Chương 72: Có yêu hay không là điều không thể nói dối nhất
Thiệu Kỳ Hoa đã đoán được, khi Lãnh Phong đăng Khoảnh khắc kia, anh đã suy đoán hai người hẳn là quan hệ này.
Chuyện này không mới lạ, suối nguồn cảm hứng lớn nhất của nghệ sĩ là người yêu của họ. Lần trước Thiệu Kỳ Hoa tới đây, khi nhìn thấy bức tượng “Đông” chưa hoàn thành kia, anh đã suy đoán đứa trẻ tên “Đông” này có vị trí không bình thường trong tim Lãnh Phong. Bây giờ đã trôi qua lâu như vậy, dù anh không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra những chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, mối quan hệ của hai người đã có tiến triển.
Sự thay đổi của Lãnh Phong cũng làm anh kinh ngạc. Dùng thay da đổi thịt để miêu tả cũng không ngoa. Thiệu Kỳ Hoa nhớ lần trước khi gặp người này vẫn là gai nhọn khắp người, đầy cảnh giác, lạnh lùng như một tảng băng cứng. Giờ lại như xuân về hoa nở, lớp băng dày trên mặt sông đã tan ra, lại không quản đường xa tới đón anh, còn nói đùa nữa.
Nếu không phải Biệt Đông đang ở đây, Thiệu Kỳ Hoa thậm chí nghi ngờ mình gặp ma.
Nhưng trong thời gian quay về, anh đã nhìn rõ tất cả sự thay đổi của Lãnh Phong đều vì người bên cạnh. Hắn trở nên mềm mại, mặt mày lúc nào cũng mỉm cười, lúc nhìn Biệt Đông tràn ngập cưng chiều, trái tim cũng mở ra.
Thiệu Kỳ Hoa im lặng quan sát, nhưng khóe miệng anh cũng cười.
Trên đường đi, Lãnh Phong không hỏi Thiệu Kỳ Hoa thấy tác phẩm của mình thế nào, chỉ nói vài chuyện linh tinh. Khi đến phòng làm việc, Biệt Đông rất tự nhiên vào bếp nấu nước pha trà. Thiệu Kỳ Hoa chỉ xách theo một cái vali rất nhỏ, anh đặt vali xuống rồi đi thẳng đến bàn làm việc.
Lãnh Phong mở tấm vải che, vẻ mặt Thiệu Kỳ Hoa bắt đầu trở nên chăm chú, đi vòng quanh bàn làm việc. Anh xem rất kỹ, là một người giám tuyển nhiều năm, ánh mắt anh rất tinh thường. Tất nhiên Lãnh Phong cũng biết điều này. Tác phẩm nào có giá trị nghệ thuật, tác phẩm nào mang tính thương mại, tác phẩm nào mang tính thực dụng, hoàn toàn không thể giấu được người như Thiệu Kỳ Hoa.
Biệt Đông bưng trà tới, Thiệu Kỳ Hoa nhận lấy, đôi mắt hơi cười nhìn cậu, gật đầu nói “Cảm ơn”. Hoàn toàn xem Biệt Đông là một người ngang hàng, hóa giải hơn phân nửa sự hồi hộp trong lòng Biệt Đông.
Biệt Đông nhìn người khác chỉ nhìn một điều, người này có lương thiện không, có thiện ý với cậu không. Biệt Đông đã nhìn thấy điểm này trên người Thiệu Kỳ Hoa, cậu nhanh chóng thả lỏng.
Nhưng trong lòng cậu lại có sự căng thẳng khác, rốt cuộc những tác phẩm này sẽ được đánh giá như thế nào. Bản thân cậu thấy tốt, nhưng người chuyên nghiệp sẽ nhìn nhận như thế nào? Trong lòng cậu rất hy vọng Lãnh Phong sẽ nhận được sự công nhận của người trong nghề, những tác phẩm này sẽ được nhiều người nhìn thấy hơn.
Cậu đứng bên cạnh Lãnh Phong, cũng đưa cho hắn một chén trà. Lãnh Phong lại có vẻ khá ổn, châm điếu thuốc, nhấp một ngụm trà. Thật ra các tác phẩm này về cơ bản đã thành hình, dù vẫn chưa hoàn thiện nhưng người trong nghề như Thiệu Kỳ Hoa vẫn có thể nhìn ra nó có tốt hay không.
Một lúc sau, Thiệu Kỳ Hoa tháo kính ra, đứng bên bàn làm việc, hai tay chống mép bàn. Trái tim Biệt Đông đập nhanh hơn, Thiệu Kỳ Hoa quay đầu nhìn Lãnh Phong và nói: “Cậu phản bội cha cậu rồi.”
