Chương 46: Giết đỏ cả mắt
Đêm nay, sau khi quay về Lãnh Phong điên cuồng gọi điện thoại cho Giang Nguyên, nhưng sau hơn chục cuộc chỉ có đi không có về, không ai nghe máy.
Lãnh Phong luôn mồm chửi “đệch”, sau đó kiềm chế bản thân, ngồi xuống bên giường gửi tin nhắn ném bom Giang Nguyên:
“Y Mẫn đến Lê Tân rồi, đang ở khách sạn của mày. Chuyện của mày và cô ấy nhất định phải chấm dứt, lập tức cút về biết không!”
“Mày không thể vô trách nhiệm như vậy được, bỏ lại một đống chuyện không giải quyết còn mình thì trốn đi. Tao không quan tâm mày có tâm nguyện gì trong đời này, giải quyết chuyện ngay trước mắt đi đã.”
“Giang Nguyên, những chuyện này không liên quan đến tao, tao không quan tâm chuyện nhà của mày và Y Mẫn, nhưng cô ấy đã tới đây, tưởng Tiểu Đông là người tình bé nhỏ được mày nuôi, nói thế nào cũng không nghe. Mày bảo Tiểu Đông tự xử như thế nào? Cậu ấy đã đủ khó khăn rồi, còn vất vả quản lý khách sạn làm việc giúp mày đấy, chẳng lẽ mày còn muốn cậu ấy mang tiếng kẻ thứ ba bị người của cả thị trấn Lê Tân chỉ trích à? Mày không biết những người ở đây rảnh rỗi sẽ lắm chuyện đến mức nào sao?!”
“Nếu mày không quay lại, ngày mai tao sẽ đón Tiểu Đông đi, mặc kệ khách sạn, ông chủ đã biết mất tăm còn lo lắng cái đếch gì nữa, tự sinh tự diệt thôi!”
Lãnh Phong thực sự nổi giận, sau khi gửi tin nhắn đi hắn ném điện thoại lên giường. Tắm xong đi ra nhìn, vẫn chưa trả lời. Hắn thực sự không làm gì được Giang Nguyên. Trước đó hắn còn lo lắng có phải tên này xảy ra chuyện gì không, nhưng Biệt Đông lại nói tiền lương và hoa hồng đều được gửi đúng hạn, còn cho nhiều hơn bình thường. Lãnh Phong biết ngay tên này cố tình không xuất hiện.
Trước khi ngủ, Lãnh Phong vẫn đang suy nghĩ, hay là đi tìm một thám tử tư, dùng chút thủ đoạn công nghệ để theo dõi thông tin tài khoản và vị trí chuyển tiền, ít nhất cũng bắt được vị trí hiện tại của Giang Nguyên.
Kết quả, sáng hôm sau Lãnh Phong nhìn thấy một dòng trả lời đơn giản trên màn hình: “Biết rồi, tao sẽ quay về.”
Lãnh Phong thoáng cái tỉnh táo, lập tức truy hỏi: “Lúc nào? Ngày nào?”
Lại không có tin nhắn, quay về trạng thái không nghe điện thoại không trả lời wechat.
Nhưng hắn không nói cho Y Mẫn và Biệt Đông biết Giang Nguyên đã hồi âm. Giang Nguyên không nghiêm túc không đáng tin, cho dù gửi thông tin chuyến bay, Lãnh Phong cũng không thể tin anh ta. Phải chờ người hạ cánh, bắt anh ta vào xe đưa đến khách sạn mới chắc chắn Giang Nguyên thực sự quay lại.
Thế là Lãnh Phong bắt đầu mỗi ngày thúc giục Giang Nguyên xác định ngày như đòi nợ, những câu hỏi thúc giục đều một đi không trở lại.
Hắn biết mấy hôm nay chắc chắn Biệt Đông không thoải mái, nhưng cậu không nói, thậm chí không thể hiện ra ngoài. Cậu cũng giữ được bình tĩnh, khách sạn đang trong mùa ế ẩm, cậu vẫn chăm sóc khách, quét dọn sân như bình thường, thời gian rảnh đều ở chỗ Tư Phóng. Y Mẫn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lâu dài. Mặc dù nhìn kiểu gì cũng thấy Biệt Đông là kẻ quyến rũ, nhưng không có bằng chứng thực tế, cô cũng không tiện phát tác như đàn bà đanh đá. Hơn nữa cô vẫn có sự kiêu ngạo, Giang Nguyên không ở đây, cô cảm thấy mình cãi nhau với người tình thực sự rất mất phẩm giá.
Trong thời gian ngắn cũng bình an vô sự.
Một tuần sau, Giang Nguyên quay về vào một buổi sáng. Anh ta không về thẳng khách sạn mà bắt taxi từ sân bay châu Khánh Nguyên đến phòng làm việc của Lãnh Phong. Gõ cửa một lúc lâu, Lãnh Phong vừa nhìn thấy anh ta lập tức túm chặt cổ áo kéo người đi vào.
