Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 48

Chương 48: Đầm nước mùa xuân

Khi Lãnh Phong quay lại chỗ Tư Phóng, không lâu sau Giang Nguyên cũng bước vào, trong vẻ ủ rũ mang theo sự giải thoát. Vừa nhìn thấy mọi người, anh ta làm tư thế chiến thắng: “Cuối cùng ông đây cũng ly hôn rồi.”

“Anh Nguyên!” Biệt Đông đang bưng chậu rau vừa rửa sạch, nhìn thấy Giang Nguyên đã lâu không gặp, tâm trạng luôn sa sút khôi phục một chút, cậu đặt chậu trong tay xuống rồi chạy đến.

Giang Nguyên ôm Biệt Đông một cái, “Khoảng thời gian này để em chịu ấm ức rồi, Tiểu Đông.”

Biệt Đông lắc đầu, cậu vốn muốn nói anh ổn là được, nhưng bị Giang Nguyên nói câu “ly hôn” trước, cũng không tiện nói gì khác.

Lãnh Phong giật Giang Nguyên ra khỏi Biệt Đông, hỏi: “Chuyện thế nào?”

Giang Nguyên lộ vẻ nhẹ nhõm từ tận bên trong: “Chuyện như vậy đó, hoàn toàn ly hôn, làm xong tất cả các thủ tục trước khi cục dân chính tan làm. Giờ cô ấy đã đến thẳng sân bay rồi.”

Lãnh Phong nhíu mày: “Sao mày bảo lần này dự định sẽ quay về với gia đình sống thật tốt?”

“Đúng là phải sống thật tốt,” Bây giờ người khác nói thế nào Giang Nguyên cũng không phiền muộn, “Nhưng không phải cùng với cô ấy. Nói thật, ly hôn không tốt với cô ấy sao? Tao cũng không có khả năng yêu lại cô ấy, cô ấy nên nhìn rõ sự thật này sớm hơn, sống một cuộc sống mới không tốt à?”

Lãnh Phong không nói được lời phản bác, những gì Giang Nguyên nói là sự thật. Anh ta đã phụ lòng tất cả mọi người trong chuyện tình cảm, khốn nạn vô cùng, dù là Y Mẫn hay Trịnh Ngạc rời khỏi anh ta đều là lựa chọn chính xác.

“Trong phòng tao vẫn còn vài chai rượu ngon, may hôm nay không đập vỡ, tao đi lấy, đêm nay chúng ta uống vài chén.” Giang Nguyên cảm thấy xem như mình đã cắt đứt với quá khứ, dù nhớ hay không cũng đều là chuyện cũ bay theo gió, anh ta cần phải say một trận.

Trước khi ra ngoài, Giang Nguyên lại nghĩ đến gì đó, xoay người nói với Biệt Đông: “Tiểu Đông ơi, khách sạn của chúng ta trở nên như vậy, chúng ta tạm thời ngừng kinh doanh chỉnh đốn lại. Khoảng thời gian này anh Nguyên dẫn em đi nghỉ phép ở khách sạn tốt nhất biển Lê Dạng, em xem như được nghỉ.”

Quả nhiên, Lãnh Phong nghĩ thầm, cũng may ông đây nhanh tay nhanh mắt giành lại Tiểu Đông trước, hành lý đã mang đến chỗ mình rồi.

Biệt Đông nghe vậy vô thức nhìn về phía Lãnh Phong, Lãnh Phong nói thẳng trước khi cậu lên tiếng: “Thôi đi, Tiểu Đông đã chuyển đến chỗ tao rồi, mày đừng tốn công nữa, lo cho mình trước đi.”

Giang Nguyên sững sờ, đệch, chỉ trong vài giờ, nhóc con nuôi lớn như vậy đã chạy theo người khác rồi?

Anh ta muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại hơi mờ mịt, cuối cùng chỉ có thể xua tay: “Vậy… Thôi bỏ đi.”

Giang Nguyên xem như đã trải qua bước ngoặt lớn trong cuộc đời, buổi tối Tư Phóng đóng cửa quán cơm sớm, nấu ăn cùng Biệt Đông, uống rượu với anh ta.

