Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 43

Chương 43: Tốt hơn hết là dỗ dành trước

Một tháng trước Tết, thị trấn Lê Tân đã bắt đầu náo nhiệt. Sau đêm nay, lần đầu tiên Biệt Đông trải qua mùa ế ẩm, khách ở khách sạn lần lượt trả phòng, khách mới lẻ tẻ, Biệt Đông lập tức trở nên rảnh rỗi.

Có lẽ khoảng thời gian này bận rộn quen rồi, đột nhiên quay lại nhịp điệu bình thường trước đó, Biệt Đông lại không thoải mái, luôn cảm thấy mình làm việc chưa tốt.

Tư Phóng nói với cậu: “Bình thường, năm nào cũng vậy, địa điểm du lịch như Lê Tân kiếm cơm theo mùa. Mới ăn tết xong, mọi người bắt đầu đi làm lại, không có thời gian đi chơi, đến tháng bốn, tháng năm sẽ tốt hơn chút. Nhưng sau đó lại là mùa mưa, lại tiếp tục ế ẩm, cả mùa hè đều là mùa mưa, việc kinh doanh cũng không tốt lắm. Mày chứ chuẩn bị đi, quen là được.”

Vì vậy Biệt Đông cũng yên tâm quay lại quỹ đạo cuộc sống bình thường, quản lý khách sạn, làm phụ bếp cho quán cơm. Bây giờ có lẽ vì trong tài khoản đã có chút tiền, cậu không suốt ngày nghĩ đến chuyện kiếm tiền nữa, trong lòng yên ổn hơn.

Cuộc sống trôi qua từng ngày như vậy, mãi cho đến tháng Ba, Giang Nguyên vẫn chưa quay lại.

Trước đó, thỉnh thoảng còn rảnh rỗi trò chuyện vài câu với Biệt Đông, hỏi tình hình khách sạn, bây giờ ngoài gửi tiền lương đúng hạn thì không còn tin nhắn gì nữa. Biệt Đông không khỏi lo lắng, hỏi Lãnh Phong có phải Giang Nguyên thực sự vướng phải chuyện gì không?

Lãnh Phong cũng đã lâu không có tin tức của Giang Nguyên, cuộc trò chuyện gần nhất vẫn dừng lại ở ngày thần tài mùng năm Tết. Giang Nguyên trêu đùa chúc cậu và Lãnh Phong sang năm mới tài nguyên dồi dào, sau đó thậm chí không trả lời lời chúc tết nguyên tiêu của Lãnh Phong.

Lãnh Phong cũng khó nói được lý do, chỉ nói mọi chuyện trong nhà anh ta vẫn ổn, chắc là sắp quay lại rồi.

Tổ chức cứu hộ Nhân Ái vẫn luôn không có tin tức gì đột nhiên liên lạc với Biệt Đông. Sau khi Biệt Đông ký thỏa thuận hợp tác, tổ chức này vẫn không có tin tức gì, nhưng Biệt Đông nghĩ rằng không có tin tức là tin tốt lành, chứng tỏ có ít người gặp chuyện, cảnh sát và các đàn anh cứu hộ vẫn giải quyết được.

Lúc này nhận được một nhiệm vụ lâm thời, hỏi cậu có thể đi giải cứu một cô gái ngã trẹo chân ở sườn núi Ly Sơn không. Tất nhiên Biệt Đông đồng ý. Bên Nhân Ái nói đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ nên sẽ cử một đàn anh có kinh nghiệm đi cùng cậu, sau đó gửi cho cậu địa chỉ cụ thể, kinh độ và vĩ độ nơi xảy ra chuyện.

Gần đây khách sạn chỉ có hai người, Biệt Đông nói chuyện này cho Lãnh Phong. Hắn nhíu mày, phản ứng đầu tiên là muốn đi cùng, sợ Biệt Đông cứu người không được ngược lại cần được cứu. Biệt Đông ngẩn ra một lát rồi cười nói: “Em không vô dụng đến vậy đâu, em xem qua địa điểm xảy ra chuyện rồi, gần lắm, nhiều nhất là một hai ngày thôi, anh Phong trông khách sạn giúp em là được. Hai vị khách đó yêu cầu gì thì thu xếp giúp em.”