Chỉ thiếu điều cho Giang Nguyên một đấm vào mặt, Lãnh Phong đen mặt hỏi: “Mẹ kiếp mày đi đâu?”
Giang Nguyên lại nhìn quanh nhà Lãnh Phong: “Tiểu Đông đâu? Cậu ấy ở chỗ mày à?”
Lãnh Phong ném anh ta xuống ghế sofa: “Mày còn nhớ Tiểu Đông cơ à? Vợ mày sắp ăn sống cậu ấy rồi!”
Giang Nguyên không gặp được người, vẻ mặt mệt mỏi, che mặt xoa xoa rồi nói: “Là tao không tốt, Phong à, tao cũng không còn cách nào khác.”
Lãnh Phong nhìn ra trạng thái của Giang Nguyên rất tệ, nhưng hắn cũng không hòa nhã: “Tiểu Đông vẫn ở khách sạn, cậu ấy không chịu đến chỗ tao, nói là dù vợ mày nghi ngờ cậu ấy, cậu ấy cũng không chột dạ, cậu ấy trong sạch.”
“Giờ tao sẽ đi giải thích rõ ràng.” Giang Nguyên nói: “Mày để tao nghỉ tí đã, mệt quá.”
Lãnh Phong rót cho Giang Nguyên chén nước, lại lấy chút đồ ăn, hỏi anh ta: “Rốt cuộc mày đang làm gì?”
Giang Nguyên ăn một chút, lại ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Tao tìm được Trịnh Ngạc rồi, vẫn luôn ở chỗ cậu ấy.”
Lần này ngay cả Lãnh Phong cũng sửng sốt. Trịnh Ngạc, một chàng trai trắng nõn yếu đuối, cười lên có chút u sầu hiện lên trong đầu hắn, Giang Nguyên nói: “Thì ra lúc đó cậu ấy bị người nhà đưa ra nước ngoài, đến châu Âu học. Nhưng cũng không học tiếp, giữa chừng nghỉ học, sau đó đến Singapore, vẫn luôn ở đó.”
“Mày tới đó làm gì? Tìm cậu ta tái hợp à?” Lãnh Phong thậm chí không thèm mỉa mai, trông trạng thái của Giang Nguyên thực sự quá tệ.
Giang Nguyên dựa vào lưng ghế sofa, nửa nhắm mắt, nói không rõ ràng: “Tao chỉ nhớ cậu ấy, bao nhiêu năm qua, tao chưa từng quên cậu ấy, năm đó…” Giang Nguyên lại che mặt: “Năm đó nếu tao kiên quyết hơn, chắc chắn cậu ấy bằng lòng đi theo tao. Nhưng tao đã do dự, cậu ấy thất vọng. Mày không biết ánh mắt cậu ấy nhìn tao lúc đó đâu, cậu ấy không hề làm ầm ĩ, thậm chí còn cười với tao, nói được, thưa thầy, em hiểu.”
“Khi đó tao thực sự cho rằng cậu ấy hiểu, sẽ chờ tao xử lý chuyện trong nhà xong, đâu biết sau đó người đã biến mất.”
“Vậy bây giờ tìm được người rồi, mày định làm gì?’ Lãnh Phong hỏi.
Giang Nguyên mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi lại cay đắng, miễn cưỡng cười một tiếng: “Quá muộn rồi.”
“Là sao?”
“Cậu ấy nói với tao, quá muộn rồi, thầy à.” Giang Nguyên nói.
Lãnh Phong không nói gì. Thật ra hắn cảm thấy bình thường, đây là lời mà một người như Trịnh Ngạc trông thì yếu đuối nhưng thật ra rất dứt khoát sẽ nói.
Giang Nguyên nói tiếp: “Cậu ấy hiện đang làm giám đốc nghệ thuật cho một công ty quảng cáo ở Singapore. Cậu ấy có năng khiếu hội họa tốt như vậy, thế mà cũng lãng phí đi làm cái này, còn quen bạn trai làm trong ngành tài chính, không biết chút gì về nghệ thuật. Trịnh Ngạc thậm chí còn giới thiệu chúng tôi cùng ăn một bữa cơm, khách sáo giới thiệu tôi là thầy giáo của cậu ấy. Người đàn ông kia cực kỳ kiêu ngạo, mặt như bị liệt, cả bữa cơm không cười lần nào.”
“Tao nói với Trịnh Ngạc người này không được, trông không giống người có thể đối xử tốt với người khác. Nhưng mày biết cậu ấy trả lời tao thế nào không?”
Lãnh Phong nhíu mày, Giang Nguyên nói: “Trịnh Ngạc nói, anh ấy trông giống người xấu nhưng chưa bao giờ ngoại tình, chưa từng giấu diếm bất cứ chuyện gì. Anh ấy khác thầy, trông thầy tốt, nhưng tâm lý chưa bao giờ vững vàng, thầy mới là người xấu.”