Người chỉ mong say rất dễ say, không cần uống cùng anh ta, Giang Nguyên đã bắt đầu nói thật lòng mình, liên tục kể về Trịnh Ngạc. Lúc thì nói về thời điểm còn đi học, lúc thì nói về đả kích vừa trải qua ở Singapore, kể rất lộn xộn.

Anh ta nói cả đời này sẽ không bao giờ trải qua cảm xúc và rung động như thế nữa. Năm đó chẳng lẽ anh ta không biết làm vậy là sai, rất nguy hiểm sao? Nhưng anh ta không khống chế được?

Giang Nguyên ôm lấy trái tim mình, ước gì có thể móc nó ra. Anh ta chỉ thích chàng trai kia, chỉ cần ở bên cậu ta, anh ta không cần gì nữa cả. Giang Nguyên nói đến bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác năm đó dạy cậu ta vẽ tranh. Anh ta bôi thuốc màu lên người đối phương, rất đẹp. Giang Nguyên nói: “Tác phẩm tốt nhất của tao không phải tác phẩm được bảo tàng mỹ thuật lưu giữ, không phải. Tiểu Đông à, mặc dù anh từng vẽ em, ai cũng nói đó là tác phẩm đẹp nhất anh từng vẽ, nhưng chỉ có mình anh biết là không phải. Tác phẩm tốt nhất chỉ có anh và cậu ấy từng nhìn thấy.”

“Cậu ấy là một cái gai trong lòng anh, càng chôn càng sâu, anh không moi ra được, cũng không có ý định moi ra. Có lẽ nửa đời sau sẽ sống cùng nó.” Giang Nguyên vừa khóc vừa cười: “Cậu ấy nói anh là người xấu, đã quên anh từ lâu, mẹ kiếp… Đúng là khốn nạn.”

Đêm nay Giang Nguyên thậm chí không cần đối tượng dốc bầu tâm sự, anh ta chỉ muốn tìm một cơ hội để nói những lời này. Lãnh Phong và Tư Phóng cũng không có ý định an ủi anh ta. Thật ra Giang Nguyên là một người yếu đuối nhưng đè nén, anh ta cần phải trút ra một trận như thế.

Lãnh Phong lặng lẽ nói bên tai Biệt Đông: “Chuyện đáng sợ nhất là, nói yêu một người nhưng lại lo trước lo sau, không nỡ trao đi, cho đến khi hoàn toàn mất kiểm soát về mối quan hệ này mới hối hận.”

Biệt Đông đã không còn chướng mắt về “món nợ tình cảm giữa nam nữ” như lúc mới đến. Bây giờ cậu cũng cho rằng tình cảm phải được đối xử cẩn thận, nó có thể khiến người ta như ở trên mây, cũng có thể khiến người ta như rơi xuống địa ngục. Tình yêu không phải kiên cố, nó sẽ biến mất đi vì họa trong giặc ngoài, không bao giờ có được nữa.

Tư Phóng và vợ cũ, Giang Nguyên và Trịnh Ngạc là những ví dụ sống sờ sờ trước mắt cậu. Trong lòng Biệt Đông có đôi chút tỉnh táo, nếu cậu gặp được tình yêu của mình, cậu nhất định sẽ cực kỳ trân trọng.

Đêm nay, dường như Lãnh Phong cũng cảm nhận được điều gì đó, nhưng hắn không nói gì, một tay gác sau vai Biệt Đông, ngón tay vuốt tóc Biệt Đông như có như không, truyền đến sự dịu dàng như có như không.

Đêm khuya, đến cuối cùng Giang Nguyên bất tỉnh nhân sự ngủ trên sofa. Tư Phóng ôm chăn trong phòng mình ra đắp cho anh ta, để anh ta ngủ ở đây.

Lãnh Phong chạm nhẹ vào vai Biệt Đông: “Chúng ta cũng đi thôi, về đi ngủ.”

“Ừm.” Biệt Đông cũng uống khá nhiều, hơi ngẩn ngơ, lúc đứng lên mặc áo khoác đột nhiên cảm thấy câu nói này của Lãnh Phong có nghĩa khác. Nhưng cậu không chắc Lãnh Phong cố ý hay là cậu nhạy cảm quá?

