Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 70

Chương 70: Đây là bạn trai tôi

Bài đăng của Lãnh Phong như nước lạnh đổ vào chảo dầu, nổ ra hàng loạt phản ứng.

Phần lớn bạn bè wechat của hắn đều là những người từng giao du, trong số những người này chỉ có Giang Nguyên biết “Tiểu Đông” là ai. Giang Nguyên lập tức nhấn thích, nhưng không bình luận mà nhắn tin riêng nói chuyện với Lãnh Phong, hỏi hắn đây có được tính là “công bố” không?

Có công bố hay không, Lãnh Phong cảm thấy không cần thiết với những bạn bè cũ, người biết tự nhiên sẽ biết. Hắn đăng Khoảnh khắc chỉ vì thích, thích món đồ chơi này, càng thích Biệt Đông đã làm ra nó hơn. Sau khi đăng mới muộn màng cảm nhận được tại sao những người yêu nhau luôn thích khoe không biết mệt. Người yêu nấu một bữa cơm, tặng một bó hoa, gửi một tin nhắn cũng muốn khoe. Trước kia Lãnh Phong sẽ khịt mũi coi thường khi nhìn thấy những cái đó, bây giờ đột nhiên đã hiểu.

Hắn khoe đến mức môi nhếch lên không hạ xuống được.

Bài đăng Khoảnh khắc mập mờ này nhận về mấy chục lượt thích, có nhiều bình luận. Có người khen tác phẩm đẹp, nhìn thôi đã thấy hoang dại, nhưng rất có hồn, làm ra được linh hồn của bản gốc.

Càng nhiều người hỏi Tiểu Đông là ai? Nghệ sĩ lớn mai danh ẩn tích hai, ba năm, đây là gặt hái được tình yêu à? Ngoài người yêu thì ai sẽ làm tượng người khác…

Những người quen cũ trực tiếp thảo luận trong phần bình luận, hai chữ “Chúc mừng” liên tục xuất hiện, thậm chí khoa trương hơn xuất hiện cả “chị dâu”. Nói rằng chị dâu khéo tay như vậy, chắc hẳn người cũng xinh đẹp như hoa, hai người đúng là một đôi trời sinh.

Lãnh Phong đọc hết bình luận này đến bình luận khác, cuối cùng chỉ trả lời chung một câu: Tiểu đông là “cậu ấy” không phải “cô ấy”.

Hắn không quan tâm phản ứng sục sôi phía sau nữa, thoát khỏi giao diện wechat.

Biệt Đông cũng nhìn thấy bài đăng này từ Khoảnh khắc của mình, tất nhiên cậu không nhìn thấy những bình luận kia, chỉ thấy câu trả lời cuối cùng của Lãnh Phong, khó mà diễn tả cảm giác trong lòng.

Không thêm câu cuối cùng còn đỡ, thêm câu nói kia xem như là một sự thừa nhận không rõ ràng nhưng lại thẳng thắn, có chút ngọt ngào, nhưng Biệt Đông lại lo lắng. Lãnh Phong công khai nói là “cậu ấy” không phải “cô ấy”, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho hắn.

Biệt Đông gần như đã cắt đứt không liên lạc với họ hàng bạn bè cũ. Nhưng đặt mình vào vị trí của hắn, nếu cậu vẫn còn người thân bạn bè, đột nhiên tuyên bố cậu và một người đàn ông đang ở bên nhau, sẽ gây ra phản ứng lớn đến mức nào?

Cậu lại nghĩ đến cặp đôi nhìn thấy hồi nhỏ, có lẽ sẽ giống như họ bị đuổi khỏi bộ tộc và thôn, sau đó nói với người ngoài rằng họ đã mất tích. Cậu không biết người thành phố nghĩ gì về mối quan hệ của họ, nhưng với kinh nghiệm của bản thân, chuyện này đều không có kết quả tốt.

Bản thân Lãnh Phong không nghĩ vòng vo như vậy, hắn chỉ thích bức tượng kia, đây là món quà nhỏ đầu tiên mà Biệt Đông tự tay khắc cho hắn. Trái tim đang trong tình yêu cuồng nhiệt của Lãnh Phong không kìm được muốn khoe, không nói rõ “Cái này do bạn trai tôi làm” đã xem như bớt lại rất nhiều rồi. Về phần người khác kinh ngạc như thế nào khi hắn quen “cậu ấy”, nhìn nhận mối quan hệ mới của hắn như thế nào, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Biệt Đông không nhịn được hỏi: “Anh Phong ơi, anh đăng cái này, người nhà của anh có thấy không?”

