Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 47

Chương 47: Tôi không phải hồ ly tinh

Một tiếng trước.

Giang Nguyên bình tĩnh đi vào khách sạn. Anh ta không nói trước với Y Mẫn là mình đã về, nhưng hai người đúng lúc chạm mặt nhau trong sân.

Y Mẫn vừa nhìn thấy người này, trong lòng rối như tơ vò, nhưng cuối cùng cảm xúc nặng nhất là oán và hận đã chiếm ưu thế, cô cười khẩy một tiếng: “Cuối cùng cũng về rồi.”

Giang Nguyên rất không chịu được sự chế giễu này của cô, nhưng hôm nay là ngày anh ta hiếm khi hạ quyết tâm phải giải quyết mọi chuyện trong mấy năm qua. Vì vậy tâm trạng Giang Nguyên xem như ổn định, không cãi lại, thậm chí còn cười với Y Mẫn. Sau đó đặt vali vào phòng, lại vào bếp nấu nước pha trà, nói với người phụ nữ đang đứng trong sân: “Em ngồi trước đi, chúng ta nói chuyện.”

Y Mẫn ngồi xuống, không biết tại sao chủ đề lưu loát nói đến Biệt Đông: “Chờ anh ở Đăng Hồng hai năm anh cũng không về, tôi vừa tới đây chưa đến một tháng, chắc anh sợ tôi hành hạ người tình bé nhỏ của anh mới vội vàng chạy về đúng không?”

Lời nói này như một cây gai, ngay lập tức khiến Giang Nguyên khó chịu, nhưng anh ta vẫn kiềm chế: “Em đừng nói chuyện khó nghe như vậy, gì mà người tình bé nhỏ. Hai năm này anh không qua lại với bất kỳ ai, em có thể ra ngoài hỏi thăm, Tiểu Đông là quản lý anh nghiêm túc thuê, em nói anh thế nào cũng được, nhưng đừng bôi nhọ người không liên quan.”

“Người không liên quan?” Y Mẫn bị mấy chữ này chọc cho khó chịu: “Người không liên quan mà anh bảo vệ như vậy? Thế tôi là gì? Tôi là gì của anh? Khi nào anh từng bảo vệ…”

Y Mẫn không nói được nữa, cô muốn nói khi nào anh từng bảo vệ tôi như vậy? Lúc anh và cậu sinh viên kia làm bậy, có từng nghĩ rằng đang xé mặt tôi giẫm xuống đất không? Nhưng sự kiêu ngạo và lòng tự trọng khiến cô phải nuốt xuống trước mặt người chồng vô tâm này.

Muốn chứng minh tình yêu với một người không còn quan tâm bạn hoàn toàn là tự rước lấy nhục. Cho dù đã đến bước ngoặt này, Y Mẫn vẫn muốn duy trì chút thể diện cuối cùng của mình.

Nhưng người đối diện có vẻ không quan tâm đến thể diện cuối cùng của cô, “Y Mẫn, em đừng cố tình gây sự, nói chuyện của hai chúng ta thôi, Tiểu Đông không liên quan gì với chuyện của chúng ta. Cậu ấy rất trong sạch, em từ xa xôi tới đây là để bắt gian bới móc? Bới được chưa? Nếu em thực sự muốn chửi người, nói người này là người tình người kia là kẻ thứ ba, vậy chứng cứ đâu?” Không hiểu sao Giang Nguyên cũng trở nên hung dữ. Mấy ngày ở Singapore vốn đã đau thương căm giận rồi, lần này trút hết giận ở đây luôn. Giang Nguyên không biết rằng trong tình huống này, anh ta càng nói giúp người ngoài, càng muốn chứng minh Biệt Đông trong sạch, Y Mẫn nghe càng chói tai, hoàn toàn là bênh người ngoài.

Y Mẫn tức đến nỗi môi run rẩy, thậm chí không quan tâm đến phẩm chất vẫn luôn duy trì, giọng nói chói tai: “Giang Nguyên! Anh đừng không biết điều! Tôi còn thiếu bằng chứng anh lên giường với đàn ông à?! Hay là ngay bây giờ tôi ném ảnh cho người ở cả Lê Tân đến xem, mở mang tầm mắt!”

“Phắc!” Giang Nguyên cũng tức xì khói đầu, cầm lấy ấm nước đã sôi đang bốc hơi ném mạnh xuống đất, nước nóng văng ra khắp nơi. Quần áo và mu bàn tay đều bị bỏng nhưng Giang Nguyên mặc kệ, chỉ vào Y Mẫn gào lê: “Cô ném đi! Gọi người đến xem đi! Mẹ kiếp hôm nay cô không ném không gọi người đến xem thì cô là đồ hèn!”

Nước mắt Y Mẫn rơi lã chã, hai người đều thở hổn hển. Giang Nguyên chỉ cảm thấy lửa giận trên đỉnh đầu đang cháy hừng hực, đốt cháy mọi suy nghĩ của anh ta trên chuyến bay trở về như phải nhận lỗi với Y Mẫn thế nào, làm lành như thế nào, và làm sao cùng trở về Đăng Hồng. Ngược lại bị suy nghĩ khác thay thế – Hôm nay trừ khi ông đây chết, nếu không ly hôn là cái chắc!

Ấm nước vỡ kia là khởi đầu, Y Mận giận không có chỗ trút, ngay cả động tay đánh Giang Nguyên cô cũng cảm thấy bẩn tay. Thế là cô xoay người cầm lấy chậu hoa bên cạnh ném ra ngoài, chậu gốm rơi xuống phát ra tiếng vỡ giòn tan, đất ướt vương vãi khắp sàn, Giang Nguyên đứng bên bếp rống: “Đập đi! Mẹ kiếp tốt nhất là đập hết cho ông đây! Khách sạn này ông đây tặng cho cô chơi, sau này ông mở cái khác!”

Y Mẫn không nói hai lời, thực sự đập vỡ hết toàn bộ cây cảnh, hoa và chậu đắt đỏ trong sân. Nền đá mát mẻ thích mắt như một bãi chiến trường. Cô vẫn chưa hết giận, xoay người lại đập phá khu vực nghỉ ngơi. Đèn treo thủy tinh ở lối vào rơi xuống đất vỡ tan tành, sofa vải bị cắt rách bươm, bàn trà và bàn ăn được ghép hình vỡ nứt. Đến cuối cùng, Giang Nguyên cũng tức giận gầm thét, trực tiếp đập nát căn bếp trước mặt. Máy pha cà phê lăn lóc trên mặt đất, ấm trà sắt Nhật Bản, đồ gốm Châu Âu, đồ gốm trấn Cảnh Đức, chậu bát thủy tinh Nhật Bản được lựa chọn tỉ mỉ đập vừa kêu choang choảng vừa đã nghiền.

Cuối cùng nhất, mắt hai người đều đỏ bừng, tóc tai bù xù như muốn đưa đối phương vào chỗ chết. Nhìn khách sạn như đống đổ nát, Giang Nguyên nghiến răng hỏi cô: “Hài lòng chưa?”

Y Mẫn cũng nghiến răng, há to miệng thở hổn hển, lắc đầu nói: “Giang Nguyên, không kết thúc được.” Nước mắt cô rơi từng giọng xuống đất: “Anh hủy cả đời tôi, tôi sẽ hận anh đến chết.”

Lúc này trái tim Giang Nguyên cứng như sắt thép, anh ta cười một tiếng thê lương: “Tùy thôi, nếu cô không muốn ly hôn thì ông đây dây dưa đến chết với cô, cũng xem như bạc đầu giai lão.”

Nhưng một lúc sau, Y Mẫn nói: “Ly hôn đi, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một ngày nào nữa.”

