiên hơi tò mò, năm ngoái Lãnh Phong đã hóa trang thành gì? Rốt cuộc ổn đến mức nào?

Thế là cậu cũng xúi giục: “Anh Phong, anh mặc cho em xem tí đi mà.”

Lãnh Phong không thay đổi được, ôm lấy vai cậu: “Được thôi, anh Phong mặc cho cậu xem, cậu cũng mặc cho anh Phong xem đi.”

Năm ngoái Giang Nguyên và Lãnh Phong mua mấy bộ Hán phục, mấy người mặc trong Tết nguyên tiêu rồi cất xó. Lúc này Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đến phòng Giang Nguyên tìm, tìm thấy ở bên trong cùng tủ quần áo, vẫn được treo ngay ngắn.

Quả nhiên có bộ đồ cá bay2 mà ai cũng thích, mấy kiểu dáng khác nhau, có bộ thần tiên nhìn vào đã muốn gọi sư tôn, cũng có trang phục tay áo hẹp nhìn vào muốn gọi đại hiệp. Mỗi bộ đều rất tinh xảo, không phải hàng trưng bày.

[2]Bộ đồ cá bay còn được gọi là feiyu mangyi, là một loại trang phục truyền thống của người Hán xuất hiện lần đầu tiên vào triều đại nhà Minh. Nó cũng là tên cụ thể thường dùng để chỉ một chiếc áo choàng được trang trí bằng các hoa văn của cá bay.

Biệt Đông thực sự ngạc nhiên, cực kỳ thú vị, cậu hỏi Lãnh Phong: “Năm ngoái anh mặc bộ nào?”

Lãnh Phong chỉ bộ cá bay, “Cái này.”

Biệt Đông cảm thấy cho dù trên phố toàn là cẩm y vệ, Lãnh Phong mặc cái này vào cũng là cẩm y vệ đẹp nhất con phố. Cậu ngẩng mặt cười, phun ra hai chữ, “Muốn xem.”

Lãnh Phong xoa đầu cậu, “Được, mặc cho cậu xem.”

Lãnh Phong không tránh đi mà c** q**n áo của mình ngay trước mặt Biệt Đông, thay bộ đồ cá bay, nguyên một bộ gồm quần áo, đao, còn có mũ ô sa. Sau khi sửa soạn xong hắn đứng nghiêm trước mặt Biệt Đông: “Thế nào?”

Biệt Đông chỉ cảm thấy Lãnh Phong thế này ở trong xó xỉnh như vậy quá đáng tiếc, hắn nên đi đóng phim. Bây giờ các nhân vật nam chính trong phim cổ trang trên TV đều xấu đến mức người và thần cùng phẫn nộ. Còn trai đẹp thực sự lại phung phí của giờ sống ở đây, quá lãng phí.

“Đẹp lắm.” Cậu quan sát từ trên xuống dưới từ trước ra sau, sau đó mím môi cười, ôm nắm đấm hành lễ: “Tham kiếm đồng tri.”

“Ơ,” Lãnh Phong buồn cười, “Còn biết đồng tri3 cơ à?”

[3]Đồng Tri là chức danh của một viên chức dân sự trong các triều đại nhà Tống, nhà Minh và nhà Thanh ở Trung Quốc.

Biệt Đông cũng cười hì hì. Cậu biết được nhờ xem TV ở góc quán cơm Tư Phóng trong lúc rảnh rỗi. Lãnh Phong mặc xong nói với Biệt Đông: “Nào, cậu đừng hòng chạy, cậu cũng phải chọn một bộ.”

Biệt Đông sờ đầu, cậu chưa mặc bao giờ nên cũng muốn thử, nhưng lại hơi xấu hổ không giải thích được. Lãnh Phong đã chọn một bộ sa bào khí chất thần tiên: “Bộ này thế nào, thượng thần?”

Ha ha ha ha… Biệt Đông cười to trong lòng, nhưng mặt lại nghẹn đỏ lên, liên tục xua tay: “Không không không, bộ này không hợp với bộ của anh chút nào, hai chúng ta hoàn toàn không cùng một thế giới.”

Đúng thật, Lãnh Phong chỉ muốn xem dáng vẻ Biệt Đông mặc váy bào, không suy xét xem có cảm giác CP hay không. Biệt Đông đã tự chọn một bộ: “Em mặc cái này, em làm thị vệ của anh.”