“Phong ơi, mày nói xem tao biết cậu ấy ở Singapore, lúc đến đó không có suy nghĩ gương vỡ lại thành, đó là điều không thể. Tao thậm chí nghĩ rằng, cậu ấy là tiếc nuối cả đời này tao không vượt qua được. Chỉ cần cậu ấy muốn, lần này cho dù thế nào tao cũng theo cậu ấy. Tao có thể không cần gì hết, nhưng cậu ấy nói quá muộn rồi. Cậu ấy nói từ khi cậu ấy rời khỏi Đăng Hồng, trong lòng đã không còn tao nữa, không còn từ lâu rồi.”
Lãnh Phong không nói được gì, từ một mức độ nào đó, hắn thậm chí ủng hộ sự lựa chọn của Trịnh Ngạc.
Hắn vỗ vai Giang Nguyên: “Chuyện này đã qua, người này cũng qua rồi, mày phải nhìn về tương lai. Lần này xem như giải quyết triệt để tiếc nuối của mày.”
Giang Nguyên gật đầu: “Lúc về tao cũng nghĩ thông suốt rồi, những lời Trịnh Ngạc nói về tao đều đúng, tao không trách cậu ấy, là tao do dự, không đủ dứt khoát với bất kỳ ai. Cho nên trên máy bay tao đã nghĩ kỹ rồi, vẫn phải chăm sóc gia đình.”
Lãnh Phong hơi bất ngờ, giày vò một vòng như thế, lãng tử cuối cùng lại trở về với gia đình? Nhưng hắn lập tức nghĩ, với tính cách của Giang Nguyên cũng không có gì bất ngờ. Vẫn là cha mẹ Giang Nguyên và Y Mẫn hiểu anh ta, người này từ đầu đến cuối tiêu tiền của gia đình, quả nhiên cuối cùng vẫn sẽ về nhà. Cũng tốt, sức khỏe bố anh ta không tốt, cũng đến lúc giao việc kinh doanh phòng đấu giá cho anh ta.
“Nếu đã quyết định như vậy thì nhận lỗi đàng hoàng với Y Mẫn, cô ấy có thể tha thứ cho mày hay không phải xem biểu hiện của mày.” Lãnh Phong nghiêm túc khuyên anh ta, ngược lại không nói Y Mẫn cũng có ý làm hòa.
Giang Nguyên mệt mỏi gật đầu, sau đó ngả đầu ngủ trên sofa, nói là ngủ một giấc bồi dưỡng tinh thần rồi nói chuyện tử tế với Y Mẫn.
Sau khi tỉnh dậy đã là buổi chiều, Lãnh Phong đã ra ngoài từ lâu. Giang Nguyên gửi tin nhắn cho hắn, nói là mình sẽ đến khách sạn ngay bây giờ.
Lúc này, Lãnh Phong đang lái xe cùng Biệt Đông đến ga tàu tiễn khách, sau khi xem tin nhắn, hắn nói với Biệt Đông: “Nguyên về rồi, lát nữa sẽ nói chuyện với Mẫn Mẫn ở khách sạn, chúng ta tránh đi, đến chỗ anh Tư chờ.”
Biệt Đông kinh ngạc: “Anh Nguyên về rồi? Lúc nào?”
Lãnh Phong nói: “Sáng sớm hôm nay, cậu ta biết Y Mẫn ở đây nên không về khách sạn trước mà ngủ một giấc ở chỗ tôi.”
“Ồ.” Biệt Đông rất quan tâm Giang Nguyên: “Dạo này anh Nguyên đi đâu? Anh ấy vẫn ổn chứ?”
Lãnh Phong sẽ không tiết lộ chuyện của Giang Nguyên ở sau lưng, chỉ cười nói: “Vẫn ổn, tay chân đủ cả, ra ngoài đi nghỉ, trở về nên giải quyết hết những chuyện này.”
Đi nghỉ? Mặc dù Biệt Đông không tin lắm, nhưng cậu cũng không truy hỏi.
Kết quả vừa về chỗ Tư Phóng, hai người vẫn chưa nói gì, Tư Phóng lại đóng cửa sau lưng hai người rồi nói: “Tiểu Đông tạm thời đừng về khách sạn, khách sạn của Nguyên sắp toang rồi, bị đập phá toàn bộ.”
“Hả?” Lãnh Phong và Biệt Đông đều kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau: “Chuyện gì vậy?”
Chỉ cách nhau một con phố, đập phá khách sạn không thể không có tiếng động nào. Nhưng Biệt Đông và Lãnh Phong lắng tai nghe một lát, không có tiếng gì cả. Tư Phóng nói: “Chắc đập xong rồi, trước khi hai đứa về anh ra đầu ngõ nhìn một lúc, cũng không dám đi vào, bên trong như đánh trận, hai vợ chồng giết đỏ cả mắt.”