Giang Nguyên không nói hai lời, xoay người vào phòng lấy thẻ căn cước, giấy đăng ký kết hôn và chìa khóa xe mô tô, ngồi lên xe nói: “Còn một tiếng nữa là cục dân chính trên thị trấn tan làm, gặp nhau ở cửa, nếu cô không đến, đừng trách ông đây xem thường cô.”

Nói xong anh ta lái xe rời đi, Y Mẫn thô bạo lau sạch nước mắt trên mặt, đứng trong sân cảm thấy trái tim nghẹn lại, không thở được.

Cửa sân khách sạn không có ai để ý, mở toang, mặt đất bừa bộn.

Biệt Đông và Lãnh Phong chờ ở chỗ Tư Phóng một hồi lâu, không nghe thấy tiếng động gì. Sau đó nghe thấy tiếng xe mô tô của Giang Nguyên lái đi nhanh như chớp. Thế là họ không nhịn được đến khách sạn xem đã xảy ra chuyện gì, và thấy cảnh tượng như đống đổ nát.

Một mình Y Mẫn sững sờ trong sân, khách sạn đã hoàn toàn không thể ở được.

Lúc này, hai vị khách ở khách sạn đúng lúc từ bên ngoài về, nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ ngây người. Biệt Đông luôn mồm nói xin lỗi, tự làm chủ trả tiền phòng cho khách, bảo họ tìm chỗ khác để ở.

Biệt Đông chuẩn bị dọn sân, Lãnh Phong giữ cậu lại, liếc nhìn Y Mẫn nói: “Tạm thời đừng làm, hai người họ đập cứ để họ tự dọn. Hơn nữa đây là bằng chứng họ trút giận, nếu cậu dọn, biết đâu người ta còn phải đập phá lần nữa, lãng phí.”

Biệt Đông biết Lãnh Phong đang nói lẫy, nhưng cậu rút tay về, hơi bất đắc dĩ thở dài. Dù khách sạn này không phải của cậu, nhưng nửa năm nay cậu đã bỏ nhiều công sức vào nơi này, thu xếp quét dọn, mở cửa kinh doanh. Bây giờ việc kinh doanh trở nên tốt hơn đều do cậu mày mò ra từ chút một, cậu có tình cảm với nơi này.

Dù thế nào cũng không muốn nhìn thấy nó biến thành đống đổ nát trong một đêm. Người đập phá không đau lòng chút nào, ngược lại Biệt Đông là người ngoài cuộc trong chuyện này đứng ở đây nghẹn ngào một lúc lâu.

“Tiểu Đông,” Hiện tại Lãnh Phong cũng không kiêng kỵ gì nữa, nói trước mặt Y Mẫn: “Nơi này trở nên như vậy, cậu ở lại đây thực sự không thích hợp, hay là đến chỗ tôi ở một thời gian đi?”

Cuối cùng Biệt Đông gật đầu. Trước đó cậu không muốn đến là vì trong lòng cậu trong sáng, không muốn bị người ta kiếm cớ nói cậu chột dạ. Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, Giang Nguyên đã quay về, chuyện giữa vợ chồng họ cần họ tự giải quyết, cần không gian riêng của hai người, nếu Biệt Đông vẫn ở lại đây là không biết điều.

Lúc này Biệt Đông và Lãnh Phong cũng không biết Giang Nguyên lái xe mô tô giận đùng đùng đến cục dân chính ly hôn. Chỉ cho rằng hai người cãi nhau đỏ mắt, từng người tách ra đi trút giận. Đồ đạc cá nhân của Biệt Đông cực kỳ đơn giản, chỉ đựng trong một cái ba lô cũng không đầy. Lãnh Phong nói thẳng đồ của cậu ít quá, sau này anh Phong mua cho cậu.

Biệt Đông luôn miệng nói không cần, những cái khác vẫn còn tốt. Cậu chưa quên túi tiền làm từ áo da rách kia, mặc dù bây giờ không dùng đến nữa, nhưng cậu vẫn mang theo.

