Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 68

Chương 68: Thì thầm tên anh

Lãnh Phong căng thẳng hơn Biệt Đông, Biệt Đông vừa khẽ nói “Tin em.” Vừa chậm rãi ngồi xổm xuống.

Bên chân là ba lô của cậu và Lãnh Phong, bên trong còn có thiết bị leo núi và lương khô. Biệt Đông vặn bình mật ong trong túi ra, đặt xuống đất, đẩy về phía con gấu đen, lại ném hai miếng lạp xưởng qua đó.

“Chúng ta đi, chậm thôi, đừng nhìn nó.” Biệt Đông nói

Lọ mật ong mở nắp tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của con gấu. Nhân lúc này, Biệt Đông và Lãnh Phong xách ba lô của mình chậm rãi đi về hướng ngược lại với con gấu đen.

Sau lưng còn vang lên tiếng lưỡi l**m mật ong, Biệt Đông và Lãnh Phong cúi đầu đi về phía trước, đi lên cao. Biệt Đông nói: “Chúng thích ăn ngọt, nhưng một lọ nhỏ như thế không đủ cho nó ăn, chắc lát nữa vẫn sẽ đuổi theo, chúng ta phải nhanh lên.”

Hai người chạy như điên trong rừng rậm tối om, Lãnh Phong cảm giác trên mặt, trên tay và chân mình đều bị cắt, hắn đoán Biệt Đông cũng không kém hơn, nhưng không có thời gian quan tâm. Sau khi chạy một lúc, quả nhiên sau lưng vang lên tiếng gầm của gấu đen, còn có thể nghe thấy tiếng bàn chân mập giẫm lên rừng.

“Đừng thấy nó béo, nhưng rất nhanh nhẹn, nếu chạy thật, chúng ta không phải đối thủ của nó. Phải lên chỗ cao hơn, nơi mà nó không trèo lên được.” Biệt Đông vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Họ đã vô thức đi đến bìa rừng, Biệt Đông chỉ một vách núi dốc đứng nhô ra dưới ánh trăng ở phía trước, “Chúng ta đến đó.”

Hai người đứng dưới vách núi, thở hổn hển, lắng nghe tiếng gấu đen vang lên sau lưng. Biệt Đông tìm dụng cụ trèo trong ba lô, một sợi dây móc câu to. Cậu đứng dưới vách núi tìm hướng, đứng ở một chỗ chuẩn bị ném, suy nghĩ một lát lại đưa cho Lãnh Phong: “Anh Phong, anh ném đi, anh khỏe hơn em, dùng hết sức ném về phía đó.” Cậu chỉ một hướng.

Biệt Đông tránh ra, Lãnh Phong nắm chỗ dây thừng gần móc câu, vung lấy đà mấy lần sau đó dùng sức ném chếch lên trên. Biệt Đông nín thở, cầu nguyện nó có thể móc vào một chỗ vững chắc.

Móc câu rơi xuống một chỗ, Lãnh Phong và Biệt Đông dùng sức kéo dây nhưng không rơi ra, nghĩ là chắc chắn. Lãnh Phong nói: “Anh lên trước, nhanh lắm, sau đó có thể trực tiếp kéo em lên.”

“Vâng.”

Biệt Đông chú ý tiếng động của con gấu đen ở phía sau, cũng may con gấu kia không chạy. Hình như ăn xong mật ong vẫn chưa kết thèm nên sức đuổi theo họ như đi bộ, không hề nóng nảy.

Lãnh Phong cởi balo, leo dây thừng bằng tốc độ nhanh nhất và nhẹ nhất. Sau khi lên vách đá, Biệt Đông đeo ba lô của hai người, túm dây thừng rồi nói với hắn: “Được rồi anh.”

Sau đó cậu vừa trèo lên, Lãnh Phong ở phía trên kéo cả người cả dây lên. Cho đến khi cả hai đã lên vách núi, thở hổn hển nhìn đối phương, cùng lăn ra đất như mệt lử.

Quả nhiên, không lâu sau con gấu đen lần theo mùi hương đuổi tới dưới vách núi. Nhưng đến đây nó không thể leo lên được nữa. Nó biết con mồi đang ở ngay trước mặt, trên cao, nhưng đi xung quanh mấy vòng cũng không tìm được đường lên. Con gấu bắt đầu nóng nảy, liên tục phát ra những tiếng gầm nôn nóng dưới vách núi.

Lãnh Phong vẫn lo lắng: “Liệu nó có thể trèo lên từ chỗ khác không?”

Lúc này Biệt Đông vẫn bình tĩnh, sau khi kiểm tra xung quanh, cậu nói rất chắc chắn: “Không, nếu không trèo lên phải đi đường vòng rất xa, nó không thông minh như vậy.”

Lại nói: “Chúng ta nhóm đống lửa, động vật đều sợ lửa, có lửa chúng sẽ không dám đến gần nữa.”

May quá, trong ba lô Lãnh Phong vẫn còn nhiên liệu và bật lửa, còn có nước. Đêm hôm trước Biệt Đông sợ sau đó không tìm được nguồn nước nên đã để nguội nước đun sôi rồi đổ vào bình đựng nước của hai người. Cả ngày hôm nay vẫn chưa uống hết, còn thịt chưa kịp ăn và vài miếng lạp xưởng dư. Sau khi nhóm lửa, Biệt Đông vào rừng tìm ít rau dại ăn được, hai người có thể miễn cưỡng ăn tối.

Họ còn phát hiện ra một hang ở gần đó, không lớn nhưng khô ráo, có thể đốt lửa trước cửa hang. Lều vải ở bên dưới, nhưng đệm chống ẩm và túi ngủ vẫn ở trong ba lô, lúc đó chưa kịp lấy ra, bây giờ đúng lúc phát huy tác dụng. Lãnh Phong trải đệm chống ẩm và túi ngủ, hai người ngồi bên trên, ăn chút gì đó trước đống lửa.

Con gấu đen bên dưới ngửi thấy mùi đồ ăn ngày càng nóng nảy hơn, tiếp gầm rung chuyển núi rừng.

“Đêm nay chúng ra không được ngủ.” Biệt Đông nói, mặc dù cậu gần như có thể chắc chắn con gấu không thể đuổi kịp, nhưng để không có sơ hở nào, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là chúng ta thay phiên gác đêm, anh ngủ trước đi.”

Tất nhiên Lãnh Phong không đồng ý, hai người đều không muốn ngủ trước, thế là cả hai cùng nằm trong túi ngủ nói chuyện.

Ngẫm lại, ba ngày trước hai người còn ngủ trong căn phòng nhìn ra biển xa hoa, bây giờ đã lăn lộn trong rừng nguyên sinh như người rừng, còn bị thú dữ đuổi theo. Lãnh Phong lại không khỏi đau lòng, ôm Biệt Đông nói: “Vợ ơi, công việc này vất vả quá, làm xong việc này sau này đừng làm nữa.”

Biệt Đông không cãi lại hắn, nhưng chủ động hôn Lãnh Phong. Lãnh Phong xem như đã nhận ra ý cậu, giữ Biệt Đông lại nghiêm túc nói: “Bây giờ xem như em đã hiểu rõ anh rồi, rõ ràng trong lòng nghĩ là không được, nhưng không nói ra, còn chủ động như thế. Em biết chỉ cần em hôn anh, anh sẽ đồng ý hết.”

Biệt Đông cười hì hì, vẫn không nói gì.

Lãnh Phong hết cách, chỉ có thể xoa mạnh đầu cậu, hôn lại thô bạo hơn.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng gầm rú của con gấu đen bên dưới đã biến mất. Hai người nín thở lắng tai nghe một lúc lâu cũng không thấy tiếng động gì, sau đó cả hai cùng đứng lên đi đến bên vách đá, không thấy con gấu đen bên dưới: “Chắc nó đi rồi.” Biệt Đông nói.

Cho đến lúc này Lãnh Phong mới hoàn toàn thả lỏng, nỗi sợ hãi nhận ra muộn màng mới trỗi dậy. Hắn kiên quyết hơn, nói với Biệt Đông: “Cho dù nói gì anh cũng không đồng ý cho em ra ngoài làm việc này, chẳng khác nào đòi mạng anh.” Lỡ như giữa đường Biệt Đông gặp chuyện gì bất trắc, Lãnh Phong nghĩ mình có thể phát điên.

Biệt Đông lại im lặng nhìn hắn, hồi lâu không nói gì. Lãnh Phong tưởng cậu đang giận, hoặc là dỗi mình, nhưng hắn tuyệt đối không nhượng bộ trong vấn đề mang tính nguyên tắc này. Một lúc sau, Biệt Đông chớp mắt mấy cái, bình tĩnh nói: “Anh Phong ơi, năm đó cha em đã chết như vậy.”

Lãnh Phong sửng sốt, Biệt Đông đã kể rất nhiều chuyện về cha cậu cho Lãnh Phong, đều là những chuyện hồi nhỏ. Nhưng cậu chưa bao giờ nói lý do cha cậu qua đời, chỉ nói có một ngày vào rừng rồi không bao giờ ra nữa.

Biệt Đông nói: “Giống chúng ta hôm nay, ông ấy cũng gặp phải gấu, mặc dù đã chạy thoát nhưng bị thương, không thể cử động, đến khi người trong thôn tìm được ông thì đã không cứu được nữa.”

“Nếu có thể tìm được ông ấy sớm hơn, có lẽ ông vẫn có thể sống.”

Lãnh Phong không nói nên lời, hắn chỉ có thể ôm Biệt Đông.

Thật ra những ký ức kia đã rất xa xưa, Biệt Đông gần như đã xoa dịu nỗi đau vì cha qua đời, chỉ là cậu rất nhớ. Trong cuộc sống sau này sẽ không còn ai có thể che chở cho cậu, làm bạn với cậu như cha nữa. Cậu thường tỉnh giấc nửa đêm, cảm thấy mình sẽ không bao giờ lớn lên.

“Anh hiểu rồi.” Lãnh Phong hạ giọng nói. Biệt Đông luôn khiến hắn đau lòng, vết sẹo trên người cậu, “tiền án” của cậu, cái chết kinh hoàng của mẹ cậu, bây giờ lại thêm cha cậu. Lãnh Phong cảm thấy tại sao ông trời có thể khiến một người phải chịu nhiều nỗi đau như vậy? Thật bất công.

Trên đời này không có sự đồng cảm thực sự, Lãnh Phong cảm thấy mình nghe thôi đã không chịu nổi. Nhưng hắn biết cảm giác này còn chẳng bằng một phần vạn những gì mà Biệt Đông đã trải qua.

Kể xong Biệt Đông lại cười, hôn bạn trai và nói: “Em sẽ không như vậy, bây giờ em có anh, cho dù làm gì em cũng nhớ phải giữ an toàn cho bản thân.”

Ngày đó ngón tay bị thương, Lãnh Phong đanh mặt răn dạy cậu, đó cùng lắm chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Bây giờ Biệt Đông không nghĩ Lãnh Phong làm quá lên. Mặc dù cậu không nghĩ mình sẽ dừng hợp tác với Nhân Ái, nhưng cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu các nhiệm vụ sau này mình không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không liều lĩnh gượng ép.

Biệt Đông tỏ vẻ rất chủ động như để an ủi cảm xúc sa sút của Lãnh Phong. Cậu hôn môi đối phương, ngón tay luồn vào trong áo, đặt lên bờ ngực và tấm lưng săn chắc của Lãnh Phong, thì thầm tên hắn: “Anh Phong ơi.”

Mấy hôm nay Lãnh Phong vốn nhẫn nhịn, lúc này thấy Biệt Đông chủ động như vậy, hắn tức giận nói: “Đang thương em đấy, em lại trêu chọc anh.”

Biệt Đông dừng lại, nghiêm túc nói: “Không cần thương em.” Đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh trăng, phát ánh sáng như ngôi sao vỡ vụn. Lãnh Phong đột nhiên sững sờ.

Thấy bạn trai ngẩn người, Biệt Đông lại thì thầm hôn lên: “Không cần thương, dù là kiểu nào cũng không cần…”

Câu nói này như một mồi lửa, lập tức đốt cháy Lãnh Phong. Hắn thương Biệt Đông bao nhiêu thì cũng không muốn thương bấy nhiêu. Lý trí và d*c v*ng vẫn đang đánh nhau trong đầu hắn, bên này lên bên kia xuống. Sự xuất hiện của Biệt Đông đã đánh thức một mặt của hắn, còn hắn vẫn luôn đau khổ dùng lý trí để kiềm chế, hy vọng họ đừng đốt cháy nhanh quá, mà có thể lâu hơn.

Nhưng đêm nay, biến hết đi, hắn muốn ôm lấy Biệt Đông cùng đốt cháy.

Màn trời chiếu đất, thông reo biển rừng. Sau khi đi vào, Lãnh Phong dừng một lát, v**t v* thái dương và đôi má ướt mồ hôi của Biệt Đông từ phía sau, thở hổn hển nói bên tai Biệt Đông: “Bé cưng ơi, giọng em hay quá, cả ngọn núi nghe thấy rồi.”

Lời tác giả:

Chúc mừng hai người!

Kéo màn giường lại!

Và, đoạn về con gấu đen có một vài căn cứ, nhưng đừng nghiêm túc quá, dù sao không ai có nắm chắc trăm phần trăm về loài vật này, Tiểu Đông cũng chỉ liều một phen thôi…

Bình Luận (0)
Comment