Lãnh Phong chỉ có thể đồng ý. Hắn hơi hối hận không nói ra được. Lúc trước hắn nên đồng ý khi Nhân Ái muốn mời cả hắn, nếu không bây giờ đã có thể danh chính ngôn thuận đi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Biệt Đông, đỡ phải một mình lo lắng.

Chưa đến một tiếng sau, đồng nghiệp cứu hộ của Nhân Ái đã liên lạc với Biệt Đông, nói rằng anh ta đã đến đầu đường Tùy Viên, bảo cậu đi ra.

Biệt Đông đã chuẩn bị xong, thiết bị cứu hộ đều ở trên xe, cậu xuất phát cùng với đàn anh tên là Trần Hùng.

Trần Hùng vừa thấy Biệt Đông đã nhướng mày lên: “Ơ, còn trẻ vậy.”

Biệt Đông chào một tiếng “Chào anh Trần”. Trần Hùng nói: “Anh đã nghe qua chuyện của cậu, từng cứu một đứa trẻ rơi xuống nước, còn là trẻ tự kỷ, không dễ dàng chút nào.”

Biệt Đông vội nói: “Không phải một mình em, còn có một người khác cùng cứu.”

“Ừ.” Trần Hùng gật đầu, “Dù sao cũng rất dũng cảm, nhảy xuống thác nước cao như thế, còn là giữa mùa đông.”

Biệt Đông chỉ có thể ngượng ngùng cười vài tiếng, tiếp đó hỏi tình huống cụ thể của đối tượng giải cứu lần này. Trần Hùng nói: “Là một cặp đôi leo núi, nói là đã đi bộ trong núi rất nhiều ngày, lúc xuống núi cô gái bị trẹo chân. Vốn định kiên trì đi xuống nhưng sau khi đi mấy tiếng lại sưng to hơn, hoàn toàn không thể cử động. Lúc này mới gọi điện thoại cứu hộ, bên châu Khánh Nguyên gần đây đang phòng cháy rừng mùa xuân, không rút được nhân lạc nên bảo bên ta hành động.”

“Vụ án nhỏ thôi, đừng lo lắng.” Trần Hùng có vẻ lão luyện vững vàng, Biệt Đông cười một tiếng với anh ta: “Em không lo.”

Nhưng có một người khác lo lắng, Lãnh Phong thực sự không yên tâm. Trước khi đi hắn bảo Biệt Đông đăng ký một ứng dụng theo dõi định vị, hắn có thể nhìn thấy Biệt Đông đã đi tới đâu trên điện thoại của mình mọi lúc. Mặc dù Biệt Đông cảm thấy hành động này hơi làm quá, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Ra ngoài được một lúc, cậu lấy điện thoại ra nhìn ứng dụng kia. Cậu cũng có thể nhìn thấy định vị của Lãnh Phong, trong lòng chợt cảm thấy cảm giác được nhớ nhung được lo lắng rất ấm áp.

Hai tiếng sau, chiếc xe chạy đến chân núi. Dãy núi Ly Sơn này không có đường lên núi, chỉ có lối vào đi bộ. Trần Hùng và Biệt Đông cùng chuyển thiết bị cứu hộ xuống xe, dây thừng, thuốc, đèn đội đầu, gậy chống, cáng cứu thương xách tay… Mỗi người đeo một túi, một tay cầm gậy bắt đầu leo núi.

Khi cặp đôi kia báo cáo vụ án đã được thông báo chờ tại chỗ, hoặc là tìm một nơi gần đó để chờ, đừng đi xa. Bây giờ đã ba tiếng trôi qua kể từ khi báo cáo vụ án, Biệt Đông đã tính toán khoảng cách, còn khoảng năm, sáu tiếng nữa họ mới có thể đến nơi.

Bây giờ đã là đầu giờ chiều, cậu hy vọng có thể đến nơi càng sớm càng tốt, vì một khi trời tối, dù leo núi hay tìm người đều sẽ trở nên khó khăn hơn.