Lãnh Phong còn có tâm trạng trêu cậu là nhóc mê tiền, trong túi tiền không có đồng nào cũng không nỡ vứt cái túi.

Biệt Đông không giải thích, dường như chỉ cần còn chiếc áo da rách này, cậu vẫn có thể nhớ mình đến từ đâu.

Cảm giác thu dọn đồ đạc không đẹp gì. Không biết tại sao Biệt Đông có một dự cảm mơ hồ, lần này rời đi sẽ không bao giờ quay về đây nữa.

Thu dọn xong đi ra, hai người nhìn thấy Y Mẫn ngồi xổm trong sân khóc. Lãnh Phong không thể làm như không thấy. Hắn đi tới ngồi xổm xuống vỗ vai cô, Y Mẫn lại hất tay hắn ra, nói: “Cậu cút đi! Hai người là cùng một giuộc, đều không phải thứ tốt đẹp gì. Lãnh Phong, cậu đừng quên cậu đối với Trình Y cũng không tốt hơn là bao!”

Lãnh Phong hơi khó chịu đứng lên, thở dài nói với Y Mẫn: “Vậy cậu giữ gìn sức khỏe, Tiểu Đông, chúng ta đi.”

Biệt Đông đi tới, Y Mẫn đột nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ bừng hét sau lưng Biệt Đông: “Đồ hồ ly tinh! Cút hết cho tôi, đừng bước vào nơi này nửa bước nào nữa!”

Biệt Đông đột nhiên xoay người, Lãnh Phong muốn kéo cậu lại, đừng quan tâm cô ấy nói gì, nhưng không kéo được. Biệt Đông đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, chịu đựng sự thù địch và khinh thường không thể giải thích được đối với mình. Lúc này cậu nghe thấy đối phương hét lên rất rõ ràng, không chịu đựng được nữa. Cậu đi đến trước mặt Y Mẫn, mặt lạnh như băng nói từng câu từng chữ: “Tôi không phải hồ ly tinh, tôi chưa bao giờ quyến rũ ai. Tôi xem anh Nguyên là anh trai, anh ấy đã giúp tôi, tôi biết ơn anh ấy cho nên mới chịu đựng chị lâu như vậy. Hơn nữa, chị yên tâm, tôi sẽ đi, tôi không bao giờ cần thứ không phải của tôi. Tôi vốn định rời khỏi đây, sẽ không vướng mắt chị nữa.”

Lãnh Phong lập tức không kịp phản ứng, Biệt Đông nói “vốn định rời khỏi đây” là chỉ khách sạn hay là Lê Tân. Nhưng lúc này hắn chỉ lo đưa người đi trước.

Lãnh Phong xách túi của Biệt Đông, sắp đến giờ cơm tối, Biệt Đông muốn đến chỗ Tư Phóng làm phụ bếp. Lãnh Phong giúp cậu mang đồ về nhà trước. Tuy không cần vội như vậy, để tạm ở chỗ Tư Phóng chờ buổi tối làm xong mang về luôn cũng được, nhưng Lãnh Phong có cảm giác không yên tâm không nói được. Dường như phải mang hành lý về trước, mới chắc chắn Biệt Đông thực sự sẽ ở chỗ hắn.

Cất đồ xong ra khỏi nhà, Lãnh Phong lái xe mô tô chạy như điên, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ không đúng lúc lại không kìm được. Hắn nghĩ, xem như đã kéo Tiểu Đông ra khỏi tam giác nợ tình mơ hồ và không liên quan kia. Hắn hy vọng Biệt Đông không bao giờ quay về khách sạn nữa, cứ ở chỗ hắn, hắn sẽ bảo vệ Biệt Đông thật tốt.

Lời tác giả: theo luật hôn nhân trong hiện thực, thỏa thuận ly hôn phải được thực hiện tại nơi cư trú của một trong hai bên, nhưng trong tiểu thuyết để họ ly hôn ngay tại chỗ sẽ thoải mái hơn nên viết như vậy.

Bình Luận (0)
Comment