Là một bộ trang phục tay áo hẹp màu xanh lam ngọc, cổ đứng bó chặt eo, thật sự rất hợp với bộ đồ cá bay. Biệt Đông thay quần áo, dáng người cậu thon dài, sau khi thắt đau lưng trông vừa giống thị vệ vừa giống cao thủ thích khách, rất có phong cách.

Lãnh Phong ngồi trên giường Giang Nguyên, mở rộng hai chân, hai tay đặt lên đầu gối, tư thế không bị trói buộc, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Biệt Đông, khen từ tận đáy lòng: “Người trong phủ Đô úy chúng ta đẹp thật.”

Biệt Đông và hắn cùng cười, đang chuẩn bị ra ngoài thì Lãnh Phong giữ cậu lại: “Còn có dây buộc đầu nữa, tóc cậu dài rồi đúng lúc tạo kiểu.”

Sau khi đến Lê Tân, Biệt Đông chưa từng cắt tóc, lúc đến là tự cắt ở nhà, dạo này thấy hơi dài, che mặt, cậu định hết tết nguyên tiêu sẽ đi cắt. Lãnh Phong vừa buộc tóc cho cậu vừa nói: “Để tóc đi, tóc cậu đẹp, cũng không cần để dài quá, đủ buộc gọn là được.”

Đôi tay của Lãnh Phong làm gì cũng cẩn thận khéo léo, có thể khắc hoa có thể chải đầu. Lúc này hắn buộc tóc nửa đầu cho Biệt Đông, rồi quấn lại bằng dây buộc tóc cùng màu xanh lam ngọc. Biệt Đông như một thị vệ trẻ tuổi anh tuấn thời cổ đại, Lãnh Phong lại hơi hối hận: “Cậu thế này đi ra ngoài không biết trên đường sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm.”

Biệt Đông cũng nhìn mình trong gương, hình như cũng khá ổn. Lần đầu tiên cậu cảm thấy ngoại hình của mình cũng được, không xấu.

Nhưng đứng bên hắn so sánh, Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong mới thực sự là anh tuấn. Hai người đứng cạnh nhau trước gương, Lãnh Phong đứng sau Biệt Đông một chút, hai người không biết đối phương nghĩ gì, nhưng trong đầu cùng hiện ra một ý nghĩ – thực sự rất xứng đôi.

Vừa nghĩ đến đó, Biệt Đông hơi đỏ mặt. Cậu nhanh chóng kéo Lãnh Phong đi ra ngoài: “Đi, chúng ta ra phố chơi đi.”

Toàn bộ thành phố cổ tỏa ra ánh sáng lung linh, ven đường còn có người uống rượu làm thơ. Lãnh Phong cũng bỏ tiền mua hai chiếc đèn lồng cầm tay ở cửa hàng bên đường, một con hổ một con thỏ. Hắn đưa đèn lồng con thỏ cho Biệt Đông, hai người thong thả đi bộ không mục đích.

Cảnh tượng như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người chụp ảnh, dọc đường đi gặp được rất nhiều thợ chụp ảnh điên cuồng chụp ảnh họ. Mới đầu Biệt Đông còn hơi ngại ngùng, vô thức muốn trốn sau Lãnh Phong. Lãnh Phong kéo cậu ra, cúi người ghé vào tai nói: “Đừng trốn, đứng bên tôi.”

Biệt Đông lập tức như con mèo được vuốt lông, ngoan ngoãn im lặng đứng bên cạnh, bị chói mắt vì ánh đèn flash.

Cả hai người đều không có weibo, cũng không biết đêm nay ảnh chụp của hai người cùng với hot search “Hội đèn lồng Hán phục thành phố cổ Lê Tân” được truyền đi khắp nơi. Tiếc rằng trong tiếng hét chói tai và bình luận của mấy chục nghìn người, không ai tìm ra được hai anh vừa đẹp trai vừa xứng đôi này là ai, nhưng chỉ liếc mắt qua cũng có thể nhìn ra họ là một cặp từ cái cách hai người nhìn nhau.

Sau tiếng hét chói tai, bên dưới còn có một hàng dài những lời chúc phúc: Chẳng cần biết họ là ai, hy vọng hai người bên nhau lâu dài, mãi mãi không chia lìa.

Bình Luận (0)
Comment