Lãnh Phong nói: “Chắc có, nhưng bố anh không thấy, anh ẩn ông ấy rồi.”

“Vậy họ…” Biệt Đông muốn hỏi lại do dự nên mở lời như thế nào. Lãnh Phong biết cậu muốn hỏi gì, xoa đầu cậu nói: “Anh không quan tâm, họ không quan trọng.”

Biệt Đông mím môi, muốn nói lại thôi.

Lúc này Lãnh Phong lại nhận được tin nhắn, là của Thiệu Kỳ Hoa, “Pho tượng nhỏ này rất có hồn, có phải do cậu bé lần trước cậu kể với tôi làm không? Tác phẩm của cậu thì sao? Tiến độ tới đâu rồi?”

Tác phẩm kia xong lâu rồi, nhưng Lãnh Phong vẫn chưa nói với Thiệu Kỳ Hoa, cũng không cho anh xem. Bây giờ Thiệu Kỳ Hoa hỏi, Lãnh Phong không kháng cự mà chụp một số hình ảnh về tác phẩm hắn đang làm rồi gửi đi, “Vẫn đang hoàn thiện.”

Thiệu Kỳ Hoa im lặng hồi lâu, Lãnh Phong cũng không để ý, tiếp tục thưởng thức món quà nhỏ của hắn. Hắn ngồi trên bàn làm việc, ôm người làm món quà nhỏ này vào lòng cùng “thưởng thức”.

Hắn rất si mê cơ thể Biệt Đông, làn da của Biệt Đông, xương cốt của Biệt Đông, bụng lên xuống theo nhịp thở đều khiến hắn yêu thích không rời ra được. Lãnh Phong đột nhiên nghĩ hắn còn có thể làm một loạt tác phẩm, đều là các phần trên cơ thể Biệt Đông, một cái tay hoặc một chân, hoặc là nửa bờ vai, giống như người sùng bái vật chất, làm ra từng bộ phận khiến hắn si mê.

Ý tưởng này khiến Lãnh Phong mê say.

Biệt Đông được Lãnh Phong ôm, dựa vào ghế sofa hình người ấm áp. Cậu vẫn đang xem các tác phẩm gần đây của Lãnh Phong, cậu trong dòng sông hoang dã, cậu bên bờ biển, ngón tay vuốt vẽ qua những “bản thân”, nghe thấy Lãnh Phong hỏi cậu: “Tiểu Đông, em có thích những cái này không?”

Biệt Đông gật đầu: “Thích.”

Lãnh Phong lại hỏi: “Em có nghĩ chúng là em không?”

Biệt Đông suy nghĩ một lát rồi nói: “Là em, nhưng anh làm em tốt quá.”

Lãnh Phong hôn tai cậu và nói: “Trong mắt anh em tốt như vậy.”

Trước khi ngủ, Lãnh Phong mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Thiệu Kỳ Hoa, “Tôi đã đặt vé máy bay ngày mai tới đây, chúng ta nói chuyện trực tiếp.”

Lãnh Phong nhíu mày. Thiệu Kỳ Hoa làm việc thực sự mạnh mẽ. Lần trước không chào hỏi đã đến thẳng, lần này tốt xấu gì cũng báo trước, nhưng cũng không hề hỏi xem hắn có chào đón hay không.

Cũng không nói có nhận xét gì sau khi xem ảnh tác phẩm.

Mặc dù Lãnh Phong không quan tâm đánh giá của Thiệu Kỳ Hoa cho lắm, dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến việc hắn sẽ tiếp tục hoàn thành các tác phẩm này. Nhưng trong lòng ít nhiều cũng hơi tò mò, rốt cuộc cảm thấy khá tốt, hay là quá tệ?

Hắn nghĩ Thiệu Kỳ Hoa có chút hiểu biết về hắn, ít nhất anh không phải người giám tuyển nước chảy bèo trôi. Ai cũng khen Lãnh Phong giỏi, Thiệu Kỳ Hoa ở bên cạnh không nói gì. Ai cũng cho rằng Lãnh Phong đã hỏng, vô dụng, Thiệu Kỳ Hoa lại nghĩ không phải hết thuốc chữa. Sau hai năm, vẫn nhớ rõ người đã bị mọi người lãng quên là hắn. Lãnh Phong nhớ lại, trong lòng hơi áy náy vì lần trước có phần lạnh lùng với Thiệu Kỳ Hoa.

