Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 49

Chương 49: Nếu tôi muốn cậu ở lại thì sao

Lãnh Phong chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Biệt Đông sẽ rời khỏi Lê Tân, nhưng nếu thật sự suy nghĩ, đó không phải là một ý nghĩ không thể hiểu.

Lê Tân giống như trạm trung chuyển trong cuộc sống của rất nhiều người, giống cảnh chuyển cảnh trong phim điện ảnh. Người tan vỡ đến đây để chữa lành, người mệt mỏi đến đây nghỉ ngơi, có người thường trú ở đây, nhưng phần lớn mọi người sau khi ở đây một thời gian ngắn sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.

Ngay cả bản thân hắn, Lãnh Phong nghĩ, khi hắn và Giang Nguyên tới đây cũng chưa từng có ý định lâu dài. Giang Nguyên sẽ không kinh doanh khách sạn ở đây cả đời, Lãnh Phong biết. Còn mình thì sao, ở một mức độ nào đó, hắn cảm thấy mình hoang mang hơn Giang Nguyên.

Nếu sử dung tư duy lý tính thường ngày của hắn, dù hắn không làm nghệ sĩ nữa cũng có thể lợi dụng tài nguyên trước đây để làm việc sau hậu trường, làm người giám tuyển hoặc quản lý tác phẩm nghệ thuật. Loại công việc không đòi hỏi cảm tính và linh cảm này sẽ hợp hơn, hắn tin mình có thể làm tốt.

Nhưng Lãnh Phong biết chuyện này không có đường rút lui, một khi trở thành doanh nhân sẽ hoàn toàn cắt đứt với nghệ thuật.

Hắn vẫn muốn giữ lại một khả năng nào đó, cho dù hắn không muốn thừa nhận.

Còn Biệt Đông, Lãnh Phong nghĩ, Lê Tân vẫn xem như là một lựa chọn của mình và Giang Nguyên, còn đối với Biệt Đông, cậu nói rằng đó là quyết định đưa ra khi “cùng đường bí lối”, Lãnh Phong không nghĩ ra lý do để Biệt Đông ở lại.

Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, Lãnh Phong nghĩ đến vô số ý tưởng, cái nào cũng chỉ hướng đến sự thật Biệt Đông sẽ rời đi. Niềm vui vì Biệt Đông đến ở cũng bị chèn ép mấy phần.

Biệt Đông ra khỏi phòng tắm, chỉ mặc quần đùi và áo phông, lộ rõ đôi chân dài cân xứng, người ẩm ướt ngồi bên mép giường sofa lau tóc. Bây giờ tóc đã dài hơn, đợt Tết nguyên tiêu đã che tai, giờ dài so le đến quai hàm. Vì Lãnh Phong nói tóc cậu dài sẽ đẹp hơn nên Biệt Đông vẫn chưa đi cắt. Khi làm việc hơi vướng, cậu thường tiện tay buộc sau đầu, nhưng tóc rối nhiều, luôn tản ra ở hai bên trông tùy ý, Lãnh Phong rất thích nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu.

Sự lạnh lùng và hung dữ khi mới quen nhau đã biến mất, bây giờ Lãnh Phong cũng mới biết được sự hung dữ khi đó chỉ là màu sắc tự vệ của Biệt Đông thôi.

Biệt Đông lau sơ qua vài lần rồi chuẩn bị đi ngủ. Lãnh Phong kéo cậu dậy: “Làm ẩu, coi chừng đau đầu.”

Nhưng chỗ Lãnh Phong không có máy sấy, tóc hắn luôn để đầu húi cua, không cần dùng đến máy sấy. Nhưng hiện tại tóc Biệt Đông dài, không sấy khô không được. Lãnh Phong nghĩ thầm ngày mai phải đi mua một cái, nhưng lúc này hắn suy nghĩ rồi nói: “Chỗ tôi tạm thời không có máy sấy, nhưng trong nhà tắm có  máy sưởi phòng tắm, cậu vào đó đứng sấy một lúc nhé?”