Biệt Đông sững sờ, cậu không hiểu ý này, nhưng Lãnh Phong lập tức đã hiểu, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Thiệu Kỳ Hoa cũng cười, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý cười một lúc lâu.
Lãnh Phong nói: “Em hoàn toàn không quan tâm.”
Thiệu Kỳ Hoa gật đầu: “Cũng tốt.” Anh lau kính rồi đeo lên, mắt thậm chí lấp lánh ánh sáng, “Lần trước tôi cũng đã nói lý luận và phương pháp của bố cậu có phải đã trói buộc cậu không, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy. Cậu đã hoàn toàn thoát khỏi ông ấy mới tìm được chính cậu.”
Biệt Đông nghe hiểu, cậu chưa từng thấy các tác phẩm trước đó của Lãnh Phong, không biết nó có phong cách và cảm nhận gì, không thể so sánh. Nhưng chỉ nhìn các tác phẩm hiện tại, cậu nghĩ mỗi một nét dao của Lãnh Phong đều đi theo trái tim mình.
Vì cậu có thể cảm nhận được tất cả, các tác phẩm này chứa đựng tình yêu dành cho cậu.
Có yêu hay không là điều không thể nói dối nhất.
Ánh mắt Thiệu Kỳ Hoa rơi trên người Biệt Đông, cười nói: “Cậu rất giỏi.”
Biệt Đông lập tức đỏ mặt, cậu lại không hiểu câu nói này. Dù không hiểu cậu cũng nghĩ liệu có nói quá không, mình không nhận nổi.
Lãnh Phong cười ha ha, quay đầu nhìn Biệt Đông ngượng ngùng lại hơi mất tự nhiên, nói với Thiệu Kỳ Hoa: “Bây giờ Tiểu Đông là tất cả của em.”
Thiệu Kỳ Hoa gật đầu: “Đã nhìn ra, đắm chìm vào một người và việc như vậy quả thực rất tốt, chứng tỏ ngũ giác của cậu đã mở ra.”
Thiệu Kỳ Hoa có thể cảm nhận được tất cả các cảm xúc được thể hiện trong các tác phẩm này. Nó không chỉ đến từ sự buông thả, hoảng sợ, vui vẻ được truyền tải bởi tác phẩm, mà còn đến từ sự tập trung và dịu dàng của tác giả khi làm ra tác phẩm. Nghệ sĩ vô tình vô dục vô cảm cuối cùng cũng đã tìm thấy con đường mà hắn nên đi, Thiệu Kỳ Hoa mừng thay cho Lãnh Phong.
Anh vẫn muốn xem tác phẩm sớm nhất kia, lần trước đến vẫn chưa có tên, bây giờ Lãnh Phong nói với anh tác phẩm kia tên là “Đông”.
Lãnh Phong vẫn nghĩ chỉ cần một mình Biệt Đông xem bức điêu khắc kia là được. Nhưng bây giờ Thiệu Kỳ Hoa nhắc đến, Lãnh Phong hỏi ý Biệt Đông, tất nhiên cậu không ngại. Thế là Thiệu Kỳ Hoa được nhìn thấy tác phẩm hoàn chỉnh.
Anh vẫn thích tác phẩm này nhất, cảm xúc nồng nàn và vô cùng phức tạp. Tác phẩm và tác giả cùng truyền tải hơi thở phức tạp dung hòa vào nhau, yếu đuối, bướng bỉnh, thương tiếc, tức giận… Ngay cả tâm trạng của người xem cũng lên xuống theo.
Thiệu Kỳ Hoa đỡ kính nói: “Đây là tác phẩm điêu khắc tốt nhất mà tôi đã xem trong mấy năm gần đây, cho dù là trong nước hay nước ngoài.”
Nhận được câu đánh giá chắc chắn như vậy, nỗi lo trong lòng Biệt Đông dần lắng xuống. Lãnh Phong không lay động, từ đầu đến cuối luôn lạnh nhạt. Dù là bao lâu, chỉ cần nhìn thấy bức điêu khắc này, ánh mắt hắn đều trở nên dịu dàng.
Thiệu Kỳ Hoa xoay người lại: “Xem xong rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Thật ra từ những hình ảnh Lãnh Phong gửi cho anh qua wechat, trong lòng Thiệu Kỳ Hoa gần như đã xác định hắn muốn làm gì. Lần này anh cố ý bay tới đây chỉ muốn trực tiếp làm rõ một số chi tiết. Anh cũng biết, Lãnh Phong của hiện tại không thể so với lúc trước, hắn đã mất hứng thú với danh lợi, anh cần phải đưa ra thành ý nếu muốn thuyết phục một nghệ sĩ như vậy ra khỏi núi lần nữa.
Mọi người quay lại ghế sofa trong phòng khách, Biệt Đông lại vào bếp cầm ấm nước nóng đi tới pha trà, còn cắt một đĩa hoa quả. Thiệu Kỳ Hoa gọi cậu: “Tiểu Đông không vội, đừng xem anh Thiệu là khách, lại đây chúng ta cùng nói chuyện.”
Lãnh Phong trực tiếp đè cậu xuống ghế sofa, không cho cậu đứng lên.
Thiệu Kỳ Hoa nói: “Về Đăng Hồng đi, tôi sẽ nghiêm túc mở một triển lãm cá nhân cho cậu.”
Tim Biệt Đông đánh thịch, cuối cùng cũng đến khoảnh khắc này, cậu nghĩ.
Ngày này rồi cũng sẽ đến, Lãnh Phong không thể trốn ở đây mãi được, hắn có việc riêng phải làm.
Lãnh Phong lại cười, nói: “Anh Thiệu, anh biết em làm những cái này không phải vì muốn tổ chức triển lãm, nếu không phải anh đến đây, em cũng không có ý định cho người khác xem chúng.”
Thiệu Kỳ Hoa gật đầu: “Tôi hiểu, cậu không quan tâm người khác có thể nhìn thấy hay không, cũng không quan tâm đánh giá của người khác. Cậu chỉ làm cho một người, chỉ cần cậu ấy nhìn thấy, cậu ấy thích, như vậy là đủ rồi.”
Không biết Lãnh Phong nắm tay Biệt Đông từ lúc nào, nắm rất chặt, hắn quay đầu nhìn Biệt Đông nói: “Đúng, chỉ cần Tiểu Đông thích.”
“Tôi cũng không muốn dùng những lời hoa mỹ để những người từng bôi nhọ cậu trong quá khứ đến xem cậu của hiện tại, để cậu rời núi mở triển lãm, vì tôi biết như vậy vô ích đối với cậu, vì cậu hoàn toàn không quan tâm họ. Như cậu nói, cậu chỉ quan tâm một người, vậy tôi muốn hỏi người này, cậu ấy thấy thế nào.” Thiệu Kỳ Hoa nói rồi chuyển ánh mắt sang Biệt Đông: “Tiểu Đông, em cứ nói đi, em nghĩ anh Phong có nên tổ chức triển lãm không? Có nên cho nhiều người xem những tác phẩm này hơn không?”
“Em nói thế nào bọn anh sẽ làm vậy, anh Thiệu tuyệt đối sẽ không làm khó hai người.” Thiệu Kỳ Hoa lại bổ sung một câu, mỉm cười nhìn hai người chếch đối diện.
Phải công nhận Thiệu Kỳ Hoa rất biết đánh vào lòng người. Lãnh Phong lập tức cuống lên, vừa định nhắc Biệt Đông đừng để anh ta dụ, anh ta rõ ràng đang đặt bẫy, đã nghe Biệt Đông nói: “Anh Thiệu, em cũng nghĩ vậy, nếu anh Phong làm tác phẩm, hơn nữa nhận được sự công nhận của anh thì nên để nhiều người nhìn thấy hơn, chỉ có mình em thấy thì tiếc quá.”
Lãnh Phong sốt ruột: “Tiểu Đông, đừng nghe anh ấy nói nhảm.”
Thiệu Kỳ Hoa cười nhẹ, lúc này lại không nói gì, anh chớp mắt với Biệt Đông. Biệt Đông hơi ngượng ngùng cười một tiếng, trái lại khuyên Lãnh Phong: “Anh Phong, em nói những lời thật lòng, nếu anh tổ chức triển lãm, em thực sự tự hào vì anh.”
Lãnh Phong nói không nên lời, đối diện với ánh mắt sáng ngời và chân thành của Biệt Đông, hắn đột nhiên cảm thấy mình ăn nói vụng về. Dường như cho dù nói gì cũng không thể xua tan suy nghĩ của Biệt Đông.
Quan trọng nhất là không nỡ khiến Biệt Đông thất vọng. Biệt Đông muốn gì, muốn trăng muốn sao hắn cũng sẽ thỏa mãn cậu, cho dù là muốn hắn tổ chức triển lãm.
Con cáo già Thiệu Kỳ Hoa ở đối diện không nói gì, cúi đầu uống trà, trong lòng biết chuyện này đã thành công.