Vì vậy hắn nói với Biệt Đông: “Ngày mai có người bạn tới đây, em có muốn xin anh Tư nghỉ không? Anh muốn giới thiệu cho hai người làm quen?”

“Là người như thế nào?” Biệt Đông hỏi. Cậu đoán nếu là người từ nơi khác đến, chắc là bạn cũ của Lãnh Phong.

“Là một người giám tuyển nghệ thuật, có lẽ muốn xem các tác phẩm anh đang làm.” Lãnh Phong nói.

Biệt Đông vô thức nghĩ đây là chuyện tốt. Có người giám tuyển chuyên nghiệp sẽ tới đây, đồng nghĩ với việc các tác phẩm làm sẽ không bị mai một ở đây. Chuyện này thực sự rất tốt. Nhưng tiếp đó cậu lại hơi thấp thỏm, dù sao tác phẩm của Lãnh Phong cũng toàn là mình, không biết đối phương sẽ có cảm nghĩ gì sau khi nhìn thấy… Có lẽ Lãnh Phong nên làm gì đó khác… Biệt Đông nhanh chóng nghĩ lan man, hơi ngẩn người.

“Sao rồi? Ngẩn người à?” Lãnh Phong đụng cằm cậu.

Biệt Đông hoàn hồn lại: “À, đột nhiên em hơi… Hồi hộp.”

Sự hồi hộp không nói ra được, đây là lần đầu tiên cậu gặp người bạn khác của Lãnh Phong ngoài Giang Nguyên. Lãnh Phong sẽ giới thiệu cậu như thế nào? Người ta liệu có nghĩ rằng cậu là đồ nhà quê… nghĩ đến những điều này đều khiến Biệt Đông hồi hộp.

Lãnh Phong bật cười: “Hồi hộp gì, anh ta đến gặp em thì người nên hồi hộp là anh ta mới đúng.”

Biệt Đông cười một tiếng, Lãnh Phong lại hôn cậu. Tắt đèn đi ngủ, nhưng đêm nay Biệt Đông ngủ không say giấc. Cậu luôn nghĩ ngày mai nên mặc gì, gặp người ta nên nói chuyện như thế nào, hoặc là nói chuyện ít thôi. Đúng, nói ít thôi, Biệt Đông nghĩ. Bạn bè của Lãnh Phong, người giám tuyển hẳn là rất giỏi. Cậu sợ mình mới lên tiếng, người ta đã nhìn ra cậu ít học, thô lỗ lại vụng về, tốt nhất là nói ít lại.

Sau buổi trưa ngày hôm sau, Lãnh Phong lái xe dẫn Biệt Đông đến sân bay châu Khánh Nguyên đón Thiệu Kỳ Hoa.

Thiệu Kỳ Hoa không ngờ lần này tới đây lại được đối xử khác một trời một vực. Anh sững sờ khi thấy Lãnh Phong trong sảnh chờ, tiếp đó vẫy tay với hắn, cũng nhìn thấy cậu thanh niên cao gầy thẳng tắp đứng cạnh Lãnh Phong.

Không cần Lãnh Phong giới thiệu, Thiệu Kỳ Hoa bắt tay với Biệt Đông: “Chào em, Tiểu Đông, cuối cùng cũng gặp nhau.”

Biệt Đông hơi ngượng ngùng và vụng về. Bộ đồ mặc ra ngoài hôm nay do Lãnh Phong phối giúp cậu. Hai người mặc cùng thương hiệu cùng gam màu. Trong lúc chờ người cậu đứng rất thẳng, bây giờ gặp đối phương, cậu lau lòng bàn tay hơi ẩm vào ống quần rồi bắt tay với Thiệu Kỳ Hoa: “Chào anh Thiệu.”

Mọi người cùng đi về phía bãi đậu xe, Lãnh Phong thản nhiên cố ý nói đùa, “Sao, lần này anh Thiệu cất công tới đây để gặp Tiểu Đông à?”

Biệt Đông càng ngượng hơn. Thiệu Kỳ Hoa cười ha ha, thẳng thắn nói: “Không khác mấy, nếu muốn xem kỹ tác phẩm của cậu, tất nhiên phải gặp nguyên mẫu của tác phẩm, gặp Muse của cậu.”

… Muse… Biệt Đông ngẩn người, cậu vẫn đang nghĩ chữ này có nghĩa là gì, nghĩa là người mẫu hả?

Lãnh Phong vừa khởi động xe vừa quay đầu ra sau, nói với Thiệu Kỳ Hoa: “Giới thiệu lại lần nữa, đây là bạn trai em, Tiểu Đông.”

Bình Luận (0)
Comment