Biệt Đông gật đầu. Thật ra lúc nãy tắm cậu cũng không bật cái đó. Lãnh Phong đi vào mở giúp cậu, máy sưởi nằm ngay trên đỉnh đầu. Biệt Đông đứng dựa vào thường, gió nóng sấy tóc rất thoải mái. Dáng vẻ cậu đứng dựa vào tường cũng rất ngoan, khuôn mặt nóng hổi nhanh chóng đỏ bừng như con búp bê.

Lãnh Phong nhìn thấy thích ngay.

Lãnh Phong không lập tức ra ngoài mà phối hợp cởi áo: “Tôi tắm đây, không ngại chứ?”

Sống lưng Biệt Đông căng thẳng, chỉ đành nói: “Không ngại.”

Gian tắm rửa bên trong được ngăn cách bằng kính mờ, Lãnh Phong cởi hết đồ, thản nhiên đi vào gian tắm, tiếng nước ào ào, hơi nóng mù mịt, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.

Vừa rồi Lãnh Phong không quay đầu nhìn Biệt Đông nên không biết cậu cúi đầu, mang tai đỏ lên. Lúc này người đã đi vào, Biệt Đông mới lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy mặt mình đỏ bừng trong gương. Cậu nghĩ, người ta chỉ tắm rửa, mày đánh trống ngực làm gì? Lại tìm lý do giải thích cho mình, cho dù là ai nhìn thấy rõ cơ thể của Lãnh Phong cũng không thể giữ vững tỉnh táo đúng không?

Đây hoàn toàn là cơ thể của người đàn ông trưởng thành, cường tráng những cỗ cần cường tráng, mỏng những chỗ cần mỏng, to những chỗ cần to, nhỏ những chỗ cần nhỏ. Biệt Đông là một thằng con trai, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Cậu nghĩ thực sự có thể nói là hoàn hảo. Hơn nữa, tuy rằng cậu từng ôm lấy cơ thể này trong lúc ngủ, còn vô thức s* s**ng, nhưng trực tiếp nhìn thẳng như lúc này vẫn có sự khác biệt rất lớn!

Dường như lòng bàn tay cậu có thể cảm nhận được cảm giác khi chạm vào cơ thể, nóng đến mức lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Biệt Đông xòe bàn tay ra, dán lên gạch men sứ đằng sau, để lòng bàn tay và trái tim cùng bình tĩnh lại.

Chỉ mấy phút sau, cậu sờ tóc gần như đã khô, Lãnh Phong vẫn đang xoa bọt. Biệt Đông ngẩn người nhìn chằm chằm cái bóng mờ kia một lúc, sau đó gọi: “Anh Phong ơi, tóc em khô rồi, em ra ngoài trước.”

“Được.” Lãnh Phong trả lời xen lẫn tiếng nước.

Lúc hắn tắm xong đi ra, Biệt Đông đã nằm trên giường sofa ngủ rồi. Hai chiếc giường cách nhau không xa, ở giữa chỉ cách một cái tủ đầu giường và một chậu sung tì bà. Lãnh Phong lau tóc qua loa, sau đó cũng nằm lên giường, nói với Biệt Đông trước khi tắt đèn: ”Ngủ ngon.”

“Anh Phong ngủ ngon.” Nghe giọng Biệt Đông đã mệt rồi.

Đêm đầu tiên Biệt Đông đến ở, Lãnh Phong lại mất ngủ.

Cảm giác có một người khác trong phòng rất khác biệt. Mặc dù cảm giác tồn tại của Biệt Đông không mạnh, giống như khí chất hiện tại của cậu, hờ hững mang theo chút xa cách, nhưng Lãnh Phong cảm thấy nó rất mãnh liệt. Giống như trong phòng có một mùi thơm chỉ có hắn mới có thể ngửi được.

Hắn nằm ngủ quay mặt về phía Biệt Đông, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường cong lên xuống rời rạc trên chiếc giường bên cạnh. Thỉnh thoảng Biệt Đông xoay người phát ra tiếng ma sát nhỏ vụn, và tiếng hít thở vô thức nặng hơn. Lãnh Phong nghe rõ mồn một. Biệt Đông và hắn ngủ chung một phòng, sau này cũng sẽ ngủ chung một phòng, hắn cảm thấy vừa khó tin vừa an toàn.

Nằm gần hai tiếng, Lãnh Phong vẫn không hề buồn ngủ. Hắn thở dài, cố gắng rời giường mà không phát ra tiếng động. Không ngủ được, hắn dứt khoát xuống tầng làm tượng điêu khắc kia. Kể ra bức tượng điêu khắc đó đều được làm trong đêm. Ban đêm, cảm giác của hắn đối với Biệt Đông rất nhạy cảm, bây giờ người kia ở trong phòng, Lãnh Phong hơi khó kìm lòng. Hắn không thể chạm vào người thật, chỉ có thể trút hết cảm xúc vào tác phẩm.

Cầu thang sắt, lúc xuống tầng khó tránh khỏi hơi ồn, Lãnh Phong đã cố gắng bước nhẹ chân. Trước kia nửa đêm xuống tầng, hắn hoàn toàn không chú ý những điều này. Bây giờ vì có người khác, Lãnh Phong không tự chủ kiêng kỵ và chú ý nhiều hơn. Hắn chợt nghĩ, căn nhà này ở hơn hai năm, vẫn luôn bị nói chỉ là “phòng làm việc”, bây giờ đột nhiên có cảm giác “nhà”.

Tác phẩm đã dừng rất lâu, từ sau khi Thiệu Kỳ Hoa nói “Người kia có lẽ là cơ hội và duyên phận của cậu”, Lãnh Phong không bắt tay vào làm nữa. Hắn biết Thiệu Kỳ Hoa nói đúng. Mỗi khi cảm giác hắn dành cho Biệt Đông tiến thêm một bước, tác phẩm này sẽ được sửa chữa, thay đổi theo tâm trạng của hắn. Nhưng cảm xúc và sự nắm bắt của hắn đối với Biệt Đông luôn không đạt đến mức sâu sắc và cơ bản nhất, đến mức hắn luôn cảm thấy tác phẩm này thiếu chút gì đó.

Đêm nay cảm xúc của hắn rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức ít nhất có thể khiến hắn bắt tay vào làm gì đó.

Vén tấm vải che lên, thật ra đã là một tác phẩm rất đẹp. Toàn bộ hình dáng của cơ thể đều đang truyền tải cảm xúc. Không cần cố ý chứng minh đã có thể cảm nhận được sự bày tỏ của nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ một điểm này thôi, nó đã tốt hơn tất cả các tác phẩm trước kia của Lãnh Phong.

Bản thân Lãnh Phong cũng có thể cảm nhận được, hắn đứng lặng trước tác phẩm nhìn một lúc lâu, càng nhìn nó, trong lòng hắn càng dịu dàng. Đây cũng là trải nghiệm hắn chưa bao giờ có.

Những tác phẩm trước kia, hắn biết rõ khía cạnh nào chưa đủ tốt, phải dùng phương pháp và kỹ thuật gì để hoàn thiện. Giống như một kết luận có thể đưa ra mà không cần suy nghĩ, là phản xạ có điều kiện hắn được huấn luyện từ nhỏ.

Nói theo một cách khác, hắn chưa bao giờ yêu tác phẩm của mình.

Hắn có thể đưa ra những điều cân đối, 90 điểm, nhưng chỉ dừng ở đây thôi.

Đêm nay, Lãnh Phong dành ra ba tiếng chỉ để chỉnh sửa nhỏ cho tác phẩm. Có lẽ người ngoài không nhìn ra, nhưng bản thân hắn có thể cảm nhận được, đến mức này, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào của tác phẩm đều là khác biệt trong mắt hắn. Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ nhạy cảm như vậy.

Nhưng vẫn chưa hoàn thành. Lãnh Phong cũng không vội. Tối nay chỉ có thể đến đây thôi. Hắn lại phủ tấm vải lên cho nó, dọn sạch bàn làm việc, rửa sạch tay rồi lên tầng.

Lãnh Phong đứng trước cửa phòng ngủ một lát, Biệt Đông vẫn đang ngủ. Hắn đi đến trước giường Biệt Đông ngồi xổm xuống. Biệt Đông ngủ quay mặt về phía hắn, đắp kín chăn, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

Trời đã hơi sáng, ánh sáng mờ xuyên qua rèm cửa chiếu vào. Nhìn thấy được vẻ đẹp trai của Biệt Đông, đường nét tuổi trẻ lưu loát, mí mắt rất mỏng, khi nhắm mắt giống một gợn sóng nước, lông mi dài, làn da trắng như tuyết ở miền Bắc. Ngón tay Lãnh Phong gần như chạm vào gương mặt cậu, lại dừng lại, v**t v* cách đó chưa đầy một centimet.

Người trước mắt chậm rãi mở mắt ra, Lãnh Phong sững sờ, không biết Biệt Đông tỉnh khi nào.

Biệt Đông nhìn Lãnh Phong ngồi xổm trước mặt mình, không bị giật mình, chỉ hé mắt, khàn giọng gọi: “Anh Phong, anh dậy rồi à?”

Lãnh Phong không nói mình vẫn chưa ngủ, hạ tay xuống hơi mất tự nhiên, nhưng khi hai người nhìn vào mắt nhau, chút mất tự nhiên đó nhanh chóng tan đi.

“Ừ.” Lãnh Phong nói.

Biệt Đông nhìn hắn, mắt không chớp, trạng thái chưa tỉnh ngủ ngơi ngẩn người. Lãnh Phong đột nhiên hỏi cậu, “Tiểu Đông, cậu thật sự muốn đi à?”

Hắn đang nói đến việc rời khỏi Lê Tân. Buổi sáng mông lung, hắn hỏi rất đột ngột, không có nguyên nhân, nhưng Biệt Đông lại hiểu. Cậu bình tĩnh nhìn Lãnh Phong một lúc lâu, sau đó gật đầu.

Suy nghĩ đó xuất hiện rất sớm, sau đó trở nên rất nhạt. Cho đến khi nói ra với Y Mẫn, Biệt Đông mới giật mình nhận ra nó chưa bao giờ biến mất.

Lãnh Phong cũng im lặng, hắn vẫn ngồi xổm, cảm giác chân hơi tê bèn đổi tư thế. Biệt Đông vẫn nhìn hắn không nhúc nhích, Lãnh Phong không chắc chắn, nhưng hắn vẫn hỏi: “Vậy, nếu anh Phong bảo cậu ở lại thì sao?”

Biệt Đông chớp mắt, như một tinh linh, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”

Tại sao, Lãnh Phong có thể nói ra rất nhiều lý do, nhưng đều không phải lý do sâu trong lòng hắn. Lý do như vậy chỉ có một.

Hắn đè chặt lý do kia và nói: “Tôi, ừm, tôi đang làm một vài tác phẩm, cần một người mẫu, cậu làm người mẫu của tôi được không?”

Biệt Đông không nói gì, như đang suy nghĩ.

Một lát sau, Lãnh Phong nói thẳng: “Tôi cần cậu, Tiểu Đông, cậu ở lại vì tôi đi?”

Biệt Đông duỗi một tay ra khỏi chăn, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* cằm Lãnh Phong, cậu nói: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment