Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 69

Chương 69: “Lễ trưởng thành”

Biệt Đông thẹn đỏ mặt, cảm thấy Lãnh Phong không biết xấu hổ, thời điểm như vậy sao cứ phải nói ra. Thế là cậu cắn chặt môi không cho mình k** r*n. Nhưng sức lực Lãnh Phong quá đáng sợ, chưa đến hai lần cậu đã há miệng, không kìm được phát ra âm thanh.

“Không ai có thể nghe thấy,” Lãnh Phong vẫn chưa thôi, “Chỉ có một mình anh, bé cưng à.”

Xưng hô này sến súa quá, bé cưng, vợ, Đông Đông, Lãnh Phong thay nhau gọi cậu, mỗi tiếng đều khiến người ta thẹn đỏ mặt. Biệt Đông không mặc gì cả, nghe tiếng thở hổn hển và tên gọi yêu. Đến khi tất cả dừng lại, lại cảm thấy trái tim đầy ắp.

Dường như mọi nơi đều được cảm giác thỏa mãn lấp đầy.

Sau đó họ ôm nhau ngủ một giấc ngắn ngủi.

Ngày hôm sau tất nhiên sẽ hơi mỏi eo. Ban ngày Lãnh Phong khôi phục lý trí, lại bắt đầu thầm chửi bản thân không phải người, sao có thể giày vò vợ ra nông nỗi này.

Hắn chủ động ngồi xổm xuống: “Anh cõng em nhé vợ?”

Biệt Đông dở khóc dở cười, đẩy hắn ra: “Em đi được, không khoa trương như thế.”

Toàn thân đau mỏi, nhưng cậu thấy vẫn ổn, cảm giác không xấu. Nhưng cậu không muốn Lãnh Phong luôn nhắc đến chuyện này. Có một số việc ban đêm bừa bãi kiểu gì cũng được. Biệt Đông nhận ra tiêu chuẩn của mình rất lớn, cái gì cũng có thể chấp nhận được, nhưng cậu không thể chấp nhận việc ban ngày bạn trai thỉnh thoảng nhắc đến chuyện đó. Có thể làm nhưng đừng nói, hễ nói là cậu sẽ thẹn đỏ mặt, vừa bực bội vừa giận.

Biệt Đông vẫn nhớ chỗ cắm trại hôm qua, họ quay về theo đường cũ. Lều vải và đồ dùng nấu ăn vẫn còn vứt tại chỗ, một vài cái bị gấu giẫm hỏng, vài cái vẫn dùng được. Sau khi thu dọn, họ lại lên đường.

Ngày hôm nay rất suôn sẻ, họ đã tìm được nhà thực vật mất tích sâu trong rừng rậm ở một khe núi, anh vẫn rất ổn, cũng không bị thương, đang thu thập mẫu thực vật. Anh rất khiếp sợ khi nhìn thấy hai người, Biệt Đông kể lại tình huống, nhà thực vật mở to mắt, vỗ đầu nói: “Trời ơi, hóa ra tin nhắn cuối cùng của tôi không được gửi đi…”

Anh giải thích chập tối hôm đó qua sông, là thung lũng sông nơi phát tín hiệu định vị cuối cùng, vì dưới chân trơn nên bị ngã, đồ đạc quan trọng đựng trong túi chống nước bị cuốn đi. Khi anh tìm được thì cái túi đã vỡ, tất cả mẫu vật thu thập trước đó đều bị mất, thiết bị liên lạc vẫn còn nhưng đã ngấm nước. Anh mày mò nửa ngày, cuối cùng gửi tin nhắn định vị đi, sau đó soạn một tin nhắn: “Thiết bị liên lạc bị ngấm nước, có lẽ đã hỏng, nhưng người không sao, sẽ làm việc và quay về theo kế hoạch.” Tin nhắn hiển thị trên thiết bị của anh là gửi thành công, nhưng thực tế chưa gửi đi.

Hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió, nhưng cho dù thế nào công việc cứu hộ này cũng có kết quả viên mãn. Biệt Đông gửi tin nhắn cho trụ sở, cho biết đã tìm được người an toàn. Công việc của nhà thực vật trên núi còn hai ngày nữa mới xong, họ cũng ở lại trong núi hai ngày nữa.

Hai ngày cuối cùng Biệt Đông rất thoải mái, không cần lo lắng về tiến độ cứu hộ, chỉ cần mỗi ngày tìm chỗ thích hợp để mấy người cắm trại, tốt nhất là gần nguồn nước, có thể bắt cá cải thiện bữa ăn. Nhà thực vật cũng có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, Biệt Đông và anh cùng tìm được rất nhiều thực vật ăn được, bữa ăn lại ngon bất ngờ.

Hơn nữa hai ngày liên tục không có mưa, gần đây cuộc sống hơi yên bình. Đến ngày ra khỏi núi, Lãnh Phong mới nhớ ra mùa mưa ở Lê Tân đã kết thúc.

Nhiệm vụ kết thúc, cuộc sống quay lại quỹ đạo bình thường. Ngoài việc mối liên kết của hai người sâu hơn, hắn thấy vẫn như trước kia.

Nhưng Lãnh Phong biết đã khác.

Lúc ở núi Ly Sơn, trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ, muốn sáng tác nhiều Biệt Đông hơn, cũng muốn sáng tác núi lớn mà Biệt Đông yêu nhất. Biến tất cả mọi thứ đã k*ch th*ch giác quan và thần kinh hắn thành tác phẩm, để những ký ức khắc sâu kia không chỉ là ký ức, còn muốn dùng cách khác để bọn chúng vĩnh hằng.

Sau khi chính thức đi qua một ngọn núi lớn cùng Biệt Đông, Lãnh Phong như được đả thông một số huyệt vị. Như kiểu ngọn núi hắn từng nhìn thấy trước đây không phải ngọn núi nhìn thấy bây giờ, những người hắn gặp trước đây cũng không phải người nhìn thấy bây giờ. Tất cả mọi thứ bên ngoài không thay đổi, nhưng trong lòng hắn đã thay đổi.

Hắn luôn giữ một khoảng cách an toàn để nhìn mọi thứ, nhưng bây giờ khoảng cách này đã biến mất, trái tim hắn hoàn toàn hòa tan với những gì hắn muốn cảm nhận.

Tất cả những thói quen hắn được rèn luyện từ nhỏ, tuân theo hơn hai mươi năm đã khắc vào trong xương cốt đều biến mất, còn trực giác và bản năng được phóng đại vô hạn. Trong các tác phẩm hiện tại của hắn có sự hoảng loạn và sợ hãi, có sự bùng nổ tránh thoát mọi thứ, là sự thô ráp và sức mạnh mà hắn chưa bao giờ thể hiện, còn có dự dịu dàng vô tận.

Lê Tân bước vào mùa thoải mái nhất. Mùa thu trời trong xanh mát mẻ, khách du lịch dần dần nhiều hơn. Đến mùa đông khách, việc kinh doanh của quán cơm Tư Phóng cũng ngày càng tốt lên, kéo theo công việc buổi tối của Biệt Đông cũng kết thúc ngày càng muộn.

Sau khi trở về từ núi Ly Sơn, Lãnh Phong trở nên bận hơn, không tiếp tục suốt ngày bám dính Biệt Đông nữa. Biệt Đông rất vui khi thấy hắn bận việc của mình, làm tác phẩm của mình. Chỉ khi mỗi lúc trời tối sắp kết thúc công việc, Lãnh Phong nhất định sẽ đến sớm, sau đó chờ Biệt Đông cùng về nhà.

Cuộc sống yên bình như nước, đảo mắt lại sắp đến mùa đông. Gần như là thời điểm này năm ngoái Biệt Đông tới Lê Tân. Cậu nhớ lúc đó mình đi tàu sơn xanh hai ngày hai đêm, đói đến mức ngực dán vào lưng, may mà trên đường gặp nhiều người tốt cho cậu đồ ăn, lại cho cậu đi nhờ xe miễn phí mới bình an đến nơi.

Một năm sau, cậu lại lớn thêm một tuổi, hai mươi tuổi, Biệt Đông nghĩ, nếu cậu vẫn ở trong bộ tộc, chắc sẽ có lễ trưởng thành truyền thống.

Nhưng bây giờ cậu không thấy tiếc nuối, cậu đã có lễ trưởng thành, là lễ khác Lãnh Phong cho cậu trong khe núi dưới bầu trời cao xa trống trải ngày đó.

Mấy hôm nay Biệt Đông vẫn nhớ chuyện của mình. Từ sau khi ở trong khách sạn homestay bên bờ biển Lê Dạng, cậu càng muốn có một nơi nhỏ của riêng mình. Mặc dù trên thị trấn cổ có đủ loại hình kinh doanh, các quán trà sữa làm ăn phát đạt, tiệm tạp hóa tấp nập khách du lịch. Nhưng Biệt Đông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn kinh doanh khách sạn.

Vì vậy sau khi bận rộn vào trưa mỗi ngày, buổi chiều rảnh rỗi cậu sẽ đọc diễn đàn trên mạng xem có ai muốn chuyển nhượng khách sạn không, cũng sẽ đi bộ quanh thị trấn xem có nhà ai treo biển không. Nhưng cậu không nói cho ai biết chuyện này. Hiện tại, nền kinh tế du lịch của Lê Tân ngày càng phát triển, giá khách sạn cũng tăng theo. Biệt Đông ước lượng số tiền ít ỏi trong tài khoản tiết kiệm của mình, cảm thấy đủ dùng.

Để ý gần hai tháng, cuối cùng Biệt Đông cũng tìm được một khách sạn thích hợp. Hình ảnh trên mạng cũng không tệ lắm, nhưng vị trí hơi lệch, nằm bên ngoài tường thành thị trấn cổ Lê Tân, bên kia đường quốc lộ. Giá cả vẫn có thể chấp nhận. Mặc dù vượt quá dự tính của Biệt Đông, nhưng cậu nghĩ vẫn có thể giảm một chút. Thế là cậu liên lạc với đối phương, hẹn thời gian nói chuyện.

Bên kia quyết định thời gian vào buổi chiều. Trước khi đi Biệt Đông đột nhiên hơi không yên tâm, sợ mình nhìn lầm nên gọi Tư Phóng đi cùng. Tư Phóng đã kinh doanh quán cơm nhiều năm, vẫn có năng lực nhìn xem khách sạn hoặc cửa hàng có tiềm lực phát triển hay không. Biệt Đông cũng tin tưởng gã.

Trên đường đi, Tư Phóng hỏi: “Mày nói chuyện này cho thằng Phong chưa? Sao không gọi cậu ta đi cùng?”

Biệt Đông đáp: “Chuyện vẫn chưa quyết định, nói với anh Phong chỉ khiến anh ấy lo lắng suông. Nếu thực sự quyết định mua lại, chắc chắn cũng phải bảo anh ấy đến xem.”

Tư Phóng nhìn cậu không nói gì.

Một lát sau, Biệt Đông lại nói: “Em sợ anh Phong sẽ cho em tiền, em không muốn như vậy.”

Lúc này Tư Phóng mới gật đầu: “Nên làm vậy, nếu thằng Phong biết mày muốn mua khách sạn, chắc chắn sẽ cho mày hết tài sản, nhưng mày không thể nhận số tiền này.”

Biệt Đông “Vâng” một tiếng. Cậu biết rõ trong lòng mình nghĩ gì, nhưng Tư Phóng là người ngoài cũng nói vậy. Một lát sau cậu hỏi: “Anh Tư ơi, có phải anh luôn nghĩ em và anh Phong không thể lâu dài không, cho nên bảo em đừng nợ anh ấy?”

Vẻ mặt Tư Phóng hơi xấu hổ, một lúc sau mới nói: “Không thể nói là có nợ hay không, anh em ruột còn tính toán rõ ràng nữa là. Vợ chồng thật sự trở mặt vì chuyện tiền nong cũng không phải ít. Chúng mày mới bên nhau chưa lâu, tốt hơn là nên chú ý chừng mực trong những chuyện này.”

Gã cũng chỉ có thể nói đến mức này, nhưng vừa rồi Biệt Đông đã nói ra những điều gã nghĩ. Nếu ngay từ đầu đã định sẵn sẽ không thể bền lâu thì đừng dính líu vào nhau quá sâu, tình cảm hay tiền bạc cũng vậy.

Về chuyện “không thể bền lâu”, Biệt Đông đã nghĩ đến từ lâu, cũng đã có đáp án, sẽ không còn bận tâm nữa. Về phần cậu không cần tiền của Lãnh Phong cũng không phải vì chuyện này. Cậu chỉ đơn giản rất muốn chứng minh bản thân, để xem chỉ dựa vào năng lực và sự cố gắng của mình liệu có thể có một “sự nghiệp” nho nhỏ hay không, vậy thôi.

Hai người đến khách sạn chuyển nhượng, việc kinh doanh của khách sạn đìu hiu, đã đến mùa cao điểm cũng chỉ có vài khách. Người dẫn họ đi tham quan là quản lý, dáng vẻ lừ đừ vừa mới tỉnh dậy. Nói là ông chủ kinh doanh cái khác bị thua lỗ, đang vội bán nơi này, anh ta đã không được nhận lương hai tháng rồi, sau khi chuyển nhượng nơi này mới nhận được tiền.

Nơi này khá rộng nhưng có cảm giác được sửa sang từ lâu, tất cả các thiết bị và đồ nội thất đều đã cũ kỹ. Biệt Đông nhìn sơ qua đã phát hiện bồn cầu của mấy nhà vệ sinh bị rỉ nước, cửa tủ quần áo không đóng được, sàn nhà cũng đã phồng lên. Quản lý cũng rất thản nhiên, nói thẳng là khách sạn này cần được cải tạo, rất khó để kinh doanh trong tình trạng xuống cấp này. Mấy năm nay nhà nghỉ ở Lê Tân phát triển rất mạnh, khách du lịch có rất nhiều lựa chọn, ngay cả khi họ giảm bốn mươi phần trăm giá phòng cũng rất khó bán được.

Biệt Đông xem một lượt, trong lòng đã nắm chắc, lại nói đến giá cả. Quản lý nói rằng vẫn có thể bàn bạc, ông chủ của họ cần tiền gấp nên dễ thương lượng.

Tư Phóng vẫn luôn im lặng, đến lúc này mới lên tiếng nói rằng họ sẽ về suy nghĩ thêm, lần tới nếu muốn nói chuyện tiếp sẽ hẹn thẳng ông chủ ra ngoài.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Biệt Đông hỏi ý gã, Tư Phóng nói thẳng: “Vị trí quá lệch, phòng xập xệ quá, nếu mày tiếp quả có lẽ chỉ cần hai trăm nghìn, nhưng phải tốn năm trăm để cải tạo. Nếu không sẽ không thể kinh doanh, không có lời.”

Trong lòng Biệt Đông cũng có kết luận này, cậu thở dài, không nói gì.

Tư Phóng hiểu tâm trạng cậu nên an ủi: “Đừng sốt ruột, kiểu gì cũng sẽ chờ được thứ thích hợp với mày nhất.”

Biệt Đông ngẩn người, cậu nghe ra ý khác trong lời nói này, nhưng bây giờ cậu không có thời gian nghĩ nhiều, trong lòng bị nỗi thất vọng lấp đầy. Gần hai tháng mới gặp được khách sạn cứ tưởng sẽ thích hợp, trước khi đi Biệt Đông đã hy vọng rất nhiều, đâu biết thực tế và hình ảnh lại hoàn toàn khác nhau.

Tư Phóng nói: “Anh cũng sẽ để ý giúp mày, dù sao anh cũng sống ở khu vực này lâu hơn mày, tin tức cũng nhanh hơn.”

Biệt Đông gật đầu: “Cảm ơn anh Tư.”

Buổi tối Lãnh Phong đến đón cậu, hai người cùng về nhà. Biệt Đông không được vui cho lắm, Lãnh Phong hỏi cậu làm sao? Biệt Đông chỉ lắc đầu, cậu không muốn nói, cũng không nói nên lời.

Sau khi cậu tắm xong đi ra, Lãnh Phong kéo cậu xuống tầng một, mở tấm vải che các pho tượng ra cho Biệt Đông xem các tác phẩm hắn làm gần đây. Thế là Biệt Đông nhìn thấy rất nhiều bản thân, gần như đều đã thành hình. Lãnh Phong giới thiệu từng cái cho cậu: “Đây là ở sông hoang dã, đây là ở biển, đây mà mơ…”

Về bức tượng sớm nhất kia, bức tượng yếu đuối lại bướng bỉnh kia, Lãnh Phong nói: “Nó tên là Đông.”

Cuối cùng Biệt Đông cũng cười, nhiều bản thân như vậy, nghĩ rằng chúng được sinh ra từ bàn tay của Lãnh Phong, cậu cảm thấy thực sự rất tuyệt vời.

Đồng thời trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ. Các tác phẩm do Lãnh Phong làm tốt như vậy mà chỉ có một mình cậu xem, thực sự quá tiếc. Cậu không hy vọng Lãnh Phong chỉ sáng tác vì một mình cậu. Hy vọng Lãnh Phong của bây giờ sẽ được nhiều người biết đến hơn, được những người từng khen ngợi và giẫm đạp hắn trước đây nhìn thấy.

Cậu nghĩ đây mới là “sự nghiệp” thật sự của Lãnh Phong, hắn nên tỏa sáng.

Buổi tối Lãnh Phong tiếp tục làm tác phẩm, Biệt Đông tiện tay cũng điêu khắc bên cạnh. Cậu vẫn quen thuộc với gỗ hơn. Lúc này nhìn bạn trai, cậu khắc một Lãnh Phong nho nhỏ, có chút khoa trương, có chút dễ thương, là dáng vẻ của Lãnh Phong hồi đầu, mắt trợn trừng, rất hung dữ, rất tức giận, giống một pho tượng Kim Cương đáng yêu.

Sau khi làm xong cậu đưa cho Lãnh Phong xem, Lãnh Phong lập tức bật cười, cầm trong tay không muốn rời. Tiếp đó hắn chụp một bức ảnh, đăng lên Khoảnh khắc đầu tiên sau ba năm – “Tôi do Tiểu Đông làm”.

Lời tác giả:

Nhà thực vật: không ngờ ngay cả tôi cũng là người trợ giúp…

Bình Luận (0)
Comment