Nhìn Lãnh Phong ngồi trên xe mô tô vẫy tay gọi mình ngồi sau, Biệt Đông lẩm bẩm: “Anh cũng uống rượu, còn lái xe.”

Lãnh Phong gõ đầu cậu: “Chỉ một đoạn thôi, suốt ngày soi mói tôi, không tin tôi.”

Biệt Đông lập tức nhớ đến lúc mới bắt đầu chuyến đi xa kia, cậu cũng lo lắng về kỹ thuật lái xe của Lãnh Phong. Hắn cũng từng gõ đầu cậu như vậy. Sự thật chứng minh Lãnh Phong gan dạ, cẩn thận, tay vững. Đường đi xa, dốc và đổ nát như vậy, Lãnh Phong chở cậu đi qua an toàn.

Ngồi lên yên sau xe mô tô, Biệt Đông chưa từng ngồi lên chiếc xe này. Lãnh Phong cho tay ra sau bắt được tay của cậu, kéo đến bên hông mình, ngang ngược ra lệnh cho cậu, “Ôm chặt vào.”

Biệt Đông không muốn suy nghĩ nữa. Khi dựa vào Lãnh Phong, cậu cảm thấy mình không cần nghĩ gì cả, hắn nói thế nào thì mình làm thế đó, vì vậy cậu ngoan ngoãn ôm eo Lãnh Phong.

Xuân về hoa nở, hai người mặc không nhiều, bàn tay Biệt Đông cảm nhận rõ cơ thể của Lãnh Phong khi chạm vào. Eo của hắn không rộng nhưng rắn chắc hơn mình nhiều, phần bụng được hai tay ôm lúc này mềm mại. Biệt Đông có ấn tượng rõ ràng trong đầu, nhớ cơ bắp kéo căng và vết lõm cơ bụng rõ ràng trên người khi Lãnh Phong đánh nhau với tên lưu manh do Hàn Tam Nhai dẫn đến ở quán cơm của Tư Phóng.

Vậy ngực của anh ta thì sao, rốt cuộc là mềm hay cứng? Trong đầu Biệt Đông suy nghĩ lộn xộn, ước gì có thể thò ngón tay lên trên.

Trên người Lãnh Phong rất nóng, Biệt Đông vẫn luôn biết. Cậu cảm thấy mình say rồi, dựa đầu vào lưng Lãnh Phong, nghiêng mặt, đôi mắt khép hờ lướt qua hoa anh đào đã nở rộ khắp thành phố cổ.

Lê Tân rất kỳ lạ, anh đào đông đã nở vào mùa đông, bây giờ đến mùa xuân lại nở anh đào xuân.

Bánh xe mô tô cán qua cánh hoa hồng nhạt trên mặt đất, trước cửa sân phòng làm việc của Lãnh Phong cũng có một cây hoa anh đào to. Hắn dừng xe, Biệt Đông lười biếng vẫn chưa muốn cử động, Lãnh Phong cũng dừng lại, hai người ngồi trên xe dưới gốc cây anh đào một lúc lâu. Lãnh Phong cảm thấy trong lòng có một đầm nước mùa xuân, cánh hoa anh đào rơi trên mặt nước tạo thành từng vòng gợn sóng.

Nhẹ nhàng chậm rãi lại không rõ ràng.

Bầu trời như vậy, sự v**t v* như vậy, Lãnh Phong cũng không muốn sáng tỏ nữa, chỉ còn lại tham lam.

Cuối cùng Biệt Đông cũng tỉnh táo hơn, mềm mại trượt xuống theo sống lưng. Có cơn gió thổi qua, Lãnh Phong xoay người nhìn cậu, ngẩn người một lúc rồi cười nói: “Một nhà văn ở Hồng Kông từng nói chữ anh giống như một người phụ nữ mặc kimono che ô đứng dưới cây anh đào, tôi lại cảm thấy không phải.”