Ba lô của hai người nặng gần bằng nhau, Trần Hùng vốn cho rằng Biệt Đông trông gầy yếu, lại đeo nặng, thể lực sẽ không theo kịp. Không ngờ cả hành trình lên núi Biệt Đông luôn đi đằng trước, còn không hề thở hổn hển. Trần Hùng không khỏi nhắc nhở cậu: “Chú ý giữ gìn thể lực, còn phải leo núi mấy tiếng nữa, anh sợ lát nữa cậu sẽ mệt hết hơi.”

Biệt Đông dừng lại, xoay người cười với anh ta: “Đừng lo, em lớn lên ở trong rừng, từ nhỏ đã leo núi, còn luôn leo núi tuyết, mệt hơn thế này nhiều, leo hơn nửa ngày liền, không sao đâu.”

“Vậy à,” Trần Hùng hơi tò mò về kinh nghiệm của cậu: “Thảo nào sếp Phó của bọn anh luôn nói ông ấy đã tìm được bảo vật, thì ra cậu chính là Tarzan bản hiện đại.”

Biệt Đông không biết Tarzan là gì, Trần Hùng tự thấy mình nói sai nên sửa lại: “Anh nói sai rồi, cậu đẹp trai hơn Tarzan nhiều, Tarzan bản đẹp trai.”

Biệt Đông vừa đi vừa xem bản đồ định vị, phát hiện nếu đi lên từ đường mòn đi bộ sẽ đi vòng rất xa, cậu hỏi ý kiến Trần Hùng, “Anh Trần ơi, nếu chúng ta đi theo tuyến đường bình thường chắc phải bảy, tám giờ tối mới đến nơi. Lúc đó trời đã tối rồi, có thể thử đi đường tắt không?”

Trần Hùng cũng là người từng trải, vừa thấy Biệt Đông làm dấu trên bản đồ đã biết cậu muốn đi như thế nào, anh ta nói: “Đi như vậy thì gần nhưng sẽ dốc hơn, rất thử thách.”

Biệt Đông nghe vậy liền biết Trần Hùng đồng ý thử, có lẽ bản thân anh ta cũng từng làm vậy nhiều lần mới có kinh nghiệm. Thế là hai người đổi hướng.

Khu vực đi bộ của núi Ly Sơn đã được chính phủ quy hoạch, không phải đường mòn hoang dã. Đến gần chân núi có bậc thang nhân tạo, không có bậc thang đi lên nhưng có đường dành cho người đi bộ. Mặc dù đi không dễ nhưng bên đường có chỗ nghỉ chân, còn có trạm cung cấp tự phục vụ. Nhưng nếu đi đường tắt sẽ phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Ban đầu vẫn ổn, hai tiếng sau, họ đi vào khu vực rừng rậm nguyên thủy. Đường đi trở nên dốc đứng không bằng phẳng, cây cối san sát che khuất hơn phân nửa ánh mặt trời. Đi bộ ở những nơi như thế này không chỉ phải phân biệt phương hướng để không đi nhầm, còn phải đề phòng mình không bị mấy loài bò sát hoặc côn trùng cắn. Biệt Đông và Trần Hùng đều mặc quần áo bảo hộ nhẹ nhàng, phòng ngừa rắn hoặc đỉa. Nhưng loại quần áo này kín gió, không lâu sau Biệt Đông cảm thấy mồ hôi trên người rơi như mưa.

Nhưng may mà tiến trình nhanh, tốc độ của Biệt Đông chưa từng giảm xuống. Sau đó Trần Hùng thậm chí cảm thán đàn anh như mình so ra vẫn kém người mới.

Thời gian được rút ngắn một tiếng so với lộ trình bình thường, họ đã tìm được cặp đôi chờ giải cứu ngay trước khi ánh nắng cuối cùng vụt tắt.

Trạng thái của hai người kia trông có vẻ cũng không tốt lắm, vẻ mặt mệt rã rời, dựa vào nhau trên một tảng đá lớn. Một chân của cô gái duỗi ra, mắt cá chân sưng to, không thể đi giày.

Nhìn thấy nhân viên cứu hộ mặc quần áo lao động, cuối cùng hai người cũng có chút tinh thần, chàng trai ra sức vẫy tay với họ, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lỗi đã làm phiền các anh, lúc xuống núi chúng tôi gặp phải rắn, bạn gái tôi bị dọa mới trẹo chân.”

Biệt Đông hỏi: “Có bị rắn cắn không?” Nếu bị rắn cắn sẽ không chỉ là bị thương nữa, lỡ như là rắn độc thì phiền phức to.

Chàng trai xua tay: “Vẫn ổn, không bị cắn.”

Trần Hùng và Biệt Đông ngồi xổm xuống xem vết thương của cô gái, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng không xác định có gãy xương không. Họ mang theo ít thuốc mỡ bôi và dán, chỉ có tác dụng tiêu sưng, mắt cá chân như thế nào vẫn phải chờ xuống núi rồi đến bệnh viện chụp ảnh.

Biệt Đông nói rõ tình huống với cô gái, tốt nhất nên giữ nguyên vị trí bị thương. Họ cẩn thận bôi thuốc tiêu sưng và băng dán giảm đau cho cô. Cô gái đã bị hành hạ mất sức, nằm trong lòng bạn trai nhắm mắt không nói gì.

Trời đã tối, hôm nay không thể xuống núi. Biệt Đông kiểm tra địa hình xung quanh, tìm được một nơi khô ráo tương đối bằng phẳng, đề phòng động vật cỡ lớn tấn công. Cậu bảo mọi người chuyển tới đây, đêm nay chỉ có thể ở lại đây.

Cặp đôi có mang lều vải, trong kế hoạch ban đầu của họ đêm nay có thể rời núi, lương khô và cồn mang theo gần như đã sử dụng hết, chỉ có thể ăn bánh quy nén với Biệt Đông và Trần Hùng.

Trần Hùng báo cáo tình hình cứu viện cho trụ sở chính, cũng nói đến vết thương của cô gái. Sáng mai xe cấp cứu sẽ lái đến chân núi, đến lúc đó họ giao người là xem như xong việc.

Lều vải của Trần Hùng và Biệt Đông khá đơn sơ, hai người mang nhiều đồ, đồ dùng sinh hoạt cũng đơn giản hết mức có thể. Sau khi chuẩn bị xong, Trần Hùng chui vào ngủ trước. Biệt Đông lại đi xa hơn tìm nơi có sóng điện thoại tốt, cậu còn muốn báo bình an cho Lãnh Phong.

Tin nhắn gửi đi chưa đến một giây, Lãnh Phong đã gọi điện tới. Biệt Đông nghe máy, giọng Lãnh Phong nghe khá bình tĩnh, nhưng câu hỏi nối tiếp nhau, “Các cậu tìm được người chưa? Có an toàn không? Đêm nay ở đâu? Ăn chưa?”

Biệt Đông không khỏi bật cười, cong khóe miệng trả lời từng câu một. Sau đó Lãnh Phong “À” một tiếng, miễn cưỡng nói, “Vậy được, xuống núi ban đêm cũng nguy hiểm.”

Tiếp đó giống như mới kịp phản ứng, hơi kinh ngạc hỏi: “Hai người chỉ có một cái lều vải? Cậu ngủ chung với Trần Hùng kia?”

Biệt Đông chưa từng nghĩ đến chuyện này, thấy Lãnh Phong sốt ruột như vậy cậu mới cảm thấy có vẻ không ổn lắm. Nhưng cậu nói: “Ừ, lều vải do bên Nhân Ái cung cấp, ra ngoài làm việc mà, cũng không phải đi du lịch, mọi người chỉ có thể ở tạm, nhưng có hai cái túi ngủ.”

Lãnh Phong lại miễng cưỡng “À” một tiếng, “Vậy còn được.”

Chẳng thế thì, Biệt Đông bật cười, chẳng lẽ anh ta còn có thể lái trực thăng bay đến thả lều vải và túi ngủ cho mình?

Ơ? Không đúng, Biệt Đông chợt nghĩ, với tính cách của Lãnh Phong biết đâu thực sự có thể làm ra chuyện này.

Tốt hơn hết là dỗ dành trước đã.

Bình Luận (0)
Comment