“Vậy là gì?” Biệt Đông không biết toàn thân mình đều là cánh hoa màu hồng, gò má còn hồng hơn cánh hoa, say ngà ngà. Trong mắt Lãnh Phong, cậu giống một bức tranh hơn những gì nhà văn Hồng Kông miêu tả.

Lãnh Phong cười một tiếng, không nói gì, ôm Biệt Đông đi vào nhà.

Bây giờ Biệt Đông rất quen thuộc với phòng làm việc của Lãnh Phong, cậu vẫn chưa vào phòng ngủ của Lãnh Phong được ngăn cách bằng rèm ở trên tầng. Cậu cũng không nghĩ mình qua đây ở sẽ ngủ ở đó, rất tự giác đi tới ghế sofa ở tầng một, “Anh Phong, buổi tối em sẽ ngủ ở đây, đúng lúc tầng một cũng có nhà vệ sinh.”

Lãnh Phong cầm lấy túi đồ của Biệt Đông trên ghế sofa, kéo người đi lên tầng hai: “Nghĩ gì đấy, anh Phong sẽ để cậu ngủ ở ghế sofa à? Nói ở cùng tôi là ở cùng tôi, tôi ngủ thế nào cậu ngủ thế đó.”

Biệt Đông không kịp giải thích, tim đập thình thịch, nghĩ bụng em ở cùng anh nhưng không nói sẽ ngủ với anh mà…

Mặc dù không phải chưa từng ngủ cùng… Nhưng đó là tình huống đặc biệt. Biệt Đông lo lắng nghĩ, dù thế nào vẫn phải nói rõ với Lãnh Phong, ngày nào cũng ngủ với nhau không rõ ràng như vậy là không được…

Nhưng Lãnh Phong đã buông cậu ra, sau đó đẩy kéo một cái ghế sofa rộng trong phòng mình, biến thành một chiếc giường sofa. Hắn vỗ giường nói: “Cậu ngủ ở đây, tôi đi lấy ga giường và chăn cho cậu.”

Biệt Đông lại sững sờ, ồ, hóa ra là vậy.

Cậu yên tâm, nhưng không hiểu sao lại hơi mất mát không giải thích được. Cậu sắp bị bản thân làm cho ngớ ngẩn rồi, không biết mình nghĩ như thế nào? Rốt cuộc muốn ngủ cùng Lãnh Phong hay là không muốn đây?

Ngồi trên mép giường, cậu quan sát phòng ngủ của Lãnh Phong. Tương tự  phong cách dưới tầng, mạnh mẽ và giản dị, một dãy tủ quần áo dựa sát tường. Thứ duy nhất có thể thể hiện phong cách nghệ sĩ độc đáo của hắn đó là chiếc giường lớn màu đen hắn ngủ. Từ thân giường đến ga giường, chăn đều là màu đen, tỏa ra ánh sáng mềm mại như trân châu. Biệt Đông không kìm được đi tới chạm vào, chất liệu rất tốt cảm giác rất đắt.

Lãnh Phong tìm được ga giường trong tủ quần áo, xoay người lại thấy Biệt Đông đứng ngẩn người bên cạnh giường lớn, tự nhiên nói: “Muốn ngủ ở đây cũng được, giường tôi rộng đủ cho hai người ngủ.”

Biệt Đông lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, giành ga giường trong tay Lãnh Phong đi trải giường của mình, luôn miệng nói: “Em ngủ ở đây là được.”

Tầng hai cũng có nhà tắm, lúc Biệt Đông trải giường xong, cầm quần áo của mình đi vào tắm rửa, Lãnh Phong thay quần áo ngồi trên mép giường mình, đột nhiên nhớ đến câu nói Biệt Đông mỉa mai Y Mẫn, “Tôi vốn định rời khỏi nơi này”.

Lãnh Phong giật mình, kinh ngạc nhìn về phía nhà tắm, nhận ra Biệt Đông nói lời này không giống nói lẫy mà là nghiêm túc.

Hắn hơi hoảng sợ.

Lời tác giả: Nhà thơ Hồng Kông được nhắc đến tên là Đào Kiệt, phần về “Sakura” là một chuyên mục trong Apple Daily, nhà văn này có kỹ năng viết tuyệt vời nhưng lập trường có vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment